Vay nóng Homecredit

Truyện:Tiên Quốc Đại Đế - Chương 0637

Tiên Quốc Đại Đế
Trọn bộ 1452 chương
Chương 0637: Khổng gia phản quốc
0.00
(0 votes)


Chương (1-1452)

Siêu sale Shopee


- Đệ tử Khổng gia giao tiếp xong nhanh chóng trốn hướng đông. Thánh thượng, thánh thượng!

Lúc này thì quần thần khủng hoảng, một phần ba lãnh thổ cứ thế biến mất?

Đại Trăn thiên triều mang đến áp lực phút chốc đè ép nhiều quan viên không thở nổi.

Bỗng nhiên, không biết là ai bắt đầu trước, một số quan viên nhìn hướng Phùng Thiệu.

Bởi vì Phùng Thiệu từng góp lời, Khổng gia sẽ phản, nhưng khi đó Triệu Tiên Tri hết sức phản đối.

Khổng Ma Kha cũng nghĩ đến, nhìn hướng Phùng Thiệu, biểu tình cực kỳ khó xem.

Khổng Ma Kha trầm giọng hỏi:

- Khổng Đạo Khâu có từng tiếp xúc với người Đại Trăn thiên triều?

Triệu Tiên Tri lắc đầu nói:

- Không có, tuyệt đối không có. Nha hoàn, thị tòng của Khổng Đạo Khâu đều là người của chúng ta, , trước giờ chưa từng có.

Khổng Ma Kha trừng mắt:

- Không có mà Khổng Đạo Khâu dùng toàn tộc đánh đổ sao? Không có Diêm Xuyên chính miệng trả lời, Khổng Đạo Khâu sẽ đẩy toàn tộc vào nguy hiểm?

Triệu Tiên Tri la lên:

- Thánh thượng, thật sự không có, chúng ta luôn giám thị Khổng Đạo Khâu!

Bùm!

Khổng Ma Kha một cước đá văng Triệu Tiên Tri, mắt lóe sát khí.

Phùng Thiệu mở miệng nói:

- Thánh thượng, Khổng gia đã làm phản, xin thánh thượng sớm tính toán đi.

Khổng Ma Kha nhìn hướng Phùng Thiệu, khẽ thở dài:

- Thật hối hạn không nghe lời ái khanh nói.

Phùng Thiệu cười khổ nói:

- Thánh thượng, lời thần nói không có cân lượng, một số gián ngôn dĩ nhiên sẽ không khiến thánh thượng chú trọng.

Phùng Thiệu lên tiếng, sau lưng một thần tử phe phái bước ra khỏi hàng.

Quan viên kia nói:

- Thánh thượng, Phùng đại nhân vì Đạt Phật thiên triều tốn nhiều công sức vất vả. Ngày xưa Đại Tiên tập kích, là Phùng đại nhân gián ngôn, khiến thánh thượng nhẫn nhịn hóa giải. Sau này lúc đông chinh, Phùng đại nhân lại gián ngôn, lấy bản quốc làm trọng, đừng hướng đông chinh quân chuyển vận trung tầng quan viên, tướng lĩnh. Nhưng có gian nhân loạn quốc, cổ hoặc thánh thính, rút đi nhiều trung tầng quan viên, dẫn đến quan viên Tây Thần châu trống rỗng. Nếu không phải lần đó thì sẽ không khiến Khổng gia ra mặt, càng sẽ không vì vậy mà tổn thất một phần ba lãnh thổ Tây Thần châu!

Lại một quan viên nói:

- Đúng vậy. Phùng đại nhân vì Đạt Phật thiên triều tốn nhiều công sức. Hơn ba năm trước Phùng đại nhân đã đoán ra Khổng gia có vấn đề, góp lời với thánh thượng, mong thánh thượng chú trọng. Nếu thánh thượng để ý thì sao có họa hôm nay? Đáng tiếc, có gian nhân loạn quốc, che đậy thánh thính, Phùng đại nhân gián ngôn không ai nghe, dẫn đến đại họa lần này. Thánh thượng, gian nhân loạn quốc!

Một quan viên lại nói:

- Thánh thượng, Phùng đại nhân vì Đạt Phật thiên triều có thể nói là cúc cung tận tụy. Nếu không phải Phùng đại nhân xây dựng Lưu Hiền Các cho Đạt Phật thiên triều thì Đạt Phật thiên triều ta không chỉ tổn thất có bấy nhiêu đây!

.........

......

...

Bỏ đá xuống giếng, trong khoảnh khắc này, tất cả đầu mâu đều chỉ hướng Triệu Tiên Tri.

Vốn là Khổng Ma Kha phạm sai, nhưng lại bị quần thần dẫn đạo đến đến trên người Triệu Tiên Tri, Khổng Ma Kha tự trách cũng ít đi. Khổng Ma Kha nhìn hướng Triệu Tiên Tri.

Khổng Ma Kha vốn đã ghét Triệu Tiên Tri, nếu không phải gã ra nhiều cống hiến cho Đạt Phật thiên triều thì Khổng Ma Kha đã sớm không muốn thấy mặt gã. Bây giờ tội loạn quốc đều chụp trên đầu Triệu Tiên Tri, khiến Khổng Ma Kha càng ghét gã hơn.

Triệu Tiên Tri la lên:

- Thánh thượng, Phùng Thiệu mới là gian tắc!

- To gan!

Khổng Ma Kha trừng mắt, phóng ra uy nghiêm.

Khổng Ma Kha kêu lên:

- Người đâu, bắt gian tặc này vào thiên lao cho ta!

Phút chốc có hai người cải tạo tiến vào đại điện.

