← Ch.0507 | Ch.0509 → |
- Nhưng không phải phụ thân nói Thiên Cơ Tông tại Tiên giới...
- Đó là do ta không biết rõ sự cường đại của liên thần. Ngay vừa nãy, ta đã cảm nhận được. Thiên Cơ Tông thì sao? Cho dù Thiên Cơ Tông ở Tiên giới lại tính được là cái gì? Ở trước mặt liên thần, bọn họ chẳng đáng là gì cả!
Mão Nhật Đạo Quân khinh thường nói.
- Sao?
- Còn về Diêm Xuyên? Hừ, hắn không tốt được bao lâu nữa đâu. Khi thời gian vừa đến, tất cả bọn họ đều phải chết!
Trong mắt Mão Nhật Đạo Quân loé ra một sự điên cuồng.
- Thời gian? Thời gian nào?
Dương Chí Cửu hiếu kỳ nói.
...
Trong Mệnh trận Tước Thần, Quyết đối chiến với Khổng Đạo Khâu.
Ầm ầm ầm!
Hai người đối lập, từ chỗ hai người, từng cỗ khí lưu cuồn cuộn lan rộng ra. Trong phạm vi mười ngàn dặm, không người nào có thể đến gần.
- Mở!
Ánh mắt Quyết lạnh như băng.
Ầm!
Hai người ầm ầm tách ra. Đại địa tại vị trí hai người đứng lúc trước đã trở thành một hố lớn với đường kính vạn dặm.
Hai người đứng trên không trung lạnh lùng nhìn nhau. Dường như cũng không ai thắng ai.
Nhưng sau một khắc, Khổng Đạo Khâu nhất thời biến sắc, nhìn về phía không trung cách đó không xa.
Khổng Ma Kha đã bị ép ra khỏi phạm vi của màn sương lớn. Hắn đứng ở trên không, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Khổng Đạo Khâu há hốc mồm ngạc nhiên. Khổng Ma Kha còn chưa tranh hơn thua, chỉ như vậy đã n mất đi tư cách sao?
- Khổng Đạo Khâu, quay về sao?
Quyết cười lạnh nói.
- Ha, ha ha ha ha ha, Quyết? Xem ra ta thực sự đã xem thường ngươi!
Trong giọng nói của Khổng Đạo Khâu hàm chứa một tia lệ khí.
Quyết lắc đầu nói:
- Nếu như là trước kia, trẫm nhất định sẽ cùng ngươi chiến đấu kịch liệt một trận. Nhưng lần này liên quan đến lựa chọn của Thiên Cơ Tông. Ta cần Thiên Cơ Tông. Cho nên, lần này không thể không đưa ra hạ sách như vậy. Tương lai nếu lại có cơ hội, ta nhất định sẽ cùng ngươi đường đường chính chính chiến đấu một trận!
Cách đó không xa, Yêu Thiên Thương dẫn theo tám người, chậm rãi bay tới.
Mục đích của Quyết chính là ngăn cản Khổng Đạo Khâu, để chín người Yêu Thiên Thương ép Khổng Ma Kha ra khỏi đại trận, khiến hắn mất đi tư cách.
Khổng Đạo Khâu nhìn mọi người một chút, cuối cùng tức giận cười to:
- Ha ha ha ha ha, Quyết? Vẫn chưa có người nào khiến ta quá tức giận như thế. Ha ha ha, ta sẽ nhớ kỹ ngươi!
Nói xong, Khổng Đạo Khâu đạp không bay ra khỏi đại trận, không muốn tiếp tục đấu nữa.
Bởi vì, có đấu nữa cũng không có ý nghĩa. Thắng là thua, thua cũng là thua!
Bay qua bên cạnh Khổng Ma Kha, Khổng Đạo Khâu nhìn Khổng Ma Kha. Vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
- Hừ!
Khổng Đạo Khâu đạp không một mình tiến về phía tây, để lại một mình Khổng Ma Kha với vẻ mặt nhăn nhó.
Khổng Ma Kha giận dữ và xấu hổ, dẫn theo hơn một trăm thần tử còn lại quay đầu rời khỏi Thiên Cơ Tông!
Cưỡi trên Long Mã, sắc mặt Khổng Ma Kha xám xịt đáng sợ.
Một đám thần tử theo phía sau, cũng không ai dám nhiều lời. Chỉ có Tiên Tri Phật Đà dám tiến lên trước.
- Bệ hạ, chuyến này không thuận lợi. Chúng ta vẫn nên sớm ngày về triều thôi!
Tiên Tri Phật Đà khuyên nhủ.
Về triều?
Sắc mặt Khổng Ma Kha nhất thời lại đen thêm một phần. Giống như lần trước, không, so với lần trước còn thảm hơn nhiều. Mất đi tư cách tham dự kế hoạch tạo thần, khiến Khổng Đạo Khâu thất vọng, thần tử tử thương hơn nửa, danh tiếng bị quét thành rác. Ngưng Thúy Cung quân cờ đặt tại Bắc Thần Châu bị tiêu diệt.
Nhớ tới những điều này, trái tim Khổng Ma Kha càng thêm chảy máu.
Ngọn nguồn của tất cả những điều này đều là do Diêm Xuyên, đều bắt đầu từ Diêm Xuyên!
- Bệ hạ?
