← Ch.1397 | Ch.1399 → |
Liên tiếp những tiếng kêu lo lắng vang lên. Trận pháp của Đại Tần Thành được mở ra, chống đỡ lực ép bỗng nhiên từ trên không trung xuống.
Ầm!
Một tiếng động rất lớn vang lên. Trận pháp của Đại Tần Thành ầm ầm nổ nát.
Một vài tướng lĩnh bay lên trời, lập tức bị trùng kích bay ngược ra xa, đập thẳng về phía vị trí đại điện của Miêu Miêu, Điệp Hậu.
Ầm!
Đại điện kia bị va nát.
- Meo, tên khốn kiếp nào dám đến quấy rầy ta!
Miêu Miêu nhất thời tức giận hét lớn.
Đại điện đổ nát. Trong nháy mắt lộ ra bóng dáng của Miêu Miêu, Điệp Hậu. Vẻ mặt hai tỷ muội đầy tức giận, nhìn về phía nam của Đại Tần Thành.
Tại phía nam của Đại Tần Thành, lúc này giữa không trung có một thân ảnh đang đứng. Kẻ đó có một nửa là nhân thân, một nửa là xương khô.
- Phần Mộ Tiên Vương?
Có người nhận ra được kẻ đó, lập tức trừng mắt một cái kinh ngạc nói.
- Phần Mộ Tiên Vương?
Trong Đại Tần Thành, vô số tướng sĩ nhất thời biến sắc.
Hôm nay Đại Trăn đã là bá chủ một thiên hạ. Cho dù Đại Đế dẫn theo quần thần rời đi, hẳn cũng không có người nào không có mắt dám đến quấy rối. Không một ai có thể ngờ được, vào thời khắc này, thật sự không phải không có người nào dám tới quấy rối.
Phần Mộ Tiên Vương, dù chưa xưng bá, nhưng gần như mọi người đều hiểu rõ, tất cả mọi người trong thế giới Đại Thiện đều nghe theo hắn.
Hơn nữa, trước đây không lâu, hắn còn cường hãn thao túng Đại Thế Tôn. Hiện tại cũng không ai dám khinh thường.
- Meo, Phần Mộ Tiên Vương. Ngươi đến Đại Tần làm gì? Ngươi muốn chết sao?
Miêu Miêu nhất thời kêu lên.
- Đại Đạo Tôn. A, thực buồn cười. Người tiếp cận Mệnh Số nhất tại kỷ thứ nhất ngày xưa lại hóa thành một mèo một bướm. Thật buồn cười!
Phần Mộ Tiên Vương cười nói.
- Meo, ngươi nói cái gì?
Miêu Miêu kinh ngạc nói.
Điệp Hậu đứng bên cạnh, sắc mặt cũng trầm xuống:
- Ta cảm thấy vận rủi đến. Tỷ, hắn tới gây phiền phức cho tỷ muội chúng ta!
- Ừm?
Miêu Miêu trừng mắt, lại nhìn kỹ. Quả nhiên, Phần Mộ Tiên Vương đang nhìn chăm chú vào hai tỷ muội mình.
- Phần Mộ Tiên Vương, ngươi muốn bắt chúng ta sao?
Miêu Miêu lạnh lùng nói.
- Không sai. Hôm nay Phần Mộ Tiên Vương ta đến đây, chính là muốn mời hai vị đi tới cương vực Bất Tử của ta một lần. Hai vị tự mình đi theo ta, hay để cho ta mời?
Phần Mộ Tiên Vương cười lạnh nói.
Miêu Miêu, Điệp Hậu còn chưa mở miệng, một quan viên đứng cách đó không xa nhất thời biến sắc.
- Không tốt, nhanh, nhanh thông báo với Đại Đế!
Một quan viên cả kinh kêu lên.
Phần Mộ Tiên Vương cường hãn thế nào, các quan viên đều đã từng chứng kiến. Hiện tại Đại Tần đang lúc yếu ớt. Hắn lại muốn bắt lấy Miêu Miêu. Miêu Miêu lại được Đại Đế yêu thích. Nếu Miêu Miêu cũng bị bắt mất, Đại Đế sẽ nghĩ thế nào?
- Vâng!
Một người hầu đứng bên cạnh lập tức lên tiếng trả lời.
- Đứng lại, bất kỳ ai cũng không được phép liên hệ với Diêm Xuyên!
Miêu Miêu nhất thời hét lớn nói.
- Tại sao?
Một đám quan viên có phần sững sờ hỏi lại.
Miêu Miêu nhanh chóng lấy ra một khối lệnh bài.
- Thiên lệnh của Đại Đế?
Đám quan viên đứng xung quanh kinh ngạc nói.
Thiên lệnh của Đại Đế, giống như đích thân Đại Đế tới. Đó chính là lệnh bài cao nhất của Thiên giới Đại Trăn.
- Meo, xem cho kỹ. Đây là Thiên Lệnh Đại Đế của Diêm Xuyên. Hiện tại, Diêm Xuyên không có ở đây. Ta tuyên bố một hiệu lệnh. Nhóm người Diêm Xuyên đi tới chỗ Bách thị cũ. Tại Bách thị cũ không có tin tức truyền đến, bất kỳ ai cũng không được truyền tin tới chỗ Bách thị cũ quấy rầy Diêm Xuyên!
Miêu Miêu quát to.
- A? Nhưng, Phần Mộ Tiên Vương muốn đối phó với ngươi mà!
Một quan viên cả kinh kêu lên.
