← Ch.183 | Ch.185 → |
Vật mà ác ni đeo trên lưng khi nãy là một chiếc chăn bông cuộn tròn, Lúc này đã rơi xuống đất, chăn xổ tung ra, lộ ra thấp thoáng một thân người không mảnh vải trắng như tuyết, thơm phức mềm mại.
Có thể thấy thấp thoáng đôi chân dài trắng như ngọc, đôi tay tựa ngó sen, giống như khối ngọc đẹp tuyệt trần, được điêu khắc thành một tác phẩm nghệ thuật. Nếu để nàng ở hạ giới, hết thảy phàm phu tục từ sẽ cảm thấy xấu hổ vô cùng, không dám ngẩng đầu lên trước mặt nàng.
Lúc này Chu Cẩn đang xấu hổ giận dữ đến cực độ, đáng tiếc nàng bị người chế ngự, ngay cả ngón tay cũng không thể nào nhúc nhích. Tự nhiên nàng biết ngọc thể của mình có sức hấp dẫn thế nào đối với nam nhân, trong lòng không khỏi đau buồn, không biết nam tử này còn nhìn bao lâu nữa...
Vũ La ồ lên một tiếng tán thưởng, ánh mắt hắn sáng rực lên.
Dáng người Chu Cẩn vô cùng cân xứng, có thể nói dù tăng hay giảm một phân cũng trở nên xấu đi. Hai chiếc chân ngọc khép vào nhau vô cùng kín kẽ, không thể cho lọt ngón tay, có thể thấy hai chân nàng thẳng tới mức nào.
Độ dày rộng của đôi vai nàng cũng vô cùng cân xứng, hai cánh tay cùng đôi ngọc thô trước ngực dường như sống, phối hợp vô cùng.
bởi vì bị ngã lăn ra, nàng không thể cử động, cho nên bày ra tư thế hết sức kỳ quái, lại bày ra vòng eo mềm dẻo kinh người, khiến cho người ta hồn phi phách tán.
Tiền kiếp Vũ La từng qua mắt vô số mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng dáng người hoàn hảo như vậy, hắn chỉ mới thấy lần đầu tiên. Dù là Tống Kiếm Mi, vai nàng vẫn hơi dày một chút, dưới tình huống thông thường không thể nhìn ra, nhưng khi không có y phục vẫn có thể thấy được, đây cũng là điểm mà Tống Kiếm Mi cảm thấy tiếc nuối nhất.
Đương nhiên tu sĩ có thể thay đổi dung mạo cùng dáng người của mình, nhưng ánh mắt Vũ La sắc bén cỡ nào, có phải là tự nhiên hay không, hắn chỉ cần liếc qua đã có thể nhìn ra, cho nên Tống Kiếm Mi cũng không làm chuyện gạt người dối mình như vậy.
Vũ La phục hồi tinh thần lại, phản ứng đầu tiên là đôi mắt sáng ngời của Chu Cẩn, đồng tử đen láy, giống như hai vì sao sáng trong đêm.
Hai hàng lông mày cong vút, mũi thon xinh xinh, quả thật thanh tú hiếm thấy.
Dưới ánh trăng chiếu rọi, giống như một lớp lụa mỏng màu bạc bao phủ trên người Chu Cẩn, khiến cho da thịt của nàng trở nên sáng bóng như ngọc như ngà.
Cảm nhận được vẻ lo lắng cùng xấu hổ và giận dữ trong ánh mắt Chu Cẩn, Vũ La không khỏi mỉm cười, Hắn bình thản bước tới, trùm chiếc chăn bông lại kín đáo cho nàng, sau đó đứng thõng tay một bên:
- Chu Đại tiểu thư bất tất phải nhọc lòng, huynh trưởng của nàng sắp sửa tới đây, nam nữ thọ thọ bất thân, xin thứ cho tại hạ không tiện giải khai cấm chế trên người tiểu thư...
