← Ch.0265 | Ch.0267 → |
Đâu chỉ Trương Thận, đám đại nho đại hiền của Cự Lộc thư viện, rất nhiều người nghiên cứu qua mấy ván cờ của Dịch Phong, có vài người thông tuệ cũng phát hiện sơ hở của Dịch Phong, vốn rất đắc chí, giờ phút này được người ta nói ra, là người ta cố ý thiết lập bẫy rập?
Nhất thời, trên mặt mấy vị đại hiền trở nên ửng đỏ.
- Cờ của Dịch Phong, không phải là bọn ngươi có thể so sánh, đi xuống, ngồi đó nhìn mà học hỏi!
Tư Mã Vân Thiên thản nhiên nói.
- Dạ!
Sắc mặt Trương Thận đỏ bừng nói.
Giờ phút này. có đến mấy vạn tu giả nhìn chằm chằm vào, lần này tự cho là đúng, nhất thời trở thành trò cười thiên hạ, dĩ nhiên, bốn phía tu giả càng sùng bái Dịch Phong nhiều hơn.
Tư Mã Vân Thiên nhìn Diêm Xuyên một chút nói:
- Diêm Xuyên?
Diêm Xuyên vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh như trước, khẽ mỉm cười.
- Mặc dù cũng chỉ có bốn người. nhưng đều có tính toán kỹ lưỡng, cầm kỳ thư họa? Ngươi tìm được tốt nhất, giỏi nhất!
Tư Mã Vân Thiên tán thưởng nhìn về phía Diêm Xuvên.
- Tư Mã Vân Thiên, theo lời đồn đãi thì ngươi rất tinh thông cầm kỳ thư họa. quả nhiên danh bất hư truyền!
Diêm Xuyên cười nói.
- Đàn, ngươi đã thua, ngươi cho là còn có khả năng thắng ta sao?
Tư Mã Vân Thiên trầm giọng nói.
- Ta còn muốn đa tạ ngươi. đã tranh giành số mệnh cho ta!
Diêm Xuyên cười nói.
Một câu của Diêm Xuyên, đã nói rõ lòng tin tất thắng.
- Ha ha... , tốt, vậy các ngươi cùng lên đi!
Tư Mã Vân Thiên đột nhiên lại cuồng vọng nói.
- Cùng lên?
Bốn phía nhất thời truyền đến từng tiếng mang vẻ ngoài ý muốn.
Cho dù là Mạnh Tử Thu cách đó không xa. giờ phút này cũng đã nhíu lại hai mắt.
- Truyền nhân của Tư Mã gia tộc. quả nhiên rất cuồng ngạo a!
Nhạc Nghị cười khổ nói.
- Đây là đại huyết mạch tương truyền của bọn hắn mà!
- Mạnh Tử Thu cười khổ gật đầu.
Diêm Xuyên ngó chừng Tư Mã Vân Thiên, vẫn lạnh nhạt như vậy.
- Văn Nhược tiên sinh, ngươi cùng lên đấu vẽ tranh với hắn đi!
Diêm Xuyên nhìn về phía Văn Nhược nói.
- Ách? Tốt! Văn Nhược tiên sinh gật đầu.
- Naươi không cùng lên một lần sao? Tư Mã Vân Thiên trầm giọng nói.
- Ta? Sợ ngươi chống đỡ không được, đến lúc đó lại oán quy tắc!
Diêm Xuyên khẽ mỉm cười.
- Ha ha... Ha ha. ta chống đỡ không được. lại oán quy tắc?
Tư Mã Vân Thiên lộ ra ngoài ý muốn mà cười.
Tư Mã Vân Thiên cuồng vọng, nhưng giờ phút này hắn mới phát hiện, người trước mắt còn cuồng vọng so với chính mình.
- Tốt, ta cho ngươi cơ hội tỷ thí sau cùng!
Tư Mã Vân Thiên gật đầu.
- Diêm công tử, ta chỉ có thể hết sức!
Văn Nhược tiên sinh hướng về phía Diêm Xuyên nói lần nữa.
- Năng lực của Văn Nhược tiên sinh, Diêm Xuyên tự nhiên tin tưởng; bất quá lần này, Văn Nhược tiên sinh chuẩn bị vẽ cái gì?
Diêm Xuyên cười nói.. '
- Kính xin Diêm công tử ban đề!
Văn Nhược trịnh trọng nói.
Diêm Xuyên nhìn Tư Mã Vân Thiên một chút, rồi chuyển về nhìn Văn Nhược, khẽ mỉm cười nói:
- Ta muốn ngươi vẽ một bức Sinh Linh Đồ Thán đồ!
- A? Sinh Linh Đồ Thán?
Văn Nhược kinh ngạc nói.
- Thương sinh hủy diệt, vạn tộc diệt tuyệt, sinh linh đồ thán, thiên địa hỏng mất. tận thế chi đồ!
Diêm Xuyên khẳng định nói.
Văn Nhược tiên sinh kinh ngạc nhìn nhìn Diêm Xuyên, trong mắt tràn đầy vẻ không hiểu. Loại đồ này, Văn Nhược không phải là không có vẽ qua, mà là loại tranh này quá đơn điệu rồi! Hơn nữa còn rất không được ưa chuộng a!
- Đi đi, cấu tứ hạ xuống, ta tin ngươi!
