← Ch.0186 | Ch.0188 → |
Ngọc sơn màu đen, vàng, hai nhan sắc không ngừng luân phiên, hình như màu sắc đang nhúc nhích.
Ầm ầm!
Ảo ảnh Phượng Hoàng không còn phun ra từ lòng đất mà là tuôn trào từ tòa Ngọc sơn to lớn. Ảo ảnh Phượng Hoàng cuồn cuộn bay ra, biểu hiện ý chí của Phượng Hoàng dường như đến từ tòa Ngọc sơn đó.
Ngọc sơn xuất hiện, ánh sáng ban đầu phóng tận trời đột nhiên tăng vọt hơn mười lần, xông chín tầng mây.
Tử Xuyên ngạc nhiên hỏi:
- Báu vật xuất thế?
Ngọc sơn một trăm trượng hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Diêm Xuyên nheo mắt, kinh ngạc bật thốt:
- Hậu Tái Thiên Địa Đại Huyền Hoàng Định Càn Khôn ngọc?
Miêu Miêu nằm trong ngực Diêm Xuyên, khó hiểu hỏi:
- Meo? Ngươi nói cái gì? Cái gì ngọc?
- Di vật của Bất Tử thánh địa?
❤đọc truyện ở truyencuatui.net/
Mắt Hắc Vũ chân quân lóe tia tham lam.
Hắc Vũ chân quân cao giọng quát:
- Đi!
Năm trưởng lão theo Hắc Vũ chân quân vọt nhanh tới.
Tử Xuyên cao giọng quát:
- Khốn kiếp, thứ trộm cắp cũng dám tham báu vật!
Tử Xuyên, Tử Ôn nhanh chóng bay hướng Ngọc sơn.
Không chỉ có hai người, Mặc Vũ Hề, Thanh Long nhanh chóng xông qua.
Chớp mắt mọi người tới gần.
Ầm!
Mặc Vũ Hề, Thanh Long, Tử Ôn, Tử Xuyên hiếm khi liên hợp cùng nhau đối phó với sáu người Hắc Vũ chân quân.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Không khí nổ tung, cường giả Hư cảnh đấu nhau dấy lên bụi trần.
Đám trưởng lão ngăn cản nhóm Mặc Vũ Hề, Tử Xuyên, Hắc Vũ chân quân nhẹ nhàng tới gần Ngọc sơn.
Hắc Vũ chân quân vung tay, lực lượng mạnh mẽ xông hướng Ngọc sơn nhưng Ngọc sơn không hề nhúc nhích.
Hắc Vũ chân quân biến sắc mặt nói:
- Ủa?
Hắc Vũ chân quân vung tay nhẹ nhàng sờ Ngọc sơn.
Vèo!
Tay của Hắc Vũ chân quân xuyên qua Ngọc sơn.
- Không gian loại nhỏ? Là không gian loại nhỏ tiên nhân mở ra sao?
Hắc Vũ chân quân liên tục thay đổi sắc mặt, không biết có nên vào không.
Hắc Vũ chân quân sờ soạng, do dự.
Mặc Vũ Hề rống to:
- Tránh ra!
Mặc Vũ Hề mượn thật nhiều ý chí của Phượng Hoàng xông vào người, một chưởng đẩy ra một trưởng lão.
Trưởng lão kia biến sắc mặt nói:
- Không!
Mặc Vũ Hề đạp bước muốn xông tới Ngọc sơn.
Phía xa Độc Sư phát ra tiếng cười âm hiểm:
- Khục khục khục khục, ngươi còn muốn chạy? Bắc tông Đại Diễn Đồ xuất, Khốn Thần Lập Phượng!
- Grao!
- Grao!
- Grao!
Độc Sư khống chế gần trăm Phượng Hoàng bỗng nhiên xoay quanh Mặc Vũ Hề. Trong tiếng phượng ngâm, các Phượng Hoàng phun ra một hơi phượng khí. Phượng khí phun ra như tơ tằm trói Mặc Vũ Hề.
- A?
Mặc Vũ Hề biến sắc mặt, vung tay. Phượng khí lại nhiều hơn, giây lát trói Mặc Vũ Hề lại.
Mặc Vũ Hề hoàn toàn biến sắc mặt nói:
- Khốn kiếp!
Độc Sư khống chế Phượng Hoàng như hư như thực, lực lượng cực kỳ cường đại quấn quanh Mặc Vũ Hề, khiến nàng không thể nhúc nhích.
Thanh Long biến sắc mặt, bỏ qua đối thủ vọt tới:
- Thánh nữ!
- Grao!
Thật nhiều Phượng Hoàng giương cánh ngăn cản Thanh Long, lòng gã nóng như lửa đốt nhưng Phượng Hoàng không phải vật trang trí.
Độc Sư hưng phấn cười nói:
- Khục khục khục khục, muốn cứu nàng? Đừng mơ mộng viễn vông!
Miêu Miêu kinh kêu:
- Meo! Mặc tỷ tỷ nguy rồi, tên biến thái muốn bắt Mặc tỷ tỷ đi!
Đám Chu Tước kinh kêu:
- Thánh nữ!
Xẹt!
Diêm Xuyên vung tay áo, một nhánh cây xanh bắn ra, giây lát đã vọt tới trước mặt Mặc Vũ Hề.
Ục ục!
Nhánh cây xanh nhanh chóng quấn lấy Mặc Vũ Hề, muốn kéo nàng trở về.
- Diêm công tử, chúng ta giúp ngươi!
Bạch Long nhanh chóng kéo nhánh cây xanh giúp Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên sốt ruột nói:
- Không cần, nhánh cây của ta quá yếu ớt, không kéo lại được!
