← Ch.1005 | Ch.1007 → |
Diêm Xuyên nhìn Hồng Quân, gật đầu nói:
- Đa tạ lão tổ đã chỉ điểm!
- Chỉ điểm? Không thể nói như vậy được. Qua vài năm nữa, dù ta không nói ngươi cũng sẽ biết. Ta chỉ vì năm đó có chút giao tình cùng Bách Hoàng. Không thể tưởng tượng được Bách Hoàng cũng đã chết. Ôi, nhưng đáng tiếc thời điểm kỷ thứ ba tiến vào kỷ thứ ta, mệnh số đã xóa đi ký ức của mọi người. Trước khi chết Bách Hoàng đã nhớ lại tất cả, nhưng không có cách nào nói cho ngươi biết được. Vậy ta thay hắn nói cho ngươi biết!
Hồng Quân khe khẽ thở dài.
Diêm Xuyên gật đầu một cái. Trong lòng hắn lại cực kỳ nặng nề.
Miêu Miêu nhảy đến bả vai Diêm Xuyên, dường như nhìn ra trong lòng Diêm Xuyên nặng nề, cái đầu nhỏ dụi dụi vào gò má của Diêm Xuyên, an ủi Diêm Xuyên.
- Ta không sao!
Diêm Xuyên khẽ mỉm cười nói.
Nói xong, Diêm Xuyên lại nhìn xung quanh một chút.
Trong ba ngàn bọt khí xung quanh, vô số cường giả đang giao đấu.
- Đấu trường thời không? Quả nhiên là chỗ tốt. Ở chỗ này, có thể mài giũa thực lực từng người. Cũng chỉ có lão tổ nắm giữ thần thông thời gian mới có thể làm được!
Diêm Xuyên thở dài nói.
- Ta làm như vậy cũng là một lần cuối cùng!
Hồng Quân khe khẽ thở dài nói.
- Sao?
- Nếu như ngươi muốn tiến vào, vậy vào đi thôi!
Hồng Quân cười nói.
Diêm Xuyên lắc đầu nói:
- Tình huống của ta tương đối đặc biệt, loại đấu pháp này đối với ta không giúp ích được mấy!
- Ồ? Không sai. Đời thứ nhất ngươi đã là Tổ tiên thập tứ trọng thiên. Loại giao đấu này thật sự không có trợ giúp lớn!
Hồng Quân gật đầu một cái.
- Chủ yếu nhất chính là, ta dùng soán mạng diễn sinh. Tu vi của ta tăng lên cần có thời cơ, Nếu không có vấn đề gì, ta để một vài tướng lĩnh Đại Trăn tiến vào mài giũa một phen. Liệu có thể được không?
Diêm Xuyên nhìn về phía Hồng Quân.
- Có thể!
Hồng Quân gật đầu.
Diêm Xuyên gật đầu một cái, giơ tay lấy ra một khối thẻ ngọc, ghi chép một phần tin tức ở bên trong.
- Miêu Miêu, giao thẻ ngọc này cho Quỷ Cốc Tử!
Diêm Xuyên đưa thẻ ngọc ra.
- Meo!
Miêu Miêu nhận lấy thẻ ngọc gật đầu một cái.
Vù!
Loáng một cái thân hình Miêu Miêu đã biến mất ngay tại chỗ.
Bên ngoài, Quỷ Cốc Tử dẫn theo các thần tử Đại Trăn đang chờ đợi. Bỗng nhiên Miêu Miêu xuyên qua không gian xuất hiện.
- Miêu Miêu?
- Diêm Xuyên bảo ta giao cho ngươi!
Miêu Miêu đưa thẻ ngọc cho Quỷ Cốc Tử.
Nói xong, loáng một cái thân hình Miêu Miêu lại xuất hiện ở trước mặt Diêm Xuyên.
Quỷ Cốc Tử tiếp nhận thẻ ngọc, nhất thời quét qua một lần.
- Thánh Vương có lệnh, bốn người Vương Tiễn, Mông Điềm, Mông Nghị, Kim Đại Vũ tiến vào, mượn cơ hội đột phá!
Quỷ Cốc Tử quay về phía bốn người kêu lên.
- Vâng!
Bốn người lên tiếng trả lời.
Rất nhanh sauđó, bốn người bước vào đấu trường thời không.
Bên trong, trên phù đài, Diêm Xuyên dùng táng thiên đồng quan truyền tống Cái U Vương đến, tập trung vào trong một bọt khí.
Một đám dũng tướng Đại Trăn nhanh chóng mượn cơ hội đột phá.
Ánh mắt Diêm Xuyên luôn để ý tới tình cảnh trong các bọt khí đó.
Nơi đây là một không gian do Hồng Quân mở ra. Bởi vậy, ràng buộc Thiên số cũng đã biến mất.
Ở bên trong, khuôn mặt sương mù của một đám thánh nhân cũng đã biến mất, đang không ngừng chiến đấu.
Ngô Thiên, Tây Môn, Mai Cao Quật, Bách Ác Lão Ma, Tuyệt Cung Chủ, Viên Thiên Cương, tất cả đều đang chém giết ở bên trong.
Tất cả đều là Tổ tiên. Bọn họ chiến đấu cực kỳ hung mãnh. Ngồi ở trên phù đài này, Diêm Xuyên có thể thấy rõ tất cả.
