← Ch.62 | Ch.64 → |
Lúc này hỏa diễm trong động đã tắt hắn, đá vỡ vương đầy trên mặt đất, không gian cô tịch.
Chu tước, Huyền Vũ một đứng một quỳ, đối mắt xanh, mắt hồng đảo song sọc nhìn tứ phía, không dám tỏ vẻ gì, chỉ thỉnh thoảng cất mấy tiếng ô ô, thái độ rúm ró đến đáng thương.
Sở Dịch đắt hai tay lên hậu tâm Tô Mạn Như, hơi trắng bốc lên, quang quyết dần dần tan đi.
Qua thời gian một tuần hương, hai má nàng càng lúc càng hồng, thân hình khẽ run lên, đột nhiên oa lên một tiếng thổ ra một ngụm lớn tương dịch màu xanh thẫm, hôi đến nhức mũi.
Một con rết loang lổ bảy sắc cố lết ra khỏi bãi dịch, lảo đảo xiêu vẹo đi được vài bước rồi đột nhiên cuộn co lại thành một khối, không động đậy được nữa.
Tô Man Như ói mửa một hồi, thở hổn hển, đôi mắt mơ hồ dần trở nên sáng hơn, thấp giọng nói:
-"Sở vương gia, đa tạ người!"
Nàng nhắm mắt lại tiếp tục ngồi điều tức.
Cổ trùng đã ra, Sở Dịch như thoát khỏi gánh nặng, chuyển sang thăm dò kinh mạch của Tô Anh Anh vẫn hôn mê bất tỉnh.
Cô bé này kinh mạch bình thường, chỉ là hôn mê bất tỉnh. Chắc là sau khi bị Lý Tư Tư chiếm lấy thân xác, liên tục phải bôn ba, khổ lao thái quá, nhất thời nửa khắc khó mà tỉnh lại định lại.
Quay đầu nhìn lại, Xi Vưu vẫn ngồi ôm bức tượng, ngẩng đầu thẫn thờ nhìn bức tường đầy chữ, không hề động đậy, từ đầu tới cuối không lý đến ba người. Sở Dịch lòng vừa nghi hoặc vừa kỳ quái, không biết là ma đầu này định làm gì.
Không biết vì sao, đối với ma môn thiên đế hung ác cùng cực trong truyền thuyết này, hắn cảm thấy kính sợ hơn là khinh bỉ, nghĩ đến thạch nữ này đối với Xi Vưu một mực chung tình, trong lòng không khỏi cảm thương.
Nhưng hắn lại nghĩ, ma đầu này là "ma môn thánh nữ", quan hệ với Xi Vưu rất sâu sắc, tự nhiên cũng không phải loại tốt lành gì, hắn đồng cảm với cô ta như vậy, có chút vu hủ như Đông Quách tiên sinh.
Liền đó, hắn đứng lên, cao giọng nói:
-"Xi Vưu! Chính tà bất lưỡng lập, Sở mỗ thả ngươi ra, vốn đã là một sai lầm lớn. hôm này dù phải đổi cả tính mạng, cũng phải kéo ngươi cùng chết.
Nói đi nói lại vài lần, Xi Vưu dường như mới nghe thấy, quay đầu lại dương mi ngạo nghễ cười nói:
-"Chính tà bất lưỡng lập? Nói như thế, ngươi là chính, còn ta là tà rồi?"
Sở Dịch trầm giọng nói'
-"Công đạo ở lòng người, chính tà tự có ý trời, không cần ta phải nói ra?"
Xi Vưu đứng lên ha ha cười ta nói:
-"thế sao, vậy thì dám hỏi cái gì gọi là 'chính'? Cái gì gọi là 'tà'? Cái gì gọi là 'công đạo'? Cái gì gọi là 'thiên định'? Cứ theo ngươi thấy, thế gian hiện nay, cái gọi là đạo phật chính môn mới là chính sao? Bọn họ đại biểu cho công đạo sao?"
Sở Dịch sững người, nhớ tới những việc bọn người Lý Mộc Phủ, Trương Tư Đạo, Tề Vũ Tiêu đã làm, trù trừ nói:
-"Sông lớn cuồn cuộn, khó tránh khỏi có bùn cát chìm bên dưới. Trong đạo phật các môn, khó tránh khỏi có con sâu làm rầu nồi canh."
Xi Vưu chặn lời hắn cười nói:
-"Vậy thì ma môn tả đạo đều là 'tà' sao? Nếu là như thế, tiểu tử ngươi sao lại cùng với Ma môn yêu nữ, hậu nhân của Xi Vưu tay gối môi kề? Sao lại cùng tiếp nhận chức vị môn chủ Thiên sơn, tự cam lòng rơi xuống hố sâu, giúp các nàng đối phó đạo phật các phái?"
Sở Dịch mặt nóng lên, nói:
-"Có sâu trong nồi canh, tự nhiên cũng có hoa sen gần bùn mà không nhiễm mùi bùn. Huống chi các nàng tuy từng làm sai, nhưng bản tính thiện lương, có lòng hối cải, dù có tỳ vết cũng không che mờ được bản chất như ngọc, các hạ sao có thể nhận xét thiên lệch như thế được?