Chu Cẩn nghe vậy càng thêm tức, còn thân bất thân gì nữa, vừa rồi lúc ngươi 'mở rộng tầm mắt' vì sao không nghĩ tới chuyện này...
Tựa như cảm giác được ý trách móc từ trong ánh mắt Chu Cẩn, Vũ La bật cười. Dù là da mặt hắn dày thật, nhưng bị người ta bắt gặp tại trận cũng không khỏi cảm thấy ngượng ngùng:
- Chuyện này... không phải là năng lực kềm chế của tại hạ kém cỏi, mà là tiểu thư quá mức mê người.
Vũ La nói là lời thật. Hắn từng là Nam Hoang Đế Quân, sắc đẹp bậc nào mà chưa thấy qua, Có thể làm cho hắn thất thần một lúc, từ góc độ này mà nói, đối với Chu Cẩn chính là một lời khen ngợi.
Chu Cẩn lại càng xấu hổ, nhưng trong lòng cũng cảm thấy thầm kiêu ngạo. Nàng hung hăng trừng mắt nhìn Vũ La một cái, sau đó tức tối nhắm mắt lại, dường như đang muốn nói với Vũ La rằng, thấy ngươi là tức giận, bản tiểu thư không nhìn nữa...
Tiếng chém giết ở tiền viện dần dần yên tĩnh lại, Tuy rằng nơi này có cao thủ Ma tu lần trốn, nhưng rốt cục cũng không phải đối thủ huynh đệ Chu gia, huống chi còn có một lão hồ ly Diệp Niệm Am.
- Mau đuổi theo...
Chu Hoành thét lớn:
- A Cẩn đã bị ác ni kia mang đi, tất cả cũng tại Vũ La tự tiện hành động, nếu không phải hắn lâm trận bỏ chạy...
Trong thanh âm hùng hùng hổ hổ của Chu Hoành, ba người không hề ngừng chân chạy ra phía sau, Bọn họ thấy Vũ La đứng cạnh rừng đào, bên cạnh còn có xác của ác ni vừa rồi đào tẩu, lập tức hiểu ra mọi chuyện, sắc mặt Vũ La lạnh như băng, ngay cả ôm quyền khách sáo cũng không làm, chỉ hờ hững buông một câu: "Lệnh muội vô sự", sau đó xoay người rời đi.
Diệp Niệm Am vô cùng khó xử, vội vàng đuổi theo hắn:
- Này, Vũ La, ngươi cũng đừng tức giận, Thiếu gia Chu gia chẳng qua tính tình nóng nảy mà thôi...
Chu Hùng trừng mắt nhìn đệ đệ mình:
- Đệ phải sớm sửa đổi tính nóng nảy của mình, có thấy không, đã hoàn toàn đắc tội với ân nhân của chúng ta.
Chu Hoành giơ tay tát vào miệng mình đánh bốp, sau đó nhanh chóng chạy theo Vũ La, kéo hắn lại:
- Vũ huynh đệ, ta là kẻ đần, ta là kẻ ngốc, không biêt giữ mồm miệng, Van huynh đệ đừng trách móc, ngươi là đại ân nhân của Chu gia chúng ta, ta dập đầu thỉnh tội với ngươi là được chứ gì.
Chu Hoành vô cùng thương yêu muội muội, tuy rằng tính y nóng nảy, nhưng cũng không phải là người nông nổi. Tối nay thất thố liên tục mấy lần, thật sự là vì trong lòng lo lắng cho muội muội, cho nên nôn nóng, không giữ được bình tĩnh.
Y thật sự quỳ xuống, Vũ La cảm thấy khó coi, vội ngăn y lại:
- Bỏ đi.
Chu Hoành nhìn Vũ La, thấy sắc mặt ân nhân vẫn còn hơi lạnh, cũng biết lần này đắc tội khá nặng với ân nhân. Tuy rằng Vũ La có vẻ ngạo cốt, nhưng không phải loại người thường xuyên vây quanh xu nịnh Chu gia, không thể nào có chuyện mình chỉ giải thích hời hợt vài lời đã khiến cho người ta mau chóng tiêu tan oán khí. Xem ra muốn tạo mối quan hệ tốt với hắn, sau này còn phải mất nhiều công phu.
