← Ch.238 | Ch.240 → |
Chỉ mất thời gian một ngày, Vũ La đã rèn được một món pháp bảo thất phẩm hạ, hơn nữa còn có thể tiếp tục thăng cấp.
Bất luận là hiệu suất hay là chất lượng, vẫn tốt hơn những pháp môn luyện khí hiện tại rất nhiều.
Sau bốn ngày, rốt cục Vũ La xuất quan.
Nếu hắn còn không ra, Chu Cẩn sẽ hóa điên.
Hiện tại ngay cả binh sĩ Chu gia cũng biết, Đại tiểu thư chỉ mạnh miệng mà thôi. Vũ La vừa xuất quan, lập tức có người chạy vội đi báo cho Chu Cẩn:
- Tiểu thư, tiểu thư, hắn đã xuất quan...
Chu Cẩn lại tỏ ra dáng vẻ vô cùng ung dung tự tại, chậm rãi tiếp tục chuyện đang làm dở:
- Biết rồi.
Rốt cục Chu Cẩn cũng không kháng cự được nỗi nhớ trong lòng, thầm nhủ bản tiểu thư quyết định rộng lượng một chút, nếu ngươi lập tức tới tìm ta, ta sẽ không so đo với ngươi.
Nhưng Vũ La được người nhờ cậy, vừa xuất quan đã vội vàng đi tìm Mã Hồng. Chu Cẩn đợi trong khuê phòng tạm thời của mình hai canh giờ, lúc này trong khuê phòng oán khí đã xông tận trời cao, kết thành một đạo quỷ khí màu đen trên nóc phòng...
Mã Hồng cùng Kiều Hổ đang có mặt, Vũ La bèn đưa thứ mình vừa luyện chế ra. Đó là một hạt châu màu bạc, giống như vật sống, quay tròn trong lòng bàn tay.
Mắt Mã Hồng lập tức sáng rực:
- Là pháp bảo thất phẩm hạ, còn có được linh tính như vậy...
Y vội vàng đón lấy, Vũ La thấy y không vì pháp bảo này chỉ có phẩm chất thất phẩm hạ mà coi thường, cũng rất hài lòng, rốt cục mình cũng không nhìn lầm người.
Nếu Mã Hồng nhờ cậy Vũ La. kết quả lại chê bai Vũ La luyện chế ra món pháp bảo này phẩm cấp quá thấp, vậy chắc chắn về sau Vũ La không thèm nhìn tới y nữa.
Mã Hồng rót linh nguyên của mình vào trong hạt châu kia, nhất thời sắc mặt đại biến.
Kiều Hổ còn tưởng rằng có gì không đúng, vội vàng hỏi:
- Lão Mã làm sao vậy?
Mã Hồng không nói gì, thần sắc nghiêm túc khoát tay ngăn Kiều Hổ lại. Sau đó vô cùng cẩn thận khống chế linh nguyên, dạo qua lại một vòng bên trong pháp bảo.
Sau khoảng thời gian uống cạn chén trà, Mã Hồng thở ra một hơi thật dài, nhìn Vũ La với ánh mắt như nhìn quái vật:
- Vũ huynh đệ, rốt cục ngươi là người hay quỷ vậy?
Vũ La cười khổ:
- Lão tử vất vả lắm mới luyện chế ra món pháp bảo này, ngươi cảm tạ ta như vậy sao? Kiều Hổ bên cạnh cũng mỉm cười, Mã Hồng xua tay:
- Kiều Hổ ngươi không biết, hừ hừ, nếu ta nói ra, bảo đảm ngươi sẽ hâm mộ không thôi. Kiều Hổ cũng cảm thấy tò mò:
- Rốt cục là chuyện gì, ngươi đừng kích thích người khác có được chăng?
Mã Hồng khẽ nâng tay lên, hạt châu chậm rãi bay lên, linh khí tràn trề:
- Trong này không có chút khí tức nào của người khác.