Xi Vưu thản nhiên nói:
-" Hay cho mấy từ nhận xét thiên lệch! Nhưng trong mắt người trong thiên hạ, ngươi thu nạp những yêu nữ ấy, không ai không giết người vô số, thập ác bất xá? Sao chỉ bẳng miệng lưỡi trơn tru của người lại biến thành người tốt, là ngọc có chút vết tì? Ngươi làm như thế, còn gì gọi là công đạo nữa?"
Ngừng một chút, hắn mỉm cười nói:
-"Xét cho cùng, ngươi chẳng qua chỉ là một gã ma môn tiểu bối háo sắc thiên vị mà thôi, lại còn dám tự xưng là 'chính đạo', trước mặt tổ sư gia của ngươi bày đặt khoa trương đại nghĩa."
Sở Dịch bị hắn bức đến cứng họng. cật bấn đến dù có lý cũng khó mà biện bác, chỉ "hứ" lên một tiếng, phủ nhận nói'
-"Chính tà đúng sai, tự có công luận. Sở mỗ đường đường chính chính, không thẹn với lòng, hà tất phải tranh cãi vô vị với ma đầu như ngươi làm gì?"
-"Công luận?"
Xi Vưu ha ha cười lớn nói'
-"Tiểu tử, ngươi đọc bao nhiêu kinh sách, không lẽ còn không biết cái gì gọi là " thắng làm vua, thua làm giặc" hay sao?Cái gọi là công luận chẳng qua chỉ là mượn miệng thiên hạ, bôi đen thành trắng"
Sở Dịch thoáng giật mình, đột nhiên hắn nhớ lại những lời hắn nói trước khi hủy diệt nguyên thần Lý Huyền:
-"làm nhiều điều bất nghĩa ắt có quả báo. Mấy tên tà ma nho nhỏ, ở thế gian làm ác tạo nghiệt thì thôi đi, lại còn dám tự xưng là thần môn đệ tử, lấy danh hiệu của Xi Vưu ta, không phải là bôi nhọ thanh danh ta sao, chết không hết tội"
Trong lòng hắn đại chấn, bỗng nhiên dâng lên một ý nghĩ hắn chưa từng nghĩ quá. Lời đồn đại vốn đã không đáng tin. Mà lịch sử được viết bằng đao kiếm, vốn còn không bằng lời đồn.
Thái cổ đại hoang cách đây bốn ngàn năm rồi, đến Tư Mã Thiên cũng không dám mù quáng bình luận, thế nhân bằng cái gì mà định đoạt ai chính ai tà, ai đúng ai sai?
Cái gọi là công luận mà từ trước đến nay hắn tin vào, liệu có đúng là sự thật trong lịch sử?
-"Chúng ta không tin thiên thu công luận, không lẽ tin lời nói một chiều của ma đầu như ngươi sao?"
Lúc này, Tô Mạn Như đang điều hòa chân khí, bỗng bừng mỏ mắt, đứng dậy điềm đạm nói:
-"Sở vương gia, một khi để ma đầu này ly khai khỏi đây, thiên địa đại kiếp sẽ không còn cơ hội vãn hồi nữa. Nói nhiều cũng vô ích, mau động thủ thôi."
Bạch ảnh lóe lên, xông thẳng đến Vi Vưu, Bất nhiễm phất kim quang bạo phát, như ngân hà cuồn cuộn, lưu tinh đầy trời.
Sở Dịch lạnh người, gọi với theo:
-"Tiên tử, cẩn thận"
Hắn rút Thiên quyền tam kiếm, niết quyết ngự khí, vội theo sau.
Xi Vưu tiêu sái nói:
-"Tiểu a đầu, người nghĩ mình là nữ oa tái thế chắc định thử lấy tay vá trời sao?"
Hữu thủ hắn vỗ một cái, từ chưởng tâm bắn ra vạn đạo bích quang, lách cách âm hưởng không ngừng, Tô Mạn Như không kịp phản ứng cả người như vị muôn vàn dây leo quấn lấy, vùng vẫy không được, vừa kinh hoàng vừa phẫn nộ.
-"Vạn hác xuân đằng nhiễu!"
Sở Dịch lạnh người, đó là lưỡng thương đại pháp cực kỳ hung hiểm của Mộc tộc, hại người hại mình, thế mà khi Xi Vưu sử dụng lại, lại nhẹ nhàng tự nhiên, không hề tổn thương người dùng!"
Nhưng không nghĩ linh tinh thêm được, hắn cao giọng quát:
-"Thả nàng ra!"
Tam kiễm hồi chuyền, phá không bay lượn, rồi đột nhiên nổ tung thành một khối bạch quang hừng hực, cắt đứt toàn bộ dây leo, thế thế vươn mình ôm lấy Tô Mạn Như, lùi ra xa mười trượng.
Xi Vưu khẽ sững người, kỳ quái nói:
-"Trảm phong quyết?"
Thì ra Sở Dịch trong lúc vội vã đã sự dụng "Trảm phong quyết" năm đó Kim thần Thạch Di tự mình sáng tạo, lấy Kim thuộc chân khí điều khiển thủy tộc thần bình, kích thích lẫn nhau, liên miên bất tuyệt, cùng Đoạn lãng đao của thủy tộc Du hiệp Khoa Hãn cùng xưng song tuyệt.
Nhìn thì có vẻ đơn giản, thực ra nó cực kỳ khó thi triển, nếu không phải Sở Dịch nuốt được máu Hỗn độn thú, ngũ hành chân khí trong cơ thể dung hợp lại với nhau, lại lợi dụng sự lợi hại của Bắc Đẩu thần binh, thì đừng mong chặt được dây leo bằng chân khí của Xi Vưu.
