← Ch.0985 | Ch.0987 → |
Viên Thiên Cương nghi ngờ nói.
- Cực kỳ nguy hiểm. Phàm là người đã dùng qua vạn yểm luyện tâm tâm tính đều bị thay đổi rất lớn. Người vốn đại thiện sẽ biến thành người đại ác. Người vốn trọng tình thậm chí có thể trở nên mất nhân tính!
Vũ Chiếu trầm giọng nói.
- Cái gì? Vậy vì sao Diêm Xuyên và Quỷ Cốc Tử kia lại làm như vậy?
Viên Thiên Cương cảm thấy không hiểu nói.
Không chỉ riêng Viên Thiên Cương, xung quanh biển Thông Thiên, phàm là người nhận ra cảnh tượng như vậy đều lộ vẻ chấn động. Có phải hai người này đã điên rồi không?
Mặc kệ bên ngoài có bao nhiêu người hiếu kỳ, trên biển Thông Thiên, Diêm Xuyên, Quỷ Cốc Tử Hắc Ám vẫn chìm trong giấc mộng.
...
Trong giấc mộng, tại một nơi âm u.
Quỷ Cốc Tử hít sâu một hơi, nhìn chính thân. Bản thân hắn không hề bất kỳ sự thiếu hụt bất kỳ ký ức nào. Quỷ Cốc Tử tươi cười quan sát xung quanh. Chợt hắn nhìn thấy Diêm Xuyên ở cách đó không xa.
Chỉ có điều, lúc này Diêm Xuyên đã thay đổi, không còn là dáng dấp trước kia nữa. Hắn đã biến thành một hài đồng sáu tuổi.
Toàn thân hài đồng mặc trường bào nhỏ màu đen, tóc dài thả sau gáy, khuôn mặt trắng nõn mũm mĩm, nhìn qua cực kỳ khả ái.
- Bách Ế?
Quỷ Cốc Tử kinh ngạc nhìn về phía tiểu hài đứng cách đó không xa.
Lúc này Tiểu Bách Ế đang nhìn chằm chằm vào một bức họa.
- Ha ha ha, ngươi biến thành tiểu hài tử? Diêm Xuyên? Ngươi lại biến thành tiểu hài tử? Ha ha ha ha!
Quỷ Cốc Tử chợt cười to nói.
Tiểu Bách Ế quay đầu nhìn về phía Quỷ Cốc Tử:
- Diêm Xuyên? Ai là Diêm Xuyên?
Tinh quang trong mắt Quỷ Cốc Tử chớp động:
- Ngươi thật sự không nhớ rõ? Ha ha ha, ngươi không nhớ rõ? Ngươi chỉ có ký ức thời nhỏ của đời thứ nhất? Diêm Xuyên? Ngươi thật đúng là bất hạnh. Ha ha ha ha. Đều là vạn yểm luyện tâm, tất cả trí nhớ của ngươi lại biến mất? Đấu tâm, ngươi làm sao còn đấu với ta được nữa? Ngươi làm sao có thể đấu với ta được nữa? Ha ha ha!
Tiểu Bách Ế nhìn Quỷ Cốc Tử, trong mắt loé ra một chút sợ hãi. Nhưng rất nhanh nó lại bị một bức tranh chắn phía trước thu hút.
Bên trong bức họa là một đôi phu thê. Nam cực kỳ tuấn lãng. Nữ cũng cực kỳ xinh đẹp. Trên bả vai có bế một đứa trẻ con có dáng dấp bảy tám phần giống Tiểu Bách Ế.
Đây là chân dung một nhà ba người, cực kỳ ấm áp hạnh phúc.
Quỷ Cốc Tử quay đầu nhìn về phía chân dung.
- Bách Nghiệp? Như Vân?
Sắc mặt Quỷ Cốc Tử đột nhiên trầm xuống.
- Hóa ra là cả nhà ba người các ngươi sao? Đáng tiếc. Nhưng đáng tiếc, phụ thân ngươi Bách Nghiệp, còn cả Như Vân đã chết!
Sắc mặt Quỷ Cốc Tử âm trầm nói.
- Mẫu thân ta chết, nhưng phụ thân ta không chết!
Tiểu Bách Ế nhất thời quật cường kêu lên.
- Không chết? Ha ha, không chết, vậy hiện tại hắn đâu?
Quỷ Cốc Tử cười nói.
- Gia gia nói, phụ thân và mẫu thân đối chiến ác ma tại Thiên Ngoại Thiên. Mẫu thân bị ác ma giết chết. Phụ thân báo thù cho mẹ. Phụ thân vẫn giết ác ma tại Thiên Ngoại Thiên, vẫn giết, vẫn giết. Khi nào giết sạch ác ma, phụ thân sẽ trở lại!
Trong mắt Tiểu Bách Ế loé ra một tia khổ sở nói.
- Thiên Ngoại Thiên, giết ác ma?
Sắc mặt Quỷ Cốc Tử nhất thời trở nên dữ tợn. Con mắt cũng đỏ lên.
Đột nhiên, phía sau Quỷ Cốc Tử xuất hiện một bức quang ảnh. Ký ức của Quỷ Cốc Tử xuất hiện.
....
Trong quang ảnh, vô số ác ma dữ tợn đang chiến đấu cùng một đám Nhân tộc. Trong nhân tộc, có ba người, Bách Nghiệp, Như Vân, Quỷ Cốc Tử.
- Bách Nghiệp, tên hỗn đản nhà ngươi, bảo hộ Như Vân, bảo hộ Như Vân!
