← Ch.217 | Ch.219 → |
Cho nên Diệp Niệm Am biết rằng Cốc Thương nói môn hạ Ngự Trảm Đài của y toàn là quan sai cảnh giới Cửu Cung Quảng Hạ trở lên, đó cũng chỉ là thổi phồng, Trong số hàng chục môn hạ đệ tử của môn phái kia, e rằng chỉ có Chưởng môn phái ấy đạt tới cấp bậc này.
Ba người chậm rãi chạy tới Thiên Thai sơn, vừa mới xuất hiện, lập tức có một đạo ánh sáng lôi đình lóe lên giữa không trung, tiếng sấm vang rền. Hai tên tu sĩ thân khoác tiên giáp màu vàng, lưng đeo bảo đao thình lình xuất hiện, mỗi tên cầm trong tay một lá cờ vài rất lớn, trên có thêu ba chữ Ngự Trảm Đài thật to, phấp phới bay trong gió.
- kẻ tới là ai, dám xông vào Ngự Trảm Đài, có biết đây là chỗ lấy đầu không?
Hai tên quan sai giữ cửa quát mắng, trong lòng Diệp Niệm Am quả thật cảm thấy tức tối, nhưng rốt cục lão vẫn là lão hồ ly, vô cùng nhẫn nại, ôm quyền nói:
- Làm phiền thông báo một tiếng, Nhược Lô Ngục Diệp Niệm Am đã tới.
Hai tên quan sai giữ cửa nghe vậy, sắc mặt rõ ràng khẽ biến, nhưng vẫn ra vẻ lạnh nhạt nói:
- Chờ ở đây.
Một tên ở lại, tên kia trở vào Thiên Thai sơn bẩm báo,
Chuyện này đã làm Diệp Niệm Am tức giận không ít, Vũ La ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, không khỏi nở một nụ cười lạnh lẽo.
Sau một lúc, một tiếng cười sang sảng vang lên:
- Ha ha ha, thì ra là Diệp Đại nhân đã tới, thật là xấu hổ, chỉ là đám thủ hạ của ta quy củ rất nghiêm, không phải là cố ý chậm trễ.
Cốc Thương vẫn giữ dáng vẻ phóng đàng như vậy, duy có trên người thay một bộ quan phục màu tím nhạt, đây là sắc phục của Cửu Đại Thiên Môn.
Diệp Niệm Am cười trơ khấc:
- thủ đoạn của Cốc Đại nhân quả thật tài tình, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi đã bố trí Ngự Trảm Đài ra hình ra dáng, quả thật chẳng khác nào một nha môn.
Diệp Niệm Am châm chích vô cùng khéo léo. Lão nói Ngự Trảm Đài giống như nhà môn, ý rằng Ngự Trảm Đài của ngươi vừa mới thành lập, chỉ là một gánh hát rong, vượn đội mũ người lại cho mình là người.
Hai tên quan sai canh cửa khi nãy, thân hình cường tráng có thừa, nhưng trầm ổn không đủ, không giống quan sai chuyên nghiệp chút nào.
những cao thủ mà Cốc Thương thu nạp trước kia đều không phải theo nghiệp quan gia, toàn là loại người phóng túng đã quen. Cho dù khoác bộ áo quan sai lên người, nhưng khí chất phóng túng vô kỷ luật cũng không thể nào gột rửa hết trong ngày một ngày hai.
Diệp Niệm Am là lão hồ ly, liếc mắt đã nhìn ra, bèn nhân cơ hội đả kích nhẹ Cốc Thương một cái.
Cốc Thương cũng không có cách nào, hiện tại nha môn của Cửu Đại Thiên Môn đều thiếu người, y không biết làm sao đành phải chiêu mộ người mới. Đương nhiên thực lực bọn chúng không tệ, nhưng về phương diện hàm dưỡng còn kém rất nhiều.
- Diệp Đại nhân hảo nhãn lực.