Xi Vưu hai mắt tỏa tinh quang, cười nói:
-"Hảo tiểu tử!Thạch Di nếu biết ngươi chỉ trong hơn một tháng ngắn ngủi học được thuật này, chỉ sợ hắn phải từ trong quan tài chui ra tìm gặp ngươi mất. Đến đây đến đây, để ta xem xem, qua bốn nghìn năm, thiên há xuất hiện được nhân vật anh hùng nào nào!"
"Viu"
Tai phải hắn khua lên, chân khí cuồn cuộn phi chuyển, hóa thành một bích quang khí đao dài hơn mười trượng, vỗ thẳng xuống mặt Sở Dịch.
Hàn quang chói mắt lập tức phả tới trước mặt, Sở Dịch không dám chậm trễ, huy động toàn lực, tam kiếm xoay tròn giao thoa thình xoắn ốc, làm nẩy lên khí lãng cuồn cuộn, ầm ầm chém ngang ra.
"Đang" một tiếng lớn, ba thanh kiếm theo nhau bay vuột đi, khí lãng cuồng bạo, Sở Dịch như bị trúng sấm sét, trước mắt tối đen, máu tươi cuồng phún, ngã bay ra ngoài mười trượng.
-"Sở vương gia!"
Tô Mạn Như lòng trầm xuống, bay lao đến bên cạnh hắn, nhìn thấy mặt hắn trắng như giấy, mô hôi đầm đìa, nói không ra lời, chỉ có thể hổn hển nhìn mình cười khổ, hai mắt chợt hồng lền, nước mắt suýt chút nữa thì tuôn trào ra ngoài, muốn nói lại ngừng.
Sở Dịch thấy nàng quan tâm hắn như vậy, trong lòng vui mừng, sự đau đớn trên toàn thân chợt trở bay biến đến không đáng nói tới, hắn hít một hơi sâu, bật người đứng dậy, ha ha cười lớn nói:
-"Hay cho một Vạn mộc bôn lôi đao! Đến đây đến đây, để ta xem xem đại ma đầu của bốn ngàn năm trước làm được gì ta nào!"
Hắn lăng người chộp lấy túi càn khôn của Lý Tư Tư rơi trên đất, lấy ra Thiên Xu kiếm, muốn tụ khí phản công, bỗng nhiên thấy đan điền đau đớn, hắn a lên một tiếng, mồ hôi đổ đầm đìa, ruột gan như bị ai cắn xé, ngay đến hơi thở cũng trở nên hổn hển không thông.
Xi Vưu ha ha cười nói:
-"Tiểu tử, ngươi có thể chịu được một đao của Xi Vưu này, có thể nói là đương thế khó gặp rồi. Chẳng qua ngươi vốn không phải ngũ đức chi thân, thì hà tất miễn cưỡng tu luyện ngũ hành hợp nhất? cho dù ngươi thực sự muốn tu luyện ngũ hành phổ, chí ít cũng phải cần tám trăm năm, dục tốc bất đạt, cứ vọng động ngũ hành chân khí, giờ ngươi nếm khổ đầu rồi đấy."
Tô Mạn Như lạnh lùng nói:
-"Sở vương gia, ngài đừng ma đầu này nói lăng nhưng. Ngài sau khi thai hóa dịch hình, đã sớm biến thành thân tán tiên ngàn năm khó gặp, lại thôn phục được tâm huyết của hỗn độn thú, còn có cái gì không thể dung hợp được?"
Xi Vưu liếc xéo nàng một cái, ngạo mạn nói:
-"Tiểu a đầu, ngươi ngay đến một đao của ta cũng chịu không được, còn hống hách cái gì? Thường nói "muốn luyện đan, trước phải luyện lò". Tiểu tử, chân khí, thần thức trong thân thể ngươi bàng tạp quá, tuy uống được máu hỗn độn thú, ngũ hành hợp nhất, nhưng kinh mạch, khí hải, huyền khứu không thể chịu được. Giống như đạo lý nước lũ tràn đầy, nhưng sông thì vẫn như cũ, ắt sẽ có ngày vỡ đê?"
Sở Dịch lạnh người, vài ngày nay khi tự dưỡng thương luyện khí, hắn thường thấy đan điền, kinh mạch hơi đau, nhưng hắn cho đó là vì thương thế mới khỏi, chưa hoàn toàn thong suốt. Nhưng hôm nay nghe giảng giải thế, hắn mới hiểu ra đạo lý này, không tự chủ đươc buột miệng hỏi:
-"Thế có cách nào bổ cứu được không?"
Lời nói chưa dứt, hắn đột nhiên nhớ lại đối phương là địch nhân, mặt nóng lên, sửa giọng nói:
-"Mà cho dù có thế thì có làm sao nào?"
Xi Vưu mỉm cười, thản nhiên nói:
-"Tiểu tử, ngươi giờ như quả bóng da không ngừng được bơm khí nào, đợi khi thức hải cùng kinh mạch của ngươi không dung nạp được ngũ hành chân khí nữa, chân khí trào ra sẽ xâm nhập vào huyền khướu, đem Nguyên anh mà ngươi không dễ dàng gì dung hợp được đánh tan ra. Hắc hắc, mùi vị thần thức cuồng loạn, bốn ngàn năm nay ta thưởng thức cũng nhiều rồi, không hiểu ngươi có muốn được tôi luyện giống ta một phen không?"