Diêm Xuyên khẽ mỉm cười.
- Được rồi!
Văn Nhược tiên sinh khổ sở cười.
Gật đầu. Văn Nhược tiên sinh cũng bước lên đấu đài.
Văn Nhược. Dịch Phong bước lên đấu đài. Diêm Xuyên lại trở về nơi Mặc Vũ Hề đang ngồi.
- Ngươi để cho Văn Nhược tiên sinh vẽ cái gì, hắn có thể thắng sao?
Mặc Vũ Hề lo lắng nói.
- Meo meo? Ta nghe đến. Diêm Xuyên muốn Văn Nhược vẽ tận thế chi đồ!
Miêu Miêu nhất thời từ trong lòng Mặc Vũ Hề nhảy lên trên đầu vai Diêm Xuyên.
- Thắng hay không, ta không biết, nhưng là chỉ cần hắn dựa theo lời của ta mà vẽ, ta có thể giúp hắn thắng được Tư Mã Vân Thiên!
Diêm Xuyên khẳng định nói.
-ồ!?
Trong mắt Mặc Vũ Hề hiện lên một tia tò mò.
- Lần Thiên Thụ đại hội này, rất không đơn giản như vậy đâu, Thanh Long, giúp ta đi làm một chuyện!
Diêm Xuyên suy nghĩ một chút nói.
-Dạ!
Quang Minh Giới, trước Quang Minh Điện.
Mạnh Lăng Thiên lấy tay huơ ra một màn sáng, có thể thấy hết thảy trên Thiên Thụ quảng trường, Đông Phương Chính Phái. Mạnh Dung Dung, còn có ba tên nam tử cùng nhau được chọn vào, đang cùng theo Mạnh Lăng Thiên nhìn vào màn sáng.
- Tên Tư Mã Vân Thiên này. cũng quá không phải là đồ tốt gì! Lại cướp đoạt số mệnh Cự Lộc thư viện!
Đông Phương Chính Phái nhất thời kêu lên.
Mạnh Lăng Thiên nhìn số mệnh ngoại giới bị Tư Mã Vân Thiên phân ra một phần tư. khe khẽ thở dài.
- Lão Mạnh, không, lão sư a, ngươi sẽ không quản một chút sao? tiểu Mạnh nhà ngươi cũng đã đánh cờ thua rồi, số mệnh này tự nhiên không công mà tiện nghi cho tên tiểu tử Tư Mã Vân Thiên kia rồi?
Đông Phương Chính Phái cau mày nói.
- Tư Mã gia tộc đến thế hệ này của hắn. chỉ còn có một mình hắn. một dòng độc đinh rồi, địa vị Tư Mã gia tộc rất đặc thù, ở bên trong tổ huấn của Cự Lộc thư viện, đối với Tư Mã gia tộc làm ra đủ loại quy định, bọn họ có rất nhiều đặc quyền trong Cự Lộc thư viện, nhưng vĩnh viễn không được trở thành viện chủ!
Mạnh Lăng Thiên khe khẽ thở dài.
- Là tổ tiên nào lại làm ra cái quy định khốn kiếp này?
Đông Phương Chính Phái tức giận nói.
Nhưng mà mới vừa nói ra khỏi miệng. Đông Phương Chính Phái nhất thời liền biến sắc. nhất thời khổ đến:
- Lão sư a, ta là vì tiếc cho Cự Lộc thư viện a, không có ý tứ mạo phạm tổ tiên kia, ngươi đừng phạt ta chép sách rồi!
Bất quá. lần này Mạnh Lăng Thiên lại không có quở trách, mà là cổ quái nhìn nhìn Đông Phương Chính Phái nói:
- Là lão tổ tông của ngươi, Đông Phương Bất Bại quy định!
- Phốc phốc!
Nhất thời, mấy tên học sinh khác cười lên sặc sụa.
- Cười cái gì mà cười, lão tổ tông ta anh minh thần võ, các ngươi có thể cười đấy sao? Mới vừa rồi là ta ca tụng, ca tụng hiểu không?
Đông Phương Chính Phái nhất thời kêu lên.
Mọi người càng cười lợi hại hơn.
Đông Phương Chính Phái chỉ có thể im lặng tiếp tục xem Thiên Thụ đại hội.
Mạnh Dung Dung cũng là vẫn nhìn Diêm Xuyên trong màn sáng, cắn chặt đôi môi. trong mắt phức tạp vô cùng!
Thiên Thụ quảng trường.
Trên đấu đài. đặt hai cái giá vẽ. phía trên để một tờ giấy trắng thật dài.
Văn Nhược tiên sinh hướng về phía một tờ aiấy trắna. cầm bút trầm tư. giống như là đang nghĩ nên bắt đầu như thế nào.
Bên kia, trận đánh cờ giữa Tư Mã Vân Thiên cùng Dịch Phong chính thức bắt đầu.
- Ba! Ba! Ba!.........
Tốc độ hạ cờ của hai người cực nhanh. Tư Mã Vân Thiên cực kỳ ngưng trọng nhìn về phía cái bàn cờ này.
- Ồ!? Ngươi vẻn vẹn chỉ xem một ván cờ của ta. lại có thể hiểu được bố cục của ta?
Chân mày Tư Mã Vân Thiên cau lại, nói.
← Ch. 0265 | Ch. 0267 → |