← Ch.0217 | Ch.0219 → |
- Ồ? Có chút giống với cái hình này? Không đúng, cũng có chút bất đồng, không quá giống a!
Đông Phương Chính Phái hơi ngoài ý muốn, nhìn nhìn bức hình kia ở trên bàn.
- Đây là một bộ!
Diêm Xuyên khẳng định nói.
- Một bộ?
Đông Phương Chính Phái thoáng chút trở nên đăm chiêu.
- Thanh Long, làm phiền ngươi chạy thêm một chuyến rồi!
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
- Công tử nói chỗ nào cần dùng, có chuyện gì, xin cứ việc phân phó!
Thanh Long cười nói.
Hít sâu một cái, xem một chút ngọc bội trong tay, trịnh trọng nói:
- Đem ngọc bội này, đưa đến chỗ ở của Hổ tộc, đưa vào tay Bạch Đế Thiên!
- Bạch Đế Thiên?
Thanh Long kinh ngạc nói.
Trong khoảng thời gian này, Diêm Xuyên điều tra tư liệu về Bạch Đế Thiên, Thanh Long cũng biết đại khái, Bạch Đế Thiên này, tám ngàn năm trước cũng là một đại nhân vật, Chí tôn của Hổ tộc trong thiên hạ? Ngọc bội?
- Không sai, ngươi đem ngọc bội này đưa cho hắn, không cần phải nói quá nhiều, chỉ thay ta nói một câu là được, như vậy là có thể trở lại rồi!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Công tử xin nói!
Thanh Long trịnh trọng nhận lấy ngọc bội.
Mặc dù không hiểu được dụng ý của Diêm Xuyên, nhưng hắn cũng biết sự tình trọng đại.
- Ngươi hãy nói cùng hắn, ta Diêm Xuyên, ở Đông Phương điện Cự Lộc thành đợi hắn đại giá!
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
- Dạ!
Thanh Long gật đầu, nhanh chóng ra điện rời đi.
- Meo meo?
Trong mắt Miêu Miêu tràn đầy vẻ không giải thích được!
Trong mắt Đông Phương Chính Phái cũng là vô tận tò mò.
- Bạch Đế Thiên, thật đúng là Bạch Đế Thiên kia sao?
Đông Phương Chính Phái kinh ngạc nói.
- Không sai được!
Diêm Xuyên khẳng định nói.
- Vậy ngươi tìm hắn làm gì?
Đông Phương Chính Phái không hiểu nói.
- Kết giao bằng hữu sao!
Diêm Xuyên cười nói.
- A?
Trong mắt Đông Phương Chính Phái tràn đầy vẻ không tin.
Thanh Long rời đi không lâu, ngoài Đông Phương điện nhất thời truyền đến từng đợt nổ vang.
- Lại có người đến?
Đông Phương Chính Phái hiếu kỳ nói.
Những ngày qua, Diêm Xuyên vẫn buồn bực trong điện, cũng ôm Miêu Miêu đi ra đại điện.
Bên ngoài Phù đảo, hư không khẽ rung động một trận, hiển nhiên là trận pháp đã chặn người ở phía ngoài lại.
Đông Phương Chính Phái vung tay lên, nhất thời trận pháp rút lui, ba cái Nho sinh bay vào quảng trường. Một tên cầm đầu, hai người khác khiêng một khối tấm bảng.
- Là các ngươi? Sao còn dám tới!
Đông Phương Chính Phái nhất thời kêu lên.
Nho sinh cầm đầu cười khổ không thôi, gật gật đầu nói:
- Chư vị, vẫn là ta, chư vị đại nho để ta tới đưa thiệp mời cho Diêm Xuyên!
Vừa nói, hai người phía sau nhanh chóng mang tấm bảng không lồ kia di tới.
Vẫn là tấm bảng Mua danh chuộc tiếng lúc trước, tấm bảng phía sau, cũng một lần nữa được viết hai chữ Thiệp mời.
- Bọn đại nho này lại nổi bệnh tâm thần nữa sao, còn giữ tấm bảng này, không sợ mất mặt a?
Đông Phương Chính Phái kinh ngạc nói.
Diêm Xuyên cũng là khẽ mỉm cười.
- Đỉnh Phong Văn Hội còn chưa kết thúc, chư vị đại nho trở về lần nữa, mời Diêm Xuyên dời bước đến Dung điện!
Ba cái Nho sinh cung kính nói.
Nói xong, ba cái Nho sinh lưu lại Thiệp mời, quay đầu bay đi.
Dung điện?
Diêm Xuyên, Đông Phương Chính Phái, Miêu Miêu cùng nhau nhìn về phía Dung điện cách đó không xa.
Trên đài cao trong Dung điện, ban đầu có ba mươi hai đại nho, hiện tại biến thành sáu mươi, một đám đứng chắp tay, nhìn về phương hướng Diêm Xuyên.
Mà dưới đài cao, lại hội tụ gần vạn nho tu.
- Bọn đại nho này uống lộn thuốc sao? Đám nho tu kia cũng tản đi rồi, bọn họ lại gọi trở về?
Đông Phương Chính Phái kinh ngạc nói.