Sở Dịch hít một hơi lương khí, hắn biết Xi Vưu không nói sai, chân khí như nước, cơ thể là bình đựng, đầy quá ắt sẽ trào. Một khi chân khí trong thể nổ trướng lên, chính bản thân hắn cũng không khống chế được, hậu quả không dám tưởng tượng.
Hai mắt Xi Vưu trợn tròn nhìn chằm chằm vào hắn, thản nhiên nói:
-"Giờ nếu như ngượi ngoan ngoãn bắt đầu điều khí dưỡng mạch, ta sẽ truyền cho ngươi môt pho 'triều tịch lưu' chân quyết, cải biến kinh mạch, làm rộng khí hải, qua tám, mười năm nữa, có khi ngươi có thể thực sự sử dụng được ngũ hành chân khí, hợp nhất một thể đấy.
-"Triều tịch lưu?"
Lòng Sở Dịch chấn động, trong "ngũ hành phổ", hắn dường như đã từng thấy qua giới thiệu liên quan đến chân quyết này, khi tập pháp quyết này, ý như nhật nguyệt, khí như sóng triều, có thể tùy ý cải biến kinh mạch, thần ảo vô cùng. Chỉ tiếc trong ngũ tộc kinh thư không viết pháp quyết này, chưa có duyên được thấy, lúc này nghe Xi Vưu đề cập đến pháp quyết này, không khỏi động lòng.
Nhưng hắn lại nghĩ:
-"Yêu ma này lấy lợi dụ dỗ, mình sao cam bị trúng kế!"
Liền đó hắn loại trừ tạp niệm, ha ha cười nói:
-"Tổ lật rồi, trứng sao lành? Sở mổ nếu không thể giết được ngươi, bình định đại kiếp, sao còn mặt mũi sống trên đời này?Nói cho ngắn gọn lại, thì hôm nay không phải ngươi chết thì là ta chết."
Nói đến đó hắn miễn cưỡng ngưng tụ chân khí, bước lên phía trước, nhưng đan điền đau đớn, kinh mạch trương phồng, mới bước đi, mồ hôi lại nhỏ xuống đầm đìa, cực kỳ đau đớn.
Xi Vưu ngạc nhiên, ha ha cười nói:
-"Tiểu tử, ngươi đến một đao của ta cũng chịu không được, lấy gì để đổi mạng với ta? Ta thấy ngươi thả tả ra, nên mới có ý cứu ngươi một mạng, ngươi lại cứ khăng khăng tìm chết thế sao?"
Sở Dịch nói từng chữ một:
-"Đại trượng phu có việc không làm, có việc nhất định phải làm. Không thể trảm yêu trừ mà, thì sống cũng như chết. Dù ta có chết, cũng không uổng sinh ra kiếp này!"
Lời nói như chém đinh chặt sắt, không trù chừ chút nào.
Tô Mạn Như nghe thấy thế, sóng lòng nhấp nhô, nhu tình cuồn cuộn, nhịn không được nắm lấy tay hắn, cao giọng nói:
-"Không sai! Xả mệnh vì nghĩa, vốn là đạo tu chân. Sơ vương gia, Tô Man Như có thể cùng ngài chiến đấu, cùng xuống hoàng tuyền, cũng không uổng sinh ra kiếp này!"
Sở Dịch chấn động, quay đầu lại nhìn nàng.
Nàng tựa hồ như nhận thấy trong lời nói của mình có vấn đề, hai má đỏ hồng như say, nhưng không tránh né, đôi mắt như thu thủy sang trong chin chằm chằm hắn, khóe miệng nở nụ cười mỉm như có như không.
Thần tình ôn nhu dịu dàng hắn chưa bao giờ thấy qua.
Sở Dịch lòng khích động, hai người nhìn nhau mà cười, bi hỉ giao thoa. Khoảnh khắc đó, bao nhiêu đau đớn hoảng sợ đều tiêu tán theo mây khói, hắn ngẩng đầu hú dài, Thiên Xu kiếm đinh một tiếng, bích quang bạo trướng, long ngâm bất tuyệt.
-"Lời nguyền sinh tử, cùng chàng đã hẹn, đôi bóng song song, bên nhau đến già"
Xu Vưu chắp tay sau lưng, ha ha cuồng tiếu, khóe mắt trào ra một hàng lệ nóng:
-"tốt tốt, để ta thành toàn cho các ngươi"
Thoại âm chưa dứt, chỉ nghe oang một tiếng lớn, đỉnh đồng vù vù cuồng chấn, bay lên không trung.
Sở Dịch không kịp phòng bị, chỉ thấy bích quang chói mắt, mọi thứ xung quanh dường như méo mó đi, đầu hắn ong lên, toàn thân như bị tam sơn ngũ nhạc cùng đề xuống, mấy lần muốn nổ tung.
Thiên vạn huyễn ảnh, vô số âm thanh như cuồng triều sóng dữ theo nhau ập đến khiến hắn không kịp nhìn kỹ, trước mắt kim tinh loạn thiểm, khí huyết nhộn nhạo, hôn mê bất tỉnh.
-Sở vương gia? Sở vương gia?
Hôn mê không biết bao lâu, Sở Dịch lờ mờ nghe thấy một âm thanh nhẹ nhàng êm tai, như gió xuân phảng phất truyền đến bên tai, quanh quẩn không ngừng. Hắn giật mình, bừng mở hai mắt.
