← Ch.200 | Ch.202 → |
Rốt cục đám tu sĩ không kềm chế được nữa, nhất thời cùng nhau gào thét:
- Vì sao vậy, chỉ vì tên phế vật kia ăn đậu hủ của lão sao? Thật đúng là không ngờ, Thiên Nhai chỉ biết buôn bán kinh doanh như vậy.
- Câm miệng!
Rốt cục lão nhân gầy gò không nhịn được nữa, nghiêm mặt quát trầm.
Quách Hiểu xoay chuyển muôn vàn ý nghĩ trong lòng, các tu sĩ tới Thiên Nhai lần này, e rằng tương lai sẽ là lương đống anh tài của Tu Chân Giới. Qua trăm năm sau, sẽ thành nhân vật trụ cột trong môn phái của mình, đây quả là một cỗ thế lực không nhỏ. Tuy rằng chống lại Thiên Nhai là không khôn ngoan, nhưng nếu mình đứng đầu ra mặt chuyện, này, vậy có thể tiến thêm một bước khiến cho những tu sĩ ở đây tán thành địa vị lãnh đạo của mình, như vậy vẫn có lời.
Sau khi quyết định xong chủ ý, Quách Hiểu bèn tiến lên một bước, ôm quyền nói:
- Tiền bối, chúng ta cùng nhau tiến vào Thiên Nhai, tự nhiên cũng phải cùng nhau ra ngoài, huống chi tiềm lực Vũ La thế nào, rốt cục mọi người cũng đã thấy rõ ràng, Cho dù tiền bối mở lượng bao dung, có lòng chiếu cố, hắn cũng sẽ không có được thành tựu gì nhiều.
- Đúng vậy, vì sao lại đối xử tốt với tên phế vật kia như vậy?
Mọi người nhao nhao phụ họa, ầm ĩ vô cùng.
Hán tử trung niên giận dữ quát lớn:
- Đúng là một bọn ngu xuẩn, các ngươi cho rằng không có hoa sen là không phẩm hay sao? Cho dù một người ngu xuẩn tới mức nào, cũng phải có chút tiềm lực, bất kể thế nào cũng sẽ có hoa sen xuất hiện, cho dù là nửa đóa, cho dù là một cánh, cũng vẫn phải có.
Quách Hiểu ngạc nhiên không hiểu:
- Vậy vì sao Vũ La không có?
Hán tử trung niên lạnh lùng nói:
- Đó không phải là không phẩm, mà là đạo Thiên Mệnh Thần Phù này không thể bình phẩm được tiềm lực của hắn. Nói cách khác, tiềm lực của hắn cao hơn tất cả các ngươi.
Tất cả tu sĩ bao gồm cả Quách Hiểu đều trợn mắt há mồm, khó lòng chấp nhận sự thật như vậy. Sau khi ngây ngẩn hồi lâu, tất cả mọi người đồng loạt quay lại nhìn Vũ La, ánh mắt ai nấy cũng khác nhau.
Quách Hiểu mơ hồ cảm thấy lựa chọn của mình là sai lầm, Nếu nói như vậy, Vũ La rất có khả năng trở thành phù sư hùng mạnh nhất từ trước tới nay.
Trong lòng y vô cùng hối hận, không ngừng tự mắng mình: "ngươi là tên ngu xuẩn, ngươi có biết mình đã bỏ lỡ chuyện gì không?"
Lão nhân đậu hũ nhìn thoáng qua phản ứng của mọi người, thầm thở dài, phất tay áo nói:
- Phái ra một người tống bọn này đi, Vũ La, ngươi theo chúng ta đến đây.
Thợ rèn tiến lên, dẫn đám tu sĩ không cam lòng rời đi.
Mọi người cẩn thận đi từng bước một, ánh mắt nhìn về phía Vũ La lộ rõ vẻ ganh tị điên cuồng.
