← Ch.165 | Ch.167 → |
Chuyện làm Vũ La hơi bất ngờ chính là, chuyện mang linh đan tới đây cứu viện rõ ràng là một công lao không nhỏ, thế nhưng lại rơi vào đúng Mộc Dịch Trạc, khiến cho hắn cảm thấy khó chịu trong lòng.
Vũ La thầm nhủ trong lòng, thời gian bản tọa cai quản Nam Hoang, tuy rằng thân ở phe Ma đạo nhưng thưởng phạt phân minh, xử sự công bằng. Không ngờ người tu chân phe Chính đạo bày ra Thẩm Phán Đình, Hình Bộ Đài, Nhược Lô Ngục, toàn là những hình thức pháp luật công bằng, nhưng trong nội bộ lại thối nát như vậy.
Vũ La hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới Mộc Dịch Trạc, xoay người bỏ đi.
Mộc Dịch Trạc tiến lên một bước ngăn lại, cố ý biến sắc quát lớn:
- Thiên hạ đồng đạo trọng thương trong người, chúng ta phải nghĩa bất dung từ mau mau hỗ trợ cứu người mới phải...
Mộc Dịch Trạc lần này bị đuổi ra khỏi Nhược Lô Ngục, cũng thầm suy xét lại bản thân mình một chút, rốt cục hiểu ra khi trước mình thua ở chỗ nào.
Chính là chữ Lý.
Mộc Dịch Trạc ép người khắp chốn ở Nhược Lô Ngục, nhưng đại đa số đều không có lý.
Dù là phàm phu tục tử muốn tạo phản, cũng phải có được một danh nghĩa thế thiên hành đạo hay giết chết hôn quân gì đó, Trước hết phải có được đại nghĩa, tranh đấu giữa người tu chân với nhau cũng cùng đạo lý như vậy.
Mộc Dịch Trạc hiểu được điểm này, lần này gặp lại Vũ La, vốn muốn nhịn trước một chút, nhưng hiện tại thấy Vũ La coi thường đồng đạo bị thương như vậy, lập tức cảm thấy mình có đạo lý, không chút do dự làm khó Vũ La.
Lúc trước Vũ La tản bộ khắp nơi, có người gọi hắn hỗ trợ, hắn đã giả vờ mắt điếc tai ngơ, đã đắc tội không ít người, Lúc này Mộc Dịch Trạc làm khó Vũ La như vậy, lập tức có rất nhiều kẻ phụ họa.
- Đúng vậy, cả sân chỉ có mình ngươi nhàn rỗi không có việc gì, chẳng lẽ ngươi đang vui mừng nhìn mọi người chờ chết?
- Thật là quá đáng, ngươi có phải là nhân sĩ phe Chính đạo hay không, chẳng lẽ là gian tế phe Ma đạo, bắt hắn lại ngay tức khắc...
- Hừ, loại người như hắn thì có gì để nói. Đồng đạo ư, ta cũng không dám quen biết loại đồng đạo như vậy.
Mộc Dịch Trạc thấy vậy mừng rỡ, những người này phụ họa theo đuôi tuy rằng cũng có ý lấy lòng mình, nhưng cũng đã chứng minh suy đoán của Mộc Dịch Trạc, Đó là chỉ cần chiếm lý, đại đa số mọi người sẽ đứng về phía mình, Mộc Dịch Trạc cười lạnh một tiếng, trong lòng quyết nhân đó phát huy, đả kích Vũ La:
- Vũ La, ngươi có nghe không, còn không mau dập đầu tạ tội các vị đồng đạo, sau đó nhanh chóng đi hỗ trợ.
Vũ La nhìn thần sắc đắc ý trên mặt Mộc Dịch Trạc, cười khẩy chắp tay sau lưng:
- Nếu ta không làm thì sao?
Vốn hắn không muốn lo tới đám nhân sĩ phe Chính đạo xông vào Nam Hoang này, càng không muốn làm cho Mộc Dịch Trạc đắc ý.
