← Ch.0630 | Ch.0632 → |
Bách Ế? Diêm Xuyên nhướng mày.
Chính mình kiếp trước, không phải tên là Bách Ế? Thanh niên này cùng tên với chính mình
Nhưng là, kiếp trước chính mình không biết người tên là Bách Hoàng a?
Diêm Xuyên chìm trong suy tư, ghi chép trong Thế Giới Thụ lại truyền đến.
Bách Ế tò mò hỏi:
- Bách Hoàng, người Bách gia vì ngươi mà ra, ngươi từng nói với ta Bách gia sinh ra đến từ một Bách thụ, thông thiên triệt địa, Bách gia ta sinh ra cùng nó, tại sao ta không thấy Bách thụ thông thiên triệt địa này? Ta có nghiên cứu địa lý thiên địa này, nhưng chưa từng thấy Bách thụ thông thiên triệt địa mà ngươi đã nói.
Bách Hoàng nói:
- Bách thụ này là căn bản của Bách gia ta, cho nên ta đã đặt nó ở một nơi cực kỳ an toàn. Bách thụ bất diệt, Bách gia vĩnh tồn. Bách gia và Bách thụ kia nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn.
Bách Ế tò mò hỏi:
- Mọt nơi cực kỳ an toàn?
Bách Hoàng nói:
- Ngươi yên tâm, ta đã nói nó an toàn thì chắc chắn an toàn. Trong Bách thụ thông thiên này dung vào một tia thần hồn của ta, ta sẽ khiến nó dung nhập một chút thần hồn của ngươi.
- A?
Bách Hoàng nói:
- Hồng y nữ tử chúng ta dựa thụ mà sinh, một chút thần hồn đó dù cho thần hồn của ngươi bị diệt, mệnh cách nát thì Bách thụ có thể cứu ngươi được, nhưng cũng phải trả giá rất lớn.
Bách Ế cảm xúc kích động nói:
- Bách Hoàng, ta từng nghe Quỷ Cốc Tử nhắc tối, Bách thụ cho ngươi cơ hội trùng sinh một lần? Chỉ có một lần sao?
Bách Hoàng cười sang sảng:
- Đúng vậy. Chỉ có một lần, nhưng cơ hội này là ngươi và ta cùng chung.
- Bách Hoàng, ngươi làm như vậy, ta...
Bách Hoàng thản nhiên nói:
- Cơ hội một lần nếu ta chết trước thì tất nhiên ta trùng sinh, nếu ngươi chết trước thì nhường cơ hội cho ngươi, như vậy không phải tốt sao?
Bách Ế khẽ thở dài:
- Ngươi là lãnh đạo của Bách gia ta, nhường cơ hội trùng sinh một lần cùng ta cộng hưởng, ta không thể...
- Ha ha ha ha ha! Ngươi hy vọng ta chết sớm sao?
- Không, ta hy vọng ngươi có thể siêu thoát, ngươi có thể trường sinh bất tử!
Bách Hoàng nói:
- Vậy chẳng phải được rồi? Khí khái của Bách Ế ngươi đi đâu rồi? Đừng cằn nhằn nữa, ta từng suy tính tương lai, Bách gia ta chỉ có ngươi có thể cùng ta sánh vai, thậm chí siêu việt ta. Đây là vinh hạnh của Bách gia ta, là vinh hạnh của Bách gia.
Bách Ế cười nói:
- Thế ngươi có tính ra làm sao trường sinh bất tử không?
Bách Hoàng khẽ thở dài:
- Trường sinh dễ dàng, bất tử khó. Muốn bất cứ chỉ có thể vượt qua số mệnh. Mặc dù mệnh số thương nhưng không ai có thể lay động được.
Bách Ế nghiêm túc nói:
- Ta sẽ siêu thoát. Lần này ta đến là có chuyện khác muốn thương lượng với ngươi.
- A?
Bách Ế nói:
- Ta chuẩn bị chôn chính mình.
Bách Hoàng nghiêm túc hỏi:
- Cái gì?
Bách Ế nói:
- Nhất mệnh nhị vận tam phong thủy, tứ tích âm đức ngũ công danh. Bách gia ta chủ tu công danh, phụ chính thiên địa, phụ trợ các đế vương. Ta cảm thấy làm như vậy thì vĩnh viễn đừng mơ siêu thoát.
Diêm Xuyên nhíu mày.
Ngũ công danh? Không phải là ngũ độc thư sao?
Bách Hoàng trầm giọng hỏi:
- Ngươi muốn khai triều lâp quốc?
Bách Ế trầm giọng nói:
- Đúng vậy. Hệ thống ngày xưa tu vận, tu phong thủy, tu tích âm đức, tu độc thư, là nhân tổ 'Toại' sáng tạo tu mệnh nhất đạo. Tu đọc thư là rơi vào tu công danh, đọc khắp vạn thiên thư, bán mạng cho đế vương gia. A, Bách gia ta thật sự chỉ có thể làm phụ thần sao? Không lẽ Bách gia ta chỉ có thể làm thần?
Bách Hoàng hỏi:
- Làm thần tử của thiên địa có gì không tốt?