Triệu Tiên Tri bi kêu:

- Thánh thượng, thánh thượng, thứ tội!

Triệu Tiên Tri bị áp đi.

Khổng Ma Kha nói:

- Phùng ái khanh, mấy năm nay, trẫm hiểu lầm ngươi rồi!

Phùng Thiệu lập tức đáp:

- Phân ưu cho thánh thượng là chức trách của thần!

Khổng Ma Kha hỏi:

- Vậy ngươi nói xem bây giờ phải làm sao?

Phùng Thiệu nghiêm túc nói:

- Ngàn tòa thành trì bị mất đi, thu lại nó chỉ là thứ yếu. Đầu tiên là cần ổn định dân tâm, quân tâm, quốc tâm, quốc ổn mới chống đỡ ngoại địch, thậm chí có thể đoạt lại hết thảy!

Khổng Ma Kha gật đầu, nói:

- Đúng vậy.

Phùng Thiệu nói:

- Triệu đại nhân ở trong triều mấy trăm năm, tại chính giới, quân giới, đều có uy vọng cực cao, nhiều vị trí quan trọng ở tiền tuyến đều có thân tín của triệu đại nhân. Thần lo là Triệu đại nhân hạ thiên lao, tướng sĩ tại tiền tuyến có cảm xúc mâu thuẫn, thậm chí bởi vậy mà phản quốc!

Khổng Ma Kha trừng mắt:

- A?

Phùng Thiệu nói:

- Nên trước tiên hoán đổi những người này, cố gắng nhanh chóng khiến xung quanh Đạt Phật thiên triều thay đổi máu.

Khổng Ma Kha lòng lo âu, gật đầu, nói:

- Tốt, bắt đầu từ hôm nay, phong Phùng Thiệu làm Nhất Đẳng đại Hà Công, thống lĩnh biên cảnh phòng ngự, tất cả quan viên, chờ đợi điều lệnh!

Đám quần thần bái:

- Chúng thần tuân chỉ!

Phùng Thiệu lên tiếng:

- Thần sẽ không phụ thánh thượng kỳ vọng!

Khổng Ma Kha gật đầu.

Sau khi bãi triều, Phùng Thiệu bắt đầu điều khiển các lộ quan viên, thay đổi tướng lĩnh xung quanh vào các chức vị khác nhau.

Cứ thế qua nửa năm sau.

Đám đại thần chúc mừng:

- Chúc mừng thánh thượng, Đạt Phật thiên triều ta có Phùng đại nhân điều phối. Cơ bản ổn định, nửa năm nay chỉ mất một tòa thành trì!

Khổng Ma Kha nhìn hướng Phùng Thiệu, vừa lòng gật gù, càng thêm tin tưởng vào gã.

Phùng Thiệu làm việc càng thuận buồm xuôi gió.

Khổng Ma Kha lại đi tới sơn cốc Khổng Ma Vương ở.

Khổng Ma Kha bái:

- Lão tổ tông, khẩn cầu lão tổ tông làm chủ!

Trong sơn cốc truyền đến giọng của Khổng Ma Vương:

- Là Khổng Ma Kha sao?

Khổng Ma Kha tố khổ:

- Lão tổ tông, đợi nửa năm rốt cuộc người chịu đáp lại ta. Lão tổ tông, Khổng gia làm phản, Khổng Đạo Khâu làm phản, toàn tộc phản nhập vào Đại Trăn thiên triều, đầu vào Diêm Xuyên, hủy một phần ba lãnh thổ của ta!

Khổng Ma Vương giật mình kêu lên:

- Cái gì?

Khổng Ma Kha la lên:

- Lão tổ tông, bởi vì Khổng Đạo Khâu phản bội nên bây giờ Đạt Phật thiên triều ta nguy cơ trùng trùng. Khẩn cầu lão tổ tông ra mặt tiêu diệt Diêm Xuyên cho ta!

Trong sơn cốc im lặng, hiển nhiên Khổng Ma Vương thấy bất mãn Khổng Ma Kha 'vô năng'.

Khổng Ma Kha lại cầu xin:

- Lão tổ tông, khẩn cầu tru sát Diêm Xuyên, Đạt Phật thiên triều gian nguy trong sớm tối!

Lại im lặng, qua một hồi lâu mới truyền ra thanh âm của Khổng Ma Vương.

Khổng Ma Vương lên tiếng:

- Ta biết rồi, là Diêm Xuyên phải không?

Khổng Ma Kha vui mừng kêu lên:

- Tạ lão tổ tông!

Vù vù!

Một luồng sáng trắng bay lên trời, bắn nhanh hướng đông.

Khổng Ma Vương bay hướng Yến Kinh.

Khổng Ma Kha đứng ở sơn cốc, nhìn theo Khổng Ma Vương rời đi, khóe môi cong lên nụ cười gian kế thành công.

Khổng Ma Kha sung sướng cười to:

- Diêm Xuyên mà chết thì lão già nhà ngươi cũng bị thướng càng nặng hơn. Liên Thần nói ta sắp đột phá, đợi khi ngươi trở về thì chính là tử kỳ của ngươi. Toàn thiên hạ này là của ta! Ha ha ha ha!

Khổng Ma Kha nhìn theo Khổng Ma Vương rời đi, gã quay về.

Khổng Ma Kha không lục soát hang ổ của Khổng Ma Vương, dù sao gã không hiểu nhiều về Khổng Ma Vương, nếu xúc động cấm chế nào trong sơn cốc này, khiến Khổng Ma Vương đã bay đi nổi lên lòng cảnh giác thì nguy.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1452)