- Không làm... Hừ, vậy phải xem các đạo hữu có đồng ý hay không.
Mộc Dịch Trạc nhìn quanh, lập tức mọi người trở nên kích động, tiếng thóa mạ vang lên một màn.
- Phải chăng tên khốn kiếp này chán sống rồi?
- Con bà nó, lão tử cũng không cần hắn chăm sóc, bắt tiểu tử này lại đây, lão tử nhất định phải đánh chết hắn.
- Lõi con này thật là quá đáng, chỉ là một tu sĩ cảnh giới Cửu Cung Hàn Xá, hầu hạ chúng ta là vinh hạnh của hắn, còn dám kiêu ngạo như vậy.
Mộc Dịch Trạc tự nhận mình đã thành công gây trong chuyện kích động cảm xúc mọi người nhắm vào Vũ La, trong lòng đắc ý dạt dào. Lần này đây mình đã chiếm được thiên thời địa lợi nhân hòa, nắm chắc thắng lợi, không tin Vũ La không khuất phục, nhưng trên thế gian này vẫn có một ít kẻ cứng đầu, Vũ La lại cười lạnh một tiếng:
- Nếu ta chăm sóc bọn họ làm chậm trễ chính sự, ngươi có gánh vách nổi không?
Mộc Dịch Trạc hừ lạnh một tiếng:
- Chính sự... chính sự gì chứ, trong hoàn cảnh này, còn có chuyện gì quan trọng hơn cứu chữa cho người bị thương?
Vũ La cũng không giải thích, chỉ tiếp tục truy vấn:
- Vậy chậm trễ sự tình, ngươi phải gánh chịu một mình.
Mộc Dịch Trạc thoáng nghe chột dạ, Tuy rằng tình thế hiện tại rất tốt, chắc chắn lần này y sẽ ép cho Vũ La phải ngoan ngoãn khuất phục, nhưng vài lần giao phong trước đây, Vũ La đều phản kích từ trong tuyệt cảnh, khiến cho y vẫn còn cảm giác bị rắn cắn ba năm vẫn sợ dây thừng.
Mộc Dịch Trạc thử nhìn quanh, lúc này mọi người đang chỉ mặt Vũ La thóa mạ:
- Tên khốn này muốn giả vờ gì vậy, ngươi đi dạo ở đây đã lâu, chính sự cái rắm, Lão tử thấy loại người như ngươi chỉ là giả vờ già vịt, chờ lão tử lành thương thế, sẽ lập tức dạy cho ngươi một bài học.
Mộc Dịch Trạc nghe vậy lập tức yên lòng, cười lạnh một tiếng:
- Hừ, suýt chút nữa bị ngươi dọa chết.
Y bèn vỗ vào ngực mình:
- Là ta bảo ngươi chăm sóc cho đồng đạo bị thương, nếu xảy ra vấn đề gì, một mình ta gánh chịu.
Vũ La gật đầu:
- Được, không thành vấn đề.
- ở đây có chuyện gì vậy?
Giọng của Thủy Vi Hoa vang lên, mọi người thấy y xuất hiện lập tức tản ra, Mộc Dịch Trạc lập tức chỉ Vũ La, tố cáo:
- Nhiều đồng đạo bị thương như vậy, ta lệnh cho tiểu tử Vũ La này giúp đỡ chữa trị cho mọi người, nhưng hắn lại một mực từ chối, còn muốn uy hiếp ta.
Thủy Vi Hoa tỏ ra khó xử, nhìn nhìn Vũ La:
- Vũ La, có thật vậy không?
Vũ La bình thản nói:
- Ta còn có chuyện.
- ngươi có chuyện gì?
Mộc Dịch Trạc nhất quyết không tha:
- Trong tình cảnh này, còn chuyện gì quan trọng hơn chữa trị cho đồng đạo bị thương nữa chứ, ngươi bất quá chỉ là mượn cớ mà thôi.