Ánh mặt trời chói mắt, bóng cây đung đưa.
Chỉ cách đó một xích, Tô Mạn Như cúi người chăm chú nhìn hắn, hai má đỏ hồng, đôi mắt huyền vừa lo lắng vừa nôn nóng nhìn hắn, thấy hắn tỉnh dậy, mới thở phào, che dấu không được sự vui mừng trên khuôn mặt.
Sở Dịch thấy tim đập mạnh, đột nhiên nhớ tới những việc xảy ra trước đó, a lên một tiếng ngồi bật dậy.
Ngoảnh cổ nhìn xung quanh, chỉ thấy vách núi hung vĩ, tùng xanh cao vút, hắn dường như bị vắt ngang trên một cành tùng, bên dưới sóng xanh dập dờn, khí trắng bốc lên, chính là một hồ suối nước nóng khuôn viên trăm trượng.
Gió lạnh thổi tới, mùi hương lạ phả vào mặt, trên vách núi bốn bề vô số hoa dại đang đung đưa nhấp nhô, lộng lẫy như dải lụa. Bích đàm long lánh tỏa sáng, thổi lên những áng mây trắng bao trùm mặt hồ xanh.
Đập vào mắt là một cảnh êm ả trữ tình, mỹ lệ như tiên cảnh.
Sở Dịch vừa kinh ngạc vừa kỳ dị, ngạc nhiên nói:
-Đây là đâu? Chúng ta không phải đang ở trong bụng cá côn sao? Vì sao lại đến đây? Xi Vưu tên ma đầu đó đâu rồi?
Tô Mạn Như lắc đầu nói:
-Tôi cũng không biết nữa. Chỉ nhớ đỉnh đồng đột nhiên bùng lên hào quang, rồi khi tỉnh dậy, đã thấy mình ở trên cành tùng này rồi. Phải rồi, đan điền của ngài còn đau không?
Sở Dịch giật mình, ngưng thần kiểm tra, kinh mạch không chỗ nào không hoàn hảo, chân khí sung mãn, dường như chưa hề xảy ra chuyện gì, trong lòng càng kinh hãi mơ hồ, không thể hiểu được.
Tô Mạn Như khẽ run rẩy, thấp giọng nói:
-Không lẽ chúng ta đã chết rồi, giờ đang ở tại thiên giới sao?
Sở Dịch lòng khẩn trương, một nỗi sợ hãi thấu tim dâng lên, rồi lại từ từ dịu đi, ha ha cười nói:
-Nếu như nơi đây thật sự là tiên giới, thì chết có gì đáng sợ? Có thể cùng tiên tử đăng lên cực lạc, còn gì phải hối tiếc?
Nhưng nghĩ đến việc Xi Vưu phục sinh, thiên hạ đại kiếp chưa trừ, Yến Tiểu Tiên, Tiêu Vãn Tình không biết sống chết ra sao, trong lòng không khỏi thấy đau đớn, tiếng cười lập tức dừng lại.
Tô Mạn Như mặt nóng bừng, không biết là ngượng, là buồn, hay là vui, muốn nói chuyện, nhưng lại nghĩ vạn sự đã trở thành không, nói gì cũng đâu còn ý nghĩa.
Nàng quay đầu nhìn sóng biếc như gương bên dưới, phản chiếu bóng hình hai người, khe khẽ lăn tăn, phân rồi lại hợp lòng dâng lên một cảm giác lạ lùng, bần thần không nói.
"Cách", một âm thanh giòn tan vang lên, cành tùng họ đang ngồi dường như không chịu được sức nặng của hai người, đột nhiên gẫy lìa.
Hai người cùng kêu lên, liền phi thân, nhón nhẹ gót chân, sau mấy lần nhảy lên rơi xuống trên vách nhai cao vút, sánh vai vọt lên đỉnh núi.
Cuồng phong phả vào mặt, thị tuyến trở nên thông thoáng hơn.
Trời xanh vạn dặm, biển trời như nối tiếp nhau, tứ xứ một phiến trắng xóa, băng nổi ngang dọc, thỉnh thoảng mới có một cơn sóng biếc lộ ra, ánh sang lung linh, khiến người chói mắt.
Bọn họ đang ở trên một hòn đảo giữa băng dương vời vợi.
Tà áo hai người bay phần phật, cúi đầu nhìn xuống, phía ngoài đỉnh núi tuyết tích đầy, kỳ phong quái thạch xen lẫn nhau, dưới chân núi mới có một chút màu xanh, đều là của cỏ rêu thuộc loại cây bụi.
Bên phía đông, một đỉnh núi cao nhìn trượng cô độc vươn lên khỏi mặt đất, nhìn từ phía xa, giống như một con rắn lớn đang nghểnh đầu thè lưỡi.
-Quy Xà đảo.
Sở địch đại chân, hình dạng đảo này hoàn toàn tương đồng với Quy Xà đảo ngày đó thanh đồng đỉnh chiếu ra.
Hai người nhìn nhau, vừa kinh ngạc, kỳ quái, vừa vui mừng, sém chút nữa thì cất tiếng hoan hô.
Nơi đây không phải là thiên giới, thế là bọn họ chưa chết!Chỉ là vì sao từ bụng cá côn lại đến được Quy Xà đảo, bọn họ vẫn vậy, nghĩ mãi vẫn không hiểu.
