← Ch.0345 | Ch.0347 → |
Bạch Lang thành, trên đỉnh núi nhỏ nam thành.
Diêm Xuyên khoanh tay đứng, nhìn phía xa ở cửa thành Hoắc Quang báo thù cho Con Của Sói.
Diêm Xuyên nói với U Nhất đứng bên cạnh rằng:
- U Nhất, chuyện này ta sẽ nói rõ ràng với Phụng Âm Dương.
U Nhất cười khổ nói:
- Diêm Hoàng quá lo rồi, chi bằng vào Diêm Hoàng vì gia tìm đến 'Táng thiên đồng quan', tất cả điều Diêm Hoàng làm nên được ương ứng. Một thành trì, không nói cái này không phải thành trì của Nam tông ta, dù là phải thì chỉ cần Diêm Hoàng mở miệng cứ tự nhiên lấy! Huống chi gia sư có nói Diêm Hoàng từng cứu mạng gia sư!
Diêm Xuyên gật đầu:
- Ừm.
U Nhất nói thêm một câu:
- Tuy nhiên, Bạch Lang thành này là đến từ tay tông chủ của Nam tông ta!
Diêm Xuyên lộ biểu tình kinh ngạc, hỏi lại:
- Ồ? Tông chủ của Nam tông?
U Nhất nói:
- Ừm. , tông chủ chưa bao giờ lập thành, ba mươi năm trước một lần tạo ra chín thành.
Diêm Xuyên tò mò hỏi:
- Chín thành ư? Mới rồi ta nghe Hoắc Quang nói thành này là Nhạc Sơn thư viện?
U Nhất nói:
- Nhạc Sơn thư viện, một trong bốn thư viện trên thiên hạ, tông chủ của tông ta thật ra là được viện chủ Nhạc Sơn thư viện mồi. Viện chủ Nhạc Sơn thư viện có một thân phận khác là đệ đệ sinh đôi với tông chủ của tông ta!
Diêm Xuyên kinh ngạc bật thốt:
- Ồ? Tông chủ Phong Thủy Nam tông cùng viện chủ Nhạc Sơn thư viện mà là huynh đệ song sinh ư?
U Nhất gật đầu.
Diêm Xuyên lấy làm lạ hỏi:
- Vậy thì tại sao viện chủ Nhạc Sơn thư viện không tu phong thủy?
Theo lý thì người tu phong thủy chú trọng canh giờ sinh ra đời, song sinh chỉ cần một người tu được thì người kia cũng có thể mới đúng.
U Nhất lắc đầu, đáp:
- Không biết nữa, dù sao viện chủ Nhạc Sơn thư viện và tông chủ đi con đường khác nhau.
Diêm Xuyên tò mò lại hỏi:
- Đến từ tình cảm huynh đệ nên tông chủ của Nam tông ra tay, cái này không thành vấn đề, nhưng có thể khiến Nhạc Sơn thư viện mở miệng để tông chủ Phong Thủy Nam tông ngươi đích thân làm, chín tòa thành trì này chắc không tầm thường nhỉ?
U Nhất nhìn Diêm Xuyên, im lặng một lúc rồi gật đầu nói:
- Tông chủ sắp đặt chín thành trì, mỗi một tòa đều kết cấu một tinh thần! Thông đến chín tầng mây!
Diêm Xuyên nghi hoặc hỏi:
- Chín tinh thần? Là chín cái nào?
U Nhất đáp:
- Phá quân tinh, tham lang tinh, cự môn tinh, văn khúc tinh, vũ khúc tinh, lộc tồn tinh, liêm trinh tinh, tả phụ tinh, hữu bật tinh!
Diêm Xuyên kinh ngạc kêu lên:
- Bắc đẩu cửu tinh ư?
U Nhất gật đầu:
- Ừm.
- Tại sao vậy?
U Nhất giải thích rằng:
- Không biết nữa, có lẽ vì tăng thêm nguyên khí thiên địa bên trong thành.