- Meo meo!
Miêu Miêu cũng lộ ra vẻ tò mò.
Nơi xa, vạn nho cùng nhau nhìn về phía Diêm Xuyên.
Sáu mươi đại nho đứng đầu, một đại nho khuôn mặt chữ quốc.
Lưu Tử Lộ dẫn đám đại nho nhìn về phía Diêm Xuyên.
- Kẻ hèn Lưu Tử Lộ, đoạn thời gian trước, Đỉnh Phong Văn Hội, Diêm công tử đại phóng dị sắc, đám người tại hạ bất tài, có văn hay hơn nghìn, xin phiền Diêm công tử cùng chung đánh giá!
Lưu Tử Lộ khẽ thi lễ nói.
Lưu Tử Lộ thái độ rất khiêm cung! Nhưng cho dù ai đều có thể nhìn ra được, đây là tới khiêu khích.
Gần vạn nho tu cũng là mới nhận được tin tức không lâu, sáu mươi đại nho đưa tới thiếp mời, để cho mọi người trở Dung điện, tiếp tục Đỉnh Phong Văn Hội?
Trong Thiệp mời viết không nhiều lắm, nhưng làm cho gần vạn nho tu nhất thời sôi trào.
Ai còn nhìn không ra? Đây là đám người Vương Long, Trần Bình bị bại, nên kéo viện binh tới a!
Mặc dù có chút coi thường cách làm của đám đại nho, nhưng mà, loại so đấu này chính là thứ mà mọi nho tu đều mong đợi a.
Không nói hai lời, gần vạn nho tu nhất thời bỏ lại hết thảy mọi việc trước mắt, nhanh chóng chạy tới Dung điện, thậm chí, có ít người còn kéo tới một hai tên bằng hữu, cùng tiến lên Dung điện, xem hai đại Văn phái chuẩn bị đối công.
Loại Văn phái đấu nhau này, có hấp dẫn trí mạng đối với đám nho tu.
Lần này, không ai giễu cợt Diêm Xuyên, nếu có chẳng qua là mong đợi mà thôi.
Sáu mươi đại nho a! cho dù Diêm Xuyên bị bại, cũng không mất mặt! Tự mình đấu quần nho?
Gần vạn nho tu mong đợi nhìn về phía Diêm Xuyên xa xa. Hi vọng Diêm Xuyên có thể tới đây.
- Meo meo, bọn này đúng là đám không sợ chết mà, Diêm Xuyên, chúng ta đi giết chết bọn họ, lại còn dám vác mặt tới?
Miêu Miêu nhất thời hưng phấn nói.
- Diêm Xuyên, bọn họ nhất định là có chuẩn bị mà đến!
Đông Phương Chính Phái cau mày nói.
Diêm Xuyên nhìn phương xa một hồi, mắt lộ ra một tia tươi cười quái dị.
- Văn hay hơn nghìn? Ta liền ở chỗ này xem đi!
Diêm Xuyên thản nhiên nói.
Diêm Xuyên không có đi qua, nhìn giống như nếu đi qua đó sẽ mất thân phận.
Gần vạn nho tu, không có một người bất mãn, người có năng lực, tự nhiên có ngạo khí của mình.
Nơi xa, chân mày Lưu Tử Lộ cau lại. Nhẹ nhàng phất tay một cái.
Nhất thời, một khối bia đá mới xuất hiện.
Một tên đại nho cực kỳ cẩn thận lấy ra một cái hộp, bên trong có một cái quyển trục, tên đại nho kia đem quyển trục cuốn ở trên tấm bia đá, nhẹ nhàng thả xuống mở ra.
Bức họa vừa mở ra, nhất thời một cổ tinh khí đập vào mặt.
- Rầm rầm!
Giống như là vô số tiếng sóng nước truyền đến, cuốn sách vừa mở ra, nhất thời, lam quang ngất trời. Trên không trung, đột nhiên xuất hiện một mảnh hư ảnh khổng lồ, từng đợt sương mù màu lam đem hư ảnh bao phủ ở bên trong.
- Oanh!Oanh!...
Từng phiến sóng lớn bao lấy hư ảnh vào trong, một phiến lam vụ lớn chừng hai trăm trượng, bên trong, hiện ra biển rộng mênh mông, biển rộng cuồn cuộn, gầm thét không dứt.
- Xôn xao!
- Bút lạc hiển khí tượng?
- Không chỉ như vậy mà thôi, đây là cẩm tú văn chương, trong văn giấu cẩm tú, đây là một mảnh biển rộng!
- Một thiên văn chương, bao hàm biển rộng bao la?
...
...
...
Bốn phía truyền đến từng đợt tiếng than sợ hãi.
Cẩm tú văn chương, cảm giác rộng lớn bao la, khí thế trải rộng, nhất thời va chạm cùng với bài thơ đối diện của Diêm Xuyên.
Mặc dù sát khí Tuyệt thế mãnh tướng rất lớn, nhưng khí thế của biển rộng bàng bạc càng thêm đồ sộ.
Hơn nữa, khu vực lam vụ so với khu vực sương trắng phải lớn gấp đôi.
← Ch. 0217 | Ch. 0219 → |