Qua một lúc, đột nhiên nghe thấy từ phía sau bức tường trước mặt phía tay phải truyền lại một tiếng kinh hô:
-Sư tôn, yêu nữ đó quả thật đến đây!
Chỉ nghe thấy một âm thanh quát khẽ quát:
-Nói nhỏ thôi, đừng để người ta nghe thấy.
Âm thanh nói sau thấp trầm êm tai, nghe rất quen thuộc, nhưng Sở Dịch nhất thời không nhớ ra là của ai. Trong lòng hiếu kỳ, hắn liền nắm tay Tô Mạn Như, niệm quyết ẩn thân, phóng tới vách đá bên phải.
Chỉ thấy đá núi lổn nhổn bị một cây tuyết tùng che khuất, dưới cây tùng có hai lục y đạo đồng đứng, đang cẩn thận tra xét cái gì đó.
Đứng bên cạnh đó là một thanh y đạo sĩ thanh tú đĩnh bạt, khăn búi đầu phất phơ, y phục tung bay, chính là một trong thanh thành tứ tiên Tề Vũ Tiêu.
Sở Dịch đối với tên đạo sĩ giả tạo hẹp hòi này không có hảo cảm, nhưng lúc này vừa sống sót sau nạn lớn, nhìn thấy hắn, như nhìn thấy cố nhân, cảm thấy thân thiết khó tả.
Trong lòng hắn vui mừng, chính lúc định hiện thân hỏi cường viện của đạo ma các phái đã đến hay chưa, chỉ nghe thấy hắn trầm giọng nói:
-Xem ra con yêu nữ này đang hôn mê bất tỉnh, mau dùng hàng long tác xuyên qua xương tỳ bà của ả, sau đó cắt hết gân tay gân chân, chấn đoạn kỳ kinh bát mạch đi!
Sở Dịch lạnh người, không nghĩ tên tiểu nhân này lại nhẫn tâm đến thế.
Hắn đang không biết yêu nữ mà Tề Vũ Tiêu nói đền là ai, thì thấy hai đạo đồng cung kính vâng lệnh, dìu một hoàng y thiếu nữ tú lệ tuyệt luân từ dưới gốc tùng ra.
-Tô Anh Anh.
Sở Dịch kinh ngạc, kìm không được phát ra tiếng nói, giờ mới hay nàng ấy cũng được chuyển từ bụng cá côn tới nơi này.
Tề Vũ Tiêu biến sắc quát nói:
-Là ai!
Tử quang bùng lên, Xích tiêu kiếm như ráng cầu vồng phi vũ, bắn tới nơi Sở Dịch ẩn thân.
Sở Dịch hay tay xoay tròn, xuất ra một khối bích quang khí cầu, đánh bay Xích Tiêu kiếm, ha ha cười nói
-Là gia gia ngươi.
Hắn cùng Tô Mạn Như phi thân nhảy ra.
Tề Vũ Tiêu nhìn thấy hắn, vừa kinh ngạc vừa giận dữ, thu về Xích Tiêu kiếm, liếc Tô Mạn Như một cái, rồi đột nhiên nhếch miệng cười ám muội khinh bỉ, thản nhiên nói:
-Tôi tưởng là ai, thì ra là Sở vương gia đại giá quang lâm, mọi người đều lo lắng cho an nguy của vương gia, không ngơ vương gia còn có tâm trạng nhã hứng cùng Tô tiên tử ở đây phong lưu khoái hoạt.
Tô Mạn Như mặt đỏ hồng, lạnh lùng nói:
-Tề chân nhân là tông sư một phái, nói năng xin hãy thận trọng.
Tề Vũ Tiêu lật tay nắm lấy chuối kiếm, bước đến trước mặt Tô Anh Anh mỉm cười nói:
-Hách hách, Tô tiên tử là tông sư một phái, với hành động trinh tiết của mình cũng nên tự trọng, còn dám chỉ trích Tề mỗ sao?
Sở Dịch thấy hắn càng nói càng phóng túng, trong mắt sát cơ nổi lên thì đoán được Tề Vũ Tiêu nghĩ Tô Anh Anh vẫn còn bị Lý Tư Tư mượn thân, vì muốn độc chiếm Hiên Viên lục bảo mới không tiếc ra vẻ mặt dày, gây chia rẽ để động thủ cùng bọn họ.
Liền đó, Sở Dịch ha ha cười nói:
-Không ngờ Tề chân nhân tu hành mấy mươi năm, lại có mắt không tròng như thế, chuyện đạo nghĩa nhìn không rõ thì thôi đi, ngay đến một đứa bé gái nằm trên đất có phải là yêu hay không cũng nhìn không ra, không lạ Thanh Thành phái như mặt trời xuống núi, càng lúc càng không có hi vọng.
Tề Vũ Tiêu mỉm cười nói:
-Vương gia nói thế có ý gì?
Sở Dịch cười nói
-Lý Tư Tư đã sớm bị bổn vương đánh cho nguyên thần xuất khướu, tan thành mây khói rồi. Hiên viên lục bảo đã thành vật trong túi bổn vuơng. Nếu không ta lại để nó nằm trên đất. để ngươi đến hưởng tiện nghi thế sao?
Mắt Tề Vũ Tiêu thoáng qua một tia hoài nghi, Tô Mạn Như lạnh nhạt nói:
-Thanh Thành sơn không phải là có 'Nhật nguyệt thái huyền kính' sao?Nếu ngươi không tin, sao không lấy kính ra chiếu một phen?
