← Ch.291 | Ch.293 → |
Chỉ còn phía Bắc không biết, còn có thể đi thử thời vận, Thần Điểu Phượng Hoàng ở phía Nam rõ ràng đã trưởng thành, bọn họ đã không qua được phía Đông, phía Nam lại càng không thể.
Vũ La dang rộng hai tay, không nói nửa lời.
Nếu Dịch Long cùng Chu Nghiên chính là bộ hạ chân chính của Vũ La. tự nhiên hắn sẽ thi triển chút thủ đoạn, khiến cho bọn họ ngoan ngoãn nghe lệnh. Nhưng hai người này không phải, Vũ La cũng lười không muốn làm gì, cứ đê cho bọn họ tự húc đầu vào tường, lúc ấy tự nhiên sẽ rõ.
Nhìn thấy Vũ La không hề phản đối, Dịch Long cảm thấy rằng mình đã thắng trong trận giao phong lần này với Vũ La. cao hứng đứng dậy chỉ về phía Bắc:
- Xuất phát!
Lần này Dịch Long rút kinh nghiệm lần trước, vô cùng cẩn thận tiến tới.
Vũ La có cảnh giới thấp nhất trong ba người, cho nên chi lẽo đẽo theo sau, Dịch Long cùng Chu Nghiên cũng không phản đối. Thật ra Dịch Long rất muốn bất Vũ La đi trước dò đường, đáng tiếc có Chu Nghiên ở bên cạnh, y không có mặt mũi nào làm như vậy.
Vũ La biết hướng Bắc tuyệt đối không có khả năng. Trong số Thần Thú Tứ Tượng, Bắc Huyền Vũ không nghi ngờ gì chính là con trầm ổn nhất. Trong Thần Thú Tứ Tượng, chiến lực của Huyền Vũ không phải là mạnh nhất, nhưng nếu Huyền Vũ đã quyết định không cho bọn họ qua, vậy bọn họ tuyệt không có khả năng đi qua từ hướng này.
Hiện tại chuyện mà Vũ La đang suy nghĩ trong lòng, chính là tiểu đội chín người Yêu tộc kia làm thế nào tiến vào từ địa bàn của Thanh Long?
Phía Bắc chính là một ngọn núi lớn, ba người vô cùng cẩn thận, cũng không nóng lòng tiến tới, mất thời gian nửa ngày mới tới được đỉnh núi. Nhìn về phía Bắc, một con sông lớn uốn lượn chảy dài, ngay dưới chân núi là một hồ nước. Con sông kia chảy từ phía Tây đố vào hồ, cuồn cuộn chảy ra phía Đông, chảy mãi không ngừng.
Nhưng thật ra hồ nước đặc biệt yên tĩnh, gió nhẹ thổi qua gây nên gợn sóng lăn tăn, phản chiếu ánh kim quang óng ánh.
Cảnh sắc tuyệt đẹp, Chu Nghiên cũng không khỏi thả lỏng thể xác và tinh thần, lòng ngực phập phồng hít sâu một hơi.
Dịch Long tỏ ra hết sức hài lòng:
- Xem ra bước đầu tiến về phía Bắc đã thành công, chúng ta đã lên được đỉnh núi mà không gặp trở ngại gì, có lẽ Dị Thú trấn thủ phía Bắc này đã không còn nữa, vận may của chúng ta quả là không tệ.
Dịch Long chỉ tay xuống dưới, hạ lệnh:
- Xuống núi.
Dịch Long đi trước làm gương. Chu Nghiên theo ở phía sau. Vũ La tự nhiên dừng ở cuối cùng.
Vũ La cũng không lạc quan như Dịch Long. Trên thực tế từ khi nhìn thấy dòng sông và hồ nước, Vũ La đã biết nơi này nhất định có một con Thần Thú Huyền Vũ. về chuyện vì sao ba người lên tới đỉnh núi mà không gặp trở ngại gì. chẳng lẽ bắt một con Thần Thú Huyền Vũ lên núi đánh nhau với mình?
Tuy rằng ngoài miệng Dịch Long nói rất thoải mái, nhưng tao ngộ ở rừng hoang đã giáng cho y một đòn đau điếng. Cho nên lúc y xuống núi, đôi mắt đảo quanh liên tục, chỉ cần gió thổi cỏ lay cũng lập tức sinh lòng cảnh giác.
Vũ La ở phía sau thấy vậy cười thầm.
Sau khi xuống núi, ba người đi thẳng một mạch tới bờ hồ, vẫn không có động tĩnh gì. Thật ra Vũ La rất hy vọng mình đã đoán sai, có thể thuận lợi rời khỏi địa vực thần bí này là hay nhất. Tuy rằng hắn thấy phía Nam cũng có hy vọng, nhưng thật ra cũng không có mười phần nắm chắc.
Xung quanh hồ nước đầy cỏ hoang cao bằng đầu người, vừa tới nơi này, nguyên hồn Vũ La bắt đầu xao động bất an. Hắn nhìn về phía một đám cỏ hoang, cảm thấy dường như có thứ gì đó đang ẩn trong cỏ theo dõi mọi người.
Vũ La bèn đứng yên bất động, phía trước Dịch Long cùng Chu Nghiên quay đầu lại thúc giục:
- Đi mau. làm sao vậy?
Vũ La nhìn chằm chằm đám cỏ hoang nọ, đám cỏ này bao quanh hồ nước một vòng, không nhìn thấy đâu là cuối. Hắn nhẹ nhàng lắc đầu:
- Không thể đi tiếp, ta phải lui về, xin hai người các ngươi cử tự nhiên.
Vũ La hoàn toàn không có hảo cảm với hai người này. Tuy rằng Chu Nghiên là chị vợ của minh, nhưng Vũ La cũng không cảm thấy mình phải có trách nhiệm gì với nàng.