Đúng lúc này, Cốc Mục Thanh từ trong đi ra, nhìn thấy Vũ La mỉm cười ngọt ngào khẽ gọi:
- Chàng ở đây sao...
Thủy Vi Hoa thấy Cốc Mục Thanh, tỏ ra hết sức quan tâm:
- Sư muội, muội ra đây làm gì vậy, muội vẫn còn mang thương tích trên mình, nếu xảy ra chuyện gì, ta làm sao ăn nói với sư phụ... ủa?
Cốc Mục Thanh giơ cánh tay trái ra, chỉ thấy cánh tay nàng trắng như ngọc, không có vẻ gì là bị thương.
Thấy Cốc Mục Thanh cười mỉm, đột nhiên Thủy Vi Hoa hiểu ra, vội vàng hỏi:
- Là ai, ai giúp muội giải độc vậy?
Thủy Vi Hoa hiểu rất rõ ràng, độc của Cửu U Ma Hỏa vô cùng khó giải, Trên thực tế y đã liên lạc cùng Trưởng Lão hội thông qua trận pháp truyền tống trên lâu thuyền, Trưởng Lão hội cũng hết sức đau đầu về chuyện này. Nếu như chỉ có hai, ba người trúng độc, vậy còn có thể vận dụng một ít thánh phẩm giải độc trân quý của Cửu Đại Thiên Môn, tỷ như Vạn Niên Tuyết Liên Tử, Kim Diệp Hồng Hoa để chữa trị, nhưng lần này có tới gần trăm người bị hỏa độc gây thương tích, mà số lượng thánh phẩm giải độc này vô cùng ít ỏi, cơ hồ không đủ dùng. Lại không còn biện pháp có hiệu quả nào khác, các trưởng lão cũng phát sầu, ai nấy đi bẩm báo Chưởng môn của mình, nhờ bọn họ định đoạt.
Nói không chừng hỏa độc trên người Cốc Mục Thanh giải được là nhờ tìm ra biện pháp giải độc, cho nên Thủy Vi Hoa mới tỏ ra khẩn trương như vậy.
Cốc Mục Thanh khẽ liếc sang Vũ La, Vũ La gật đầu một cái, lúc này nàng mới lấy đạo linh phù giải độc kia ra.
Đám tu sĩ có thể gia nhập đại quân chinh phạt Nam Hoang, tham gia bao vây tiêu diệt Ma Diễm cốc ai nấy tu vi bất phàm, chính là lực lượng trung kiên của Cửu Đại Thiên Môn.
Cốc Mục Thanh vừa lấy đạo linh phù giải độc ra, từ khí tức bên trong, mọi người có thể suy đoán ra đại khái tác dụng của linh phù. Trong lúc nhất thời xung quanh lặng ngất như tờ, ánh mắt ai nấy đều đổ dồn vào đạo linh phù nọ.
Tuy rằng linh phù phẩm cấp không cao, nhưng là linh phù giải độc vô cùng hiếm có.
- Linh phù giải độc ư?
Thủy Vi Hoa không dám tin vào mắt mình.
Cốc Mục Thanh gật gật đầu:
- Đúng vậy, đạo linh phù này có thể giải được độc của Cửu U Ma Hỏa.
ở đây ai mà không biết độc của Cửu U Ma Hỏa là khó giải, Cốc Mục Thanh vừa nói như vậy, nhất thời trong mắt ai nấy lộ ra vẻ khao khát vô cùng.
Rốt cục một tên tu sĩ tự cho mình có quan hệ không tồi với Cốc Mục Thanh, nghiến răng một cái tiến lên ôm quyền khẩn cầu:
- Cốc thần bộ, tại hạ thân trúng hỏa độc, thỉnh Cốc thần bộ khẳng khái cho mượn linh phù dùng một chút.