Quách Hiểu thất hồn lạc phách, vốn tưởng rằng mình thông minh tính kế một hồi, kết quả phát hiện ra mình lại là một kẻ vô cùng ngu xuẩn. Một món pháp bảo nhất phẩm hạ có năng lực thế nào, có thể sánh với một vị phù sư tuyệt đỉnh được sao? Nếu ngay từ đầu cùng chung hoạn nạn với Vũ La, tương lai Vũ La thành đạt, được một vị phù sư tuyệt đỉnh như vậy giúp đỡ, nói không chừng Long Hổ sơn có thể nhảy vọt lên ngôi đệ nhất Cửu Đại Thiên Môn. Còn mình cũng có thể vững vàng nắm lấy ngôi vị Chưởng môn Long Hổ sơn...
Bò qua một cơ hội tốt như vậy, Quách Hiểu có cảm giác như lòng mình đang rỉ máu.
Bọn lão nhân đậu hũ dẫn Vũ La theo một con đường nhỏ vòng ra sau lưng ngọn sơn phong.
Ngọn núi thẳng đứng, giống như một tảng đá khổng lồ cắm sâu xuống đất. Ngoài ngọn núi ra, xung quanh toàn là bình địa, xa xa vẫn là một mảng mông lung mờ mịt không thấy rõ ràng.
Phía sau có một gian nhà đá, trước cửa có một cối xay bằng đá, hiển nhiên đây là chỗ ở của lão nhân đậu hủ, dưới hiên nhà còn có vài đống đậu. Nhìn qua giống như đây là nơi ở của nông phu, chứ không giống như nơi một cao thủ tuyệt thế tiềm tu.
Vừa vào nhà, mùi đậu đã ập vào mặt. Lão nhân đậu hủ tiện tay kéo một chiếc ghế đá ngồi xuống.
Lão nhân đậu hủ không nói với Vũ La trước, mà quay sang hán tử trung niên:
- Lẽ ra ngươi không nên vạch trần tiềm lực của Vũ La. Vừa rồi ngươi cũng thấy biểu hiện của bọn người kia, chuyện này là một ẩn họa rất lớn đối với Vũ La trong tương lai.
Hán tử trung niên bĩu môi:
- Thấy sắc mặt bọn tiểu nhân này, ta không nhịn được.
Lão nhân gầy gò bên cạnh cười ha hả khuyên giải:
- Đã là như vậy, cứ mặc kệ đi. Tính của y vốn là như vậy, bao nhiêu năm qua vẫn không thể thay đổi.
Lão nhân đậu hủ lắc lắc đầu bất đắc dĩ, nói với Vũ La:
- Ta họ Tần, là Tần Thời Nguyệt, lão nhân gầy kia gọi là Cổ Tinh Hà, tên lỗ mãng này là Trương Thái.
Vũ La nhất nhất thi lễ, miệng hô tiền bối.
Tần Thời Nguyệt lại nói:
- Thật ra bảo ngươi ở lại cũng không có bảo bối gì cho ngươi, chỉ là muốn kể cho ngươi nghe một số việc.
Vũ La không dám tham lam:
- Lần này vãn bối tới Thiên giới, đã có thu hoạch rất lớn.
Tuy rằng thứ mà hắn thật sự muốn tìm lại không thấy.
Trương Thái bên cạnh lên tiếng nói:
- Thủ đoạn của tên thợ rèn kia đã thất truyền trên thế giới này, bất quá truyền thừa của y cũng đến từ thế giới này, hiện tại từ tay y truyền lại cho ngươi, coi như là trả lại. Làm như vậy sẽ không hao tổn cơ duyên của ngươi, ngươi không cần lo lắng.
Vũ La gật gật đầu.
Tần Thời Nguyệt nhìn Vũ La:
- Nghe nói ngươi là người Nhược Lô Ngục ư?
- Đúng vậy.
