← Ch.0195 | Ch.0197 → |
Mắt Cổ Nguyệt thánh tử lóe thê lương.
Phụ thân thậm chí không hề suy nghĩ đã trực tiếp đi chỗ lão cửu, dù chỉ có một chút do dự thì lòng Cổ Nguyệt thánh tử cũng dễ chịu hơn.
Nhưng công đức pháp tướng Mão Nhật đạo quân không như vậy, gã lập tức đi cứu Dương Chí Cửu ngay.
Trong lòng Cổ Nguyệt thánh tử thầm kêu gào.
"Tại sao? Lão cửu chỉ là phế vật, tại sao phụ thân không xem nhi tử cố gắng, tại sao vẫn chú trọng lão cửu như vậy? Tại sao?"
Ầm!
U Minh chi độc trong người Dương Chí Cửu bị xua đi.
Dương Chí Cửu kêu lên:
- Cha, ta đỡ rồi!
công đức pháp tướng Mão Nhật đạo quân gật đầu, nói:
- A!
Công đức pháp tướng Mão Nhật đạo quân quay đầu nhìn hướng Cổ Nguyệt thánh tử.
Công đức pháp tướng Mão Nhật đạo quân quát mắng:
- Hừ! Ta kêu ngươi chăm sóc lão cửu, ngươi đã làm những gì? Nếu không phải ta kịp lúc phát hiện thì lần này lão cửu đã chết rồi!
Tựa như vết thương bị vạch ra, bỏ muối vào, trái tim Cổ Nguyệt thánh tử lạnh buốt.
Chửi thì chửi nhưng công đức pháp tướng Mão Nhật đạo quân vẫn vung tay đánh một luồng sáng vàng vào người Cổ Nguyệt thánh tử.
Ầm ầm!
Thật nhiều khói đen bị bức ra ngoài cơ thể, U Minh chi độc trong người Cổ Nguyệt thánh tử chậm rãi tán đi.
Cổ Nguyệt thánh tử bi thương nói:
- Đa tạ phụ thân.
Công đức pháp tướng Mão Nhật đạo quân quay đầu nhìn hướng Mặc Vũ Hề.
Ánh sáng bao phủ, diện mạo của công đức pháp tướng Mão Nhật đạo quân vẫn mờ ảo không rõ ràng.
Công đức pháp tướng Mão Nhật đạo quân lạnh lùng nói:
- Vũ Hề thánh nữ? Xem ra lần này ngươi thu hoạch phong phú.
Mặc Vũ Hề bước ra một bước, hít sâu một hơi nói:
- Nếu Mão Nhật đạo quân đã lại đây thì cũng tiện giải quyết sự việc.
Công đức pháp tướng Mão Nhật đạo quân lạnh lùng nói:
- A?
Mặc Vũ Hề trầm giọng nói:
- Chân nhân Tử Xuyên sau lưng Tử Ôn hạ mà phạm thượng, xin Mão Nhật đạo quân quyết định!
Công đức pháp tướng Mão Nhật đạo quân lạnh lùng liếc Tử Xuyên:
- Hạ mà phạm thượng?
Mặc Vũ Hề nghiêm túc nói:
- Đúng vậy. Ta là thánh nữ của Đại Chiêu thánh địa, thuộc về 'chân quân', hắn chỉ là một 'chân nhân', chân nhân tổn thương chân quân, còn để chân quân bị kẻ trộm ngoài tông khống chế thành con rối. Hôm nay Tử Xuyên dám phạm vào lệnh cấm của Đại Chiêu thánh địa, ngày sau chắc sẽ phản tông nghịch tổ, xin Mão Nhật đạo quân làm chủ!
Tử Xuyên run cầm cập quỳ xuống, kêu lên:
- Đạo quân!
Công đức pháp tướng Mão Nhật đạo quân lạnh lùng nói:
- Mặc Vũ Hề chân quân nói có thật không?
Cổ Nguyệt thánh tử vội la lên:
- Phụ thân, Tử Xuyên làm theo lệnh của ta, theo ý ta...
Công đức pháp tướng Mão Nhật đạo quân quát lạnh:
- Ta không hỏi ngươi, ta đang hỏi Tử Xuyên, lời Mặc Vũ Hề chân quân nói là thật không, hãy khai thật ra!
Tiếng quát này khiến Cổ Nguyệt thánh tử môi mấp máy không thốt thành lời.
Tử Xuyên kinh khủng giải thích:
- Đúng, nhưng khi đó...
Công đức pháp tướng Mão Nhật đạo quân lạnh lùng nói:
- Đúng là đủ rồi!
Công đức pháp tướng Mão Nhật đạo quân lạnh lùng quát:
- Kẻ phạm thường làm loạn, chết!
Bùm!
Người Tử Xuyên bỗng đốt cháy.
Trong lửa hừng hực, Tử Xuyên kinh hoàng gào thét:
- A, đạo quân tha mạng, đạo quân tha mạng, thánh tử, cứu ta, thánh tử cứu ta...
Ầm!
Lửa bỗng tăng lên, chớp mắt đã thiêu cháy Tử Xuyên thành tro bụi.
Công đức pháp tướng Mão Nhật đạo quân lạnh lùng nhìn Tử Xuyên chết đi, không ai dám cầu tình.
Công đức pháp tướng Mão Nhật đạo quân quay đầu nhìn tám chân nhân Đại Chiêu thánh địa. Tám chân nhân này bị túng độc, mặt đen như than, nhưng công đức pháp tướng Mão Nhật đạo quân không có ý định xua độc giúp họ.