Ban đầu Kiều Hổ còn chưa hiểu rõ, thình lình bừng tỉnh ngộ, suýt chút nữa nhảy chồm lên ghế:
- Ngươi nói cái gì? Không có một tia khí tức của người khác, không có cả khí tức của Vũ La sao? Chuyện này không có khả năng.
Mã Hồng gật đầu nói:
- Cho nên ta mới nói, ngươi sẽ hâm mộ không thôi. Cho nên bảo vật này hoàn toàn có thể tương hợp với ta, hơn nữa...
Y cố ý kéo dài giọng, thật sự khiến cho Kiều Hổ chờ không nổi, sau đó mới nói:
- Bên trong bảo vật này trận pháp phức tạp vô cùng, hơn nữa còn có thể tiếp tục thăng cấp theo ta thăng cấp.
Kiều Hổ nghẹn lời không biết nói gì, vô cùng ghen tị nhìn Mã Hồng:
- Tên chày gỗ như ngươi quả thật vô cùng may mắn. Vũ huynh đệ, đệ cũng phải giúp ta luyện chế một món pháp bảo mới được.
Vũ La cười nói:
- Món pháp bảo mà huynh lấy được trong Nhạc Băng Uyên cũng không kém gì pháp bảo của Mã Hồng. Không nên tham lam quá nhiều pháp bảo, chuyên tinh một thứ vẫn hơn. Huynh xem những tên được xung là Đa Bảo, có tên nào có được thực lực đạt tới đỉnh phong hay không?
Không phải là Kiều Hổ không hiểu được đạo lý này, chỉ vì y quá mức hâm mộ Mã Hồng. Vũ La vừa nhắc nhở, y lập tức cười xòa:
- Chỉ là tên khốn Mã Hồng này vô cùng may mắn...
Mã Hồng đã luyện hóa hạt châu kia nhanh chóng, sau đó dùng công pháp thôi thúc. Hạt châu bay vù lên không, thân duỗi ra, hóa thành một thanh đoàn kiếm dài hai thước, toàn thân ngân quang chảy xuôi, lúc múa lên giống như dải ngân hà đang trút xuống.
Mã Hồng cười ha hả, chỉ Đông đánh Tây, thuận tay diễn luyện một bộ kiếm quyết.
- Ha ha ha, tốt, tốt quá, thật sự là muốn sao được vậy, từ trước tới nay ta chưa từng có cảm giác thoải mái như vậy...
Mã Hồng khen ngợi luôn miệng, nhưng tay không hề dừng lại, múa tít đoàn kiếm màu bạc khiến cho ngân quang bay đầy trời.
Kiều Hổ ở bên cạnh xem một lúc cảm thấy ngứa nghề, vỗ tay một cái, chiếc hộp dẹp mà y lấy được trong Nhạc Băng Uyên khi trước xuất hiện trong tay, cao giọng nói:
- Lão Mã, ta so với ngươi mấy chiêu...
Mã Hồng cười hắc hắc:
- Biết ngay là tiểu tử ngươi ghen tị, muốn tìm cớ làm cho ta xui xẻo, cứ việc thúc ngựa qua đây.
Kiều Hổ mở hộp trong tay ra, một đạo kim quang bay lên tận trời. Bên trong hộp là sáu mũi kim khâu thật dài, gần giống như kim của các y sư hiện tại dùng châm cứu.
Bên trong hộp vẫn còn năm mũi kim khâu, một mũi đã bay lên không.
Kim này chính là thượng cổ di bào, quả thật bất phàm, có thể hóa thành kim quang kéo dài, nhìn qua yếu ớt, thật ra vô cùng cứng cáp. Kiều Hổ diễn luyện kim này cũng đã mười ngày qua, mức độ thuần thục tự nhiên hơn xa Mã Hồng. Nhưng Ngân Hoàn phi kiếm của Mã Hồng là do Vũ La rèn nên, không pha tạp chút khí tức nào khác, Mã Hồng vừa cầm vào đã cảm thấy hết sức vừa tay.
