← Ch.0604 | Ch.0606 → |
- Ta đã nói, Diêm Xuyên nuôi con kia mèo không hề tầm thường. Ngươi lại nói nó chỉ là một sủng vật? Sủng vật? Sủng vật có thể khiến Diêm Xuyên xem như bảo bối vậy sao?
Công Dương Thao Lược lạnh lùng nói.
- Đại nhân, vậy chúng ta làm sao bây giờ?
Một vị tiên nhân cẩn thận nói.
Công Dương Thao Lược suy ngẫm một hồi, lắc đầu nói:
- Vẫn phải tiếp tục điều tra về con mèo kia. Điều tra lai lịch của nó cho ta. Một tiếng mèo kêu, âm thanh che trời hạ? Không biết là thần thông của mèo, hay là nó có thực lực này!
Sắc mặt Công Dương Thao Lược hết sức khó coi nói.
- Thần thông?
Ánh mắt của một đám tiên người sáng lên.
- Không sai. Nếu như là thần thông, vậy mọi chuyện đều dễ làm. Một vài yêu thú, có thần thông cực kỳ khủng khiếp. Nhưng vẫn chỉ là phô trương thanh thế, chỉ là thần thông thần kỳ như vậy mà thôi!
Công Dương Thao Lược gật đầu một cái.
- Đúng vậy, đại nhân, lúc trước sương lớn tràn ngập, Diêm Xuyên cũng không dám xuất chiến. Khẳng định là phô trương thanh thế. Khẳng định chỉ là thần thông đặc biệt mà thôi. Đại nhân, chúng ta quay lại giết nó đi!
Ánh mắt một vị tiên nhân sáng lên nói.
- Hừ!
Công Dương Thao Lược trừng mắt:
- Ngu xuẩn! Nếu không phải là thần thông, mà thực lực của nó, vậy phải làm thế nào?
Công Dương Thao Lược trầm giọng nói.
- A?
Sắc mặt tiên nhân kia nhất thời cứng đờ.
- Nếu thật sự có thực lực kinh khủng như vậy, chúng ta đi, nhất định sẽ phải chịu độc thủ.
Một vị tiên nhân phân tích nói.
Nghe tiên nhân kia nói chuyện, tất cả mọi người đều yên lặng một hồi. Sau đó không con người nào la hét quay trở lại nữa.
- Điều tra. Cố gắng điều tra nội tình của con mèo này cho ta! Nếu Đại Trăn là thế lực mạnh nhất của giới này, vậy chúng ta có thể chờ một thời gian!
Công Dương Thao Lược nói.
- Vâng!
Mọi người nhất thời lên tiếng trả lời.
- Còn một điều nữa. Thánh địa Thần Tông này cũng không thể khinh thường. Tại Khổng gia, Đại Trăn, chúng ta đã dẫm vào vết xe đổ. Tất cả tin tức về thánh địa Thần Tông tất cả phải lật lên hết cho ta. Điều tra xong tin tức về thánh địa Thần Tông, chúng ta lại phạt thánh địa Thần Tông!
Công Dương Thao Lược trầm giọng nói.
- Vâng!
Đám tiên nhân lên tiếng trả lời.
Đã trải qua sự tình tại Khổng gia, Đại Trăn, không còn người nào dám tự đại nữa.
Giới này quá mức tà môn!
————
Thiên triều Đại Trăn, Yến Kinh!
Hán vệ không ngừng thu thập tin tức của đám tiên nhân nhanh chóng đưa về Yến Kinh. Giờ phút này, quần thần Đại Trăn thầm thở phào một hơi.
Nếu là Thiên tiên, quần thần vẫn có thể hợp lực đấu một trận. Cho dù vô ích, hai thượng Hư Cảnh thập nhị trọng có thể lập tức độ kiếp thành tiên, chống đối với Thiên tiên.
Nhưng đối với đại tiên lại hoàn toàn khác.
Đại tiên so với Thiên tiên lại có sự bay vọt về chất.
Khổng Ma Kha của thiên triều Đại Phật, mặc dù có Liên Thần giúp đỡ, nhìn thấy đại tiên chiến đấu cũng cảm thấy mặc cảm.
Bạch Đế Thiên có mệnh cách Ma Thần thượng cổ, thực lực hung bạo dị thường, cũng không dám nói địch lại được.
Quần thần thấy Công Dương Thao Lược bị doạ rời đi, rốt cuộc thở phào một hơi.
Trong thời khắc mọi người ỏ đây yên lặng, tại Hàm Dương Cung đột nhiên truyền đến một khí tức dị dạng.
Phụng Âm Dương giật mình:
- Thánh thượng sắp tỉnh lại!
- Ồ?
Ngay lập tức, ánh mắt mọi người đều sáng ngời. Tất cả đều chạy về phía Hàm Dương Cung.
Giờ phút này, bên trong Hàm Dương Cung đang có rất nhiều hồn phách của Diêm Xuyên, nhanh chóng trở về, không ngừng tiến vào trong thân thể.
Hồn phách của Diêm Xuyên trở về thân xác, không cần người ngoài phải chiêu hồn!
Giờ phút này, bên trong Hàm Dương Cung chỉ có một cái quan tài. Chỉ có táng thiên đồng quan.
