← Ch.0387 | Ch.0389 → |
Mặc Vũ Hề cau mày nói.
- Ừm! Sau đó thì sao?
Diêm Xuyên cau mày nói.
- Sau đó...
Mặc Vũ Hề thoáng cười khổ.
- Ngày ấy, ta mời mọi người đến Bắc Mặc Điện của ta, mở một bữa tiệc rượu. Trong Bắc Mặc Điện chỉ mười ba người chúng ta cùng nhau trò chuyện dùng yến tiệc. Nhưng tiếp theo, không biết ai đã hạ độc ta. Lúc đó, ta đã ngất đi!
Mặc Vũ Hề nhớ lại nói.
- Hạ độc?
Sắc mặt Diêm Xuyên trở nên lạnh lẽo.
- Đúng, lúc đó Bắc Mặc Điện đóng cửa tổ chức yến tiệc, lúc đó mọi người qua lại. Người có thể cho ta hạ độc, hẳn chính là mười hai người khác!
- Ta hôn mê ngủ thiếp đi. Không biết bao lâu sau, cửa đại điện bỗng nhiên bị đánh tan. Một khắc đó, ta bỗng nhiên thức tỉnh, đứng dậy! Ta vừa đứng dậy nhìn, đã thấy mười hai người kia nằm ngã trong vũng máu. Trong tay của ta đang cầm một thanh trường đao nhuộm đầy máu tươi! Trên người của ta cũng đều là máu!
Mặc Vũ Hề nhớ lại nói.
- Chết hết sao? Có phải là Mão Nhật Đạo Quân hay không?
Diêm Xuyên bất ngờ nói.
- Chắc không phải là hắn. Mão Nhật Đạo Quân dẫn theo một nhóm Chân Quân Thánh Địa Đại Chiêu xông đến. Hắn vừa vào đại điện, đúng lúc đó ta liền tỉnh lại. Nhưng, trong đại điện, mọi người đều chết hết. Hơn nữa, vết máu đã khô cạn. Rõ ràng bọn họ đã chết hơn một canh giờ!
Sắc mặt Mặc Vũ Hề phức tạp nói.
- Thời điểm nàng hôn mê, có người vào đại điện của nàng giết người sao?
Diêm Xuyên cau mày nói.
- Không có. Lúc đó, đám người Thanh Long thủ vệ ở bên ngoài đại điện. Thậm chí, trận pháp Bắc Mặc Điện của ta vẫn mở. Trong lúc, không thể có người nào đi vào được!
Mặc Vũ Hề cau mày nói.
- Không có ai đi vào? Chỉ một mình nàng còn sống? Những người khác chết hết? Vậy Mão Nhật Đạo Quân làm sao biết được?
Diêm Xuyên cau mày nói.
- Mão Nhật Đạo Quân cảm ứng được con mình đã chết, mới phẫn nộ phá Bắc Mặc Điện!
Văn Nhược tiên sinh ở bên cạnh nói.
- Xem ra, hung thủ thật sự đã rất nhọc lòng!
Hai mắt Diêm Xuyên thoáng nheo lại.
- Nhọc lòng? Ha ha, thật sự nhọc lòng. Thậm chí, đây chính là một cái bẫy!
Giọng noi Mặc Vũ Hề lộ vẻ âm lãnh.
- Ồ? Ngươi biết hung thủ?
Diêm Xuyên nghi ngờ nói.
- Căn bản không có chứng cứ. Không ai tin tưởng ta. Lúc đó, khi ta vừa tỉnh lại, gần như chính là thời điểm Mão Nhật Đạo Quân xông vào đại điện. Ngoài điện có rất nhiều người chứng kiến. Ta trăm miệng cũng không thể bào chữa!
Mặc Vũ Hề thần sắc phức tạp nói.
- Ừm? Hung thủ là ai?
Diêm Xuyên hiếu kỳ nói.
- Mão Nhật Đạo Quân!
Mặc Vũ Hề trầm giọng nói.
- Ồ? Không phải nàng nói khi hắn xông vào Bắc Mặc Điện, những người kia đã chết một canh giờ sao?
Diêm Xuyên hiếu kỳ nói.
- Đúng vậy, Mão Nhật Đạo Quân giết bọn họ. Hắn không nhất định phải ở đấy, không nhất định phải tự mình ra tay. Hắn để ta chăm nom đám con trai của các Tông chủ, thật ra chính là muốn dẫn ta vào cục diện do hắn bày sẵn, đồng thời chế tạo ra chứng cứ vắng mặt cho hắn!
Mặc Vũ Hề trầm giọng nói.
- Nàng nói vậy là thế nào?
Diêm Xuyên nghi ngờ nói.
- Ngươi không biết, thật ra, Thánh Địa Đại Chiêu lúc trước, ngoại trừ phụ thân ta là một con minh phượng ra, còn có một con phượng hoàng khác. Đó là một con phượng hoàng lửa! Sau đó phượng hoàng lửa kia gả cho Mão Nhật Đạo Quân. Tuy nhiên sau khi con phượng hoàng lửa sinh ra Dương Chí Cửu, đã chết đi!
Mặc Vũ Hề giải thích.
- Hả?
- Con trai thứ chín của Mão Nhật Đạo Quân cũng là con trai của phượng hoàng, đều có huyết mạch của phượng hoàng lửa. Phượng hoàng tộc có một thiên phú thần thông. Chàng có biết nó là gì không?
