← Ch.0295 | Ch.0297 → |
Ngươi tự sát đi!
Người xung quanh lòng máy động, biêiur tình nhìn Phùng Thiên Vũ cực kỳ phức tạp. Diêm Xuyên ban chết, mọi người không biết mở miệng làm sao.
Hai trưởng lão mấp máy môi muốn nói cái gì, nhưng lời tới cửa miệng lại ngừng.
Phùng Thiên Vũ vẫn đang mờ mịt, bi thương cười:
- Ha ha ha ha!
Diêm Xuyên bình tĩnh nhìn Phùng Thiên Vũ.
Phùng Thiên Vũ nhìn Phùng Thái Nhiên nằm trong quan tài, nụ cười bi thương càng tăng.
- Cha, hài nhi bất hiếu tận trung với ngươi đây!
Phùng Thiên Vũ cười bi thương, rút ra trường kiếm.
Phùng Thiên Vũ chậm rãi đặt trường kiếm lên cổ.
Phùng Thiên Vũ chuẩn bị tự sát.
- Đừng, cha, đừng mà!
Bỗng phía sau vang tiếng khóc kêu.
Chỉ thấy nhi tử Phùng Thiệu lúc trước bị Phùng Thiên Vũ đánh ngất xỉu lảo đảo từ xa chạy tới.
Phùng Thiệu khóc ôm Phùng Thiên Vũ, nói:
- Cha, ngươi đang làm cái gì? Đừng!
Phùng Thiên Vũ nhìn Phùng Thiệu, bất ngờ hỏi:
- Sao ngươi tỉnh lại?
Phùng Thiệu khóc nói:
- Cha, mấy năm nay hài nhi sớm hiểu năm đó làm chyệnn xấu xa, hài nhi luôn cố gắng phấn đấu, năm trước đã đạt tới Khí cảnh, cha, cha!
Phùng Thiên Vũ vừa khóc vừa cười nói:
- Tốt, tốt, nhi tử của ta rốt cuộc trưởng thành, ha ha ha, nhi tử của ta rốt cuộc trưởng thành!
Phùng Thiệu sốt ruột nói:
- Cha, ngươi đang làm gì? Ngươi định làm cái gì?
Phùng Thiên Vũ lắc đầu, nói:
- Cha đã làm chyệnn sai lầm, muốn chuộc tội.
Phùng Thiệu khóc nói:
- Đừng, cha, gia gia chết rồi, nương cũng chết rồi, cha không thể chết!
Phùng Thiên Vũ lắc đầu, nhìn hướng Diêm Xuyên:
- Diêm Xuyên, trước kia Thiệu nhi đắc tội ngươi, hy vọng ngươi đừng...
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Phùng Thiệu tuổi trẻ không hiểu chuyện, ta có thể thông cảm, hơn nữa hắn là tôn tử của Phùng Thái Nhiên, sau này ta sẽ chiếu cố nhiều, tuyệt không làm khó dễ.
Mặc dù Diêm Xuyên giọng điệu kiên quyết nhưng ánh mắt nhìn Phùng Thiên Vũ vẫn lạnh băng, hiển nhiên hôm nay gã phải chết.
Phùng Thiên Vũ cười nói:
- Ha ha ha ha! Tốt, cha ta tin ngươi, ta cũng tin tưởng ngươi. Thiệu nhi, sau này hãy nghe lời Diêm Xuyên!
- Không, cha, ta chỉ nghe ngươi, cha!
Phùng Thiệu muốn giật lại kiếm của Phùng Thiên Vũ.
Bùm!
Phùng Thiên Vũ đẩy Phùng Thiệu ra.
- Cha!
Phùng Thiệu định nhào tới nhưng bị khí tường che trước mặt.
- Thiệu nhi, đừng học theo cha!
Phùng Thiên Vũ bi thương cười, trường kiếm xẹt qua.
Ầm!
Đầu Phùng Thiên Vũ đứt hơn phân nửa.
Keng keng!
Bùm!
Trường kiếm rớt xuống, Phùng Thiên Vũ ngã trong vũng máu.
Phùng Thiệu gào khóc:
- Cha!
Diêm Xuyên hít sâu, khe khẽ thở dài.
Trong đại điện, những người Đại Hà trông thấy Phùng Thiên Vũ tự sát thì cũng vẻ mặt buồn bã.
Gió nhẹ nổi lên bốn phía, nguy hiểm Đại Hà tông giải trừ, nhưng lúc này không ai cười nổi. Mọi người gần như chìm đắm trong bi thương.
Gió nhẹ thổi Đại Hà điện đổ nát, xung quanh vang tiếng thở dài, còn có tiếng khóc lóc bi thương của Phùng Thiệu.
...
Vô Ưu thành.
Trên bầu trời cương thương bắn ra bốn phía, từng cây cột tận trời bắn hướng ông lão hạ Hư cảnh đối diện.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Hai người giao chiến, trên cao cuồng phong rút gào.
Ông lão mặc đạo bào Thái Cực đồ áo rách rưới, kinh kêu:
- Không thể nào, ngươi chỉ là Thần cảnh, chỉ là Thần cảnh nhất trọng!
Hoắc Quang càng đấu càng hung mãnh, tin hưljc vòng quanh, từng đợt lực lượng buộc ông lão mặc đạo bào Thái Cực đồ liên tục thụt lùi.
Bên kia do Thanh Long ra tay, đám Thần cảnh Mạc Ức chưởng môn rất nhanh trọng thương, bị bắt.
Trên Phù Không đảo, Thanh Long quay về bên cạnh Dịch Phong. Còn đám Thần cảnh thì bị Thanh Long phế đi quăng cho đám tướng quân trông chừng.
