← Ch.1135 | Ch.1137 → |
Mọi người đều đang chờ đợi, chờ đợi kết quả phía trong điện trung ương.
Bên trong điện trung ương, chỉ có hai người là cương thi Diêm Xuyên và Hoàng.
Hai người đang nhìn nhau.
Trong mắt cương thi Diêm Xuyên chợt hiện lên một sự phức tạp. Trong mắt Hoàng chỉ còn lại một sự lạnh lẽo.
Cương thi Diêm Xuyên thoáng cười khổ một hồi:
- Nhạc nhi nhận tình cảm của nàng. Từ trên người Nhạc nhi, ta mới hiểu được năm đó nàng đã có tình ý sâu nặng đối với ta! Cảm ơn năm đó nàng đã ưu ái ta!
- Ngươi gọi ta vào đây, chỉ vì muốn nói những lời này sao?
Hoàng trầm giọng nói.
- Năm đó ta không biết phần tình ý này của nàng, cho nên ta đã không thể nắm lấy phần nhân tình này. Rất nhiều lúc ta đều cho rằng, bắt đầu từ khi ở phong ấn giới nàng biết kẻ thù giết chết phụ thân nàng, chúng ta sẽ không có kết cục. Nhưng tất cả hình như không phải như vậy. Năm đó ta không thể nắm lấy, bây giờ đã nắm được, sao có thể từ bỏ?
Cương thi Diêm Xuyên nhẹ giọng nói.
Hoàng nhíu mày.
- Ta sẽ không thể để Nhạc nhi đi được. Ta sẽ không phụ lòng Nhạc nhi, cũng sẽ không phụ lòng nàng! Cho nên, ta nhất định phải giữ Nhạc nhi lại!
Cương thi Diêm Xuyên hít sâu một cái nói.
- Ừm?
Hoàng trừng mắt.
- Đối phó với Thanh Long Đại Đế, nếu như không có nàng, ta, Thông Thiên, Hóa Thê Lương có thể sẽ phải đánh một trận ác liệt thảm khốc hơn một chút. Nhưng cuối cùng vẫn có thể ép được Thanh Long Đại Đế rời đi. Dù sao, lúc đó vẫn có rất nhiều người đang theo dõi hắn. Hắn chỉ cho rằng mình có thể dễ dàng giải quyết chúng ta, cho nên mới muốn chiến đấu cùng chúng ta. Một khi hắn phát hiện chiến đấu sẽ khiến bản thân hắn phải trả cái giá lớn tới cực điểm, thậm chí có thể gặp phải tình cảnh nguy hiểm nếu Đại Đế muốn ra tay, hắn tất nhiên sẽ lập tức bỏ dở. Cho nên, lần này nàng hỗ trợ, chỉ khiến chúng ta không chút tổn thương mà giải quyết xong nguy cơ. Nhạc nhi ta sẽ không nhường nàng. Nợ nàng, ta có thể trả lại cho nàng!
Cương thi Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Cái gì?
Hoàng hơi nhướng mày.
- Ngoài điện có quần thần, ta không tiện cho bọn họ nhìn thấy. Nhưng ở nơi này, ta có thể! Ta cho nàng chém ta một đao, coi như dưới tình huống nàng không ra tay, ta bị Thanh Long Đại Đế đánh trọng thương đi!
Cương thi Diêm Xuyên tiến lên một bước nói.
- Cái gì?
Hoàng lại kinh ngạc nói.
- Đến đây đi. Yên tâm, nàng không giết chết được ta đâu!
Cương thi Diêm Xuyên cười lại đi về phía trước một bước.
Diêm Xuyên bảo Hoàng chém mình sao?
Trong lúc nhất thời, Hoàng kinh ngạc nhìn về phía cương thi Diêm Xuyên, mí mắt thoáng lộ vẻ kinh hoàng.
Cương thi Diêm Xuyên lại đi về phía trước một bước, dùng đầu vai tay quay về phía Hoàng nói:
- Xuống đao từ chỗ này chứ?
Cương thi Diêm Xuyên tiến lên một bước, Hoàng không tự chủ lại lùi về phía sau một bước.
Thật giống như nàng bị khí thế của Diêm Xuyên ép lui vậy.
Nhìn thấy Hoàng lui một bước như vậy, trong mắt cương thi Diêm Xuyên liền sáng ngời. Hoàng lại thẹn quá thành giận.
- Diêm Xuyên, ngươi muốn chết!
Trong mắt Hoàng trở nên lạnh lẽo.
Vù!
Trường đao trong tay Hoàng đột nhiên giơ cao, ầm ầm chém về phía đầu Diêm Xuyên.
Ầm!
Đao phong xẹt qua, trong nháy mắt đao phong cực lớn đã đến đỉnh đầu Diêm Xuyên.
Cương thi Diêm Xuyên hoàn toàn không hề nháy mắt, cứ như vậy nhìn Hoàng.
Vù!
Thời điểm đao phong chỉ còn cách da đầu Diêm Xuyên có một tấc lại đột nhiên dừng lại.
Hoàng bỗng nhiên há mồm thở dốc. Nàng nhìn chằm chằm vào cương thi Diêm Xuyên hỏi:
- Tại sao ngươi lại không tránh?
Chẳng biết từ lúc nào trên gương mặt Hoàng bỗng nhiên xuất hiện vài giọt mồ hôi. Hoàng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cương thi Diêm Xuyên.