Tề Vũ Tiêu chần chờ một lúc, mới từ trong tay áo lấy ra một xích đồng kính to khoảng nửa xích, chiếu lên thân thể Tô Anh Anh.
Kim quang lóe ra. xương cốt, gân mạch trên cơ thể nàng đều hiện lên trong kính, lờ mờ thấy một khối sáng màu lục nhạt trong huyền khướu, không thấy vật gì khác.
Hai đạo đồng nọ nhìn nhau, kinh hãi thất vọng, thấp giọng nói:
-Sư tôn, quả nhiên không có.
-Câm miệng.
Tề Vũ Tiêu đột nhiên quát lớn, mặt hồng lên, cười lạnh nói:
-Các ngươi sử dụng thuật che mắt, muốn làm mờ mắt đạo gia, lừa bắt lấy con yêu nữ đó đi sao?Tinh Phong, Minh Nguyệt, mau phế đi xương tì bà của con yêu nữ đó, chặt hai chân hai tay, nghe sư phụ phát lạc!
Sở Dịch nộ khí xông lên, ha ha cười lớn nói:
-Mũi trâu ngươi, ta thấy ngươi bị mỡ lợn che mất tim, phổi chó che mất mắt rồi! Trương Túc Trương chân nhân cùng ngươi tuy không phải đồng môn nhưng theo bối phận mà luận, Tô cô nương cũng được kể là cháu của ngươi, ngươi vì Hiên viên lục bảo, nhẫn tâm hãm hại hậu bối không nơi nương tựa, đúng là chó lợn cũng không bằng.
-Bớt nói lời thừa đi.
Tề Vũ Tiêu vốn thanh tuấn tú nhã bỗng biến thành nhăn nheo đáng sợ, con mắt hiểm ác trừng lên nhìn hai người Sở Dịch, hung ác nói:
-Nếu như ngươi nói thật, ngươi đã là người thiện lương thế, sao không đem hiên viên lục bảo ra đổi lấy cái tiểu mệnh của a đầu này? Nếu đã không chịu giao ra, thì đó không phải là nói dớ dẩn thì là cái gì?
Trong mắt Tô Mạn Như lửa giận phừng phừng, lạnh lùng nói:
-Đại kiếp đến gần, không nghĩ làm sao để tề tâm hiệp lực, cùng chia hoạn nạn, mà toàn làm ra những việc đê tiện hạ lưu. Danh dự đạo môn đều là bị loại người bại hoại như ngươi làm nhục, không lạ đến tên ma đầu đó cũng không xem các ngươi ra gì.
Tề Vũ Tiêu dữ dằn nói:
-Đó gọi là vừa ăn cắp vừa la làng, người làm thiên hạ chính phái phải ngượng không biết là ai? Trước đây có Niêm Hoa cùng Sở Cuồng Ca thông gian dâm loạn, ngày nay có tiểu ni cô cùng Sở tiểu tử câu kết với nhau.
-Vô sỉ
Tô Mạn Như không thể nhẫn nại được nữa, phi thân vọt lên, phất trần nộ vũ, vạn đạo ngân quang chụp xuống đầu Tề Vũ Tiêu.
Tề Vũ Tiêu phất mạnh tay áo, khí lãng cổ vũ, đánh phất trần trật ra, quát nói:
-Thanh phong, Minh Nguyệt, còn không động thủ đi.
Tay phải hắn chỉ quyết biến ảo, Xích Tiêu kiếm như ráng mặt trời xông lên, cầu vồng đỏ vắt ngàng trời, chớp mắt đã phản thủ vi công, ép Tô Mạn Như liên tiếp thối lui.
Hai đạo đồng nọ không dám trái lệnh, cầm một sợi xích bạc, mỗi người cầm một đầu, hướng xương tỳ bà của Tô Anh Anh đâm tới.
-Chấp mê bất ngộ, chết không hết tội.
Sở Dịch giận quá hóa cười, nhún chân nhảy lên, đầu ngón tay khẽ búng, hai đạo khí tiễn phá không bắn ra, Thanh Phong, Minh Nguyệt cùng hứ lên một tiếng, yếu huyệt đều bị phong bế, mềm nhũn ngồi phịch xuống đất.
Tay trái Tề Vũ Tiêu lăng không tìm kiếm, nắm được hàng long tác vào trong tay, ngân quang phi vũ, trói lấy Tô Anh Anh, thuận thế vọt lên trời bay về phía tuyết lĩnh bên tay trái.
Sở Dịch quát lên:
-Xuống đây
Tay phải xuất ra, chân khí trương lên, đột nhiến biến thành một khí thuẫn màu đỏ hồng dài hơn chín trượng, liệt hỏa phừng phừng, phá không bắn thẳng đến ngực bụng của Tề Vũ Tiêu.
Chiêu ấy của hắn thoát thai từ 'Tử hỏa thần binh' của hỏa tộc, lửa tuy chưa đến nơi, nhưng uy lực đã cực kỳ kinh người.
Tề Vũ Tiêu khua kiếm chống lại, oang một tiếng, khí lãng bạo phát, cổ họng thấy tanh nhộn nhạo, Xích tiêu vuột khỏi tay bay đi, trong lòng rất kinh hãi:
-Tiểu tử này sao biến thành lợi hại như thế
Lợi dụng hắn chân khí không đủ, tư thế không đổi được, Tô Mạn Như quét ngang phất trần, móc lấy Tô Anh Anh, đoạt lấy nàng.