Công đức pháp tướng Mão Nhật đạo quân thản nhiên nói:
- Trúng chút độc, cho một bài học.
Tám chân nhân cung kính nói:
- Tuân lệnh!
Tám chân nhân không dám phản đối.
Công đức pháp tướng Mão Nhật đạo quân lại nhìn hướng Cổ Nguyệt thánh tử, lạnh lùng nói:
- Cổ Nguyệt, ngươi khiến ta quá thất vọng.
Công đức pháp tướng Mão Nhật đạo quân nói xong không để ý đến mọi người, nhấc chân lên trời.
Vèo!
Ánh sáng vàng theo công đức pháp tướng Mão Nhật đạo quân rời đi mà biến mất.
Cổ Nguyệt thánh tử nhìn theo công đức pháp tướng Mão Nhật đạo quân đi khuất, siết chặt nắm tay, mắt đỏ ngầu, không cam lòng, thê lương, bất mãn, các cảm xúc tràn ngập trong đầu gã. Cổ Nguyệt thánh tử không có hùng tâm tráng chí, nhưng cứ gặp thời vận không đúng, cứ luôn như vậy.
Cổ Nguyệt thánh tử căm hạn rống:
- Grao!
Cổ Nguyệt thánh tử nhấc chân ôm nỗi thê lương bay lên trời.
Dương Chí Cửu khinh thường cười nhạt:
- Hừ!
Bất Tử thành
Bắc mặc điện.
Trong một gian đại sảnh, Diêm Xuyên một mình khoanh chân ngồi.
Trước mặt Diêm Xuyên đặt một bảo ngọc màu đen và vàng giao nhau.
Diêm Xuyên cảm thán nói:
- Hậu tái thiên địa Đại Huyền hoàng định Càn Khôn ngọc? Vốn chuẩn bị tìm chút thủy ngọc luyện chế ngự tỉ, hiện tại có ngọc này, ngự tỉ khác không tính là gì. Kiếp trước ta tha thiết ước mơ viên ngọc giờ xuất hiện trong kiếp này? Trời cũng giúp ta, trời cũng giúp ta!
Diêm Xuyên trầm ngâm nói:
- Ngự tỉ thành công, chỉ còn lại thánh chỉ thủy 'Phong Thần bảng', thế là có thể khai quốc. Chuyến đi Cự Lộc thư viện lần này nhất định phải có được 'Phong Thần sách!'.
Cốc cốc cốc!
Ngoài điện vang tiếng gõ cửa.
Diêm Xuyên cất đi Hậu tái thiên địa Đại Huyền hoàng định Càn Khôn ngọc, nhìn hướng canhs cửa, nói:
- Tiến vào.
Ầm ầm!
Cửa mở ra.
Mặc Vũ Hề đẩy cửa vào, Miêu Miêu đứng trên vai nàng.
Mặc Vũ Hề cười nói:
- Diêm Xuyên, người ngươi chờ đã đến.
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
- Cùng nhau vào đi.
Mặc Vũ Hề và Miêu Miêu vào điện, sau lưng nàng đi theo một người áo đen, chính là Phụng Âm Dương lúc trước rời đi.
Phụng Âm Dương hơi kích động, khi tiến vào thì siết chặt nắm tay.
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
- Phụng Âm Dương, đến nhanh thật.
Diêm Xuyên nháy mắt với Mặc Vũ Hề, nàng hiểu ý đóng cửa lại.
Ầm!
Cửa đóng lại, trong điện có dạ minh châu chiếu xạ sáng trưng.
Diêm Xuyên cười nói:
- Mời ngồi.
Bên đại điện có một cái bàn vuông.
Diêm Xuyên ngồi ghế trên, Phụng Âm Dương ngồi ghế dưới, Mặc Vũ Hề ngồi một bên.
Mặc Vũ Hề cầm lên ấm trà trên bàn châm nước cho hai người.
Phụng Âm Dương cung kính nói:
- Đa tạ.
Mặc Vũ Hề mỉm cười không nói, nàng biết Diêm Xuyên có lời muốn nói, hắn muôn nàng ở bên cạnh, thật tốt, chứng minh hắn không giấu giếm nàng. Mặc Vũ Hề cảm thấy ngồi bên cạnh nghe là tốt rồi.
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
- Đây là Kim Diễm trà Vũ Hề thu thập, ngươi uống thử.
Phụng Âm Dương cảm thán nói:
- Diêm công tử thật có phúc.
Mặc Vũ Hề mặt hơi đỏ lên.
- Meo!
Miêu Miêu nằm trên vai Mặc Vũ Hề, có vẻ ủ rũ.
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
- Đúng vậy. Diêm Xuyên ta đúng là có phúc hơn người.
Qua ơn cứu mạng ở Phong Yêu sơn mạch, giờ cộng thêm hiện tại Diêm Xuyên biểu hiện ra bí ẩn, Phụng Âm Dương đã có thái độ chính xác, ít nhất địa vị trò chuyện đã ngang bằng nhau.
Phụng Âm Dương hơi sốt ruột nói:
- Diêm công tử, hôm đó ngươi nói...
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
- Phụng Âm Dương, ngươi nói như vậy không thấy kỳ quái sao?
Phụng Âm Dương im lặng, cuối cùng hít sâu, vén mũ trùm đầu.
← Ch. 0195 | Ch. 0197 → |