Nhưng Diêm Xuyên không cho rằng như thế, lợi dụng lực lượng tinh thần tụ vào một thành, không có đại phong thủy sư tọa trấn thì không thể tăng được!
Diêm Xuyên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, dù nhìn không thấy trời sao nhưng cũng có chút cảm ứng.
Một thư vện tại sao cần có liên kết với bắc đẩu cửu tinh?
Diêm Xuyên giật mình nói:
- Bạch Lang thành? Không lẽ liên kết là tham lang tinh?
U Nhất gật đầu khẳng định:
- Đúng là vậy.
Chính lúc này, phía xa Con Của Sói đã nằm sấp trước mặt Hoắc Quang, hìnhn hư là biểu đạt nỗi cảm kích khôn cùng.
Diêm Xuyên bỗng nheo mắt nói:
- U Nhất, lúc trước ngươi có nói ta tặng cho Nam tông táng thiên đồng quan, tặng lại một tòa thành cho ta không thành vấn đề chứ?
Diêm Xuyên nhìn hướng U Nhất.
U Nhất gật đầu, nói:
- Đó là đương nhiên, táng thiên đồng quan là thứ chủ yếu nhất lần tế phong thủy này, bất cứ thành trì nào chỉ cần Diêm Hoàng vừa mắt đều có thể tặng cho ngươi!
Diêm Xuyên khẳng định nói:
- Vậy ta muốn cái đó!
U Nhất lộ vẻ khó hiểu:
- A?
Diêm Xuyên chắc chắn nói:
- Ta muốn ý chí tham lang tinh!
U Nhất lo lắng nói:
- Ý chí của tham lang tinh? Diêm Hoàng, trong bắc đầu cửu tinh thì tham lang tinh là thô bạo nhất, sẽ ảnh hưởng tâm tính, cái này...
Diêm Xuyên nhìn về phía xa, nói:
- Nếu ta đã mở miệng thì đương nhiên hiểu điều này, nhưng ngươi đã quên một người.
U Nhất khó hiểu nhìn theo, chợt thấy Con Của Sói nằm sấp trên mặt đất.
U Nhất kêu lên:
- Con Của Sói?
- Đúng vậy, tại sao ý chí của tham lang tinh thô bạo? Bởi vì đối với người lấy ý chí của nó yêu cầu tâm tính rất cao, tâm tính càng ác độc âm hiểm thì càng dễ dàng lạc trong ý chí của tham lang tinh. Nhưng tâm tính quá nhu hòa thì không thể phát huy ra hung uy của tham lang tinh được. Tuy nhiên, Con Của Sói thì khác, y từ nhỏ sinh sống với sói, tâm tính giống như là giấy trắng vậy, không bị ý chí của tham lang tinh ảnh hưởng, ngược lại có thể hoàn mỹ khống chế nó, ngươi nói có đúng không?
Diêm Xuyên nhìn hướng U Nhất.
U Nhất gật đầu nói:
- A, hình như đúng vậy.
Diêm Xuyên dứt khoát nói:
- Nếu đã vậy thì làm phiền ngươi. Ta biết ngươi bố trận cần rất nhiều linh thạch, hiện tại thành chủ đã chết, tất cả chuyện trong thành do ngươi sắp xếp, chỉ cần Con Của Sói kế thừa ý chí của tham lang tinh là được!
U Nhất cười khổ nói:
- Hiểu rồi!
Đối với U Nhất thì chín thành trì này mặc dù một tay tông chủ tạo nên nhưng tuyệt đối không quan trọng bằng táng thiên đồng quan!
U Nhất trở về chỉ cần báo cáo, khiến Nam tông làm lại một thành là được rồi thôi?
Diêm Xuyên dẫn theo mọi người bay hướng cửa nam thành.
Hiện tại Hoắc Quang lúng túng không biết làm sao với Con Của Sói, lúc trước gã bị sự cố chấp của y làm xúc động, giờ thấy Con Của Sói nằm sấp trước mặt mình, ngôn ngữ thì không thông.
Hoắc Quang không biết nên làm sao đây.
