← Ch.0216 | Ch.0218 → |
Mọi người lạnh lùng liếc nhìn về phía Vương Long.
Cầm đầu một tên mặt chữ quốc trầm giọng nói:
- Không có thăm dò tình huống rõ ràng, đã đi khiêu khích? Đích xác là ngươi quá sai lầm!
- Cũng không có thể trách Vương Long toàn bộ được, Diêm Xuyên tuổi nhỏ như thế, người nào sẽ nghĩ tới hắn lại có tài nghệ như vậy?
Lại một tên đại nho khác trầm giọng nói.
- Chư vị sư huynh, là chúng ta bại, làm lão sư mất thể diện, kính xin chư vị sư huynh lấy lại công đạo cho chúng ta!
Trần Bình trịnh trọng nói.
- Lấy lại công đạo? Hừ!
Một đám đại nho hừ lạnh nhìn về phía Trần Bình.
Trần Bình không dám nhiều lời.
Đại nho cầm đầu suy nghĩ một chút nói:
- Diêm Xuyên ghi danh tranh đoạt Phong Thần Sách, không thể tránh khỏi tranh đấu cùng chúng ta! Lần này đấu bại, chúng ta tuyệt đối không thể thờ ơ!
- Lưu Tử Lộ sư huynh, cần phải bẩm báo lão sư không?
Vương Long hỏi.
Cầm đầu Lưu Tử Lộ, lắc đầu nói:
- Giờ phút này, lão sư mang theo mười hai sư huynh, sẽ không quản lý ngoại sự!
- Không sai, không thể quấy nhiễu lão sư! Giờ phút này lão sư đang ở khẩn yếu quan đầu, chuyến tranh đoạt Phong Thần Sách này, lão sư phải chờ tới lúc tranh đoạt, mới có thể toàn lực xuất thủ!
Lại một tên nho tu khác nói.
- Lần này, Lão sư không chỉ tranh đoạt Phong Thần Sách, mà còn có đại sự muốn làm, không được phá hư đại sự của lão sư!
Lưu Tử Lộ gật đầu.
- Nơi này sư huynh lớn nhất, Lưu Tử Lộ sư huynh, ngươi nói làm sao bây giờ?
Vương Long nói.
Lưu Tử Lộ khẽ suy tư một chút nói:
- Bút lạc hiển khí tượng, mặc dù lợi hại, nhưng văn chương không chỉ có dựa vào chữ, năm đó, lúc lão sư du tẩu thiên hạ, viết qua một vài cẩm tú văn chương, có thể di động thiên địa, một vài bản văn chương cũng có tặng cho chúng ta, đó là độ cao mà Diêm Xuyên vĩnh viễn không cách nào đạt tới!
- Không sai, văn chương bản thiên thành, cẩm tú văn chương, không phải nói viết là có thể viết, hơn nữa, còn phải coi duyên phận, ta cũng không tin, Diêm Xuyên có thể tiện tay mà có thể viết ra cẩm tú văn chương, coi như hắn có thể viết ra một bài, cũng không thể có thể viết ra phần thứ hai, phần này còn phải xem duyên phận, thiên ý!
Một tên đại nho khác gật đầu nói.
- Sư huynh anh minh!
Trần Bình lập tức ca ngợi nói.
- Chẳng qua là đáng tiếc, văn hay như thế, lại bị tao đạp trên người tên ranh con này, thật đáng tiếc!
Vương Long khe khẽ thở dài.
- Đáng tiếc sao? Không thể tiếc, đây chỉ là mới bắt đầu, trừ văn chương, chúng ta cũng có cái khác mà?
Lưu Tử Lộ lộ ra một tia cười lạnh.
trong Cự Lộc thành! Một gian tửu lâu.
Một tòa ghế dựa lớn, ngồi hai gã nam tử, một người đang mặc bạch y, chính là Bạch Hổ bị Miêu Miêu thay đổi danh tự, giờ phút này gọi là Bạch Long.
Bên cạnh còn có một nam tử với bề ngoài không câu chấp chí cực, một đầu tóc đen, phối hợp với một thân nho bào màu xanh, nhìn đúng là khí độ bất phàm.
Bạch Long nghe đàm luận bốn phía trong tửu lâu.
- Công tử thật đúng là lợi hại, chúng ta mới vừa vào thành, xung quanh đã tràn đây tin tức của công tử? Đấu bại quần nho?
Bạch Long sợ hãi than nói.
- Văn đấu quần nho? Vương tới nơi nào, cũng là chói mắt như vậy!
Thanh y nho bào nam tử khe khẽ thở dài.
- Dịch Phong tiên sinh, nếu biết công tử ở Đông Phương điện, chúng ta nên đi thôi! Ta có chút khẩn cấp rồi, thi từ của công tử thật lợi hại như vậy?
Bạch Long hít sâu một cái kích động nói.
Dịch Phong, Yến quốc lão thái sư, từng đánh cờ cùng Diêm Xuyên, sau ở lại Yến kinh, vì Diêm Xuyên mà bố trí đại cục Yến quốc!
- Không vội, ít nhất cũng phải chờ ta uống xong ngụm rượu này đã!