Quỷ Cốc Tử gào thét.
Bách Nghiệp rống lớn, dùng trường kiếm ngăn mỗi ác ma.
Nhìn thấy một ác ma sắp một kiếm đâm chết Quỷ Cốc Tử, Bách Nghiệp liều mạng viện trợ, ngăn cản một kiếm do ác ma đánh lén.
- A!
Phía xa, tiếng kêu thảm thiết của Như Vân bỗng nhiên truyền đến.
Một ác ma đâm một kiếm vào trái tim Như Vân. Trong nháy mắt máu Như Vân bắn ra khắp nơi.
- Như Vân!
Bách Nghiệp gào thét.
- Như Vân!
Quỷ Cốc Tử cũng gào thét.
Hai nam nhân lao thẳng tới.
Bách Nghiệp ôm cổ Như Vân, Quỷ Cốc Tử ở bên cạnh không ngừng lo lắng, con mắt đỏ ửng, lộ vẻ tuyệt vọng.
Nhưng Như Vân đã bị ác ma giết chết, toàn thân nhanh chóng đông chứng, miệng vết thương biến thành màu đen, trong chớp mắt đã không còn cử động được nữa!
- Không!
Hai nam nhân đồng thời gào thét lên.
Tiếp theo, bọn họ đồng thời giống như phát cuồng lao về phía đám ác ma giết chóc.
- Tất cả chết hết cho ta!
- Tất cả đều phải chết!
...
Ký ức biến mất. Quỷ Cốc Tử nhìn bức chân dung, vẻ mặt đã trở nên dữ tợn.
- Bách Nghiệp, tên hỗn đản nhà ngươi, tên hỗn đản nhà ngươi, Như Vân gả cho ngươi, tại sao ngươi không bảo vệ nàng cho tốt? Tại sao? A!
Quỷ Cốc Tử gào lên đau xót.
- Như Vân lựa chọn ngươi là sai lầm lớn nhất, sai lầm lớn nhất. Là ngươi hại chết nàng, là ngươi. Ta hận ngươi, Bách Nghiệp, còn cả Bách Ế nữa. Ngươi là nghiệt chủng của Bách Nghiệp, ngươi cũng đáng chết. Ngươi cũng đáng chết. Ta hận các ngươi. A!
Tâm tình Quỷ Cốc Tử đau thương mất mát quay về phía Tiểu Bách Ế rống to.
Tiểu Bách Ế sợ hãi lui về phía sau.
- A!
Quỷ Cốc Tử phát điên lao về phía bóng tối, trong chớp mắt không còn hình bóng.
Tiểu Bách Ế nhìn Quỷ Cốc Tử rời đi, lại quay sang nhìn về phía bức chân dung.
- Phụ thân không chết, phụ thân khẳng định không chết!
Tiểu Bách Ế quật cường nhìn bức họa một nhà ba người kia.
Nhìn một hồi, Tiểu Bách Ế bỗng nhiên khóc tướng lên.
Ngay thời điểm Tiểu Bách Ế thương tâm, bức họa kia bỗng nhiên bắt đầu chuyển động.
Mặt sau của bức hoạ giống như có người vén lên. Bức họa được vén lên. Phía sau bức họa có một một thân ảnh mặc áo bào đen đi ra.
Thân ảnh mặc áo bào đen toàn thân quấn ở trong áo bào đen, quanh thân tản ra từng tia hắc khí.
- A, ngươi, ngươi là ai?
Tiểu Bách Ế nhìn người mặc áo bào đen kinh hãi nói.
- Không phải ngươi muốn tìm phụ thân ngươi sao? Ta dẫn ngươi đi! Ta biết hắn đang ở đâu!
Người mặc áo bào đen trầm giọng nói.
- Ngươi... ngươi biết phụ thân ta? Phụ thân ta ở đâu?
Trong mắt Tiểu Bách Ế loé ra một tia chờ đợi.
- Đi theo ta, ngươi sẽ biết!
Người mặc áo bào đen nói.
- Được! Ta muốn tìm phụ thân ta. Ta muốn tìm phụ thân!
Tiểu Bách Ế gật đầu một cái.
Người mặc áo bào đen kéo tay Tiểu Bách Ế, rời khỏi khu vực âm u này.
Hai người cứ đi tới. Không biết đi bao lâu, bỗng nhiên phía trước xuất hiện một con sông lớn.
- Không còn đường đi!
Tiểu Bách Ế cong môi nói.
- Không, phụ thân ngươi ở ngay sông bờ bên kia. Chúng ta đi qua sông thì có thể gặp lại phụ thân ngươi rồi!
Người mặc áo bào đen nói.
- Nhưng... nhưng ta không biết bơi. Ta sẽ không qua!
Tiểu Bách Ế tỏ ra khó xử nói.
- Có ta. Đừng sợ, ta dẫn ngươi qua!
Người mặc áo bào đen nói.
- Được rồi!
Tiểu Bách Ế có vẻ khó xử. Nhưng mong muốn có thể nhìn thấy phụ thân, khiến hắn nhất thời vứt bỏ tất cả sợ sệt.
Hai người chảy vào sông lớn, chậm rãi bơi. Họ bơi, bơi một hôi. Bỗng nhiên, dòng nước chảy xiết hơn.
- A, ta không chịu được nữa. Cứu ta, cứu ta!
Tiểu Bách Ế lo lắng kêu lên.
← Ch. 0985 | Ch. 0987 → |