← Ch.0900 | Ch.0902 → |
Mông Điềm hét to một tiếng:
- Dân chúng trong thành nghe đây, đây là ân oán giữa Đại Trăn thánh đình cùng Thần Kiếm sơn trang, không liên quan gì đến các ngươi, mọi thứ như cũ. Nhưng có một điều là không ai được chứa chấp đệ tử của Thần Kiếm sơn trang, ai dám chứa chấp thì tru toàn tộc!
Thanh âm vang vọng khắp thành, vô số dân chúng nhíu mày nhìn đông đúc tướng sĩ bay trên bầu trời, dù có oán trách nhưng không có người đứng ra.
Giờ phút này, có thể thấy ra sự khác biểt giữa thành trì sơn trang và thành trì quốc gia.
Thành trì đối với Thần Kiếm sơn trang chỉ là nơi liên tục thu thuế.
Đối với Đại Trăn thánh đình là lãnh thổ một phương, cần che chở. Dân chúng có tín niệm quốc gia, nếu kẻ địch đến tập kích thì rất nhiều dân chúng sẽ tự hỗ trợ thủ thành.
Nhưng dân chúng nơi này không có nhiều tín niệm, tuy rằng có một ít sùng bái Thần Kiếm sơn trang, nhưng rốt cuộc chỉ là sùng bái chứ không phải thành viên của Thần Kiếm sơn trang. Khi Thần Kiếm sơn trang gặp nạn, dân chúng không nghĩ đến hỗ trợ.
Sau khi quân đội của Đại Trăn phá thành, bắt giữ rất nhiều tướng sĩ.
Đại quân của Mông Điềm tiếp tục công phạt thành trì khác, sau đó văn thần đi tới bắt đầu cai trị thành trì, đức hóa dân chúng.
Quân đội của Đại Trăn bốn phía đều làm tương tự, điên cuồngp há thành, từng thành trì bị phá, thẳng hướng phủ chủ ở trung tâm.
Tin xấu liên tục truyền hướng phủ chủ tây Kiếm cương vực.
Trong phủ chủ có bốn Tổ Tiên ngồi, hiện tại ai nấy biểu tình cực kỳ khó xem.
- Lấy Tổ Tiên phá thành? Lần này Hàm Dương thật vô sỉ!
- Đại ca, chúng ta cũng đi không? Diệt đám Vương Tiễn!
- Mấu chốt là chúng ta không giết được đám người này!
- Lão tam, tin tức truyền hướng Thần Kiếm cương vực chưa? Trang phủ nói sao?
- Trang chủ còn chưa truyền tin đến.
............
......
...
Mọi người sốt ruột.
- Lần này chúng ta mời nhiều hảo hữu của mình. Mông Điềm, Vương Tiễn, Kim Đại Vũ, bọn họ không làm gì được chúng ta, chỉ không biết là khi nào Diêm Xuyên tới, hy vọng trang chủ sớm truyền tin đến.
- Đại Trăn thánh đình, sớm biết như vậy năm xưa nên diệt hắn!
............
......
...
Mọi người chịu bó tay.
Một hạ nhân xông vào đại điện:
- Báo, nguy rồi, không tốt!
- Có chuyện gì?
Hạ nhân lộ vẻ mặt kinh khủng nói:
- Các vị tổ sư, mau lên, bên ngoài phu thành chủ, bên ngoài thành...
- Ngoài thành làm sao?
Vù vù vù vù!
Mọi người xông ra ngoài thành.
Giờ phút này, trong rừng núi rậm rạp bên ngoài phủ thành chủ, vô số cường giả tụ tập nhìn thành lầu phía xa, cơ mặt co giật.
- Đó là chủ cương vực bên cạnh?
- Đó là Đại Kiếm Tán Nhân?
- Hoàng Hải đại tôn?
- Bọn họ đều là đến trợ giúp Thần Kiếm sơn trang, đều là Tổ Tiên!
- Còn một đám Tổ Tiên bên nào đó?
- Ta vốn cho rằng Thần Kiếm sơn trang mời nhiều hảo hữu trợ chiến như vậy chắc chắn sẽ như tường đồng vách sắt, Đại Trăn thánh đình sẽ tay trắng trở về. Nhưng những người đến trợ chiến này đều bị giết hết?
- Ba Tổ Tiên, chín mươi sáu Cổ Tiên đều chết hết? Còn bị treo trên thành lầu, treo đến khi nào?
...............
.........
...
Xung quanh phủ chủ xôn xao, tình cảnh này quá kinh khủng. Đáng sợ nhất là lặng yên không một tiếng động, không có người biết chuyện xảy ra như thế nào.
Vù vù vù vù!
Trong phủ chủ, bốn Tổ Tiên của Thần Kiếm sơn trang bay ra.
Bốn Tổ Tiên nhìn thấy đám xác chết treo trên thành lầu, lòng run sợ.
Tổ Tiên, ba Tổ Tiên, thế nhưng lặng lẽ chết hết?