Phía xa Mặc Vũ Hề liều mạng vùng vẫy nhưng Phượng Hoàng quá nhiều, phượng khí cực kỳ nhiều.
Độc Sư hưng phấn cười to:
- Ha ha ha ha! Trời cũng giúp ta, lại đây đi!
Diêm Xuyên hét hướng phía xa:
- Vũ Hề!
Mặc Vũ Hề vội vàng ngoái đầu lại.
Mặc Vũ Hề vặn vẹo, khổ sở nói:
- Vô dụng, ta chống không nổi nữa!
Diêm Xuyên hét hướng Mặc Vũ Hề:
- Tin tưởng ta, đừng chống lại độc của ta!
Mặc Vũ Hề khó hiểu hỏi:
- Độc?
Chính lúc này, mũi nhọn nhánh cây xanh bỗng đâm vào trán Mặc Vũ Hề.
Phập!
Độc đằng đâm vào trán Mặc Vũ Hề, phút chốc đầu nhọn biến thành màu đen, thật nhiều độc tố sắp rót vào trán nàng.
Đám Thanh Long biến sắc mặt nói:
- Độc?
Diêm Xuyên la lên:
- Tin tưởng ta!
Mắt Mặc Vũ Hề lóe tia nhu tình:
- Ta tin ngươi!
Xèo!
Độc tố đen hoàn toàn chui vào trán Mặc Vũ Hề, nàng không chống cự, mặc kệ độc tố xâm nhập cơ thể. Mặc Vũ Hề dần khép mắt lại, dường như hôn mê.
Bùm!
Lực lượng Phượng Hoàng chấn vỡ nhánh cây.
Vèo!
Mặc Vũ Hề bị kéo hướng Độc Sư.
Độc Sư cười to nói:
- Khục khục khục khục, trúng độc ngất đi? Ở trước mặt Độc Sư ta thi độc? Buồn cười.
Đám Thanh Long kinh kêu:
- Diêm công tử, ngươi cái làm gì?
Thanh Long xông hướng Mặc Vũ Hề, nhưng nhiều Phượng Hoàng ngăn cản, gã không đi qua được.
Thanh Long tức giận gầm lên:
- Grao! Thả thánh nữ ra!
Diêm Xuyên la lên:
- Thanh Long, trở về!
Thanh Long trùng kích mấy lần nhưng vẫn bị nhiều Phượng Hoàng buộc liên tục thụt lùi.
Thanh Long lùi trở về rống hướng Diêm Xuyên:
- Diêm công tử, ngươi làm gì, ngươi làm cái gì vậy? Tại sao độc thánh nữ ngất đi?
Thanh Long, Bạch Long, Chu Tước, Huyền Vũ tức giận trừng Diêm Xuyên. Diêm Xuyên lắc đầu, nói:
- Ta đang bảo vệ Vũ Hề.
Phía xa bỗng vang tiếng Độc Sư hét thảm:
- A!
Mặc Vũ Hề bị kéo tới trước mặt Độc Sư, nhưng quanh thân nàng toát ra ánh sáng đen nhạt.
Độc Sư giật mình kêu lên:
- Bị thương nguyên thần của ta? Đây là độc gì vậy?
Trong phút chốc Độc Sư không dám tới gần Mặc Vũ Hề.
Đám Thanh Long ngạc nhiên hỏi:
- Đó là?
Diêm Xuyên sắc mặt âm trầm nói:
- Tình hình bất lợi cho chúng ta, không cứu được Vũ Hề, căn bản không kịp cho nên ta đành ra hạ sách này.
- A?
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Thứ đó tên là 'Mang Thần độc', cực kỳ tà dị, độc tính rất yếu, người ta dễ dàng bức nó ra ngoài cơ thể. Nhưng nếu có người nguyện ý cho độc nhập thể, để độc ký thân vào nguyên thần của mình thì Mang Thần độc sẽ hấp thu tinh nguyên của kẻ đó, thúc đẩy ra kịch độc xâm thực nguyên thần, như mang trong người, khiến người khác không dám tới gần.
Sắc mặt đám Thanh Long dịu lại:
- Như mang trong người? Mang Thần độc?
Diêm Xuyên sắc mặt âm trầm nói:
- Như mang trong người, tuy rằng thương nguyên khí, nhưng sau này ta có thể giải độc. Độc Sư bắt Vũ Hề, ta biết hắn định làm gì!
Phía xa vuốt xương khô của Độc Sư đã biến thành màu đen.
Độc Sư giọng căm hận nói:
- Độc? Nhưng lại có thứ độc ta không biết?
Độc Sư lạnh lùng nhìn Diêm Xuyên.
Độc Sư lanh lùng nói:
- Hừ, có độc lại như thế nào? Ta không rút được nguyên thần của nàng cũng vẫn có thể lợi dụng nàng ta!
Độc Sư đạp bước bỗng rời khỏi Bắc tông Đại Diễn Đồ, gã đứng bên ngoài Bắc tông Đại Diễn Đồ.
Phút chốc Phượng Hoàng xung quanh uy lực yếu đi nhiều.
- Grao!
Long tộc của Phụng Âm Dương mạnh mẽ tấn công.
Nhưng rất nhanh, Độc Sư cách không dùng pháp lực bỏ Mặc Vũ Hề vào chính giữa Bắc tông Đại Diễn Đồ.
- Grao!
Thật nhiều ý chí của Phượng Hoàng vọt tới.
Độc Sư vung tay, niệm:
- Ngưng hư vi thực, vạn phượng tề minh!
← Ch. 0186 | Ch. 0188 → |