Y vừa nói như vậy, rất nhiều người trúng Hỗn Độn xung quanh lập tức có phản ứng, không còn e ngại cái rắm gì nữa, mạng sắp không còn. Vì thế mọi người ào lên một lượt, nhao nhao kêu gọi thần bộ, tiên tử, tranh nhau mượn linh phù giải độc dùng một chút.
Đúng lúc này, một thanh âm hờ hững vang lên:
- Đạo linh phù này tối đa chỉ còn có thể giải độc cho ba người nữa, quả thật không thấm vào đâu...
Mọi người nghe vậy sửng sốt, quay đầu nhìn lại, không ngờ kẻ vừa lên tiếng nói lại là Vũ La, Mọi người cũng vì quá quan tâm tới linh phù giải độc, cho nên không ai nhớ tới chuyện vừa qua, thế nhưng lúc này hắn lại cất tiếng nói trào phúng như vậy, khiến cho đám tu sĩ ai nấy giận tím mặt, thóa mạ ầm ĩ:
- Tên khốn này muốn gì đây, nơi này có chỗ cho ngươi lên tiếng hay sao? Chuyện vừa rồi còn chưa tính sổ với ngươi, chờ đó, lão tử dùng linh phù giải độc xong, sẽ thịt ngươi trước hết.
- Chờ cái rắm, giết hắn luôn bây giờ đi. Cho dù ta trúng hỏa độc, nhưng giết một tu sĩ cảnh giới Cửu Cung Hàn Xá như hắn cũng chỉ như giết một con kiến mà thôi...
- Lên, lên...
Cả đám người lập tức xông về phía Vũ La.
Mộc Dịch Trạc thấy vậy hết sức mừng rỡ, vốn y đang lo vừa rồi mình uổng phí tâm tư một phen, Vũ La lại ngu ngốc tự dâng mình lên tới cửa, Y cười tủm tỉm đứng sang bên, ngồi xem hổ đấu, không phải, phải nói là ngồi xem người đánh chó rớt xuống nước mới đúng.
Mắt thấy bọn người kia sắp sửa bao vây Vũ La, chợt nghe Cốc Mục Thanh lên tiếng nói:
- Hắn nói đúng, bởi vì đạo linh phù giải độc này là do hắn luyện chế ra, đương nhiên hắn hiểu rõ ràng hơn ai hết.
Mọi người lập tức ngây ngẩn cả người, trong sân viện lại trở nên lặng ngắt như tờ.
Thủy Vi Hoa tính trầm ổn, là người đầu tiên có phản ứng, trầm giọng hỏi:
- Sư muội, chuyện như vậy không thể đùa được, đạo linh phù giải độc này thật sự là do Vũ La luyện chế hay sao, chẳng lẽ hắn là một vị phù sư?
Cốc Mục Thanh nhìn Thủy Vi Hoa:
- Sư huynh không tin muội sao?
Thủy Vi Hoa há miệng thật to, sau đó quay sang Vũ La cung kính cúi đầu:
- Vũ Tổng Lãnh, xin mời vào trong lâu thuyền nói chuyện.
Đám tu sĩ xung quanh vô cùng tinh minh sáng suốt, vừa nghe nói đạo linh phù giải độc này là do Vũ La luyện chế, lập tức biết câu hắn vừa nói tối đa chỉ có thể chữa khỏi cho ba người nữa chắc chắn là thật. Hiện tại ở đây nhiều người như vậy, làm sao biết được mình sẽ là một trong ba người may mắn nọ? Hiện tại hy vọng giải được độc của Cửu U Ma Hỏa đã dồn hết vào người vị phù sư Đại nhân kia.
Người ta đã có thể luyện chế một đạo linh phù giải độc, đương nhiên có thể luyện chế nhiều hơn.
Vấn đề là, người ta có chịu luyện chế hay không?
Ý của Thủy Vi Hoa rất rõ ràng, muốn thỉnh Vũ La ra tay tương trợ. Cho dù là nể mặt Cửu Đại Thiên Môn, người ta cũng phải giúp, nhưng nếu có quan hệ tốt với vị phù sư này, hắn sẽ luyện chế linh phù giải độc trước cho mình, vậy mình có thể giải độc sớm một chút...
