Vay nóng Tinvay

Truyện:Tiên Tuyệt - Chương 312

Tiên Tuyệt
Trọn bộ 862 chương
Chương 312: Yêu Thị Đấu Giá (trung)
0.00
(0 votes)


Chương (1-862)

Siêu sale Shopee


Quỳ Cửu nhìn hắn từ trên xuống dưới, lạnh lùng nói:

- Tiền thế chấp là năm ngàn miếng Ngọc Tủy.

Võ La bất động thanh sắc lấy ra năm ngàn miếng Ngọc Tủy, nhiều khoảng một chiếc xe ngựa, chất đống trên mặt đất, sau đó bào Kỳ Nguyên:

- Đi thôi, chúng ta vào xem náo nhiệt, nói không chừng có thể tìm thấy một ít bất ngờ trong loại phòng đấu giá cấp thấp thế này.

Câu 'phòng đấu giá cấp thấp' của Vũ La nghe hết sức chói tai, cơ mặt Quỳ Cửu giật giật một trận. Nhưng người ta nhẹ nhàng lấy ra năm ngàn miếng Ngọc Tủy, hiển nhiên tài lực hùng hậu, hơn nữa Quỳ Cửu cũng cho rằng Vũ La sử dụng dị bào trữ vật. Người có thể sử dụng dị bảo này hiển nhiên thực lực cũng hết sức hùng hậu, Quỳ Cửu không dám đắc tội.

Sắc mặt Quỳ Cửu tái xanh nhìn bọn Kỳ Nguyên tiến vào, bực tức vung tay thét lớn với đám thủ hạ của mình:

- Nhìn cái gì vậy, còn không mau mau thu hồi Ngọc Tủy. Một người đưa cho bọn họ một tấm thẻ bài đi.

Quỳ Cửu hung hăng trừng mắt nhìn theo bóng Vũ La, có vẻ ưu tư: Mộc Thần Trủng kết giao với quý nhân như vậy từ bao giờ?

Trước khi tới Đông Thổ, Chu Thanh Giang chuẩn bị cho Vũ La không ít, trong đó có rất nhiều Ngọc Tủy.

Vốn mấy thứ này là Chu Nghiên mang theo, nhưng bởi vì Chu Nghiên cùng Yêu tộc ngôn ngữ không thông, ngụy trang thành câm điếc, Vũ La bèn giữ mấy thứ này, tránh cho đến lúc cần dùng lại không trao đổi được với Chu Nghiên, chậm ừễ sự tình.

Kỳ Nguyên nhìn thấy đổng năm ngàn miếng Ngọc Tủy to tướng trên mặt đất, vẻ mặt tỏ ra khiếp sợ, vẻ mặt Cung Thập Nhị bên cạnh cũng không khá hơn y là bao. Mãi đến khi mọi người ngồi vào chỗ, Kỳ Nguyên mới khôi phục tinh thần lại, bèn hỏi:

- Vũ La Tế Ti, đó là năm ngàn miếng Ngọc Tủy, ngài... vì sao ngài có nhiều như vậy...

Vũ La dang rộng hai tay:

- Ngươi đừng quên ta xuất thân từ Ma Sơn.

Hắn vừa nói như vậy, Kỳ Nguyên cùng Cung Thập Nhị đều cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.

Bất quá trong lòng Chu Nghiên đang thầm đay nghiến Vũ La phá của. Nàng không hiểu ngôn ngữ Yêu tộc, chỉ thấy Vũ La vừa vung tay đã lấy ra năm ngàn miếng Ngọc Tủy, còn tưởng là mang cho người ta. Ngay cả Cửu Đại Thiên Môn cũng không phải muốn là có thể lấy ra lập tức số Ngọc Tủy nhiều như vậy, bào sao nàng không đau lòng?

Đến lúc này, Kỳ Nguyên bỗng nhiên vỗ đầu:

- Ngài bị lừa rồi, tiền thế chấp vào nơi này chỉ cần năm trăm miếng Ngọc Tủy là đủ.

Vũ La cũng không để ý:

- Dù sao cũng chỉ là tiền thế chấp.

