← Ch.0408 | Ch.0410 → |
Ánh mắt Lam U Chân Quân càng lúc càng sáng lên.
Cùng lúc đó, tại Thánh Địa Đại Chiêu, trước Thiên Tượng Trì.
Ánh mắt tất cả đám người Mão Nhật Đạo Quân đều sáng lên.
- Đây là cái gì?
- Yêu ma hình thực vật sao?
- Không phải vậy chứ?
Chỉ có Lam U Chân Quân mới có thể cho là Tiên khí. Đám người Mão Nhật, Dậu Nguyệt đã nhận được ám chỉ Thượng Quan Uyển Nhi, đó là do Diêm Xuyên nuốt thiên kiếp, không phải Tiên khí.
Nhưng cảnh tượng trước mắt, mọi người đều cảm thấy khó hiểu. Tất cả không hẹn đều đồng thời nhìn về phía Mặc Vũ Hề.
- Vũ Hề thánh nữ, ngươi biết đây là cái gì không?
Mão Nhật Đạo Quân trầm giọng hỏi.
Mặc Vũ Hề lộ ra một nụ cười lạnh lùng nói:
- Mão Nhật Đạo Quân học thức uyên bác, cần gì phải hỏi ta chứ?
- Ừm?
Sắc mặt Mão Nhật Đạo Quân lập tức trở nên khó coi.
Mọi người lại nhìn về phía bên trong Thiên Tượng Trì.
Chân mày Thượng Quan Uyển Nhi nhíu lại, lộ vẻ suy tư.
Hình ảnh trong Thiên Tượng Trì.
Bên trên biển sợi mây vặn vẹo một hồi. Sau đó một thân hình lớn từ từ xuất hiện. Trên đầu, hai tay, hai chân đều liền với một con quái vật sợi mây.
Trong mắt con quái vật mang theo ánh mắt u ám nhìn về phía đám người đang đứng giữa không trung.
- Đây là yêu thú sao? Không, là yêu ma không phải tiên khí?
Sắc mặt Lam U Chân Quân trầm xuống.
Năm trung Hư Cảnh cũng lộ ra sắc mặt vô cùng kinh ngạc.
Phía sau yêu ma, Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Lam U Chân Quân, bây giờ ngươi rút đi, ta sẽ trả cho ngươi sáu ngàn đệ tử!
Trong mắt Lam U Chân Quân nhất thời cứng lại nói:
- Rút đi? Hừ, Diêm Xuyên, ngươi càng kiên trì, càng chứng minh nơi đây có tiên khí cường đại! Ngươi không xứng có nó!
Đằng yêu gầm lên một tiếng.
Ầm ầm!
Mấy vạn sợi mây phóng về phía sáu người Lam U Chân Quân.
- Hừ!
Lam U Chân Quân hừ lạnh một tiếng, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm.
Kiếm quang bắn ra khắp nơi. Rất nhiều sợi mây bị chặt đứt trong nháy mắt.
- Không gì hơn cái này!
Lam U Chân Quân lạnh lùng nói.
Bịch!
Sợi mây bị chém đứt rơi vào trong biển sợi mây. Nhưng trong nháy mắt khi nó rơi vào trong biển sợi mây, lại lập tức giống như bị hòa tan, dung nhập vào biển sợi mây. Từng bộ phận sợi mây bị chém đứt lại nhanh chóng dài trở lại, dường như căn bản chưa từng bị chém vậy.
Đằng yêu phẫn nộ xông thẳng tới, ném ra vô số sợi mây lớn như con Giao Long lao thẳng về phía Lam U Chân Quân. Vạn sợi mây cùng phóng tới, hung hiểm dị thường.
Ầm!
Âm thanh trùng kích cực lớn va chạm với trường kiếm của Lam U Chân Quân.
Đằng yêu có năng lực tái sinh. Mặc dù bị Đằng yêu Lam U Chân Quân chặt đứt vô số sợi mây, nhưng chớp mắt đã phục hồi như cũ.
Những sợi mậy phóng lên bầu tời mang theo sự phẫn nộ vô tận, che kín bầu trời.
Lam U Chân Quân liên tục chém vào Đằng yêu. Rất nhiều đệ tử trên không đụng phải sự đột kích của biển sợi mây.
Dây leo lớn với lực lượng cường đại, số lượng đông đảo. Tuy năm trung Hư Cảnh có thừa khả năng tự vệ, nhưng lực tấn công lại không đủ, không ngừng chiến đấu với biển sợi mây.
Đằng yêu quấn vòng quanh mỗi tu giả lấy bọn họ làm vũ khí chiến đấu với một đám trung Hư Cảnh. Chỉ cần một đám trung Hư Cảnh ra tay, tất nhiên sẽ giết chết đệ tử của mình.
- A! Sư tôn, đừng có giết ta!...
Cường giả trung Hư Cảnh nhất thời hoảng loạn.
Sợi mây quá hung mãnh. Những sợi dây leo vô tận như thiên quân vạn mã, không ngừng đánh về phía vô số tu giả.