Diêm Xuyên bay đến gần, kêu lên:
- Hoắc Quang!
Hoắc Quang cung kính hành lễ với Diêm Xuyên, nói:
- Hoàng thượng!
Diêm Xuyên mở miệng nói:
- Nếu Con Của Sói đã cảm ơn thì ngươi cứ nhận đi, có thể thu làm đệ tử, sau này thuộc về đệ nhất quân đoàn của ngươi.
Hoắc Quang lập tức đáp:
- Tuân lệnh!!
Hoắc Quang rất là thích Con Của Sói, nếu không thì gã đã không vì y mà đòi lại công bằng.
Nếu Hoàng thượng đã mở miệng thì Hoắc Quang nhận đệ tử này là chuyện chắc chắn rồi.
Hoắc Quang vội nói:
- Hoàng thượng, xin Hoàng thượng hãy ban tên cho đệ tử của ta!
Diêm Xuyên cười nói:
- Cứ gọi là Tham Lang đi!
Hoắc Quang cung kính đáp:
- Tuân lệnh!!
Diêm Xuyên nói:
- Đưa hắn vào trong thành, để U Nhất giúp hắn kế thừa ý chí của tham lang tinh!
Mắt Hoắc Quang sáng lên.
Ý chí tinh thần? Hoắc Quang chính là dựa vào ý chí phá quân mà thực lực tăng vùn vụt, tất nhiên gã hiểu ý chí tinh thần đáng quý cỡ nào.
Hoắc Quang kiềm không được cười toe nói:
- Vâng, làm phiền U Nhất tiên sinh rồi!
Hoắc Quang nâng dậy Con Của Sói. Con Của Sói rất cảm ơn Hoắc Quang nên không hề bài xích hành động của gã.
Ba tháng sau, Bạch Lang thành, phủ thành chủ, giờ tý.
*Ầm!*
Trận pháp trong thành bỗng có chín luồng sáng phóng đến, xông hướng đài cao chính giữa phủ thành chủ.
Trên đài cao, Con Của Sói bị một vầng sáng xộc thẳng tận trời sao bao phủ. Trên trời cao tham lang tinh tỏa ánh sáng ngời.
Trên đỉnh đầu Con Của Sói có hai mươi chín kiếp vân thiên kiếp cuồn cuộn.
*Ầm!*
*Ầm!*
*Ầm!*
Con Của Sói liều mạng chống đỡ thiênv kiếp.
Do U Nhất chủ trì, Con Của Sói vừa độ kiếp vừa kế thừa ý chí của tham lang tinh.
Hoắc Quang ở bên cạnh hộ pháp cẩn thận cho đệ tử thứ nhất của mình.
Diêm Xuyên đứng bên ngoài phủ thành chủ, nhìn đài cao chót vót.
- Đài cao? Bạch Lang thành chuyên môn có đài cao? Hơn nữa còn là trên vị trí đó. Xem ra Nhạc Sơn thư viện cũng là chờ có người kế thừa ý chí của tham lang tinh! Một thư viên mà muốn kế thừa tham lang?
Diêm Xuyên nhíu mày suy tư.
Diêm Xuyên nhìn thủ vệ bên cạnh mình, nói:
- Thu thập tư liệu ra sao rồi?
Thủ vệ đáp:
- Bẩm Hoàng thượng, tư liệu liên quan Nhạc Sơn thư viện ở Bạch Lang thành chỉ có nhiều cỡ này.
Diêm Xuyên gật đầu nói:
- Ừm.
Mọi người tiếp tục nhìn Con Của Sói độ kiếp.
Cây cột ánh sao liên thông chín tầng mây, tình hình khiến vô số dân chúng chú ý.
Thậm chí ở ngoài thành cũng thấy rõ ràng, dù sao đang là đêm khuya, cột ánh sao này rất bắt mắt.
Ngoài thành, hướng đông, trong một sơn cốc.
Một ông lão chậm rãi đi ra sơn cốc, bỗng nhiên lão nhìn thấy cột sáng ở Bạch Lang thành.