Bách Ế nói:
Không, muốn siêu thoát thì nhất định phải có hùng tâm tráng chí khai thiên tích địa. Tâm không kiên định thì làm sao siêu thoát? Làm sao trường sinh bất tử?
Bách Hoàng nói:
- Kẻ khai quốc tu mệnh, một khi thất bại, vạn kiếp bất phục.
Bách Ế trầm giọng nói:
- Ta biết, nhân tổ 'Toại' sáng tạo ra con đường hiểm, thậm chí cuối cùng hắn không đi đến cuối, đã chết. Nhưng ta cũng không chuẩn bị lùi bướ, ta nguyện nghênh thiên địa khó khăn, ta nguyện chém tất cả gai góc. Kẻ siêu thoát rơi vào ngủ say, không biết khi nào sẽ tỉnh lại. Thương sinh khổ, thiên địa sinh linh, không biết khi nào sẽ bị hắn triệt để hủy diệt. Ta muốn trước khi hắn thức tỉnh thì sẽ siêu thoát. Ta siêu thoát có thể bạo vệ đại thế giới thiên hạ thương sinh!
- Con đường này gặp vô số nguy hiểm, ngươi không sợ vạn kiếp bất phục?
Bách Ế nói:
- Cảm ơn ngươi nhường cơ hội tùng sinh một lần cho ta, nhưng dù không có cơ hội đó thì ta cũng sẽ đi tiếp, đây là pháp bảo của ta.
- Đúng vậy. Đây là quan tài, ta sẽ khiêng quan tài này bước vào đường tu mệnh, quan tài này sẽ không ngừng nhắc nhở ta đây là con đường không thể quay đầu, một khi nhận thua sẽ chôn tất cả của ta.
Bách Hoàng khen rằng:
- Khiêng quan tài lên đường? Ha ha, ngươi nghĩ xong hết hậu sự của mình, ta còn có thể nói gì?
Bách Hoàng bổ sung:
- Nhưng Bách gia ta có chuẩn tắc riêng của mình, ta sẽ không giúp ích được gì cho ngươi, Bách gia sẽ không nghiêng hướng ngươi.
Bách Ế nói:
- Ta hiểu, ta đi là tu mệnh, Bách gia tu là công danh, ta tùy thời vạn kiếp bất phục, dĩ nhiên ta sẽ không kéo Bách gia xuống nước. Nhưng ta muốn mượn một người trong tay ngươi.
- A?
Bách Ế nói:
- Đệ tử của ngươi, Quỷ Cốc Tử.
Bách Hoàng lên tiếng:
- Tốt!
Bách Ế trầm giọng nói:
- Ta dùng Soán Mệnh diễn sinh một lần, phân ra 'Lam', 'Lam' săos diễn sinh lần thứ hai ra ta thứ ba, lấy tên là 'Doanh', sẽ lập 'Đại Tần' quốc. Bản thể của ta chôn trong quan tài này, đợi sau này ba thể hợp nhất cũng chính là ngày ta siêu thoát.
Bách Hoàng cảm thán:
- Chôn bản thân?
Bách Ế trầm giọng nói:
- Quan tài này có tên là 'Trấn Thế Đồng Quan', tập lệ khí thiên địa mà ra, cần chôn bản thể của ta mới trấn được nó, cho mình sử dụng, táng mình mà trấn thế gian!
- Tốt!
............
.........
.........
......
...
Trong lòng Diêm Xuyên tràn ngập cảm thán, Bách Ế thật là người khí phách, đại dũng.
Thanh âm ngừng bặt.
Nhưng Diêm Xuyên không đứng dậy, tiếp tục chờ đợi.
Mơ hồ không biết qua bao nhiêu lâu.
Bỗng nhiên, lần thứ hai có thanh âm vang lên.
Bách Hoàng hít sâu, cảm thán:
- Bách Ế, Lam, Doanh? Rốt cuộc hợp nhất!
.........
......
...
Giọng Bách Hoàng nghẹn ngào nói:
- Bại? Thắng? Liên Thần sắp ập đến, ngươi hy sinh chính mình giúp cho người ta siêu thoát, đón đỡ Liên Thần. Ngươi hy sinh chính mình bảo toàn thiên hạ, bảo toàn thương sinh, vốn nên là ngươi. Nếu như ngươi ích kỷ một chút thì có lẽ có thể siêu thoát mệnh số, nếu như ngươi ích kỷ một chút thì có lẽ có thể trường sinh bất tử. Hắn được ngươi trợ giúp siêu thoát, nhưng hắn vĩnh viễn không vĩ đại bằng ngươi!
- Hắn nợ ngươi, toàn thiên hạ nợ ngươi, cả đại thế giới đều nợ ngươi! Bách Ế, Bách gia thấy vinh quang vì ngươi!
.......
.......
- Hỡi con dân Đại Tần, cảm tạ các ngươi, đại thế giới có thể siêu thoát là nhờ công lao của các ngươi! Vĩnh biệt, Đại Tần của ta!
- Vĩnh biệt, Đại Tần của ta!
- Vĩnh biệt, Đại Tần của ta!
............
.........
...
Một câu cuối cùng quanh quẩn trong đầu Diêm Xuyên thật lâu. Diêm Xuyên nghe, không biết khi nào lệ rơi đầy mặt.
← Ch. 0630 | Ch. 0632 → |