Tần Thời Nguyệt gật đầu:
- Chẳng trách đám tiểu tử này không biết ngươi.
Nhược Lô Ngục không tiếp xúc nhiều với những môn phái bình thường, đám tu sĩ tự cho mình là 'thanh niên tài tuấn' kia tự nhiên không biết Vũ La. Mà thanh danh của Vũ La, bởi vì Đồng trưởng lão cố ý che giấu, cho nên vẫn chưa lan tràn ra.
Chu Thanh Giang cũng là một kẻ tâm tư sâu sắc. Một đứa con rể tốt như vậy, tự nhiên lão chỉ muốn mình mình độc chiếm. Hiện tại xem ra đã có một Cốc Mục Thanh tranh đoạt cùng con gái mình, cho nên cũng không tiết lộ ra ngoài.
Vì vậy cho nên, dưới sự khống chế của hai vị trưởng lão này, đám thủ hạ tự nhiên không dám tự tiện truyền bá.
- Nhược Lô Ngục...
Lão nhân Cổ Tinh Hà bên cạnh buông lời cảm thán:
- Lúc chúng ta đến, Nhược Lô Ngục tồn tại hay chưa?
quả nhiên Trương Thái là kẻ không có nhiều tâm cơ, buột miệng nói:
- Đã có, bất quá lúc ấy vẫn chưa được ai phát hiện, không biết đã bao nhiêu năm rồi...
Vũ La giật thót trong lòng, bọn người này xuất hiện lúc Nhược Lô Ngục còn chưa bị ai phát hiện, rốt cục bọn họ đã bao nhiêu tuổi?
Sức người có hạn, một con rùa sống mấy ngàn năm chưa chắc đã thông minh hơn con sống mấy trăm năm. Cho dù trí lực, tiềm lực đấy lên tới cực hạn, chỉ cần thời gian trăm năm là có thể thực hiện được, sau đó thuần túy là quá trình tích lũy kinh nghiệm sống, sống quá lâu, tự nhiên có người ngộ ra, phản Phác Quy Chân, tính tình trở nên giống như trẻ con, trên thực tế là người ta không cần quan tâm điều gì nữa.
Tần Thời Nguyệt ôn hòa nhìn Vũ La:
- Bên trong Nhược Lô Ngục, chưa từng có người nào thoát ra được, phòng thủ kiên cố tới mức không cần cao thủ tọa trấn. Thế giới này cũng là như vậy.
Vũ La cau mày:
- Ý của tiền bối là...
Tần Thời Nguyệt nở một nụ cười khổ:
- Các ngươi thấy người Thiên Nhai trên cao chót vót, e rằng không ai ngờ được, trên thực tế chúng ta cũng chỉ là một bọn tù phạm mà thôi.
Vũ La giật mình kinh hãi:
- Tù phạm ư, thế nhưng các vị tiền bối...
- Chúng ta có rất nhiều tự do trong thế giới này, chỉ cần không can thiệp quá nhiều vào thế giới này, sẽ không ai để ý tới chúng ta. Vì sao lại buông lỏng như vậy? bởi vì thế giới này cũng giống như Nhược Lô Ngục, là một ngục giam phòng thủ kiên cố, cho dù không có cao thủ tọa trấn, chúng ta cũng không thể trốn thoát.
- Vì sao thế giới này không có Tiên Nhân? Một ngục giam làm sao có Tiên Nhân tồn tại?
- Chúng ta không thể can dự vào thế giới này, chỉ cần có dị động một chút, sẽ bị những người ở trên phát hiện. Cho nên mọi người không thể sử dụng pháp lực, đạo Thiên Mệnh Thần Phù kia là do các tiền bối liều mạng tìm về, vì chuyện này, chúng ta đã tổn thất mười chín người, trả giá đắt như vậy, chỉ vì lưu lại cho chúng ta một hy vọng nhỏ,
← Ch. 200 | Ch. 202 → |