Hắn nói dứt lời bèn xoay người rời đi. Nhắc nhờ một câu đã là làm hết trách nhiệm, hắn không cần biết hai người có nghe hay không.
Cũng giống như Dịch Long cảm thấy Vũ La là gánh nặng. Vũ La cũng cảm thấy hai người kia là aánh nặng của mình.
Vũ La xoay người bước đi, đã hoàn toàn chọc giận Dịch Long:
- Đã sắp sửa ra ngoài, không có nguy hiểm gì. vì sao ngươi muốn quay về, chẳng lẽ trong đầu ngươi toàn là đậu hũ?
Vốn Vũ La đang sải bước quay về, nhưng lúc này lại càng ngày càng cảm thấy bất an dường như sau lưng có vô số ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm. Cảm giác như có dao nhọn kề lung này khiến cho hắn cảm thấy không thoải mái, Dịch Long vừa gọi, Vũ La lập tức cất bước chạy như điên, nhanh chóng xông lên giữa sườn núi.
Chu Nghiên định gọi Vũ La lại, nhưng Dịch Long ngăn nàng lại, hung hăng nói:
- Mặc kệ hắn. để cho hắn bị vây khốn chết ở nơi này càng tốt, chúng ta đi thôi.
Hai người vừa quay người lại, liền ngây ngẩn cả người.
Ven hồ vừa rồi đầy cỏ hoang, hiện tại chỉ còn là mặt nước trống không, không có gì cả.
Dịch Long cảm thấy không ổn, mồ hôi lạnh chậm rãi từ thái dương rơi xuống, hạ giọng khẽ hỏi:
- Đây... đây là chuyện gì vậy?
Ánh mắt Chu Nghiên tỏ ra phức tạp vô cùng, rốt cục đã có một nhận thức hoàn toàn khác về vị muội phu tương lai mà mình vẫn khinh thường.
Vốn Chu Nghiên rất thương Chu Cẩn, hơn nữa tính tình Chu Cẩn rất hợp với nàng. Thủy chung Chu Nghiên vẫn cảm thấy trên thế gian này không có nam nhân nào có thể xứng với muội muội của mình.
Hơn nữa bản thân nàng là đi lên từ cấp bậc thấp nhất của Ám Vệ. Cho nên đối với chuyện Vũ La vừa gia nhập Ám Vệ đã là Chính Vệ cấp Giáp, nàng cảm thấy bất mãn vô cùng. Nàng cho rằng tên tiêu tử này bất quá nhờ nịnh bợ nhạc phụ, mới có được ưu đãi như vậy.
Cho nên nàng tới Nộ Lân sơn trang cũng lười không muốn gặp Vũ La. gặp rồi cũng không hề tỏ ra thân thiện. Cho đến lần trước, Vũ La nói ra bí mật của đạo thanh quang trong rừng hoang, nàng mới cảm thấy hơi kinh ngạc, thì ra tên tiểu từ này cũng không phải hoàn toàn vô dụng, tối thiéu cũng có được nhãn quang lão luyện.
Bất quá Chu Nghiên cũng rất bất màn. rõ ràng ngươi đã nhìn ra từ sớm. vì sao không nói ra sớm hơn?
Đến sáng hôm nay lựa chọn phương hướng rời đi, Vũ La đề nghị phía Nam đã khiến cho Chu Nghiên vô cùng thất vọng, cảm thấy về phương diện quyết đoán đại sự. Vũ La vẫn còn khiếm khuyết vài phần hỏa hậu.
Mãi đến lúc này, đến khi phiến cỏ hoang thình lình biến mất ngay trước mặt nàng cùng Dịch Long, nàng mới chợt cảm thấy có lẽ đề nghị của Vũ La mới là chính xác.
Bằng vào tu vi của nàng và Dịch Long, đừng nói là một đám cỏ, cho dù là một tu sĩ đẳng cấp cao cũng không có khả năng biến mất lặng lẽ không tiếng động trước mặt hai người như vậy.
Chu Nghiên cắn răng nói:
- Lui trở về trước đã.
Dịch Long cũng không có biện pháp nào hay, hai người yểm hộ lẫn nhau, chậm rãi thối lui về phía ngọn núi.
Nhưng vào lúc này, mặt đất dưới chân hai người thình lình biến mất.
Hai người bất ngờ không kịp đề phòng, cổ chân đã sa xuống nước, ai nấy vội vàng khống chế pháp khí bay lên. Bọn họ còn chưa kịp định thần, trên không thình lình xuất hiện một đám cây cỏ rậm rạp.
Vô số loài cây cỏ hình dáng kỳ dị xuất hiện xung quanh, từng sợi dây leo xuất hiện, trói gô hai người lại giống như dây thừng.
Dịch Long kinh ngạc vô cùng, quát to một tiếng:
- Thảo mộc thành tinh!
Dù là ai cũng không thể nào ngờ, ngay cả đám cỏ bên bờ hồ cũng đã thành tinh. Lúc trước Vũ La cảm thấy như có thứ gì đó ẩn trong đám cỏ nhìn trộm, trên thực tế chính là đám cỏ này đang nhìn trộm. Giờ phút này đám cây cỏ thành tinh thình lình xuất hiện tấn công, khiến cho hai người chật vật không chịu nổi. Mạnh ai nấy thi triển pháp bảo chém giết xung quanh, nhưng sinh mệnh lực của cỏ cây hết sức dẻo dai, cảnh lá bị chặt đứt đối với chúng cũng không phải là thương tổn lớn lao gì, lập tức mọc ra trở lại từng sợi dây leo tiếp tục cuốn tới.
← Ch. 291 | Ch. 293 → |