Dịch Phong khẽ mỉm cười.
...
Cự Lộc thành! Đông Phương điện!
Trong Đông Phương điện, những ngày qua, Diêm Xuyên luôn bận rộn với một đống sách cổ.
Trước mặt Diêm Xuyên là một quyển sách, mở ra đến một trang có bức tranh, trên bức tranh là một đồ án hình ngọc bội.
Diêm Xuyên khẽ nhíu mày, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, suy tư.
- Bạch Đế Thiên? Tám ngàn năm trước? Một đời kiêu hùng!
Diêm Xuyên suy tư.
- Meo meo? Sao vậy?
Miêu Miêu hiếu kỳ nói.
Trong đại điện, chỉ còn Diêm Xuyên cùng Miêu Miêu, những người khác đều đi ra ngoài.
- Căn cứ những tin tức này, ta phân tích ra một vài thứ, tại sao năm đó Bạch Đế Thiên lại chuyển thế trọng tu rồi!
Diêm Xuyên suy tư một hồi nói.
- Tại sao?
- Lúc ấy, vợ chồng Bạch Đế Thiên cũng đến hư cảnh cực hạn, hẳn là đồng thời độ kiếp, đáng tiếc hai người ở trong lúc độ kiếp, mới phát hiện, thê tử Bạch Đế Thiên đã có có bầu, vì thê tử cùng bào thai trong bụng thê tử có thể sống sót, Bạch Đế Thiên đã hy sinh mình, giúp thê tử phi thăng!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Như vậy a!
Miêu Miêu cũng không có suy nghĩ nhiều.
Cũng chỉ có người đơn giản như Miêu Miêu mới như vậy, nếu là đổi lại một người khác, có lẽ đã phát hiện ra chỗ sơ hở trong lời của Diêm Xuyên, có bầu? Ngay cả Bạch Đế Thiên lúc ấy cũng không biết, Diêm Xuyên làm sao mà biết được?
- Meo meo, bọn họ trở lại!
Miêu Miêu nhất thời hưng phấn nhảy ra đại điện.
Trong đại điện, chỉ còn lại mỗi một mình Diêm Xuyên, nhìn hình ảnh trên bàn.
- Bạch Đồ Thế, ha hả, không nghĩ tới thân thế của ngươi đã bị ta tra được rồi, ta còn gặp được cha ngươi, trở về, nhất định phải mời ta uống rượu!
Diêm Xuyên lộ ra một nụ cười khổ.
- Trở về?
Diêm Xuyên khẽ suy tư.
- Con của Bạch Đế Thiên ở phụ cận với chỗ ta kiếp trước? Chẳng lẽ là trùng hợp? Không đúng, không đúng, không phải là trùng hợp, trên đời nào có nhiều trùng hợp như vậy? Không phải là trùng hợp, kia chỉ có một khả năng!
Diêm Xuyên khẽ cau mày.
- Cái thế giới này, sau khi phi thăng thì cách chỗ ta kiếp trước rất gần! Nói một cách khác, kiếp nầy chuyển thế tới nơi này, cách nơi mà ta sống kiếp trước cũng không xa!
- Nếu không xa, xung quanh nơi ta kiếp trước đã sống, ta đều biết hết a, vì sao ta lại không biết nơi này? Đây là đâu?
Diêm Xuyên cau mày suy tư.
Trong lúc Diêm Xuyên đang một mực suy tư.
Thanh Long, Đông Phương Chính Phái đi vào đại điện.
- Công tử, các loại lục ngọc trong thành, chúng ta đã tìm hết một lượt rồi, tổng cộng tìm được hai trăm loại!
Thanh Long nói.
- Đúng vậy a, ngươi tìm những thứ ngọc này làm gì a?
Đông Phương Chính Phái hiếu kỳ hỏi.
Nhìn Thanh Long lấy ra đại lượng nhỏ lục ngọc lớn bằng nắm tay, Diêm Xuyên khẽ mĩm cười nói:
- Đông Phương Chính Phái, có lẽ một thời gian ngắn tiếp theo, muốn mượn Đông Phương điện ngươi dùng một chút!
- Ách, không thành vấn đề, chỗ này của ta ngay cả hạ nhân cũng không có một người, nếu ngươi thích, cứ tùy tiện ở!
Đông Phương Chính Phái rất sảng khoái nói.
Từ trong hai trăm loại ngọc, Diêm Xuyên sàng chọn một lượt, rất nhanh, tìm được một khối trong đó.
- Viên Ngọc nhỏ này có ích lợi gì?
Đông Phương Chính Phái hiếu kỳ hỏi.
Diêm Xuyên khẽ mỉm cười, trong tay vận khí tạo nên một cái đao nhỏ, hướng lên phía trên tiểu ngọc lớn bằng nắm tay mà điêu khắc.
- Roẹt roẹt!
Đại lượng mảnh ngọc tung bay, trong lúc mọi người nhìn chằm chằm, rất nhanh, một ngọc bội xuất hiện ở lòng bàn tay Diêm Xuyên.
← Ch. 0216 | Ch. 0218 → |