Cốc Thương chỉ ôn hòa nói một câu, sau đó gạt chuyện này sang bên không giằng co nữa, đưa tay ra mời.
Vũ La ở bên cạnh nhìn hai lão hồ ly ngấm ngầm đọ sức, cười trộm trong lòng, Diệp Niệm Am cùng Hắc Thủy Tiên bước vào trước, Vũ La vừa định theo sau, thình lình một bàn tay to tướng ngăn hắn lại, Cốc Thương không chút khách sáo:
- bản tọa đã nói trước, cảnh giới Cửu Cung Quảng Hạ trở xuống không thể vào Ngự Trảm Đài của ta, vì sao ngươi không tự biết phận mình, còn muốn vào đây?
Vũ La thủy chung không hiểu được, vì sao Cốc Thương gây khó dễ cho mình đủ điều như vậy. Cũng có thể chuyện này không có lý do gì, không thích chính là không thích.
Vũ La cũng từng mang nghi hoặc của mình nói với Mã Hồng và Kiều Hổ, Kiều Hổ là người chất phác, cho nên không nói được gì, nhưng Mã Hồng tâm địa gian giảo, y cười một tiếng hết sức khó nghe, nói với Vũ La:
- Nếu ngươi cực khổ trồng nên một cây cải trắng tươi mơn mởn, lại bị heo ăn mất, vậy ngươi có thích con heo đó hay không?
Tuy rằng so sánh như vậy là thô tục và khập khiễng, nhưng cũng có thể nói lên được chút đạo lý.
Đối với Cốc Thương, cho tới bây giờ Vũ La vẫn giữ thái độ có thể nhịn được thì nhịn. Đương nhiên trước hết là vì Cốc Mục Thanh, tiếp theo là vì tiền kiếp hắn đạp người ta một cước, đời này lại muốn cưới con gái người ta, đương nhiên là trong lòng hơi chột dạ.
Bất quá thiên hạ đệ nhất hung nhân không có khả năng nhường nhịn mãi, hiện tại bị Cốc Thương ngăn lại, Vũ La không ngừng nhắc nhở trong lòng rằng mình phải nhịn, Sau đó vẻ mặt ôn hòa nói:
- Cốc Đại nhân cần gì phải làm như vậy?
Cốc Thương hừ lạnh một tiếng, bất chợt bước tránh sang bên, hoàn toàn ra ngoài dự liệu của mọi người:
- Đừng trách bản tọa không nhắc nhở ngươi trước, đây là ngươi tự mình chuốc khổ vào thân.
Rất nhanh Vũ La đã hiểu được ý của những lời này,
Ngọn chủ phong của Thiên Thai sơn bị một luồng kim quang có hình kim ấn bao phủ hoàn toàn.
Bên ngoài kim quang nổi lên đạo đạo phù văn, giống như linh xà bò loạn xạ, sau đó tất cả chìm vào ngọn chủ phong, ở mặt phía nam của kim quang mở ra một cánh cửa thật lớn, dưới một cổng chào năm cột ba cửa, bày trí một chiếc ngọc ấn.
Đi tới trước mặt mới có thể nhìn ra, ngọc ấn này thật ra cũng rất khổng lồ, cao bằng đầu người, đáy vuông vức một trượng, toàn thân trắng toát, toát ra hào quang màu xanh ngọc, linh khí phát tán.
Thân Đồ Nghĩa, một trong ba vị Phán Quan của Thẩm Phán Đình đang đứng bên cạnh ngọc ấn, cười nói:
- Đây chính là quy củ do Cốc Đại nhân định ra. Trong Thẩm Phán Đình chúng ta, ngoại trừ y, quả thật không còn ai có thể ra tay rộng rãi như vậy.
Thân Đồ Nghĩa chính là thượng quan của Diệp Niệm Am, đứng ở cửa nghênh đón như vậy quả thật đã vô cùng nể mặt.