Kim vừa bay lên, Mã Hồng lập tức giơ tay điểm một chi. Ngân quang lập tức bắn tới giống như thủy ngân vung vãi, kịp thời chế ngự kim quang, đánh cho Kiều Hổ trở tay không kịp.
Kiều Hổ nổi nóng:
- Giỏi cho tên chày gỗ này, dám chơi ta...
Lại hai mũi kim nữa bay lên, ba đạo kim quang hỗ trợ lẫn nhau tạo thành thế ỷ giốc, lúc này mới có thể miễn cưỡng ngăn chặn ngân quang đầy trời.
Mã Hồng đánh vô cùng thoải mái, thích chí vô cùng, bật cười ha hả. Hai người tỷ thí với nhau đã thu hút đám ngục tốt xung quanh vây lại quan chiến. Bọn họ nhìn thấy thủ đoạn của hai người, ai nấy lấy làm kỳ, trong lòng âm thầm bội phục.
Mã Hồng đang lúc hưng phấn, vẫn chiếm thượng phong một chút. Kiều Hổ gầm lên một tiếng, sáu mũi kim khâu cùng bay lên một lượt, nhất thời kim quang mãnh liệt. Mã Hồng lập tức chịu không được nữa, sắp sửa thất bại. Y sợ bảo bối của mình bị thương, vội vàng thu Ngân Hoàn phi kiếm lại, cuộn tròn chui vào lòng bàn tay.
Sáu mũi kim của Kiều Hổ bay tới lập tức dừng lại trên trán Mã Hồng. Tuy rằng y không dùng sức, nhưng cũng có một giọt máu chảy ra.
Mã Hồng nổi giận:
- Tên Kiều man tử này, ngươi hãy chờ đó, sau khi ta luyện thành thục bảo bối Vũ huynh đệ cho ta, sớm muộn gì cũng trả lại ngươi một kiếm.
Kiều Hổ cười ha hả:
- Được, ta chờ ngươi.
Hai người tranh cãi ầm ĩ một trận, thật ra trong lòng đều rất vui mừng. Nhất là Mã Hồng, cất tiếng khen ngợi từ tận đáy lòng:
- Vũ huynh đệ, ngươi thật sự là thần nhân, rốt cục ngươi làm thế nào luyện được bảo bối này vậy, vì sao ngay cả khí tức của ngươi cũng không có? Chẳng những ngươi biết chế phù còn biết luyện khí, còn gì ngươi không biết nữa không, nói ta biết với?
Vũ La cười lắc đầu:
- Chuyện ta luyện khí, các ngươi biết là đủ, đừng lan truyền ra ngoài.
Hai người cùng gật đầu, đồng thanh nói:
- Ngươi yên tâm, chúng ta tự biết trong lòng.
Kiều Hổ lại nói:
- Mã Hồng ngươi thật là diễm phúc tày trời cho nên mới có được Ngân Hoàn phi kiếm này, có thể ngăn cản được ba mũi kim khâu của ta. Kim của ta chính là thượng cổ pháp bảo, và lại cấp bậc còn cao hơn Ngân Hoàn phi kiếm của ngươi. Chờ sau khi ngươi tập luyện quen tay, tối thiểu có thể đánh ngang tay với ta.
Mã Hồng đắc ý cười hắc hắc:
- Ta chỉ là được hưởng lây phúc khí của Vũ huynh đệ.
Giọng ba người nói với nhau rất khẽ, đám ngục tốt quan chiến xung quanh không dám tới gần, tự nhiên không thể nghe thấy được gì.
Vũ La bảo bọn họ giải tán, Mã Hồng túm lấy hắn, nói rằng nhất định phải mời hắn uống một bữa. Với tình cảm giữa ba người, nói chuyện thù lao quả thật là khách sáo, Mã Hồng cũng không phải là người keo kiệt.
← Ch. 238 | Ch. 240 → |