← Ch.0323 | Ch.0325 → |
Trong đó có một đệ tử nhíu mày nói:
- Sư phụ, hôm nay có người đến kêu oan, nói xấu Thiên Hạ Đệ Nhất Xá, bọn họ nói...
Thành chủ Vương Thanh Sơn trừng mắt nói:
- Bắt hết, bắt hết tất cả, lời này là con ngươi nói sao?
- Vâng, đệ tử đã bắt giam bọn họ.
Thành chủ Vương Thanh Sơn hừ lạnh nói:
- Bọn họ nghĩ mình là ai? Thủ Khai thành này là của Đại Vũ Thiên tông, tiểu dân khố rách áo ôm biết cái gì!
- Vâng!
Thành chủ Vương Thanh Sơn lạnh lùng nói:
- Loại người này, chết cũng chẳng đáng tiếc!
- Vâng!
Thủ Khai thành, Chí Đông Tiền Hành, tầngh ai.
Diêm Xuyên đứng trên tầng hai nhìn xuống bên dưới, trong mắt lóe tia nghiêm túc.
Dịch Phong nghiêm túc nói:
- Ngô hoàng, sắp ba năm, chúng ta đã hoàn thành bố cục. Trăm tòa thành trì, Thiên Hạ Đệ Nhất Xá, Chí Đông Tiền Hành, toàn bộ đứng vững gót chân, chỉ chờ ngô hoàng ra lệnh!
Mắt Diêm Xuyên lóe tia lạnh lùng nói:
- Là lúc rồi, bắt đầu đi!
Dịch Phong nghiêm túc nói:
- Tuân lệnh!
Ba năm, Trương Tiểu Nhị từ Tinh cảnh tứ trọng trực tiếp trùng kích đến Tinh cảnh thập trọng, Tinh cảnh đại viên mãn, tùy thời trùng kích đến Khí cảnh.
Gần ba năm, nếu là trước kia thì chắc chắn Trương Tiểu Nhị sẽ hưng phấn cuồng kêu.
Nhưng gần đây Trương Tiểu Nhị không hề vui vẻ, ngược lại mặt mày buồn bã.
Trương Tiểu Nhị khẽ thở dài nói:
- Ài.
Lúc này trong tửu lâu có một người đàn ông đi ra.
Trương Tiểu Nhị trông mong nói:
- Vương chưởng quầy, đây là Thất Giác thú, ta tốn nhiều công sức mới bắt được, ngươi xem?
Vương chưởng quầy gật đầu, nói:
- Ừm! Thất Giác thú, mười hạ phẩm linh thạch.
Trương Tiểu Nhị giật mình kêu lên:
- Cái gì? Mười hạ phẩm linh thạch? Trước kia không phải là một trăm cái? Tại sao bây giờ chỉ còn mười cái?
Vương chưởng quầy nhìn Trương Tiểu Nhị, lộ nụ cười khổ nói:
- Trương Tiểu Nhị, ngươi là kahchs quen của chúng ta, nhìn xem tửu lâu chúng ta bây giờ còn có bao nhiêu người?
Trương Tiểu Nhị nhìn quanh, trong tửu lâu tốp năm tốp ba.
Vương chưởng quầy lắc đầu, nói:
- Ài, bây giờ tất cả đều vào Thiên Hạ Đệ Nhất Xá, có bao nhiêu người chịu tới dây tiêu phí? Huống chi mỗi ngày có nhiều người đưa yêu thú, yêu thú càng lúc càng rớt giá. Bởi vì là khách quen nên mới đưa ngươi mười hạ phẩm linh thạch, nếu là nười khác thì tối đa chỉ tám cái.
Trương Tiểu Nhị buồn bực nói:
- Sao lại như vậy, sao lại như vậy?
Chính lúc này, có một tu giả vác yêu thú giống y như Trương Tiểu Nhị tới.
Người kia kêu lên::
- Vương chưởng quầy, lần này là Thất Giác thú, ta cửu tử nhất sinh mới được, nói sao cũng lên chín hạ phẩm linh thạch đi!
Trương Tiểu Nhị từ chối:
- Không được, tối đa tám cái.
Trương Tiểu Nhị đứng một bên lộ vẻ cay đắng.
Trương Tiểu Nhị cầm mười viên hạ phẩm linh thạch, lòng buồn rầu, giật sợi tóc ngày càng thưa trên đầu, mặt chua xót.
Trương Tiểu Nhị cười khổ nói:
- Làm sao đây? Tháng này lại sắp tới ngày trả nợ, nhưng bây giờ kiếm linh thạch tại sao khó khăn như vậy?
Bỗng nhiên có tiếng nói kêu Trương Tiểu Nhị:
- Trương Tiểu Nhị?
Trương Tiểu Nhị ngạc nhiên hỏi:
- Lý đại ca? Tại sao ngươi ở đây?
Lý đại ca than vãn:
- Ài, mấy ngày nay đi đan viện luyện đan, nhưng luyện thật lâu họ chỉ cho ta một phần mười thù lao trước kia, chỉ có một phần mười, ta làm sao trả nợ được?
- A? Chỉ có một phần mười? Bọn họ ăn bớt ngươi?