Không giống với những lần khác, lần này Diêm Xuyên nằm bên trong táng thiên đồng quan.
Hồn phách cuồn cuộn vọt tới. Diêm Xuyên đang nhắm mắt, hai mắt đột nhiên mở ra, bắn ra hai đạo tinh quang.
Diêm Xuyên có chút sửng sốt. Rõ ràng, hai trăm phần ký ức đang nhanh chóng dung hợp trong đầu.
Qua một hồi lâu, con ngươi của Diêm Xuyên nhất thời cứng lại, thở phào một hơi.
Lấy mặc ngọc bùa chú trên trán ra, Diêm Xuyên đang muốn đứng dậy, chợt tay hắn dường như đã sờ được cái gì.
- Ồ?
Diêm Xuyên trừng mắt, tiếp đó xoay người nhìn về phía dưới thân.
Bên trong táng thiên đồng quan giống như một cái hố đen. Diêm Xuyên đang nằm ở miệng hố đen này.
Ban đầu Diêm Xuyên cũng không để ý lắm. Nhưng giờ phút này, hắn dường như lại tìm thấy một thứ bên trong hố đen kia.
Diêm Xuyên cẩn thận sờ sờ, vuốt vuốt. Sau đó Diêm Xuyên đột nhiên biến sắc.
Đẩy nắp quan tài lên, Diêm Xuyên đứng dậy, nhìn hố đen ở bên trong, dưới chân quan tài kia. Trong mắt hắn nghi ngờ không thôi.
- Làm sao lại có thứ này? Hố đen trong táng thiên đồng quan, làm sao có thể có?
Diêm Xuyên kinh ngạc nhìn hố đen dưới chân.
- Thánh thượng!
Bên ngoài Hàm Dương Cung bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu lớn.
Diêm Xuyên lại thoáng nhìn về phía hố đen giống như vòng xoáy dưới chân. Hắn hít sâu một cái mới đạp không đi ra khỏi táng thiên đồng quan.
- Coong!
Diêm Xuyên đậy nắp quan tài, xoay tay một cái. Táng thiên đồng quan đột nhiên thu nhỏ nằm trong lòng bàn tay.
- Mặc kệ bên trong táng thiên đồng quan làm sao có thứ này, táng thiên đồng quan này chung quy vẫn là của trẫm!
Diêm Xuyên thở phào một hơi, lộ ra một tia hưng phấn.
Xoay tay thu hồi táng thiên đồng quan xong, Diêm Xuyên vung tay cáo một cái, cửa đại điện ầm ầm mở ra.
Diêm Xuyên chậm rãi đi ra khỏi Hàm Dương Cung.
Bên ngoài Hàm Dương Cung, quần thần cung kính đứng chờ. Vẻ mặt Tử Tử hài lòng nhìn Diêm Xuyên.
- Meo, Diêm Xuyên, rốt cuộc ngươi đã đi ra? Vừa nãy ta đã giúp ngươi đánh bại một đại tiên. Những tiên thạch của ngươi phải cho ta một nửa. Meo!
Miêu Miêu nhất thời nhảy lại chỗ Diêm xuyên.
- Thánh thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Quần thần hưng phấn nói.
Tử Tử cũng bước tới gần.
Diêm Xuyên ngẩng đầu lên, nhìn sương lớn xung quanh một chút. Sau đó hắn hít sâu một cái nói:
- Công Dương Thao Lược đã tới?
- Vâng!
Mọi người lên tiếng trả lời.
- Công Dương Thao Lược, đại tiên nhất trọng. Mặc dù hắn là đại tiên yếu nhất, nhưng chung quy vẫn là đại tiên. Thiên tiên, đại tiên, tuy rằng cách nhau một bước, nhưng chênh lệch về thực lực lại cực kỳ lớn! Lần này, đã khiến mọi người phải lao tâm rồi!
Diêm Xuyên gật đầu nói.
- Meo, tất cả đều là công lao của ta!
Miêu Miêu nhất thời nhảy đến bả vai Diêm Xuyên nói.
Các thần khẽ mỉm cười.
- Đúng vậy. Lần này là công lao của Miêu Miêu!
Dịch Phong khẽ mỉm cười nói.
- Ồ?
Diêm Xuyên lộ ra một tia vẻ tò mò.
Miêu Miêu lại đắc ý ngẩng đầu lên.
Sau khi nghe Tử Tử kể lại tất cả mọi chuyện, Diêm Xuyên mới hiểu được ngọn nguồn.
- Meo, Diêm Xuyên, khích lệ ta đi. Meo, ca ngợi ta đi!
Miêu Miêu đắc ý nói.
Bốp!
Diêm Xuyên vỗ vào vào phía trên đầu Miêu Miêu.
- Làm gì vậy, meo!
Miêu Miêu nhất thời kêu lên.
- Ha ha ha, làm không tồi. Một nửa những tiên thạch này của ta cho ngươi ăn! Ha ha ha!
Diêm Xuyên cười nói.
Nghe thấy Diêm Xuyên trả lời chắc chắn như vậy, con mắt Miêu Miêu lập tức trợn trừng, giống như thần giữ của nhìn thấy một núi vàng vậy.
← Ch. 0604 | Ch. 0606 → |