Độc của Cửu U Ma Hỏa vô cùng tổn hại, nếu để trúng độc kéo dài, cả Tuệ Căn, căn cốt, tư chất đều hao tổn, đương nhiên giải độc càng sớm càng tốt.
- Ha ha, vị huynh đài này...
Một tu sĩ đứng trước vừa bước tới định lấy lòng Vũ La, một tu sĩ phía sau đã nhanh chóng thộp cổ tên nọ đẩy sang bên:
- Vừa rồi ai hô hào bóp chết Vũ Tổng Lãnh Đại nhân, hiện tại lại mặt dày gọi huynh đài. Hừ, ta thấy ngươi hết sức chướng tai gai mắt...
Y đuổi người trước mặt sang bên, lập tức đổi sang bộ mặt tươi cười nịnh nọt:
- Vũ Đại nhân, đại danh ngài như sấm động bên tai, huynh đệ ta cửu ngưỡng...
- ngươi cũng không phải là hạng tốt lành gì...
- Mau cút cho ta, đừng ngăn cản liên lạc cảm tình giữa ta cùng Vũ Đại nhân...
- Lão tử không đi, ngươi làm gì được?
- Không đi ư, không đi lão tử sẽ động thủ đánh đuổi ngươi...
- ngươi thử xem...
Xung quanh Vũ La nhanh chóng trở nên hỗn loạn, Đám tu sĩ bị thương trước đó nằm rên la trên mặt đất, hiện tại khỏe như rồng cọp, gào thét vang trời, bắt đầu hỗn chiến.
Thủy Vi Hoa khẽ cau mày:
- Các vị, như vậy còn ra thể thống gì nữa?
Câu này y vận linh nguyên quát lên, nhất thời đè ép thanh âm tranh cãi ầm ĩ của mọi người, sắc mặt ai nấy tỏ ra ngượng ngùng xấu hổ, Thủy Vi Hoa lại quát lạnh một tiếng:
- Còn không mau lui ra?
Địa vị Thủy Vi Hoa trong Cửu Đại Thiên Môn không thấp, tuy rằng mọi người ấm ức, nhưng cũng phải ngoan ngoãn lui ra,
Thủy Vi Hoa nở một nụ cười xin lỗi với Vũ La, lại ôm quyền nói:
- Vũ Tổng Lãnh, mời.
Vũ La vẫn đứng yên tại chỗ:
- Ta cũng không dám đi, ta phải ở lại nơi này chiếu cố đồng đạo bị thương, nếu không chỉ sợ có người sẽ dùng lời nói đầy chính nghĩa khiêu khích mọi người công kích ta, Ta không dám đi, ta sợ quá...
Thủy Vi Hoa thầm cười khổ trong lòng: ngươi nhát gan sao, vừa rồi ngươi còn chống lại cả sân, ngươi nhát gan chỗ nào...
Vũ La vừa nói như vậy, nhất thời có người rống to:
- Ai, ai dám công kích Vũ Đại nhân, ta sẽ xé xác y...
Những người khác nhất thời hối hận, tại sao phản ứng của mình lại chậm mất một nhịp như vậy, để cho tên kia đoạt lấy cơ hội vuốt mông ngựa phù sư Đại nhân. Nhất thời xung quanh nhao nhao vang lên những tiếng thóa mạ, những lời nguyện trung thành, ai nấy hận không thể ra sức vì Vũ La, làm quân tiên phong cho hắn, gặp ai giết nấy.
Mộc Dịch Trạc vô cùng xấu hổ đứng lặng người, sắc mặt bầm tím.
Thủy Vi Hoa liếc nhìn Mộc Dịch Trạc một cái, sau đó mới nói:
- Vũ Đại nhân, hay là chúng ta vào lâu thuyền trước rồi hãy nói...