Nhanh chóng, Diêm Xuyên liền phát hiện một bọt khí đặc biệt. Đó cũng là bọt khí lớn nhất ở nơi đây.
Bên trong có đế vương đang đứng, chính là Vũ Chiếu!
Người đối chiến với Vũ Chiếu, không một ai thắng nổi.
- Lão sư, ta cần tăng thêm độ khó!
Vũ Chiếu một mình đứng ở bên trong một bọt khí kêu lên.
- Được!
Hồng Quân hét theo một tiếng.
Ầm!
Bỗng nhiên, không gian bọt khí nơi Vũ Chiếu đứng bỗng nhiên xuất hiện mười Tổ tiên!
Mười Tổ tiên cảm thấy ngỡ ngàng không hiểu. Trước đó không phải đều một chọi một sao? Làm sao bỗng nhiên lại thành nhiều người như vậy?
Trong tay Vũ Chiếu cầm lấy một tấm Thái Cực Đồ, lạnh lùng nhìn mười Tổ tiên nói:
- Lần này, đối thủ của các ngươi là ta!
Đấu trường thời không!
Thời gian bên trong không giống với bên ngoài. Miêu Miêu chơi một hồi, liền cảm thấy nhàm chán đến cực điểm, bị Diêm Xuyên đuổi về cõi âm.
Hồng Quân nhắm mắt ngồi ở trên phù đài, chuyên tâm điều khiển chiến trường bên trong ba ngàn bọt khí.
Diêm Xuyên cũng nhắm mắt, chuyên tâm cảm thụ.
Ba ngàn chiến trường, có hai ngàn Tổ tiên đang ở bên trong nhắm mắt tìm hiểu, nhưng bên trong một ngàn cái khác lại đang chiến đấu không ngừng.
Diêm Xuyên cảm nhận, không nói chuẩn xác là đang ghi chép.
Hắn thông qua một ý niệm, truyền tống cho một cái phân thân khác của mình.
Hàm Dương, Thiên Các. Diêm Xuyên ngân đồng đang bế quan.
Tư tưởng của Diêm Xuyên ngân đồng và không giống với bản thể, nhưng hai người lại có thể thành lập một mối liên hệ độc lập. Chỉ cần bản thể cho phép là có thể truyền những thứ nhìn thấy cho nhau.
Một vùng tăm tối trong Thiên Các, xung quanh Diêm Xuyên ngân đồng lại nổi lên ba ngàn bọt khí.
Bên trong bọt khí, các Tổ tiên đang không ngừng chém giết lẫn nhau.
Đây hoàn toàn là phiên bản của đấu trường thời không.
Nhưng dần dần, trong mắt Diêm Xuyên ngân đồng, thứ trong bọt khí phát sinh ra biến hóa.
Bất kể là cảnh sắc bên trong bọt khí, hay là Tổ tiên bên trong, dưới con ngươi bạc, tất cả đều biến thành những hạt nhỏ bé đến cực điểm.
Sắp xếp của những hạt nhỏ đó không ngừng biến hóa. Một Tổ tiên sử dụng pháp thuật, sắp xếp của bản thân hạt nhỏ không ngừng biến ảo. Một tổ sắp xếp trong đó biến hóa mấy ngàn lần, dường như thông qua sắp xếp biến hóa này, hình thành pháp thuật mới.
Nếu như người thường nhìn vào hẳn đã hoa mắt từ lâu. Nhưng Diêm Xuyên ngân đồng lại ghi chép tất cả lại, thôi diễn thành sắp xếp biến hóa huyền bí.
Ba ngàn bọt khí đang được Diêm Xuyên thôi diễn hết mức.
Quan trọng hơn là, bởi vì thời gian không đối xứng, những hạt nhỏ này biến hóa đặc biệt nhanh. Nhưng dù vậy, Diêm Xuyên ngân đồng vẫn làm rất thành thạo điêu luyện.
...
Bên trong đấu trường thời không, một lần ngồi xuống chính là trăm năm.
Trăm năm chiến đấu, các Tổ Tiên bên trong đều nhận được sự tăng cường lớn.
Đặc biệt là một đám dũng tướng Đại Trăn. Bốn người Bạch Khởi, Vương Tiễn, Mông Điềm, Mông Nghị có nội tình đời thứ nhất, không ngừng mài giũa Sát đạo, tiến bộ nhanh chóng. Cũng không lâu lắm, bốn người đối chiến Tổ tiên đã từ một chọi một biến thành một chọi mười. Thậm chí Bạch Khởi còn một mình đối chiến với ba mươi người.
Trong đó chiến trường lớn nhất lại là chỗ của Vũ Chiếu.
Trăm năm chiến đấu, thực lực Vũ Chiếu đã đạt tới một cực hạn. Trong thời gian đó, Vũ Chiếu thậm chí đột phá một lần. Trong mắt Diêm Xuyên, có thể nhìn thấy Vũ Chiếu dã đạt tới Tổ tiên thập nhị trọng thiên.
- Lão sư, nếu có thể, ta muốn đấu với tất cả mọi người ở đây!
Sau khi Vũ Chiếu đấu bại một đám Tổ tiên, liền trịnh trọng nói.
Hai mắt Hồng Quân lập tức mở ra.
Các cuộc chiến đấu bên trong ba ngàn bọt khí đột nhiên dừng lại.
Mỗi người đứng trong thế giới bọt khí của mình, hiếu kỳ nhìn khắp nơi.
← Ch. 1005 | Ch. 1007 → |