← Ch.0205 | Ch.0207 → |
- Trần Bình huynh chính là quan môn đệ tử của đại hiền Tư Mã Vân Thiên, danh động thiên hạ, chỉ cần một tiếng hiệu lệnh, tất sẽ có mấy trăm nho tu hưởng ứng a!
......
...
...
Mọi người đều hướng về phía nam tử áo trắng khen tặng một hồi.
Nam tử áo trắng Trần Bình hài lòng cười, tiện đà trịnh trọng nói:
- Mạnh Dung Dung chính là thần nữ, thần thánh không thể xâm phạm, không nghĩ tới một tên ngoại lai tầm thường, lại dám can đảm ở trước mặt gần vạn tu giả mà phi lễ với nàng? Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục! Các vị, lần này, thảo phạt liên minh nhất định phải làm cho tên vô sỉ thất đức kia giao ra thật nhiều!
- Tốt!
- Chúng ta nghe theo Trần Bình huynh!
......
...
...
Trong viện, một đám Nho sinh rối rít gật đầu, có kẻ nghĩa phẫn điền ưng, cũng có kẻ muốn lấy lòng Trần Bình.
- Tiên sinh, tiên sinh!
Một tên hạ nhân vội vàng hấp tấp chạy vào viện.
- Có chuyện gì?
Trần Bình nghi ngờ hỏi.
- Tên Diêm Xuyên kia đã đi ra!
Hạ nhân lập tức nói.
- Vậy sao? Rốt cục không làm con rùa đen rút đầu nữa rồi? Đi, mọi người theo ta dùng ngòi bút làm vũ khí, giáo hóa cái tên tiểu nhân thất đức vô sỉ này!
Trần Bình kêu lên.
- Tốt!
- Giáo hóa hắn đi!
......
......
...
Một nhóm người ở dưới sự hướng dẫn của Trần Bình, bước ra tiểu viện, theo hạ nhân dẫn đường, một đám Nho sinh càng tụ càng nhiều, rầm rộ, khí thế huy hoàng đi thảo phạt Diêm Xuyên...
Diêm Xuyên, Thanh Long, Miêu Miêu, Đông Phương Chính Phái, nhanh chóng phi hành trong thành.
- Công tử, có người theo dõi chúng ta! Hơn nữa còn không chỉ một người!
Thanh Long cau mày nói.
- Chuyện này rất bình thường, hiện tại Diêm Xuyên đã là danh nhân Cự Lộc thành, ai dám phi lễ đại tiểu thư Cự Lộc thư viện? Người nào lại dám mạnh mẽ phi lễ đại tiểu thư ngay trước mặt gần vạn tu giả mặt?
Đông Phương Chính Phái cười nói.
- Ta nói, ta không có phi lễ!
Diêm Xuyên có chút im lặng nói.
- Hiểu được, hiểu được!
Đông Phương Chính Phái lộ ra một tia hèn mọn nụ cười.
- Meo meo! Họ Đông, không phải ngươi nói dẫn chúng ta đi ghi danh sao? Làm sao lại đi vòng ra phía sau?
Miêu Miêu kêu lên.
- Ta không họ Đông!
Đông Phương Chính Phái nhất thời kêu lên.
- Ghi danh đang ở phía sau này!
Đông Phương Chính Phái nói.
- A, lần văn đấu Phong Thần Sách này, là ai chịu trách nhiệm?
Diêm Xuyên hỏi.
- Tả viện viện chính, Nhạc Nghị!
Đông Phương Chính Phái giải thích.
- Tả viện? Nhạc Nghị?
- Cự Lộc thư viện, chia làm hai viện tả hữu, trừ các vị đại hiền không muốn tục sự quấy nhiễu, địa vị tối cao ở Cự Lộc thư viện chính là viện chủ Mạnh Tử Thu, tiếp đó là hai viện viện chính rồi, tả viện Nhạc Nghị, hữu viện Tư Mã Vân Thiên, đáng tiếc, năm xưa chẳng biết tại sao, bỗng nhiên Tư Mã Vân Thiên lại bỏ qua vị trí hữu viện viện chính, du tẩu thiên hạ, giáo hóa vạn linh đi, có tin đồn là hắn đã đi tới ba Đại Thư Viện khác, Văn đấu chư hiền, lần này trở lại chuẩn bị tranh đoạt Phong Thần Sách, trọng khai tân thư viện!
Đông Phương Chính Phái giải thích.
- Văn đấu chư hiền?
Trong mắt Diêm Xuyên hiện lên một tia ngưng trọng.
- Tốt lắm, đến rồi, ở chỗ này không cho phi hành, cho dù viện chủ, cũng phải hạ xuống đất mà đi bộ!
Đông Phương Chính Phái nói.
Mọi người theo nhau hạ xuống.
Vòng quanh một vòng Đại Lộc sơn mạch, mọi người đi tới một ao núi khổng lồ. Một quảng trường khổng lồ hiện ra, bốn phía có rất nhiều cung điện.
Nhưng ở nội bộ ao núi, lại có gần trăm đạo bạch quang ngất trời.
- Trước khi ghi danh, chúng ta phải tiến vào tế bái một chút!
Đông Phương Chính Phái trịnh trọng nói.
