← Ch.258 | Ch.260 → |
Chủ quán cũng không biết giá trị chân thật của chiếc nhẫn này, còn đắc chí nghĩ mình chiếc tiện nghi, một cái nhẫn rách nát không có tác dụng gì không ngờ đã đổi được một cây ngọc trúc, quá lời rồi.
Hắn cũng không biết linh văn trên chiếc nhẫn này trân quý như thế nào- cho dù là Vũ La. hiện tại cũng không hoàn toàn rõ ràng, đợi tương lai hiểu được cũng cực kỳ chấn động.
Nhìn Vũ La cầm chiếc nhẫn phong cách cổ xưa kia về, ba người nhất thời vô cùng kính nể, nhất là Hổ Mãnh, thẹn đỏ mật nói:
- vẫn là Vũ huynh đệ lợi hại, không ngờ rằng ta tự cho là có thuật giám bảo lại lật thuyền trong mương. Nếu không có ngươi, sáu trăm miếng Ngọc Tủy này đã trôi theo dòng nước...
Vũ La cười nói:
- Thật ra lần này ta còn phải cảm ơn ngươi.
Hổ Mãnh sửng sốt, chợt hiểu ra, chi chiếc nhẫn nói:
- Thứ này thực sự là bảo bối?
- Ngươi vừa rồi cũng đã nói, bộ linh văn này nếu gặp được phù sư biết hàng, mấy ngàn miếng Ngọc Tủy cũng bán được.
Vũ La cẩn thận thu chiếc nhẫn lại:
- Ta chính là phù sư biết hàng, bộ linh văn này mặc dù bây giờ còn không tìm ra ý tứ gì rõ ràng, chẳng qua ta có một loại dự cảm, hẳn là vô cùng hùng mạnh!
Hổ Mãnh vốn có chút buồn bực vì nhìn nhầm, hiện tại Vũ La vừa nói vậy, hắn lại trở nên cao hứng:
- Ha ha. nói như vậy ta còn có công lao!
Hắc Thủy Tiên ở bên cạnh nhìn, không khỏi tán thường: Vũ La chẳng những đã đoạt được bảo vật. hơn nữa rất cao tay, chỉ nói hai ba câu, Hổ Mãnh chẳng những không cảm thấy xấu hố, ngược lại quan hệ với Vũ La càng tiến thêm một bước, thiếu niên trẻ tuổi này làm sao có thể thành thục như vậy?
Nàng cũng không biết Vũ La kiếp trước chịu thiệt nhiều vì quá mức cao ngạo, chúng bạn xa lánh, không ai úng hộ, kiếp này ở phương diện đối nhân xử thế tự nhiên trở nên khéo léo hơn rất nhiều.
Giữa đường trì hoãn như vậy, sắc trời đã gần tối, khi bọn họ chạy tới hội đấu giá người đã đến không ít.
Một ngàn miếng Ngọc Tủy tiền thế chấp vào trong đã ngăn tuyệt đại bộ phận tu sĩ ở ngoài cửa. Vì duy trì trật tự, ngoài phòng đấu giá có mười tám tu sĩ đồ đen. đứng thành hình chữ bát ngay cửa. Mỗi tu sĩ đều có được tu vi cảnh giới Đạo Cảnh Đan Thai, chỉ mười tám người này đã chấn nhiếp những tiểu thương tiểu phiến kia không dám tới gần phòng đấu giá.
Lần bán đấu giá này chính là hội đấu giá lớn ba năm một lần, không thiếu hào khách nhận được thiệp mời đặc biệt, bởi vậy khi mấy người Vũ La đi vào, lập tức có thể thấy trên bầu trời một mảnh bảo quang sáng lạn. hoặc là một mảnh hỏa vân rộng lớn, các loại pháp bảo phi hành cỡ lớn thỉnh thoảng đáp xuống.
Những pháp bảo này, hoặc là giày, hoặc là chiến xa, hoặc là hành cung, đủ các dạng bảo vật đáp xuống, chiếu rọi huy hoàng một nửa đào Long Mãng.
Pháp bảo đều được chủ nhân tiện tay thu lại, bên ngoài phòng đấu giá không đậu đầy xe ngựa giống như trong giới thế tục.
Chẳng qua quảng trường rộng lớn bên ngoài phòng đấu giá đã bị hơn trăm tên tiểu thương tiểu phiến chiếm cứ, bọn họ duy trì khoảng cách an toàn nhất định với mười tám tu sĩ đồ đen. sau đó bày sạp hàng lớn tiếng rao hàng. Đêm nay những người tới nơi này đều là người đại phú đại quý của Tu Chân Giới, nói khoa trương một chút, chỉ cần lấy một chút trong móng tay ra, đã đủ cho những tiểu thương tiểu phiến này ăn cả đời rồi.
Chỉ cần dẫn tới sự chú ý của một vị quý nhân, thương phẩm của mình rất có thể bán được giá cao.
Bốn người Vũ La chen vào. Hổ Mãnh trước đó đã chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ, sau đó cầm một miếng thè ngọc trở về, tiếp đón mọi người đi vào.
Mặt chính của thẻ ngọc là số hai mươi, mặt sau chính là một mảnh kim văn. kim văn này cũng là một loại trận pháp để phòng ngừa giả mạo. Con số trên mặt chính ứng với một gian phòng, nơi này dù sao cũng là hắc thị, mọi người tới mua hàng chứ không phải đến gây chuyện phiền toái, cho nên mỗi người mua đều không muốn đối mặt nhau. Vừa vào đến. sau khi làm xong thủ tục, ai nấy dựa theo số tìm được phòng của mình, trong phòng có trận pháp đặc thù. có thể nhìn thấy vật phẩm đấu giá trong đại sảnh, hơn nữa có thể trực tiếp cạnh tranh giá cả.