Quỳ Cửu nâng số tiền thế chấp lên gấp mười lần, vốn là muốn dọa lui Vũ La, nhưng lúc này nó lại trở thành tâm bệnh của y.

Cũng giống như ở Trung Châu, năm ngàn miếng Ngọc Tủy, đừng nói là ở một địa phương nhỏ bé như Lạc Nhật hoang nguyên, cho dù là Bát Đại Thần Trủng cũng không phải muốn là có thể lấy ra ngay được. Vũ La quả thật tiêu xài rộng rãi, vung tay một cái đã lấy ra năm ngàn miếng Ngọc Tủy.

Quỳ Cửu cảm thấy rằng mình xui xẻo, trong lòng bối rối vô cùng. Vũ La lấy ra một số Ngọc Tủy nhiều như vậy, lại không chút cau mày. Một người như vậy, mình đắc tội nổi sao?

Tuy rằng Quỳ Cửu có vẻ oai phong ở Lạc Nhật hoang nguyên này, là chủ nhân của một phòng đấu giá, dường như không tệ. Nhưng nếu so với những Thần Trủng lớn, đừng nói Bát Đại Thần Trủng cao cấp nhất, cho dù những Thần Trủng cấp hai, cấp ba, phòng đấu giá của Quỳ Cửu cũng chẳng là gì. Người ta chỉ cần khẽ búng ngón tay, cũng có thể thừa sức khiến cho Quỳ Cửu y tan thành tro bụi.

Lúc này Quỳ Cửu đã hoàn toàn không còn vẻ kiêu ngạo như lúc trước, càng nghĩ càng sợ hãi. Y ngồi ở một góc sau đài, tiện tay cầm một bình rượu mạnh lên nốc ừng ực, không nghĩ ra đổi sách gì, chỉ có thể tới đâu hay tới đó. Nói không chừng đến thời khắc mấu chốt, có lẽ phải tặng cho vị quý nhân này một chút ích lợi.

Y vừa uổng một ngụm rượu, chợt thấy một tên thủ hạ của mình lững thững đi về phía chỗ bọn Vũ La, tay cầm một thẻ bài bằng gỗ. Quỳ Cửu vội giữ y lại hỏi:

- Ngươi làm gì vậy?

Tên thủ hạ kia ngơ ngác đáp:

- Theo lời ngài dặn dò, mang thẻ bài tới cho những người kia.

Vốn trong lòng Quỳ Cửu lúc này đang bối rối, thình lình đập bình rượu trên tay vào mặt tên thủ hạ của mình đánh bốp, bình rượu vỡ nát, máu tươi hòa cùng rượu chày tràn.

Quỳ Cửu hung hăng túm lấy y, đá cho một cước ngã lăn xuống đất, thóa mạ ầm ĩ:

- Ngươi là đồ con lợn, vì sao ngươi ngu ngốc tới mức như vậy? Ai cho ngươi dùng loại thẻ bài tàn tạ như vậy?

Quỳ Cửu bóp nát thẻ bài:

- Con bà ngươi muốn cố ý hại chết ta, phải vậy không? Ngươi không muốn sống nữa chăng, lão tử còn muốn sống thêm vài năm nữa.

Quỳ Cửu xông lên tung ra mấy cước, mấy tên thủ hạ xung quanh vội vàng xông tới kéo y ra:

- Lão Đại, không thể đánh thêm nữa, y chịu không nổi...

Quỳ Cửu thở hồng hộc một hồi, lại hung hăng tung ra một cước đá gãy một cây cột gỗ:

- Phái tên nào lanh lợi một chút, đưa cho bọn họ một chiếc ngọc bài.

- Dạ!

Mấy tên thủ hạ nhanh chóng dìu tên kia lúc này đã hôn mê bất tỉnh đi xuống. Nhưng Quỳ Cửu vẫn chưa hết giận, xông lên giáng cho một bạt tai:

- Con bà nó, lão tử đang nghĩ cách lấy lòng người ta, ngươi còn làm hỏng chuyện.

Thật ra Quỳ Cửu rất biết cách làm ăn, tuy rằng phòng đấu giá này nhìn qua vô cùng đơn sơ giản dị, trên thực tế ở vị trí gần đài nhất, có thể quan sát tốt nhất chỉ bày mười bày cái bàn. Cạnh bàn có những chiếc ghế tròn cao, sau lưng có chỗ tựa khá cao, cũng có thể mượn đó làm bình phong.

