Vay nóng Homecredit

Truyện:Tiên Quốc Đại Đế - Chương 0402

Tiên Quốc Đại Đế
Trọn bộ 1452 chương
Chương 0402: Bi thương của Văn Nhược tiên sinh
0.00
(0 votes)


Chương (1-1452)

Siêu sale Shopee


- Dậu Nguyệt Đạo Quân? Cướp Tô tam nương sao? Còn cướp ngay tại thư viện Cự Lộc?

Diêm Xuyên kinh ngạc nói.

Mặc Vũ Hề thoáng cười khổ một hồi, gật gật đầu nói:

- Đúng vậy. Chàng biết Tô tam nương là ai không?

- Người đó còn có một thân phận khác sao?

- Tô tam nương kiếp trước chính là thê tử của Dậu Nguyệt Đạo Quân. Khi đó Dậu Nguyệt Đạo Quân vẫn là phàm nhân. Đáng tiếc sau đó bởi vì chết bất ngờ. Dậu Nguyệt Đạo Quân đột nhiên gặp lại thê tử chuyển thế, tất nhiên hắn đã làm ra hành động quá khích. Lúc đó Mạnh Tử Thu dẫn theo một đám đại hiền thư viện Cự Lộc đến Thánh Địa Đại Chiêu đòi một lời giải thích. Nhưng lúc này, Dậu Nguyệt Đạo Quân đã thỉnh Thánh chủ đánh thức ký ức kiếp trước của Tô tam nương! Tô tam nương đã nhớ lại tất cả ký ức của kiếp trước.

Mặc Vũ Hề nói.

- A!

Diêm Xuyên cười khổ một hồi. Quan hệ này thật sự đủ rắc rối.

- Tuy rằng Tô tam nương và Văn Nhược tiên sinh là thanh mai trúc mã, nhưng chung quy ngày ấy đại hôn còn chưa thành. Nàng với Dậu Nguyệt Đạo Quân, lại có một đời làm phu thê. Tất nhiên Tô tam nương đi theo Dậu Nguyệt Đạo Quân. Lúc đó Tô tam nương quỳ gối trước mặt Mạnh Tử Thu, nói ra sự thực. Mạnh Tử Thu cũng cảm thấy bất đắc dĩ. Hơn nữa, Dậu Nguyệt Đạo Quân đã cầu xin mẫu thân ta tứ hôn cho bọn họ!

Mặc Vũ Hề nhớ lại nói.

- Tứ hôn?

- Ừm, mẫu thân ta tứ hôn, đại thế đã định, cũng không còn thể quay về được nữa. Mọi người trong thư viện Cự Lộc đành chết tâm. Dù sao Tô tam nương và Dậu Nguyệt Đạo Quân kiếp trước chính là phu thê. Chỉ có Văn Nhược tiên sinh vẫn si mê không thay đổi, không chịu từ bỏ!

Mặc Vũ Hề than thở.

- Văn Nhược tiên sinh là đại công tử thư viện Cự Lộc. Hắn dây dưa như vậy, chẳng khác nào đại biểu thư viện Cự Lộc không chịu bỏ qua. Bởi vậy, Văn Nhược tiên sinh mới chủ động đoạn tuyệt quan hệ với thư viện Cự Lộc? Người ngoài lại đồn, Văn Nhược tiên sinh bị trục xuất sơn môn?

Thần sắc Diêm Xuyên có chút xúc động.

- Ừm! Văn Nhược tiên sinh ở lại chỗ này, chính vì có thể thường xuyên nhìn thấy Tô tam nương. Mặc dù Tô tam nương biết Văn Nhược si tình, nhưng chỉ có thể nhìn mà than thở. Nàng đã mấy lần khuyên Văn Nhược quên nàng, Văn Nhược tiên sinh lại vẫn si tình một lòng không thay đổi!

Mặc Vũ Hề lắc đầu một cái.

- Đáng tiếc, đáng tiếc, đáng thương!

Diêm Xuyên gật đầu một cái.

Diêm Xuyên và Mặc Vũ Hề chậm rãi đi ra khỏi Minh Phượng điện.

Bên ngoài Minh Phượng điện, Thanh Long tiến lên phía trước nói:

- Đạo quân, Diêm Hoàng, Văn Nhược tiên sinh đã đi trước!

- Đi?

Diêm Xuyên nghi ngờ nói.

- Đúng vậy. Lúc đó ta nhìn thấy hắn có vẻ thất hồn lạc phách. Ta gọi hắn, nhưng hắn đều không trả lời. Hình như hắn bị đả kích không nhỏ!

Thanh Long nhớ lại nói.

Diêm Xuyên và Mặc Vũ Hề liếc mắt nhìn nhau một cái.

- Quên đi. Để hắn yên lặng một chút. Tạm thời không nên đi quấy rầy hắn!

Diêm Xuyên nói.

- Vâng!

Mặc Vũ Hề gật đầu một cái.

Đang lúc này, đột nhiên một đạo hỏa diễm xông thẳng đến.

Ầm!

Hỏa diễm giống như một quả cầu lửa, nện vào quảng trường phía trước Minh Phượng điện.

Trong hỏa diễm thiêu đốt thoáng nhìn thấy một thân ảnh.

- Oa!

Một tiếng kêu truyền tới. Đột nhiên hỏa diễm hừng hực bị hút vào trong miệng của thân ảnh kia.

- Dùng Thái Dương Chân Hỏa thiêu ta sao? Ha ha, ta chính là ăn Thái Dương Chân Hỏa để lớn lên!

Hỏa hỏa bị nuốt đi, lộ ra thân hình của Kim Đại Vũ.

- Kim Đại Vũ? Ngươi gặp phải chuyện gì vậy? Ai thiêu ngươi?