Cương thi Diêm Xuyên lại tiến lên một bước, để đao của Hoàng gác ở trên cổ mình.
- Ta sẽ không trốn, đến đây đi! Chém xuống đi!
Cương thi Diêm Xuyên nhìn chằm chằm vào Hoàng nói.
Hoàng nhìn chằm chằm vào cương thi Diêm Xuyên. Trong lúc nhất thời, trong đại điện dường như có thể nghe thấy được tiếng hít thở của Hoàng khí.
Trường đao gác ở trên cổ của cương thi Diêm Xuyên. Tuy rằng ánh mắt Hoàng lạnh lẽo, nhưng trong tay lại thoáng rung động.
Cương thi Diêm Xuyên cứ yên lặng như vậy nhìn chằm chằm vào Hoàng. Hoàng cũng không chút nhường nhìn chằm chằm lại Diêm Xuyên. Nhưng mồ hôi trên trán nàng lại càng lúc càng nhiều.
Cũng không biết trải qua bao lâu, rốt cuộc một giọt mồ hôi tích lại tới mức cực hạn, bỗng nhiên rơi xuống.
Tách!
Một giọt mồ hôi kia rơi xuống mặt đất.
- Ngươi... ngươi đúng là một người điên!
Hoàng bỗng nhiên hét lớn.
Sau đó Hoàng thu hồi trường đao, ầm ầm mở cửa lớn ra.
Vèo!
Hoàng đạp không bay vút lên trời, trong nháy mắt đã bay tới phía chân trời, biến mất trước mặt mọi người.
Bên ngoài điện trung ương, gần như mọi người đều mờ mịt nhìn cảnh tượng như vậy. Rốt cuộc trong điện trung ương đã xảy ra chuyện gì vậy?
Hoàng là người lạnh lùng như vậy, tại sao nàng bỗng nhiên tỏ ra hoảng hốt lo sợ như vậy?
Trong lúc nhất thời, quần thần ngạc nhiên suy nghĩ cổ quái nào cũng có. Nhưng không một ai dám nói suy nghĩ của mình ra thành lời.
Cương thi Diêm Xuyên nhìn theo thân ảnh Hoàng biến mất phía chân trời. Trong lúc nhất thời, hắn khe khẽ thở dài.
- Meo, Diêm Xuyên, các ngươi mới vừa nói chuyện gì vậy? Tại sao còn phải dùng trận pháp cách! Ngươi sẽ không làm chuyện gì bất lịch sự đối với Hoàng chứ?
Miêu Miêu nhất thời nhảy lại hỏi.
- Không có!
Cương thi Diêm Xuyên lắc đầu, thoáng cười khổ một hồi.
Hoàng đi, một nguy cơ dường như đã lại được hóa giải. Chỉ còn lại tiếng Chu Tước Đại Đế đang chiến đấu ở phía chân trời vọng lại.
Cuộc đại chiến ở Đại Tần Thành khiến vô số cường giả trong thiên hạ cõi âm quan tâm.
Trong đó người quan tâm nhất chính là Thiên Cương.
Sau khi bị Thanh Long Đại Đế cướp đoạt thế chi kiếm, Thiên Cương vốn một bụng oán khí. Nhìn thấy hai Đại Đế Chu Tước, Thanh Long đi tới Đại Tần Thành, oán khí trong lòng hắn thoáng giảm xuống một chút.
Nhưng đứng ở trên tinh không quan sát một hồi, oán khí trong lòng Thiên Cương lại càng ngày càng nặng nên.
Sau khi Hoàng Kim Đại Đế, Sát Đế, Thông Thiên, Hoàng, Hóa Thê Lương được hoá trang lên sân khấu, Thiên Cương thiếu chút nữa là tức giận đến mức phun ra máu.
- Vậy là xong rồi? Vậy là xong rồi sao?
Thiên Cương đứng ở trên tinh không, vẻ mặt thất hồn lạc phách.
Hắn đã tính toán vô số, đến cuối cùng, tên Diêm Xuyên kia thậm chí còn không đánh rắm một cái, ngược lại mình mất đi một thanh thế chi kiếm?
- Thanh Long Đại Đế, ngươi là loại nhát gan, hỗn đản!
Thiên Cương phẫn uất rống to một tiếng.
Sau khi rống lên một hồi, Thiên Cương xông thẳng xuống, vô cùng tức giận tiến thẳng vào Thiên Cương Điện tại Nội Nam Châu.
Ầm!
Thiên Cương nhanh chóng trở lại Thiên Cương Điện của mình.
- Xà Hoàng, ngươi lăn ra đây. Ngươi hiến kế sách thật hay!
Thiên Cương hét lớn.
Nhưng hắn rống lên nửa ngày, cũng không thấy Xà Hoàng xuất hiện.
Qua một hồi lâu, hắn mới thấy có một hạ nhân tiến lại gần.
- Chủ thượng, không thấy Xà Hoàng đại nhân!
Hạ nhân kia nói.
- Cái gì? Không thấy sao?
Thiên Cương không hiểu nói.
- Vâng, thời điểm Thanh Long Đại Đế xuất hiện, Xà Hoàng liền biến mất. Thậm chí còn mang đi tất cả pháp bảo của đại nhân!
Hạ nhân kia nói.
← Ch. 1135 | Ch. 1137 → |