Bọn Vũ La cầm thẻ ngọc đi vào đại sảnh bán đấu giá. đã có một thiếu nữ dung mạo thanh tú. thần thái nhu thuận tiến tới chào đón. tươi cười hỏi thăm một tiếng, dẫn mọi người đi tới phòng số hai mươi của bọn họ.
Dọc trên đường đi, trong đôi mắt của Hổ Mãnh thỉnh thoảng hiện lên một vòng linh quang, đánh giá chỗ ngồi xung quanh trong đại sảnh đấu giá này. Ba người Vũ La lại yên lặng theo phía sau. không dám quấy rầy Hổ Mãnh.
Thiếu nữ dẫn bốn người đến gian phòng số hai mươi, căn dặn qua loa vài lời liền khom người lui ra ngoài. Hắc Thủy Tiên lập tức đóng cửa:
- Thế nào?
Hổ Mãnh bất đắc dĩ lắc đầu:
- Cả toàn đại sảnh này đều được một loại trận pháp thâm ảo gia trì. Phán Quan Nhàn của ta cũng không nhìn thấu trận pháp này.
Chu Cẩn cũng gật đầu nói:
- Thiếu nữ kia trên người mang theo một loại pháp khí nào đó, có thể tránh được trận pháp quấy nhiễu. Nếu không có nàng ta dẫn đường, chúng ta muốn đi ra ngoài chỉ sợ sẽ lập tức bị hãm vào bên trong trận không thể thoát thân.
Hắc Thủy Tiên hừ một tiếng:
- Cảnh giác thật cao! Chủ nhân nơi này chỉ sợ cũng không phải là nhân vật quang mình chính đại gì, nếu không sẽ không làm như thế.
Hổ Mãnh hỏi Vũ La:
- Chúng ta hiện tại làm gì đây?
Vũ La nói:
- Ta tự có biện pháp tìm được người chủ sự nơi này...
Hắn không nói tìm được như thế nào, mọi người cũng không hỏi, có một ít pháp môn là bí mật tối cao của tu sĩ. người ngoài không tiện tùy tiện mở miệng truy hỏi.
Hổ Mãnh nói:
- Chúng ta âm thầm đi theo người đó, rời khỏi nơi này rồi bất hắn hỏi.
Bốn người cùng gật gật đầu.
Tâm trí của Vũ La không ở trong hội đấu giá, tự tìm một góc ngồi xuống, lặng lẽ thà Phù Cổ ra. Thiên hạ ngũ phương, chưa chắc không tìm được trận pháp có thể ngăn cản Phù cổ, thế nhưng ít nhất Lệ Thương Hải còn chưa có tìm được.
Phù Cổ lẻn vào lòng đất, xuyên qua tầng tầng trận pháp, trên đường đi tra xét tất cả những người gặp được. Nơi này tổng cộng có bốn mươi chín phòng, hôm nay tất cả đều ngồi đầy người, trong đó có mấy vị Đại Năng. Vũ La mặc dù cực kỳ tin tưởng đối với Phù Cổ, nhưng gặp phải Đại Năng cũng vô cùng cẩn thận.
Nhưng chủ sự hội đấu giá bên này chẳng những không có một gã Đại Năng, thậm chí ngay cả lực lượng phòng ngự đều lộ vẻ bạc nhược, cỗ lực lượng mạnh nhất chính là mười tám tu sĩ mặc đồ bên ngoài cửa. Người trong phòng đấu giá đều yếu hơn hai cấp bậc, hơn nữa trong toàn bộ phòng đấu giá, lực lượng bảo vệ của người chủ sự thật ra cũng không nhiều.
Điều này làm cho Vũ La có chút kỳ quặc: Chẳng lẽ người chủ sự lại có tin tưởng như vậy đối với trận pháp phòng ngự của phòng đấu giá?
Hắn tìm một vòng cũng không có phát hiện Lệ Thương Hải, thầm nghĩ lão già Hoang Hải Dạ Ma này cực kỳ giảo hoạt, có lẽ Cốc Mục Thanh đã đả thảo kinh xà, không đến lúc hội đấu giá bắt đầu, chỉ sợ Lệ Thương Hải sẽ không xuất hiện.
Hắn không có ác cảm gì đối với Lệ Thương Hải, chẳng qua lão tạp mao này không ngờ dám động thủ với Cốc Mục Thanh, vậy đã chủ định lão già này không có khả năng tồn tại trên thế gian này.
Vũ La áp chế lửa giận trong lòng, chờ hội đấu giá bắt đầu, chờ Lệ Thương Hải xuất hiện.
Hổ Mãnh cũng là một trong Tứ Đại Thần Bộ, đừng nhìn hắn có vẻ tục tằn, trên thực tế trong bông có kim. Một mặt tường của căn phòng này chính là dùng một loại thủy tinh đặc thù điêu khắc mà thành, từ bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài, bên ngoài lại không nhìn thấy bên trong.
Mặt ngoài bức tường này chính là đại sảnh đấu giá. trung ương là một đài cao hình tròn, đàm bảo từ bốn phương tám hướng đều có thể nhìn thấy rõ ràng vật phẩm bán đấu giá.
Một vòng xung quanh vừa đúng bốn mươi gian phòng.
Trên chiếc bàn vuông ở giữa gian phòng có một chiếc chuông ngọc, chỉ cần lay động nhẹ nhàng sẽ có trận pháp kết nối với đại sảnh đấu giá bên ngoài, thanh âm báo giá có thể trực tiếp truyền đến bên ngoài.
← Ch. 258 | Ch. 260 → |