Miêu Miêu lạnh lùng nhìn hắn một cái:
- Diêm Xuyên đang làm chuyện lớn. Bất luận là chuyện gì cũng phải xếp ở phía sau. Ai dám trái lệnh, lấy tội phản quốc luận xử!
Quan viên kia thoáng ngập ngừng, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ tuân theo.
Sau khi Miêu Miêu phát ra mệnh lệnh, lại nhìn về phía Phần Mộ Tiên Vương, Phần Mộ Tiên Vương cũng tỏ ra quái dị nhìn về phía Miêu Miêu.
- Ha, ngươi thật là không muốn sống nữa sao? Còn ngăn cản mọi người thông báo với Diêm Xuyên?
Phần Mộ Tiên Vương cổ quái nói.
- Tỷ?
Điệp Hậu lo lắng nhìn về phía Miêu Miêu.
- Tiểu Điệp, lần này tỷ tỷ có lỗi với muội. Nhưng nếu có cực khổ, tỷ tỷ chịu thay muội!
Miêu Miêu đứng ở phía trước người của Điệp Hậu.
- Tỷ, ta không có!
Điệp Hậu cười khổ nói.
Phần Mộ Tiên Vương cười lạnh nói:
- Tốt, đi theo ta đi!
- Phần Mộ Tiên Vương, hôm nay ngươi tự tiện xông vào Đại Tần Thành, còn muốn bắt ta và Điệp Hậu. Chẳng lẽ ngươi không sợ tương lai Diêm Xuyên sẽ xuất hiện, tiêu diệt bộ tộc Phần Mộ ngươi sao?
Miêu Miêu hét lớn nói.
- Diêm Xuyên? Ha ha ha, đúng là chuyện nực cười. Hắn là bại tướng dưới tay ta. Ta còn phải sợ hắn sao? Ngươi cũng đừng nhiều lời nữa. Mau đi theo ta!
Phần Mộ Tiên Vương lạnh lùng nói.
- Bại tướng dưới tay? Ngươi nhớ kỹ lời hôm nay nói đấy!
Miêu Miêu lạnh lùng nói.
- Hừ, phí lời vô nghĩa. Đi theo ta!
Phần Mộ Tiên Vương không nhịn được, đưa tay chộp về phía Đại Tần Thành.
- Cung thủ, bắn!
Một tướng lĩnh quát to.
Ầm!
Mười vạn mũi tên bắn mạnh ra, hướng về phía Phần Mộ Tiên Vương.
- Giết, bảo vệ Điệp Hậu, Miêu Miêu!
Nhất thời những tiếng hét lớn truyền đến.
Trong Đại Tần Thành, rất đông cường giả bay vút lên trời, đánh về phía Phần Mộ Tiên Vương.
Tuy rằng biết rõ Phần Mộ Tiên Vương cường đại, nhưng lại không có người nào lùi bước.
Từng kiếm quang, đao quang lao về phía Phần Mộ Tiên Vương tấn công. Vạn mũi tên cùng bắn ra. Mũi tên như mưa sao sa, lao nhanh đến.
- Hừ!
Phần Mộ Tiên Vương hừ lạnh một tiếng.
Thân hình hắn thoáng chấn động. Nhất thời tất cả kiếm quang, đao quang, mưa tên đều vỡ nát. Lực lượng mạnh mẽ lan truyền ra. Tất cả Đại Tần Thành đều chấn động mạnh một cái.
- Mời bảo bối, định!
Sát Đế quát to một tiếng.
Ầm!
Vô số kim quang cuồn cuộn lao về phía Phần Mộ Tiên Vương.
Nhưng như vậy cũng có nghĩa gì. Phần Mộ Tiên Vương quá mức cường hãn.
- Hừ, một chút tiểu đạo, phá!
Phần Mộ Tiên Vương vung bàn tay phải ra.
Ầm!
Kim quang ầm ầm đổ nát. Thậm chí ngay cả thân hình của Sát Đế cũng đột nhiên dừng lại.
Một đòn nghiêm trọng, trùng kích cực lớn đánh xuống tất cả Đại Tần Thành. Vô số bách tính lộ vẻ kinh hoảng.
- Thần thông thời gian, hoãn!
Đông Phương Chính Phái quát to một tiếng.
Ầm ầm ầm!
Dư âm từ từ bị ngăn cản lại. Nhưng Đại Tần Thành lại lay động một hồi.
- Tiểu Điệp, chúng ta đi!
Miêu Miêu gọi.
Vèo!
Điệp Hậu, Miêu Miêu nhanh chóng muốn bay tới phía tây thành.
- Tỷ, chúng ta làm sao bây giờ? Đi đâu?
Điệp Hậu khẩn trương nói.
- Tội của chúng ta không nên làm liên lụy tới toàn thành! Ra khỏi thành!
Miêu Miêu kêu lên.
Ầm ầm ầm!
Tại Đại Tần Thành lại phát ra những tiếng nổ vang. Tuy rằng tướng sĩ Đại Trăn liều mạng chống đỡ, nhưng Phần Mộ Tiên Vương quá lợi hại. Mọi người đều bị trọng thương.
- Ha ha, còn muốn trốn?
Phần Mộ Tiên Vương cười to nói.
Ầm!
Trong nháy mắt Phần Mộ Tiên Vương đã bay đến gần. Hắn giơ tay chộp một cái về phía Miêu Miêu.
- Meo!
Miêu Miêu cả kinh kêu lên.
← Ch. 1397 | Ch. 1399 → |