Vay nóng Tinvay

Truyện:Tiên Quốc Đại Đế - Chương 0227

Tiên Quốc Đại Đế
Trọn bộ 1452 chương
Chương 0227: Bạch Đồ Thế
0.00
(0 votes)


Chương (1-1452)

Siêu sale Lazada


Không để ý tới Miêu Miêu, Diêm Xuyên nhìn về phía Bạch Đế Thiên.

- Khối ngọc bội kia, ngươi đã nhận được rồi?

Diêm Xuyên cười nói.

Giờ phút này, Bạch Đế Thiên nhìn lại Diêm Xuyên, đã không có ngạo khí như lúc đầu, mặc dù lúc trước, ngoài mặt cũng không có ngạo khí, nhưng trong lòng nhất định có một cổ kiêu ngạo, một loại ngạo khí miệt thị thương sinh, đối với Diêm Xuyên, mặc dù trên đầu lưỡi là thái độ ngang hàng, nhưng trong lòng, khó tránh khỏi đề cao chính mình.

Nhưng mà giờ phút này, không giống với lúc trước, bởi vì Đế Vương ý chí của Diêm Xuyên đã chứng minh. Tên Diêm Xuyên trước mắt này, có tư cách ngang hàng cùng mình, thậm chí, ý chí va chạm lúc nãy, lại không có lộ ra lai lịch của Diêm Xuyên.

Ý chí Kim Long, rốt cuộc có năng lực lớn như thế nào?

Diêm Xuyên dùng ý chí va chạm, thậm chí không tiếc bại lộ bí mật của mình, mức độ rất lớn, chính là vì tạo nên một thái độ ngang hàng này.

Bởi vì, chỉ có ngang hàng với nhau, rất nhiều lời nói, đối phương mới có thể tiếp nhận được.

- Ngọc bội? Làm sao ngươi có khối ngọc bội kia?

Sắc mặt Bạch Đế Thiên đột nhiên lạnh lẽo.

Đây cũng là ngọc bội của thê tử Bạch Đế Thiên a, Đương kim thiên hạ, chỉ có một khối, hơn nữa chẳng bao giờ công bố hậu thế, Diêm Xuyên làm thế nào mà biết được?

Nghĩ đến thê tử kiếp trước, nhất thời trong mắt Bạch Đế Thiên hiện lên một tia lo lắng.

- Kiếp trước, một bạn tốt của ta, gọi Bạch Đồ Thế!

Diêm Xuyên trịnh trọng nói.

- Bạch Đồ Thế?

Bạch Đế Thiên khẽ nhíu mày.

- Khối ngọc bội này là của hắn, từ lúc mới ra đời, khôi ngọc bội này đã nằm ở bên người hắn, là điểm cốt lõi về thân thế chi mê của hắn!

Diêm Xuyên trịnh trọng nói.

- Hắn? Mới ra đời đã mang rồi? Thân thế chi mê?

Trên mặt Bạch Đế Thiên lộ ra một cổ kinh ngạc.

Giờ khắc này, Bạch Đế Thiên há có thể không hiểu được ý tứ của Diêm Xuyên?

Hơn tám nghìn năm rồi, con của mình cũng nên xuất thế, hơn tám nghìn năm, hắn gọi Bạch Đồ Thế?

- Bạch Đồ Thế? Bạch Đồ Thế?

Bạch Đế Thiên bỗng nhiên vui vẻ cười.

Mình có con trai, có con trai! Bạch Đế Thiên hưng phấn.

Cười một hồi, Bạch Đế Thiên bỗng nhiên nhìn về phía Diêm Xuyên:

- Ngươi là từ tiên giới chuyển sang kiếp khác mà xuống đây?

- Tiên giới? Có lẽ vậy, dù sao kiếp trước, ta có quen biết cùng Bạch Đồ Thế!

Diêm Xuyên cười nói.

- Hắn có hình dáng ra sao? Hiện tại vẫn hoàn hảo chứ?

Trong mắt Bạch Đế Thiên xen lẫn một cổ mong đợi.

Thậm chí, giọng nói của Bạch Đế Thiên đã có chút run rẩy.

Dĩ vãng, Bạch Đế Thiên cho là, trong thiên hạ đã không có bất kỳ vật gì có thể ảnh hưởng tâm tình của mình rồi, nhưng bây giờ, không tự chủ mà run rẩy.

- Hiện tại có tốt hay không, ta không rõ ràng, dù sao, ta cũng sống lại, bất quá, mấy ngày trước, ta vẽ một bức họa! Là Bạch Đồ Thế khi xưa!

Diêm Xuyên nói.

Vừa nói, Diêm Xuyên đưa tay ra.

- Meo meo!

Miêu Miêu nhanh chóng đổ ra một bức họa từ trong Tiểu Chiên Mạo.

Bạch Đế Thiên lập tức nhận lấy, có chút mong đợi, có chút không dám mở ra. Qua một hồi lâu, mới chậm rãi mở ra bức họa.

Bức họa vừa mở ra.

Ở bên trong bức tranh, một đầu con cọp khổng lồ màu đen, Hắc Hổ gầm thét, hung thế bức người, một cổ xu thế Hổ phách thiên hạ nổi lên trên giấy.

Nhưng mà, trên mắt phải của đầu Hắc Hổ này, lại có một đạo vết đao khổng lồ, dưới vết đao, mắt phải căn bản đã bị rách nát, mắt phải đã mù, chỉ còn một con mắt trái.