Diêm Xuyên trầm giọng nói.

- Hoàng thượng, thần phát hiện tinh thạch Thái Dương Hỏa. Hơn nữa ở đó còn có rất nhiều, to như một ngọn núi lớn vậy, hoàn toàn rất tốt!

Kim Đại Vũ hưng phấn nói.

- Sao?

- Tại phía đông Thánh Địa Đại Chiêu có một khu vực trải đầy hoàng kim. Mặt trên có tinh thạch Thái Dương Hỏa lớn như một ngọn núi vậy. Ở đó có rất nhiều!

Kim Đại Vũ hưng phấn nói.

- Thái Dương Sơn?

Mặc Vũ Hề giật mình.

- Nàng biết chỗ đó sao?

Diêm Xuyên hiếu kỳ nói.

- Vâng, năm đó mẫu thân ta đã ban thưởng cho Mão Nhật Đạo Quân. Trước đây Mão Nhật Đạo Quân ở đó để tu hành. Thế cho nên hắn có lý giải rất sâu về đối với hỏa!

Mặc Vũ Hề trịnh trọng nói.

- Đó là thứ của Mão Nhật Đạo Quân sao?

Chân mày Diêm Xuyên nhíu lại.

- Hoàng thượng, lúc đó thần nhất thời không kìm nén được, mới ra tay chuẩn bị lấy. Không nghĩ tới lại bị Mão Nhật Đạo Quân cảm ứng được. Mão Nhật Đạo Quân chợt hiện ra trong hư không đánh ta một chưởng. Chính là Thái Dương Chân Hỏa vừa nãy!

Kim Đại Vũ giải thích.

- Nơi này là Thánh Địa Đại Chiêu. Làm việc không không phải sẽ có hậu quả!

Diêm Xuyên trách nói.

- Vâng, vi thần biết sai. Chỉ có điều đó là tâm nguyện của thần nhiều năm. Nhất thời đầu óc choáng váng, không có kiêng kỵ hậu quả. Thỉnh hoàng thượng trách phạt!

Kim Đại Vũ nhất thời thành khẩn nói.

- Quên đi! Sau đó chú ý một chút là được!

Diêm Xuyên nói.

- Vâng!

Mặc Vũ Hề nhìn Diêm Xuyên. Tất nhiên nàng nhìn ra sự coi trọng của Diêm Xuyên đối với Kim Đại Vũ. Hắn không đành lòng trách phạt Kim Đại Vũ!

Vù vù!

Đang lúc mọi người nói chuyện, đột nhiên có một bóng người từ trên trời hạ xuống. Một cỗ khí tức mạnh mẽ trực tiếp đè ép về phía Kim Đại Vũ.

Kim Đại Vũ liền biến sắc. Hắn lập tức xoay người. Nhưng Diêm Xuyên lại nhanh một bước. Hắn kéo Kim Đại Vũ về phía sau.

Người đến toàn thân mặc hoàng bào, lộ vẻ tức giận nhìn chăm chú vào Kim Đại Vũ. Đó chính là Mão Nhật Đạo Quân.

- Đám chuột nhắt, đi ra cho ta!

Mão Nhật Đạo Quân quát lên.

Kim Đại Vũ trừng mắt với hắn, nhưng lại bị Diêm Xuyên ngăn ở phía sau, không cho đi ra.

- Mão Nhật Đạo Quân, lâu rồi không gặp. Đạo quân có khoẻ hay không? Lần này Đạo quân tới Minh Phượng điện của ta không biết có chuyện gì không?

Mặc Vũ Hề trầm giọng bước tới một bước.

Chân mày Mão Nhật Đạo Quân nhíu lại. Hắn hít sâu một cái, lại nhìn về phía Mặc Vũ Hề nói:

- Kính chào Vũ Hề Đạo Quân.

- Vũ Hề Đạo Quân, đám đạo chích này là người của ngươi sao?

Mão Nhật Đạo Quân hỏi.

Mặc Vũ Hề không trả lời, mà cười lạnh nói:

- Mão Nhật Đạo Quân, không biết ngươi xử lý vụ huyết án Bắc Mặc Điện thế nào? Ta nhớ, tại đại điện Vũ thị, ngươi đã chính miệng hứa hẹn với mẫu thân của ta, sẽ bồi thường cho từng người?

Chân mày Mão Nhật Đạo Quân nhíu lại, hít sâu một cái nói:

- Vũ Hề Đạo Quân, đối với các Tông chủ, ta tự nhiên sẽ tự bàn giao. Người giết chết mọi người, là đứa con trai thứ năm của ta. Ta đã ở trước mặt tất cả mọi người, chôn vùi thần hồn của nó!

- Ở trước mặt tất cả mọi người? Chôn vùi thần hồn người con trai thứ năm của ngươi sao?

Mặc Vũ Hề kinh ngạc nói.

Mão Nhật Đạo Quân, lòng dạ quá ngoan độc! Mặc Vũ Hề nhíu mày nhìn hắn. Người đó là con trai ruột của hắn!

Chân mày Diêm Xuyên cũng nhíu lại. Rõ ràng hắn cũng không ngờ được Mão Nhật Đạo Quân lại tuyệt tình tới như vậy. Ngay cả cốt nhục của mình cũng tàn nhẫn như vậy. Bởi vậy có thể thấy được, hiện tại trong lòng Cổ Nguyệt Thánh Tử băng giá tới mức nào.

- Vậy Dương Chí Cửu thì sao? Người bày ra tất cả vụ huyết án tại Bắc Mặc Điện là Dương Chí Cửu. Hắn cũng chết sao?

Mặc Vũ Hề bước tới một bước trầm giọng nói.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1452)