Lý đại ca bi ai nói:
- Thế thì không, mọi người đều là giá này, rất nhiều người nhận lời. Chưởng quầy kia là người quen nên mới cho ta cơ hội.
Trương Tiểu Nhị bi thương nói:
- À, đúng rồi, trước kia thật tốt, tại sao bây giờ kiếm linh thạch khó khăn như vậy? Chúng ta còn hai trăm chín mươi bảy năm.
Lý đại ca nói:
- Nếu không thì chúng ta rời khỏi đây đi? Ta chịu không nổi nữa.
Trương Tiểu Nhị cay đắng nói:
- Rời đi? Không cần phòng ở sao? Còn nữa, ta và đại ca đã giao hai mươi lăm viên thượng phẩm linh thạch, ta không đi thoát được.
Hai ngươi đi hướng Thiên Hạ Đệ Nhất Xá.
Lý đại ca tò mò hỏi:
- Ủa? Tại sao vây quanh nhiều người như vậy?
Trương Tiểu Nhị xông lên:
- Đi, nhìn xem thử!
Trong đám người có dán bố cáo.
- Thật sự? Thật sao?
- Ngươi có thể đại biểu Thiên Hạ Đệ Nhất Xá?
- Quá tốt, quá tốt, được cứu rồi!
............
......
...
Trong đám người truyền đến tiếng hét hưng phấn, kế tiếp là mọi người nhanh chóng rời đi.
Trương Tiểu Nhị, Lý đại ca vây quanh nhìn tấm biển.
Trương Tiểu Nhị mừng như điên, hỏi:
- Vị đại ca này, chuyện này là thật sao?
Bên cạnh bố cáo, một người áo trắng chuyên môn giải thích gật đầu.
Trương Tiểu Nhị giật mình kêu lên:
- Chỉ cần khuyên một người mua phòng là toàn bộ tiền phòng sẽ thuộc về ta?
Người áo trắng cười gật đầu, nói:
- Đúng vậy. Hai mươi lăm viên thượng phẩm linh thạch, trao tiền nóng. Ngươi nên biết là chỉ cần tìm đến một người, hai mươi lăm viên thượng phẩm linh thạch của hắn sẽ dùng để trả hết nợ cho ngươi!
Trương Tiểu Nhị hưng phấn nói:
- Thật sự có loại việc này? Thật sao?
Người áo trắng mỉm cười nói:
- Đương nhiên rồi. Phủ thành chủ cũng giúp chúng ta ra bố cáo, ngươi có thể đi xem. Ngươi không tin danh dự của Thiên Hạ Đệ Nhất Xá ta sao?
Trương Tiểu Nhị hưng phấn nói:
- Ta tin tưởng, ta tin tưởng, chẳng qua ta mừng quá nên mới vậy. Chủ thương hội Thiên Hạ Đệ Nhất Xá thật là biết quan tâm người!
Người áo trắng cười nói:
- Chỉ cần kéo một người mua phòng của chúng ta là số nợ của ngươi bớt một phần tư. Tức là kéo bốn người thì ba trăm năm tiếp theo tòa nhà này hoàn toàn là của ngươi. Là hoàn toàn, biết không? Từ nay không còn ai giục nợ ngươi!
Trương Tiểu Nhị như bị điên cuồng kêu:
- Hiểu, hiểu. Tốt qua, ta và đại ca cùng nhau mua phòng, chỉ cần chúng ta đi tìm hai người mau phòng làm ón nợ ba trăm năm của ta không cần trả. Tốt quá, tốt quá, tốt quá!
Người áo trắng cười nói:
- Các vị, hãy mau đi tìm người đi!
- Phải, phải, phải rồi!
Trương Tiểu Nhị hưng phấn chạy về nhà.
Trong nhà, Trương lão đại đang tu luyện bỗng nhiên thấy Trương Tiểu Nhị chạy vào.
- Ca, có tin tức tốt, tin tức tốt!
Ba ngày sau.
Trương Tiểu Nhị mang vài đàn mỹ tửu đi tới cửa một động phủ.
Trương Tiểu Nhị cười tủm tỉm đi tới:
- Nhị thúc, ta đến thăm ngươi đây!
Cửa động phủ, một đạo sĩ trung niên phun nuốt nguyên khí thiên địa, thu công nhìn hướng Trương Tiểu Nhị.
Đạo sĩ trung niên cười nói:
- Ha ha, đây không phải là Tiểu Nhị sao? Tại sao mang nhiều lễ vật như vậy? Thật là biết hiếu kính.
Trương Tiểu Nhị cười nói:
- Thì ta đến thăm nhị thúc, tự nhiên không thể tay không mà đến.
Đạo sĩ trung niên cười nói:
- Ba năm trước mượn tiền của ta đi mua phòng ở giờ đã mua được rồi?
Trương Tiểu Nhị hưng phấn nói:
- Đương nhiên, đây cũng là lý do ta đến tìm nhị thúc. Phòng ở kia quá tốt, ngươi đi chỗ chúng ta ở nhìn xem.
Đạo sĩ trung niên cười nói:
- A? Thiên Hạ Đệ Nhất Xá gì đó thật sự tốt như vậy?
- Đương nhiên!
← Ch. 0323 | Ch. 0325 → |