Những chiếc ghế này xếp thành một vòng, chẳng khác nào ngăn ra mỗi bàn thành từng gian riêng biệt. Bày trí như vậy ở Trung Châu chẳng đáng kể gì, nhưng ở Đông Thổ này phải nói là tâm tư tinh xảo.

Quỳ Cửu hiểu rất rõ ràng, người ở mười bày bàn này mới là người mua chân chính. Còn những người ngồi ở phía sau bất quá chỉ là một số người có được chút của cải, muốn tới đây để mở mang kiến thức mà thôi.

Bọn Vũ La vừa ngồi xuống không bao lâu, đã có một tên thủ hạ của Quỳ Cửu cung kính mang tới một ngọc bài.

Vũ La nhận lấy, tiện tay vứt trên bàn, hỏi Kỳ Nguyên:

- Giữa ngươi và tên Quỳ Cửu kia có chuyện gì vậy?

Kỳ Nguyên tỏ ra lúng túng, Cung Thập Nhị bên cạnh nhanh nhẹn nói:

- Quỳ Cửu là địa đầu xà ở nơi này, lần trước Kỳ Huyên cùng vài tỷ muội tới đây dạo chơi, Quỳ Cửu vừa thấy mặt nàng đã mất hồn mất vía, ngày hôm sau liền phái người đi Mộc Thần Trủng cầu hôn. Nhưng Kỳ Huyên và Kỳ Nguyên đã sớm ý họp tâm đầu, đính hôn từ trước.

Vũ La đã hiểu ra đại khái, không khỏi mỉm cười:

- Đũa mốc chòi mâm son.

Cung Thập Nhị cũng nói:

- Đúng vậy, ta nghe nói Kỳ Huyên là đệ nhất mỹ nhân của Mộc Thần Trủng, dịu dàng thùy mị, Quỳ Cửu chẳng ra gì, bất quá chỉ là một tên vô lại, quả thật không biết tự lượng sức mình.

Sắc mặt Vũ La hơi kỳ quái, hắn nhớ lại vừa rồi Quỳ Cửu đòi Kỳ Huyên hầu rượu y. ở Yêu tộc, nữ nhân hầu người uổng rượu chỉ xem như dịu dàng ngoan ngoãn, quà nhiên khác xa Nhân tộc.

Kỳ Nguyên lại kinh ngạc nhìn Cung Thập Nhị:

- Vì sao ngươi lại biết rõ ràng như vậy?

Cung Thập Nhị khẽ cười:

- Chúng ta là địch nhân lớn nhất, đương nhiên ta phải tìm hiểu ngươi.

Sau khi ngọc bài đưa tới không lâu, đấu giá chính thức bắt đầu. Yêu tộc không hề khách sáo, thủ hạ Quỳ Cửu la hét đuổi đám quỷ nghèo vây quanh phòng đấu giá định xem náo nhiệt đi, sau đó đóng đại môn lại.

Một lão nhân Yêu tộc có chòm râu dê khá dài tiếng lên đài, cười ha hà chào mọi người, sau đó bắt đầu giới thiệu món vật phẩm đấu giá thứ nhất.

Những cột gỗ kia cao chừng một trượng hai, vật phẩm trên đó, mọi người đã sớm nhìn rõ.

Một tên Yêu tộc thân hình gầy gò, gương mặt giống như khỉ nhanh nhẹn leo lên cột, lấy vật phẩm xuống dưới. Nhìn động tác leo cột thoăn thoắt của y, tất cả mọi người không nhịn được cười vang một trận.

Vật phẩm kia được mang lên đài, lão Yêu tộc bắt đầu nói:

- Có lẽ không cần ta giới thiệu nhiều về thứ này, đây là quặng ô Thiết ở trạng thái nguyên thủy, nặng ba mươi sáu cân, to bằng đầu người, vô cùng hiếm có, tháng trước vừa được khai thác trong Ma Sơn. Bố trí một trận pháp phòng ngự Thần Trủng cấp ba là không thành vấn đề...


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-862)