Cốc Thương ngoại trừ chức vụ ở Ngự Trảm Đài ra, còn là Khách Khanh của Cửu Đại Thiên Môn, địa vị hơn xa Thân Đồ Nghĩa, tự nhiên Thân Đồ Nghĩa không dám chậm trễ.
Kim quang hình kim ấn bao phủ ngọn chủ phong Thiên Thai sơn, ngọc ấn thật lớn kia, tất cả là do Cốc Thương bỏ tiền túi ra. Y tung hoành Trung Châu đã nhiều năm, tuy rằng cương trực không thích xu nịnh, nhưng cũng có được chút của cải.
Vũ La nhìn thấy ngọc ấn lớn như vậy không khỏi nuốt nước bọt ừng ực, không ngờ nhạc phụ tương lai của mình còn có bảo bối tốt như vậy. Người bên ngoài không thể nhìn ra, nhưng Vũ La lại có thể cảm giác được, chỗ trân quý nhất của ngọc ấn này chính là bên trong có thai nghén một luồng Ngọc Thạch Tinh Khí hết sức tinh thuần.
Chuyện đáng tiếc duy nhất là luồng Ngọc Thạch Tinh Khí này còn chưa tới lúc thành thục hoàn toàn, cả khối ngọc đã bị khai thác ra khỏi mạch ngọc, tạo hình thành ngọc ấn như hiện tại, Nếu chờ thêm vài vạn năm, luồng tinh khí này có thể thai nghén ra được một khối Thiên Sinh Thần Ngọc.
Đáng tiếc... đáng tiếc... Vũ La tiếc nuối trong lòng không thôi.
Dù là như vậy, luồng Ngọc Thạch Tinh Khí này cũng trân quý vô cùng, ngàn năm khó gặp.
chỉ là cho đến bây giờ Vũ La vẫn không biết, rốt cục ngọc ấn này được bày trí ở đại môn có ý tứ gì, Cốc Thương tiến lên nói:
- Tuy rằng Thái Thượng Ngọc Ấn này không có thần thông gì, nhưng có thể phân biệt chính xác cấp bậc của tu sĩ. Từ lúc Ngự Trảm Đài được thành lập, nó đã được bày ở nơi này, tu sĩ dưới cảnh giới Cửu Cung Quảng Hạ sẽ không được nó cho vào.
Cốc Thương nói như vậy, ba người Vũ La mới chú ý. bên dưới cổng chào năm cột ba cửa này có một vầng sáng mờ mờ, hiển nhiên cũng là một đạo cấm chế. Xem ra nếu không được Thái Thượng Ngọc Ấn này cho phép, quả thật không có cách nào tiến vào cửa, cấm chế này nhìn qua hết sức bình phàm, thật sự không thể đánh vỡ xông vào được sao?
Vũ La nhìn Cốc Thương một cái, Thái Thượng Ngọc Ấn này chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy, Ngự Trảm Đài cũng là một nha môn, đắc tội với người không ít, cho nên mới lo lắng có người tìm tới cửa gây sự.
huống chi chỉ bằng vào luồng Ngọc Thạch Tinh Khí bên trong ngọc ấn nọ, không thể nào không có thần thông gì khác như lời Cốc Thương vừa nói khi nãy.
Vũ La hết sức thèm thuồng luồng Ngọc Thạch Tinh Khí nọ, dù sao cũng là bảo bối có thể thai nghén ra Thiên Sinh Thần Ngọc. Nếu luồng Ngọc Thạch Tinh Khí này phun vào Thiên Phủ Chi Quốc của mình, vậy rừng ngọc trúc của mình nhất định sẽ càng thêm tươi tốt.
Rừng Bồng Kinh Thần Mộc đã cho mình biết bao bất ngờ thú vị, không biết rừng ngọc trúc có thể cho mình bất ngờ như vậy hay không?
← Ch. 217 | Ch. 219 → |