- Ừ!
Diêm Xuyên gật đầu.
Mọi người đi về phía chỗ ao núi.
Nơi đó cũng có đại lượng nho tu ra ra vào vào. Một đám sắc mặt cũng rất trang trọng.
Vừa vào cửa ao núi, nhất thời thấy nơi phát bạch quang. Tổng cộng trăm tòa pho tượng Bạch Ngọc, tản mát ra vô tận hạo nhiên chính khí.
Trăm tòa pho tượng Bạch Ngọc, đều cao gần trăm trượng, nguy nga đồ sộ vô cùng.
- Trăm tòa pho tượng này, đều là thánh hiền Cự Lộc thư viện ta, đều cũng đã phi thăng tiên giới, lưu lại một sợi nguyên thần nuôi dưỡng cho trăm tòa pho tượng này, dẫn dắt nho tu đời sau, giáo hóa thế gian, dưỡng ra một thân hạo nhiên chính khí!
Đông Phương Chính Phái giải thích.
- Nơi này là bách thánh chính khí đàn của Cự Lộc thư viện?
Nhất thời, Thanh Long thần sắc đại động.
- Không sai, nơi này là nơi có hạo nhiên chính khí cường thịnh nhất trong Cự Lộc thư viện ta!
Đông Phương Chính Phái đắc ý nói.
Có thể giờ phút này, Diêm Xuyên cũng không có để ý bách thánh pho tượng này, mà là nhìn về phía một pho tượng Thanh Ngọc khổng lồ được bách thánh vây ở trung tâm.
Mặc dù pho tượng Thanh Ngọc không có phát ra hạo nhiên chính khí, nhưng độ cao của pho tượng lại cao gấp đôi so với bách thánh.
Pho tượng Thanh Ngọc, nửa người dưới là đuôi rắn, nửa người trên lại là một nữ tử, nữ tử chắp tay trước ngực, trong mắt xuyên suốt ra một cổ bi thiên mẫn nhân ý.
- Chỉ Trần nữ thần?
Diêm Xuyên kinh ngạc nhìn về phía tượng đá Thanh Ngọc.
Diêm Xuyên chắp tay trước ngực, cực kỳ cung kính thi lễ.
Đông Phương Chính Phái ngoài ý muốn nhìn về Diêm Xuyên, cũng đi theo mà cung kính hành lễ đối với nữ tử đầu người thân rắn.
- Meo meo! Tại sao khi nhìn vào pho tượng này, ta sẽ có một loại cảm giác muốn khóc chứ? Meo meo!
Vẻ mặt Miêu Miêu bỗng nhiên trở nên quái dị.
- Miêu Miêu, ngươi không sao chớ?
Diêm Xuyên tò mò nhìn hướng Miêu Miêu.
- Meo meo, ta cũng không biết tại sao, ta thấy được nàng, ta lại muốn khóc, ta cũng không biết tại sao!
Miêu Miêu lắc đầu lộ ra vẻ mờ mịt.
- Khóc?
Đông Phương Chính Phái hiếu kỳ hỏi.
- Đây là Chỉ Trần nữ thần?
Diêm Xuyên nhìn về phía Đông Phương Chính Phái dò hỏi.
Rốt cục, Diêm Xuyên thấy một nhân vật cùng chung ở kiếp trước rồi, mặc dù chỉ là pho tượng, nhưng như vậy cũng đã nói rõ thế giới này cùng kiếp trước có liên lạc.
Chỉ Trần nữ thần?
- Cái gì là Chỉ Trần nữ thần a?
Thanh Long không hiểu mà hỏi lên.
Đông Phương Chính Phái nhìn pho tượng Nữ thần một chút, lắc lắc đầu nói:
- Ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng Chỉ Trần nữ thần, đều có đúc tượng ở bốn Đại thư viện cùng Thiên Cơ tông, để cho hậu nhân tham bái. Theo lời đồn, Chỉ Trần nữ thần là tổ tiên của vạn linh trong thiên hạ, là nàng sáng tạo tất cả sinh linh!
- A? Chỉ Trần nữ thần, sáng tạo vạn linh thiên hạ?
Thanh Long kinh ngạc nói.
- Tốt lắm, không được vô lễ với Chỉ Trần nữ thần, chúng ta đi ra ngoài đi!
Diêm Xuyên lắc lắc đầu nói.
Cho dù là kiếp trước, một đường trưởng thành của Diêm Xuyên, Chỉ Trần nữ thần cũng là Thủy Tổ theo truyền miệng của mọi người. Không người nào dám khinh nhờn một phần.
- Bái Nữ thần xong là có thể đi ra ngoài!
Đông Phương Chính Phái gật đầu.
Thanh Long như cũ mờ mịt không thôi. Chỉ Trần nữ thần? Chưa từng nghe qua a!
Mọi người đi ra Bách thánh chính khí đàn, đi về phía quảng trường, trực tiếp đi vào một gian cung điện trong đó.
Phong Thần điện!
Đối diện với Phong Thần điện là một địa phương gọi là Thiên điện! Người nơi đây rất đông, ra vào liên tục, nhưng mà trong Phong Thần điện lại cực kỳ vắng lạnh.
← Ch. 0205 | Ch. 0207 → |