Sắc mặt Lam U Chân Quân xám như tro tàn. Tuy rằng trường kiếm trong tay hắn vô cùng sắc bén, nhưng đối diện với Đằng yêu có thể tái sinh như vậy, thấy mỗi đệ tử bị đối phó như vậy, nhất thời sắc mặt của Lam U Chân Quân khó coi đến cực điểm.
Lúc này, đằng yêu đã bay khỏi mặt đất. Tất cả dây leo lớn đều bay lên trời đánh về phía Lam U Chân Quân.
Diêm Xuyên đứng dưới mặt đất, lạnh lùng nhìn lên không trung.
- Nhanh, các ngươi không cần để ý đến ta, ta cuốn lấy yêu ma này. Các ngươi bắt lấy Diêm Xuyên, bắt lấy Diêm Xuyên cho ta!
Lam U Chân Quân quát lên.
- Vâng!
Vô số tu giả nhất thời tranh né, su đó lại nhào về phía Diêm Xuyên.
Lam U Chân Quân lại phối hợp lôi kéo đằng yêu rời đi xa.
Gần ba ngàn tu giả từ khắp nơi lao thẳng về phía Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên đứng chắp tay, không có một chút khiếp sợ nào, kể cả đối mặt với năm tên trung Hư Cảnh.
Ngọc Đế Kiếm phía sau lưng khẽ run lên, muốn bay ra.
Vèo.
Bỗng nhiên, một bóng người xuất hiện ở trước mặt Diêm Xuyên.
- Hoàng thượng, thần hộ giá đến muộn!
Kim Đại Vũ lo lắng nói.
- Luyện xong rồi sao?
Diêm Xuyên có chút vui mừng.
- Vâng! Đã có chút hình dạng!
Kim Đại Vũ hưng phấn nói.
- Một khi đã như vậy, trẫm cũng không cần đại khai sát giới nữa. Để trẫm cánh cửa Thiên Giới của ngươi!
Diêm Xuyên cười nói.
- Vâng!
Ba ngàn tu giả bay trên trời vừa nãy gặp phải Đằng yêu, hiện tại đã cẩn thận hơn rất nhiều. Tất cả thấy bỗng nhiên Kim Đại Vũ xuất hiện, thân hình đều dừng lại.
- Hừ, ta biết hắn. Lần trước tại Thánh Địa Đại Chiêu, chúng ta đã từng giao thủ. Hắn chỉ là trung Hư Cảnh. Cùng tiến lên, hắn không phải là đối thủ của chúng ta!
Nhất thời có người kêu lên.
- Được!
Mọi người lên tiếng. Bọn họ không dám kéo dài thời gian, nhanh chóng đánh về phía Diêm Xuyên Kim Đại Vũ.
Bịch!
Kim Đại Vũ há mồm, đột nhiên phun ra một cái chuông lớn cao chín trượng.
Chuông lớn vẫn có chút thô ráp. Mơ hồ có thể nhìn thấy một ít phù văn ở phía trên. Rõ ràng đúng như Kim Đại Vũ đã từng nói. Nó chỉ có chút hình dạng. Nhưng mặc dù chỉ có hình dạng, nhưng kim quang vẫn bắn ra bốn phía, giống như một vầng mặt trời vàng chiếu sáng khiến rất nhiều người nhất thời khó có thể mở mắt.
Chuông lớn vừa xuất hiện, một khí tức với cảnh giới hung hiểm toả ra. Bùn đất xung quanh lập tức lật tung lên.
Tại Thiên Tượng Trì.
- Thái Dương Sơn? Hắn luyện hóa Thái Dương Sơn thành hình chuông? Chân mày Mão Nhật Đạo Quân nhíu lại nói.
- Chuông?
Những người khác cũng tò mò nhìn.
Tay Kim Đại Vũ cầm cái chuông lớn, nhìn ba ngàn tu giả từ phía xa vọt tới, lại lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
Kim Đại Vũ rung mạnh cái chuông.
- Giết!
Ba ngàn tu giả xông thẳng xuống.
- Hồn độn vừa vang!
Một tiếng chuông vang lên. Từ chỗ cái chuông lớn, một gợn sóng âm thanh hoàng sắc phóng về phía ba ngàn tu giả.
Vù!
Gần trăm tu giả, toàn thân bạo huyết ngay tại chỗ. Trong nháy mắt bọn họ chỉ còn lại máu thịt mơ hồ.
Phụt! Phụt!...
Có vài tu giả khá hơn một chút. Mỗi người chỉ phun máu tươi, ngất đi.
Nhưng phần lớn các tu giả hai tay ôm lỗ tai máu tươi mơ hồ chảy ra, đau khổ rơi trên mặt đất, lăn lộn kêu lên:
- Lỗ tai của ta! A!
Cho dù là năm cường giả trung Hư Cảnh, giờ phút này thân hình mỗi người đều dừng lại. Khí huyết toàn thân không ngừng sôi trào. Thần hồn cự chiến, tâm thần cưỡng chế thần hồn bất động. Nhưng đợt trùng kích của sóng âm kia quá cường liệt. Trong nháy mắt, sóng âm trùng kích tâm thần sụp đổ hơn nửa. Năm đại cường giả trung Hư Cảnh đều trở nên ngây dại, thân hình không ngừng dao động.
← Ch. 0408 | Ch. 0410 → |