- Khốn kiếp, là kẻ nào dám trộm ý chí tinh thần của tông ta!?
Ông lão gầm lên, đạp bước lên mây, lao nhanh hướng Bạch Lang thành.
Một canh giờ sau.
*Ầm!*
Tia sét cuối cùng chấm dứt, Con Của Sói thuận lời tiến vào tu vi Khí cảnh.
Ý chí của tham lang tinh bao phủ Con Của Sói, y nhìn đôi tay mình, hình như là rất vui vẻ.
Hoắc Quang cười nói:
- Tham Lang, cảm giác như thế nào?
Con Của Sói lắp bắp nói:
- Sư... sư phụ... Tham Lang... có... có lực lượng!
Hoắc Quang chỉ dẫn nói:
- Ha ha, tốt, còn không mau tạ Hoàng thượng đi!?
Con Của Sói lập tức nhìn hướng Diêm Xuyên, cung kính hành lễ, cà lăm nói:
- Tạ... tạ Hoàng thượng!
Ba tháng qua Hoắc Quang không ngừng nói chuyện với Tham Lang, hiện tại dù cà lăm nhưng y đã nói được vài câu.
Diêm Xuyên vừa lòng gật đầu:
- Ừm.
U Nhất quệt mồ hôi, cười nói:
- Diêm Hoàng, ta không phụ sứ mệnh!
Diêm Xuyên chân thành nói:
- Đa tạ!
U Nhất lắc đầu nói:
- Diêm Hoàng khách sáo quá.
Đang lúc mọi người chúc mừng cho Tham Lang thì bỗng vang lên tiếng gầm.
- Khốn kiếp, to gan quá! Ý chí tinh thần của Nam tông cũng dám cướp đoạt!?
Trong thanh âm tràn đầy tức giận xông hướng phủ thành chủ.
- Grao!!!!
Con Của Sói phát ra tiếng thú gầm hướng chỗ truyền đến tiếng rống, y bản năng cảm nhận địch ý, biểu tình dữ tợn.
Diêm Xuyên híp mắt nhìn phía xa bóng áo đen bay đến.
*Ầm!*
Cuồng phong thổi qua, bóng áo đen ngừng trước mặt mọi người, nhìn chằm chằm Tham Lang được tham lang tinh bao phủ.
Người áo đen hừ lạnh nói:
- Thì ra là tiểu súc sinh này. Hừ, cướp ý chí của tham lang tinh của tông ta, các ngươi tự tìm đường chết mà!
- Khốn kiếp, sao ngươi dám mắng đệ tử của ta?
*Ầm!*
Hoắc Quang một thương đâm vào người áo đen.
U Nhất ở một bên bỗng kêu lên:
- Đừng, chờ đã!
- A?
Hoắc Quang ngừng lại, khó hiểu nhìn U Nhất.
U Nhất kinh ngạc hỏi:
- Minh Lục sư huynh? Tại sao ngươi ở đây?
Minh Lục giọng trầm xuống:
- U Nhất? Là ngươi?
U Nhất khó hiểu nói:
- Vị này là Diêm Hoàng, khách quý của tông ta, mới rồi ta dẫn động ý chí tinh thần, Minh Lục sư huynh, ngươi có ý gì?
Minh Lục nhìn U Nhất, im lặng một lúc sau lại nhìn hướng Tham Lang.
Minh Lục giọng điệu cương quyết nói:
- Được rồi, nếu đã vậy thì ta nể mặt Phụng Âm Dương, các ngươi đi đi. Tiểu súc... tiểu tử này kế thừa ý chí của tham lang tinh phải ở lại.
U Nhất hét lên:
- Không được!
Minh Lục lạnh lùng quát:
- Không được cũng phải được, tiểu súc sinh này cướp ý chí của tham lang tinh phải để lại cho ta!
Diêm Xuyên nhìn Hoắc Quang, quát:
- Hoắc Quang!
- Có thần!
- Đuổi súc sinh không nói tiếng người này đi đi!
← Ch. 0345 | Ch. 0347 → |