Tề Vũ Tiêu phiên thân hạ xuống, những muốn đoạt nàng lại, nhưng mắt thấy hồng quang chói mắt, khí lãng bức nhân, đòn toàn lực mãnh công của Sở Dịch đã đến nơi, bức hắn tay chân hoảng loạn, liên tiếp thoái lui.
Ngày đó sau khi Sở Dịch thai hóa dịch hình, tuy đã bước vào cảnh tán tiên, lại các nhiều pháp bảo hộ thể, nhưng kinh nghiệm lâm địch không đủ, lại không biêt kích hóa chân khí trong cơ thể thế nào, lúc quyết đấu cùng những cao thủ già dặn như Tề Vũ Tiêu, Ngọc hư tử, lúc đầu tuy có chiếm được thượng phong, nhưng thời gian dài cũng không chiếm được nhiều tiện nghi.
Thế mà lúc này giao thủ, Sở Dịch giống như người khác. Tề Vũ Tiêu chỉ cảm thấy chân khí hắn hùng hồn bất tuyệt, khí thế như sóng trào, thâm bất khả trắc, những chiêu thức tuyệt diệu được xuất ra bất tận, hắn chưa từng thấy qua, cũng chưa từng nghe qua.
Cho dù hắn dùng hết sức phá giải, cũng khó đối chiêu, từ đầu tới cuối bị ép đến không thở nổi, sự kinh hãi trong lòng thật là khó tả.
Hắn không biết trong lòng Sở Dịch cũng kinh hãi chẳng kém gì hắn.
Trước đây lúc ở trong bụng cá côn, hắn đến bước lên một bước kinh mạch cũng bị thiêu đôt, thế mà bây giờ lại liền mạch kích thích lẫn nhau, kinh mạch toàn thân hoàn toàn không có chút cảm giác đau đớn nào.
Không những thế, theo sự lưu chuyển của chân khí, kinh mạch toàn thân cũng tự động co dãn biến hóa, chân khí tùy ý di chuyển, cực kỳ kì diệu.
Trong đầu hắn dấy lên một ý nghĩ:
-không lẽ Xi Vưu tên ma đầu đó đã tu chỉnh mở rộng kinh mạch ta ra sao?
Lòng hắn đại chấn, nhưng lại cảm thấy ý nghĩ đó kỳ dị quá thể, khó mà tin được.
Hắn chỉ phân thân một chút, quang diễm của khí đao liền yếu đi.
Tề Vũ Tiêu làm sao bỏ qua cơ hội ít ỏi này, quát to một tiếng, Xích tiêu kiếm tử quang lập lòa, vẽ một đường con xéo phản kích, đẩy bay khí bính bên tay trái hắn, đam thẳng vào hướng ngực trái hắn.
Sở Dịch lạnh người, liền lập tức lật người chéo đi, khí quang bạo vũ, hóa thành một cái vòng sáng đỏ hồng, đón lấy nắm chặt xích tiêu kiếm lại.
"cách"
Hồng quang rung chuyển, bàn tay Sở Dịch đau đớn, rách ra một đường máu tươi, lập tức dung hợp với vòng sáng, trung trùng lớp lớp vây lấy mũi kiếm, khiến nó không thể động đậy được chút nào.
Tề Vũ Tiêu vừa kinh ngạc vừa giận dữ, cố sức đoạt kiếm lại, hô hấp nghẹn lại, đột nhiên cảm thấp một lực xoáy khổng lồ từ nơi mũi kiếm xoắn lại, khiến hắn hổ khẩu tê rần, toàn thân chấn động, chân khí trong kinh mạch cuồn cuộn bất tuyệt đổ ra ngoài.
"Hấp chân đỉnh lô đại pháp"
Hắn ruột gan lạnh toát, cất tiếng hí lên kinh hãi, thoại âm chưa dứt, cả cánh tay bị xoắn lại, "lách cách cách", da thịt rách ra, xương trắng lòi ra ngoài, cả thân hình theo hình xoắn ốc loạn chuyển xoay tròn, hắn thét lên thảm thiết không ngừng.
Sở Dịch ngạc nhiệt, không ngờ mình trong lúc bất tri bất giác lại sử dụng tà thuật của Sở Cuồng Ca.
Nhưng lờ mờ trong đó, hắn cảm thấy có cái gì bất đồng, giống như "Luyện thần hóa chân đại pháp" do Xi Vưu sáng tao nên đã được đề cập đến ngũ tộc pháp thuật.
Hắn lạnh người, thả lỏng bàn tay ra, Tề Vũ Tiêu bùng lên một tiếng rơi nặng nề xuống đất, da thịt toàn thân nứt ra, máu tươi lênh láng, những chỗ nối của các đầu xương đều gẫy chìa ra ngoài, thảm liệt vô cùng.
Tô Mạn Như kinh hãi nhìn Sở Dịch một cái, thấy hắn đang sững người nhìn bàn tay phải mình, kinh dị khó giải.
Trong bụng cá côn, sau khi bị Xi Vưu dùng đỉnh đồng đánh ngất đi, chuyện gì đã xảy ra?Vì sao hắn giống như được thoát thai hoán cốt một lần, thậm chí đột nhiên học được một thượng cổ tuyệt học chưa từng thấy qua.
← Ch. 62 | Ch. 64 → |