- Chuyện gì xảy ra? Ai làm, ai làm!

Nhất thời, hai mắt Bạch Đế Thiên lộ ra hung ác nói.

Bạch Đồ Thế? Đối với đứa con chưa từng gặp mặt này, trong lòng Bạch Đế Thiên tràn đầy áy náy, tám ngàn năm, mình không cách nào cho hắn một chút quan tâm của cha. Rất cảm thấy xin lỗi đứa con trai này, đây cũng là nguyên nhân lúc trước hắn có điểm chột dạ, lại không dám mở ra bức họa.

Nhưng bây giờ, trong bức họa, đôi mắt Bạch Đồ Thế lại bị mù một con? Nhi tử bảo bối của mình, bị mù một mắt rồi?

Trong mắt Bạch Đế Thiên tràn đầy hung ác!

- Ngươi biết Bạch Đồ Thế lúc còn nhỏ sao?

Diêm Xuyên đáp phi sở vấn nói.

- A!?

Bạch Đế Thiên nhìn về phía Diêm Xuyên.

Giờ phút này, Bạch Đồ Thế xuất hiện để cho trong lòng Bạch Đế Thiên hỗn loạn một mảnh, trước lúc tới đã chuẩn bị một loạt cách để uy hiếp Diêm Xuyên, bây giờ đã rối loạn toàn bộ.

- Bạch Đồ Thế, sau khi mới ra đời, bị ném ở giữa núi rừng, hắn nói, chưa từng gặp qua cha mẹ, bên cạnh chỉ có một khối ngọc bội, cùng một tiểu ngọc bài có khắc tên hắn. Hắn vừa mở mắt, thấy hình ảnh đầu tiên của thế giới, chính là một cụ thi thể dã lang, hắn uống tiên huyết dã lang, mới tập tễnh sống lại!

Diêm Xuyên nói.

- Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?

Trong lòng Bạch Đế Thiên tràn đầy đau lòng.

- Ở trong rừng, một con hổ con, xung quanh nguy cơ tứ phía, chỉ là len lén ăn một chút thịt thối, hắn còn phải sống sót, đau khổ cả đời, mấy lần giãy dụa ở trong đường ranh sinh tử, hắn trưởng thành rất không dễ dàng, hắn nói, muốn biết nhất chính là, năm đó tại sao cha mẹ hắn lại quyết bỏ lại một mình hắn!

Diêm Xuyên khe khẽ thở dài nói.

- Ken két ken két!

Bạch Đế Thiên siết chặc quả đấm, trong lòng tràn đầy áy náy.

- Không thể nào, mẹ hắn đâu?

Bạch Đế Thiên nhìn về phía Diêm Xuyên, trong mắt hiện lên một cổ lo lắng.

- Không biết, hắn chưa từng thấy mẹ hắn, có chỉ là miếng ngọc bội cùng mộc bài kia viết tên của hắn, hắn nói, ở trong mảnh rừng rậm, hắn đã đợi thật lâu, một ngàn năm, hai nghìn năm, nhưng mà vẫn không có ai tới nhận thức hắn!

Diêm Xuyên khe khẽ thở dài nói.

- Chuyện gì xảy ra? A Trĩ đâu? A Trĩ đi nơi nào rồi? Tại sao bỏ lại con!

Bạch Đế Thiên trong mắt hiện lên một trận lo lắng mãnh liệt.

- Đại khái khi hắn được ba nghìn tuổi! Hắn vẫn ở trong mảnh rừng rậm kia chờ cha mẹ. Cha mẹ thì không chờ được, nhưng lại chờ đến ba cái cường giả tuyệt thế, chẳng biết tại sao, vừa nhìn thấy Bạch Đồ Thế liền giết, thực lực ba người, cũng không có kém hơn Bạch Đồ Thế. Bạch Đồ Thế lấy một địch ba, cuối cùng, bị một người trong đó một đao chém mù một mắt!

Diêm Xuyên nhớ lại nói.

- Người nào? Ai dám đả thương con ta?

Bạch Đế Thiên trong mắt lệ khí bắn ra bốn phía.

- Không rõ ràng, chỉ biết là bọn họ đến từ một nơi tên là Tuyệt Cung!

Diêm Xuyên nói.

- Tuyệt Cung? Tuyệt Cung?

Bạch Đế Thiên trong mắt hiện lên một cổ sát khí.

- Lúc trước, Ta cũng đã quen Bạch Đồ Thế rồi, cùng hắn đã có quen biết, biết năng lực của hắn, nhiều lần ta 8từng muốn mời Bạch Đồ Thế cùng ta hợp sức đánh ra một mảnh giang sơn, nhưng mà cuối cùng hắn vẫn không nỡ rời đi mảnh rừng rậm kia. Vẫn không chịu rời núi, ngày đó, ta mang theo rượu ngon, lần nữa đi tới, chuẩn bị cùng hắn uống vài chén, hơn nữa lại khuyên hắn và ta cùng đi ra. Mới vừa đến nơi, đúng dịp lại thấy được một màn kia! Vì vậy, cùng hắn kề vai chiến đấu, đánh một trận phi thường thảm thiết, rốt cục đem ba cái cao thủ giết đi hai cái, hơn nữa bắt được một tên còn lại!

Diêm Xuyên nhớ lại nói.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1452)