- Không, không thể cứ trở lại như vậy được. Ta đi tới đế triều Đại Trăn, đi Yến Kinh. Ta muốn phá huỷ Yến Kinh trước tiên. Ta muốn Diêm Xuyên phải trả giá đắt!
Khổng Ma Kha gào thét nói.
Tiên Tri Phật Đà há miệng muốn ngăn cản, nhưng nhìn thấy ánh mắt thù hận kia của Khổng Ma Kha, hắn nhất thời hiểu rõ, mình căn bản không có cách nào ngăn cản được.
- Ôi!
Tiên Tri Phật Đà khe khẽ thở dài.
Quên đi. Diêm Xuyên, Bạch Đế Thiên đều không có ở Yến Kinh. Hẳn là Yến Kinh không đáng sợ!
- Đi, đi Yến Kinh!
Khổng Ma Kha quát.
- Vâng!
Quần thần đáp lời.
... —–
Đông Thần Châu, đế triều Đại Trăn, Yến Kinh.
Tại đại điện Khâm Thiên Giám, Phụng Âm Dương đang ngồi khoanh chân. Quanh thân hắn tản mát ra ánh sáng màu xanh nhàn nhạt. Qua một hồi lâu, hai mắt Phụng Âm Dương đột nhiên mở ra.
- Bí thuật quỷ cốc? Quả nhiên là thế. Tìm hiểu một mình bí thuật của Nam Tông hoặc Bắc Tông đều rất chậm. Nhưng khi hai tông hợp nhất lại nhanh chóng như vậy? Quỷ cốc? Lẽ nào ta đúng là tổ sư Quỷ Cốc Tử chuyển thế?
Phụng Âm Dương nhíu mày suy tư.
Ngay trong lúc Phụng Âm Dương cảm thán trước thực lực tăng mạnh, đột nhiên có một tiếng chuông từ bên ngoài truyền đến.
- Coong!
Phụng Âm Dương có chút hiếu kỳ đi ra khỏi đại điện, nhìn về phía một núi lửa lớn đằng xa.
- Tiếng chuông vang thật lớn. Đây là tiếng chuông của Kim Đại Vũ sao? Thần Hoàng chuông?
Hai mắt Phụng Âm Dương híp lại.
Phía xa, ở một nơi sâu bên trong ngon núi lửa, Kim Đại Vũ nhìn cái chuống lớn trước mặt phát ra kim quang sáng chói.
Kim Đại Vũ tỏa ra khí khái bức người. Trong mắt hắn loé ra một chút kích động:
- Cuối cùng bản tôn đã có một chút lực tự bảo vệ. Thần Hoàng Chuông hình thái thứ nhất đã được hoàn thành. Cho dù đối mặt với Bạch Đế Thiên, ta cũng có thể chiến đấu một trận!
Cùng lúc đó, tại quý phủ của quân đoàn trưởng số một Đại Trăn.
Hoắc Quang đang ngủ say. Trong lúc ngủ, quanh thân Hoắc Quang phát ra huyết sát vờn quanh cả gian phòng ngủ.
Tất cả hạ nhân cũng không dám tới gần.
Trong lúc ngủ say, khuôn mặt Hoắc Quang đầy dữ tợn. Tiếp theo, khuôn mặt biến thành vẻ bi tráng.
Hoắc Quang đang có một giấc mộng kỳ quái. Trong mộng, hắn đang mặc áo giáp. Trong tay hắn cầm một thanh kiếm đồng. Ánh mắt rưng rưng, bi tráng đặt thanh kiếm lên cổ.
- Thiên Đế, Mông Điềm đi theo người đây. Dựa vào anh linh của ta, mệnh số của Thiên Đế, Thiên Đế bị diệt, thì thần cũng diệt. Thiên Đế chuyển sinh, thần đi theo! Vạn thế bất diệt!
Trên thực tế, toàn thân Hoắc Quang run rẩy, trong mộng, mình đã giơ kiếm tự vẫn tại chỗ?
Rầm
Trong mộng Hoắc Quang ngã xuống đất, thời khắc hấp hối nhìn thấy một cảnh tượng khác. Giờ phút này, đồ đệ Tham Lang của hắn cũng cầm một thanh trường kiếm, trong mắt chứa đầy lệ huyết hét lớn.
- Thiên Đế, Mông Nghị theo người đây. Bằng vào anh linh của ta, liền với mệnh số của Thiên Đế, Thiên Đế diệt, thì trọng thần diệt. Thiên Đế chuyển thế, thì trọng thần đi theo! Vạn thế bất diệt!
Trong mộng, Tham Lang tự vẫn ngã xuống đất. Tham Lang ngã xuống đất, nhìn về phía thi thể Hoắc Quang đang trong hấp hối, bản thân cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
- Ca!
Tham Lang nở nụ cười, sau đó yên lặng không phát ra một tiếng động nào nữa.
Trong mộng, Hoắc Quang và Tham Lang cùng chết đi. Trong mộng, hai người đi theo Thiên Đế mà chết, hai người lần lượt là Mông Điềm và Mông Nghị.
- Coong!
Bên ngoài đột nhiên có tiếng chuông vang truyền đến.
- A! Hoắc Quang giật mình một cái, nhất thời tỉnh lại.
Hoắc Quang vừa tỉnh lại, toàn thân toát mồ hôi lạnh, giống như mới vừa trong nước đi lên vậy.
← Ch. 0507 | Ch. 0509 → |