Phía xa trên đỉnh núi, một nam nhân nói ngay:
- Tây Kiếm phủ chủ, ngày xưa có hứa với ngươi nhưng giờ đành xin lỗi!
- Tây Kiếm phủ chủ, ta phải trở về!
............
......
...
Một số minh hữu bị Thần Kiếm sơn trang xếp ở bên ngoài, tùy thời tập kích đều biểu đạt ý rút lui, không phải họ không muốn hỗ trợ mà là không dám.
Ngay cả Tổ Tiên cũng bị ám sát âm thầm, đệ tử của Thần Kiếm sơn trang lại không bị gì, cái này là có ý gì?
Nói lên toàn tây Kiếm cương vực đều là vật trong túi của Đại Trăn thánh đình, ám sát Tổ Tiên của Thần Kiếm sơn trang cũng không phải việc khó.
Lúc này ai không ngốc đều hiểu đám đệ tử của Thần Kiếm sơn trang nếu không chạy trốn thì chết chắc rồi, không lẽ kêu họ thiêu thân lao đầu vào lửa?
Lửa giận của Đại Trăn thánh đình không chỉ là hùng hổ.
Cùng thời gian, Hàm Dương thành.
Doãn Hận Thiên thành, Triêu Thiên Điện.
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Lã Bất Vi, trẫm để lại Táng Thiên Đồng Quan giam giữ Bạo Tạc Thú, các ngươi đừng để Hàm Dương xảy ra chuyện nữa.
Lã Bất Vi lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Diêm Xuyên bước lên long liễn, Triệu A Phòng đi theo bên cạnh.
Bạch Khởi, Mông Nghị, Doãn Hận Thiên tùy giá.
Bạch Khởi hét to một tiếng:
- Khởi giá!
- Grao!
Binh mã dũng quân đoàn bay lên trời, Diêm Xuyên mang theo binh mã dũng quân đoàn ngự giá thân chinh!
Có ba lộ đại quân thế như chẻ tre, tốc độ của đoàn người Diêm Xuyên dù không nhanh nhưng khi long liễn tới tây Kiếm cương vực thì có một nửa thành trì của tây Kiếm cương vực đã bị Đại Trăn thánh đình công phá.
Hơn nữa ba quân đoàn trưởng đang tụ hội lài phủ chủ tây Kiếm cương vực.
Trong khoảng thời gian này bốn Tổ Tiên hoảng sợ ngủ không yên, có người bỏ trốn nhưng không thành công, bên ngoài phu chủ vây quanh một đám người áo đen, quỷ mị xuất hiện, tiếp theo đánh trọng thương mọi người quay về.
Thần Kiếm sơn trang, quần kiếm đạo.
Nhưng hiện tại bốn Tổ Tiên chua xót phát hiện cái gọi là quần kiếm đạo thật nực cười.
Đám người áo đen này mới là quần kiếm đạo. Trong đó một người áo đen cầm kiếm trắng, các Tổ Tiên đấu với gã không thể qua được một hiệp.
Bốn Tổ Tiên bị buộc quay về chủ phủ.
Tình cảnh này làm nhiều người đứng xem mở rộng tầm mắt sự khủng bố của Đại Trăn thánh đình.
Bên ngoài chủ phủ, trong một rừng cây nhỏ, có một đám người đang hội hợp.
Một người áo đen cng kính nói với một người:
- Các chủ, thánh vương sắp tới rồi.
Bổ Thiên các chủ trầm giọng nói:
- Thánh vương đã tới? Tốt lắm, chúng ta đi.
- Tuân lệnh!
Vù vù vù vù!
Chớp mắt Ầm ầm ầm ầm! Biến mất tại chỗ.
Vương Tiễn, Mông Điềm, Kim Đại Vũ lĩnh ba lộ đại quân bao vây thành trì chủ phủ.
- Grao!
- Grao!
Trong một chuỗi rồng ngâm, phía xa, ngũ long liễn tới gần.
Phương xa, ba lộ đại quân la lên:
- Bái kiến thánh vương!
Các cường giả cương vực xung quanh trợn mắt nhìn.
- Thánh vương của Đại Trăn ngự giá thân chinh?
Tâm tình của các cường giả đã xảy ra biến đổi rất phức tạp, ban đầu không chú trọng nhưng giờ thì có cảm giác sùng bái.
Phía xa, một Tổ Tiên của Thần Kiếm sơn trang trông thấy, bay lên trời.
Ầm ầm ầm ầm!
Quanh thân Tổ Tiên bao phủ trong thiên đạo.
Tổ Tiên kia bay ra la lên:
- Diêm đế, chúng ta nguyện ý đầu hàng!
Đầu hàng? Diêm Xuyên lộ nụ cười nhạt.
Diêm Xuyên lạnh lùng nói:
- Trẫm không cần các ngươi đầu hàng! Thần Kiếm sơn trang đều phải chết!
Bạch Khởi hét to một tiếng:
- Giết!
Ầm ầm ầm ầm!
Mông Điềm, Vương Tiễn, Kim Đại Vũ xông lên.
← Ch. 0900 | Ch. 0902 → |