Mạc Ức chưởng môn ngửa đầu than thở.
- Sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy?
Mạc Ức chưởng môn không thể tin nhìn xung quanh.
Lúc đến làm sao nghĩ tới sẽ có loại kết quả này?
Ngũ tông toàn quân bị diệt? Tám ngàn đệ tử bị giết hết, ngay cả trưởng lão hạ Hư cảnh giờ phút này cũng bị áp chế.
Không giống thật chút nào, tựa như đang nằm mơ.
Hoắc Quang hét to một tiếng:
- Thông Thiên Nhất Thương!
Ầm!
Trường kiếm trong tay ông lão mặc đạo bào Thái Cực đồ bỗng vỡ nát. Một thương của Hoắc Quang đâm vào ngực ông lão mặc đạo bào Thái Cực đồ, rung lên, phát ra tiếng ngập trời. Ngực ông lão mặc đạo bào Thái Cực đồ nổ tung, ámu bắn tung tóe.
Ông lão mặc đạo bào Thái Cực đồ vô cùng kinh khủng hét lên:
- Không, không!
Ông lão mặc đạo bào Thái Cực đồ thân xác trọng thương chạy trốn một hướng.
Hoắc Quang hét to một tiếng:
- Đóng cửa thành, mở trận!
Ầm!
Bốn cửa thành đóng lại, trong Vô Ưu thành bỗng khởi động trận pháp, từng đợt kết giới chặn lại con đường của ông lão mặc đạo bào Thái Cực đồ.
- Khốn kiếp!
Ầm ầm!
Ông lão mặc đạo bào Thái Cực đồ đánh phá một tầng kết giới, nhưng nghênh đến là tầng thứ hai, tầng thứ ba.
Nếu vào lúc đỉnh cao thì ông lão mặc đạo bào Thái Cực đồ rất dễ dàng phá mở kết giới, nhưng lúc này lão cực kỳ yếu ớt, phá một tầng đã khó, nói gì phá nhiều hơn.
Hoắc Quang lại quát:
- Thông Thiên Nhất Thương!
- Không!
Ầm!
Đầu ông lão mặc đạo bào Thái Cực đồ njoor tung.
Một cường giả hạ Hư cảnh chết ngay trước mắt mọi người.
- Đại nhân vô địch!
- Đại nhân vô địch!
- Đại nhân vô địch!
.........
......
Bên dưới truyền đến tiếng rông điên cuồng của mười vạn tướng sĩ.
Rất nhiều người hiểu tu vi của ông lão mặc đạo bào Thái Cực đồ, đó là hạ Hư cảnh, chính là hạ Hư cảnh, vậy mà bị đại nhân giết chết?
Hoắc Quang quá hung mãnh.
Tướng là quân hồn, tướng mạnh thì quân thịnh. Mười vạn đại quân hò hét, cùng với các dân chúng trong thành vô cùng kích động.
Trên Phù Không đảo.
Mạc Ức chưởng môn há hốc mồm, ngơ ngác nhìn, một tia hy vọng cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Dịch Phong cảm thán nhìn lên trời:
- Mãnh tướng!
Thanh Long biểu tình cực kỳ phức tạp, đây là Hoắc Quang năm đó gã chỉ thổi một hơi đủ giết sao?
Hoắc Quang người đẫm máu, nhưng giờp hút này hưng phấn nhiều hơn, chậm rãi bay tới Phù Không đảo.
Nguy hiểm Vô Ưu thành hoàn toàn giải trừ.
Đại Hà tông, trước mộ của Diêm Đào.
Diêm Xuyên để mộ của Mạc Vô Hối chôn cùng mộ phụ thân.
Túy Kiếm Sinh quỳ gối trước mộ của Mạc Vô Hối, nét mặt cực kỳ bi thương.
Diêm Xuyên nhìn ngôi mộ trước mắt, khẽ thở dài.
Phái sau có một người bay tới, là đệ tử của Cao Bất Phàm, Đại Kiếm hiệp trong Thất Kiếm hiệp.
Tam Kiếm hiệp biểu tình phức tạp nói:
- Sư thúc, Phùng Thiệu không chịu ở lại, hắn sắp đi rồi.
Diêm Xuyên nhíu mày nói:
- Không chịu ở lại?
Tam Kiếm hiệp biểu tình phức tạp nói:
- Đúng vậy. Hắn chôn xác Phùng Thiên Vũ ở bên cạnh Phùng Thái Nhiên, lạy xong thì từ biệt mọi người, rời đi, chắc bây giờ đã tới sơn môn.
Diêm Xuyên nhắm mắt lại, suy tư.
Diêm Xuyên hít sâu, nói:
- Hãy để hắn đi.
Tam Kiếm hiệp gật đầu, nói:
- Ừm!
Đại Hà tông, sơn môn.
Phùng Thiệu lưng cõng thanh trường kiếm, đi tới sơn môn thì bỗng ngừng lại.
Phùng Thiệu ngoái đầu nhìn núi non kéo dài sau lưng mình, mắt biến mông lung.
Ngày xưa Phùng Thiệu là hoàn khố trong Đại Hà tông, dù làm nhiều chyệnn xấu nhưng rốt cuộc có gia gia, phụ thân trân trọng. Hiện tại, gia gia chết rồi, phụ thân cũng đã chết.
Mấy ngày nay Phùng Thiệu hiểu nhiều chuyện, biết sự việc nhưng rốt cuộc gã không cách nào rộng mở, thậm chí không muốn tin.
← Ch. 0295 | Ch. 0297 → |