Mặc Vũ Hề hỏi.
- Niết bàn sống lại?
- Đúng. Chỉ cần thần hồn bất diệt, thân thể có mất đi, thần hồn sẽ hóa thành một quả trứng phượng hồn. Thời khắc trứng phượng hồn sinh ra, sẽ lấy ra tất cả tinh hoa của thân thể ban đầu. Khi thân thể trước kia hóa thành tro tàn, trứng phượng hồn thu nạp tất cả tinh hoa của thân thể ban đầu, hóa thành thực thể trứng phượng hoàng. Sau đó nó phá xác ra, niết bàn sống lại!
Mặc Vũ Hề giải thích.
- Bảy người con của Mão Nhật Đạo Quân đều là thi thể?
Sắc mặt Diêm Xuyên cứng lại.
- Đúng vậy, căn cứ vào vết thương của mọi người, bọn họ đều bị hạ độc, cắt đứt yết hầu, máu chảy hết mà chết. Tất nhiên không tồn tại thần hồn câu diệt. Mọi người chết, con của Mão Nhật Đạo Quân lại không hóa thành tro tàn, cũng không hình thành trứng Phượng Hoàng! Ha ha...
Mặc Vũ Hề lộ ra một nụ cười khổ.
- Bọn họ cũng không hề niết bàn, mà thân, hồn phân thể?
Diêm Xuyên nhất thời đoán được điểm mấu chốt trong đó.
- Đúng vậy, trong nháy mắt Mão Nhật Đạo Quân nhảy vào đại điện, thật sự không kịp giết chết mọi người. Nhưng hắn có thể lặng lẽ không một tiếng động thu hồi bảy thần hồn của những đứa con của mình trong nháy mắt.
Mặc Vũ Hề trầm giọng nói.
- Sẽ không có người nghi ngờ?
- Nghi ngờ cũng không có tác dụng. Thê tử của Mão Nhật Đạo Quân là phượng hoàng lửa. Nhưng bản thân Mão Nhật Đạo Quân lại là người. Mão Nhật Đạo Quân có thể nói, mấy người con của mình đã vứt bỏ huyết mạch Phượng Hoàng, hoàn toàn là người, sao có thể niết bàn sống lại như phượng hoàng? Chuyện như vậy, cũng không phải là không thể!
Mặc Vũ Hề nói.
- Đây chỉ là sự phán đoán của nàng?
- Ngoại trừ suy đoán này, không có giải thích nào khác!
Văn Nhược tiên sinh đứng bên cạnh lắc đầu nói.
- Nói cách khác, người hạ độc chính là những người con của Mão Nhật Đạo Quân. Sau đó, bọn họ giết chết mọi người giá họa cho nàng. Cuối cùng lại tự sát, khiến thân và hồn tách thành hai phần khác nha?
Diêm Xuyên cổ quái nói.
- Đúng. Chỉ có điều ta vẫn không sao hiểu được bọn họ làm vậy để làm gì? Tại sao bọn họ muốn trả một cái giá lớn như vậy? Tự sát? Chỉ vì giá họa ta? Nhưng bọn họ là thánh tử và thánh nữ!
Mặc Vũ Hề không hiểu nói.
- Bất kể như thế nào, chúng ta đã biết kết quả và quá trình!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Nhưng không có chứng cứ, không ai tin tưởng ta!
Mặc Vũ Hề khổ sở nói.
- Thi thể thì sao?
Diêm Xuyên hỏi.
- Đều bị lấy đi rồi!
ăn Nhược tiên sinh cũng cười khổ nói.
Diêm Xuyên hít sâu một cái. Đúng như Mặc Vũ Hề suy đoán. Mão Nhật Đạo Quân làm thật sự quá kín kẽ! Căn bản không có bất kỳ kẽ hở có thể lần theo!
- Sát hại thánh tử, thánh nữ, chỉ bằng vào tội danh này, Vũ Hề Thánh Nữ có thể bị lấy đi pháp vị, đuổi ra khỏi Thánh Địa Đại Chiêu, ra khỏi Thánh Địa Đại Chiêu, đối mặt với sự săn đuổi chém giết của năm tông môn phía dưới của Thánh Địa Đại Chiêu. Thậm chí còn là kẻ thù của phụ thân thánh nữ năm xưa cũng sẽ tìm Vũ Hề Thánh Nữ báo thù. Hơn nữa liệu Mão Nhật Đạo Quân sẽ bỏ qua cho Vũ Hề Thánh Nữ sao?
Văn Nhược tiên sinh giải thích.
- Ta có lệnh bài do phụ thân ta để lại, Thánh chủ sẽ bảo vệ an toàn cho ta!
Mặc Vũ Hề nói.
- Ồ?
Diêm Xuyên hiếu kỳ nói.
Tiếp theo, Mặc Vũ Hề nhắc lại lời phụ thân nói trước khi chết.
- Không đúng. Nếu Kinh Chiếu không thèm để ý tới cái chết của phụ thân nàng lúc dó, sao có thể để ý tới sự chết sống của nàng được? Bằng không, năm đó phụ thân nàng dựa vào lệnh bài kia, cũng không nhất định phải chết như vậy?
← Ch. 0387 | Ch. 0389 → |