Chu Hùng đã ôm muội muội lên, phóng xuất pháp bảo xe ngựa khi nãy, Huynh đệ Chu gia cáo lỗi, cùng đưa muội muội vào thùng xe, Vũ La cùng Diệp Niệm Am biết chuyện, ở lại bên ngoài chờ đợi.
Trong thùng xe, Chu Hùng giải khai cấm chế trên người muội muội, câu đầu tiên đã hỏi:
- A Cẩn, Vũ La có nhìn thấy những gì không nên thấy hay không?
Chu Hoành cũng biết Vũ La không tệ, nếu có thể có được một muội phu như vậy là rất tốt. Cho nên tuy rằng lúc này biết Đại ca mình bày mưu sắp kế, cũng không nói gì.
Cho dù Đại ca dùng kế, nhưng có thể thành toàn một đoạn nhân duyên tốt đẹp, cũng coi như làm một việc thiện.
Chu Hùng vừa hỏi như vậy, Chu Cẩn đỏ bừng mặt mũi, cúi đầu không nói.
Chu Hùng nghiêm mặt ra ngoài, Chu Hoành ở lại cười với muội muội, giọng ôn hòa:
- A Cẩn, không sao đâu, muội hãy nghỉ ngơi cho khỏe.
Sau khi Chu Hùng đi ra, bèn chắp tay xin lỗi Diệp Niệm Am:
- Diệp Đại nhân, ta có chút việc muốn nói cùng Vũ La.
Diệp Niệm Am thức thời tránh sang một bên:
- Ta đi ra phía trước quét dọn chiến trường một chút.
Vũ La nhìn sắc mặt nghiêm nghị của Chu Hùng. Trên thực tế, hắn e ngại người có dáng vẻ trầm ổn đường hoàng hơn là người có dáng vẻ ảo não. So ra Chu Hoành dễ đối phó hơn Chu Hùng.
- Này, Vũ huynh đệ, lúc nãy xá muội... có lẽ ngươi thấy hết cả rồi?
Chu Hùng nói với vẻ bất đắc dĩ.
Vũ La gật gật đầu, muốn không thừa nhận cũng không được, có nhân chứng sờ sờ ra đó.
Sắc mặt Chu Hùng chợt sa sầm:
- Vũ huynh đệ, ngươi có đại ân với xá muội, Chu gia tuyệt không dám quên, nhưng nữ nhân người ta trong sạch...
Vũ La muốn lên tiếng thóa mạ, trong sạch ư, là Dương Ưng bắt Chu Cẩn đi, mình bất quá chỉ 'nhân tiện' nhìn một chút, vì sao lại tính món nợ này lên đầu mình?
Vũ La xoay chuyển ý nghĩ trong lòng, nhất thời bừng hiểu, sắc mặt tức giận, lạnh lùng nói:
- Chu Đại công tử tính toán thật là tài.
Chu Hùng cũng biết chút tâm kế của mình không qua mặt được người ta, tính y cũng không quanh co lòng vòng, bèn ôm quyền nói thẳng:
- Vũ huynh đệ, xá muội ngươi cũng đã qua mắt, không phải ta tự khoác lác, quốc sắc thiên hương, có tri thức hiểu lễ nghĩa, tuyệt đối chắc chắn là lương duyên phối ngẫu, ngươi có đại ân đối với xá muội, e rằng cũng chỉ có ngươi mới có thể giúp nàng cởi bỏ gút mắc trong lòng, Chu gia ta trên Tu Chân Giới tuy rằng không dám nói không ai sánh kịp, nhưng vẫn giữ câu nhất ngôn cửu đỉnh. Nếu ngươi bằng lòng, ta sẽ làm chủ gả xá muội cho ngươi...
← Ch. 183 | Ch. 185 → |