Vũ La xua tay liên tiếp.
- Có người đã nói, nếu chậm trễ sự tình sẽ do mình y gánh chịu. Người ta đã có quyết đoán như vậy, lẽ nào Thủy sư huynh không cho người ta một cơ hội gánh vác trách nhiệm hay sao?
Thủy Vi Hoa nhìn sang Cốc Mục Thanh như muốn cầu cứu, Cốc Mục Thanh vẫn đứng yên bất động. Trong lòng Thủy Vi Hoa cũng hiểu rõ ràng, tình lang của sư muội bị oan ức, tự nhiên sư muội phải đứng về phía hắn. Y cũng không biết làm sao, chỉ đành buông tiếng than dài, không tiện nói thêm gì nữa, Nếu chọc Vũ La nóng giận, hắn thõng tay mặc kệ, vậy tính mạng của gần trăm đồng đạo trúng phải hỏa độc phải làm sao?
- Mộc Dịch Trạc, ngươi gây ra phiền phức này, vậy tự ngươi giải quyết đi thôi.
Sau khi Thủy Vi Hoa nói câu này bèn im bặt không nói nữa, lạnh lùng đứng yên.
Mộc Dịch Trạc có cảm giác như hiện tại mình là một con dê đang bị đút vào lò nướng, bị giày vò cực khổ vô cùng, Y cũng không hiểu được, vì sao mỗi lần mình đối địch với Vũ La, nhìn qua tình thế rất tốt, nhưng tới giây phút cuối cùng, tiểu tử này lại giờ ra một con bài tẩy, khiến cho tất cả ưu thế của y sụp đổ hoàn toàn, Lần này y không cảm thấy có gì đáng khả nghi, sau khi tính đi tính lại vài lần, cảm thấy đã nắm chắc phần thắng trong tay, không ngờ rốt cục cũng thất bại trong gang tấc.
Vì sao vậy... rốt cục là vì sao? Lần này rõ ràng là mình chiếm lý, là Vũ La ngang ngược, không phân phải trái, nhưng vì sao mình lại thất bại...
- Mộc Dịch Trạc...
Một tiếng thét rền vang kéo y trở về thực tại, Mộc Dịch Trạc hoảng sợ phát hiện ra, lúc này y đã bị đám tu sĩ bị thương vây quanh, những người này mới lúc trước còn đứng chung chiến tuyến với y cùng nhau đối phó Vũ La, hiện tại đã trở mặt thành thù, ai nấy nhìn y chằm chằm giống như sói đói săn mồi, hận không thể ăn tươi nuốt sống y ngay tức khắc.
- Mộc Dịch Trạc, ngươi có ý gì, còn muốn kéo dài tới khi nào, phải chăng ngươi muốn chúng ta trúng độc bỏ mình?
- ngươi cũng không biết trời cao đất rộng là gì, Vũ Đại nhân có thân phận thế nào, bằng vào ngươi cũng dám quát tháo hay sao? Còn dám nói một mình gánh chịu, bằng vào ngươi có thể gánh vác nổi sao?
- Đừng nhiều lời vô ích với y nữa, bắt y dập đầu xin tội với Vũ Đại nhân đi...
- Đúng, bắt y dập đầu xin tội với Vũ Đại nhân, chúng ta lên...
Mộc Dịch Trạc hoảng sợ vô cùng, tuy rằng trong lòng y vô cùng khó chịu, nhưng y vốn là người sợ chết, Hiện tại nhìn thấy mọi người đang vô cùng kích động, nhất thời bất chấp tất cả, co đầu rụt cổ:
- Không cần, để tự ta đi.
Mọi người vẫn muốn động thủ, chủ yếu là muốn thể hiện mình trước mặt Vũ La. Đáng tiếc Mộc Dịch Trạc cũng là lão hồ ly, không cho bọn họ cơ hội, vù một cái chạy nhanh tới trước mặt Vũ La.
← Ch. 165 | Ch. 167 → |