← Ch.324 | Ch.326 → |
Cóc đất sét chỉ nhảy hai cái đã tới trước mặt Hỏa Hải San Hô, sau đó nhảy mạnh một cái lên trên đầu Hỏa Hải San Hô, há miệng thật to ngoạm một miếng lớn.
Nơi bị cóc đất sét cắn ứa ra chất lỏng màu đỏ lửa, chẳng khác nào máu tươi đang ứa.
Cóc đất sét nuốt chửng khối Hỏa Hải San Hô vừa cắn, lưỡi quét một cái, nuốt luôn chất lỏng màu đỏ lửa kia vào bụng. Sau đó nó chép miệng thỏa thuê một cái, thanh âm như sấm, khiến cho Động Động hoảng sợ, nhảy vù nhanh chóng về phía sau.
Cóc đất sét ăn no, mắt nhắm nghiền lại, khôi phục trạng thái nguyên thủy, từ trên đầu gốc Hỏa Hải San Hô rơi đánh ầm xuống đất.
Động Động vô cùng cẩn thận tiến tới trước mặt cóc đất sét, giơ chân ra đá đá mấy cái thăm dò, cóc đất sét vẫn không nhúc nhích. Tiểu gia hỏa can đảm lên, thò trào ra định bắt cóc đất sét, nhưng vừa sắp sửa chạm tới, thình lình cóc đất sét há to miệng phun ra một đồng tiền ngọc màu xám bạc.
Động Động bị bất ngờ hoảng sợ, vù một cái nhảy lui trở lại, nấp sau Hỏa Hải San Hô quan sát một lúc lâu. Cảm thấy tình hình yên tĩnh mới lấy hết can đảm chui ra, thăm dò vài lần, kỳ này cóc đất sét không còn động tĩnh gì nữa. Tiểu gia hỏa mỉm cười, bắt lấy cóc đất sét bắt đầu chơi đùa.
Động Động ném cóc đất sét lên không, còn chưa rơi xuống, đồng tiền ngọc màu xám bạc đã rơi xuống trước, trúng vào mặt tiểu gia hỏa, đau tới nỗi nước mắt chày dài. Động Động vô cùng căm tức, tung cước đá bay cóc đất sét chẳng biết đi đâu. Sau đó nó vớ lấy đồng tiền ngọc cắn mấy cái, những tia điện quang trên trào của nó chóp lên xanh biếc...
Vũ La cảm thấy vận may của mình không tệ, nhưng thực tế phũ phàng làm cho hắn phải ê mặt. Vũ La đi đã bốn, năm ngày, nhưng vẫn còn quanh quẩn bên trong đám mây bụi này.
Xòe bàn tay không thấy năm ngón, cũng không thể phi hành.
Vũ La phi hành thẳng lên cao, muốn bay qua tầng mây. Nhưng bay đến cực hạn hiện tại của hắn vẫn là bóng tối mịt mùng, nếu còn lên nữa sẽ đông cứng thành người băng. Vũ La không dám thử, chỉ đành ngoan ngoãn hạ xuống dưới, tiếp tục mò mẫm phi hành trên mặt đất.
Mười ngày sau, rốt cục mây bụi bắt đầu chậm rãi tiêu tan. Mười lăm ngày sau, rốt cục mây bụi hoàn toàn lắng xuống, xung quanh Hỏa Nham cốc trở lại trong sáng.
Sau khi có thể nhìn rõ càng cảm thấy kinh sợ, cả mặt đất vỡ ra thành hình quạt, từ trong tỏa ra phía ngoài.
Ngọn núi trước đây đã không còn nữa, chỉ còn lại đất đá ngổn ngang, thỉnh thoảng có lẫn thi thể hung thú trong đó vô cùng hỗn loạn. Đây toàn là hung thú cường hãn nhị phẩm, tam phẩm, thông thường một con như vậy có thể san bằng một Thần Trủng cấp thấp. Nhưng chúng cũng không chịu nổi trước thiên tai quá lớn như vậy, cũng chỉ như trẻ con trước thiên tai.
Vũ La phân biệt phương hướng, đau lòng phát hiện quả nhiên mình đã chọn sai phương hướng. Mấy ngày qua hoặc hắn đi vòng quanh một chỗ, hoặc đi ngược trở lại trung tâm vụ nổ. Hiện tại Vũ La đang ở cách vị trí hỏa diễm lưu tinh giáng xuống trúng hạch tâm hồ dung nham khoảng chừng trăm dặm.
Vũ La do dự một chút, cuối cùng quyết định mình đã tới nơi này, dứt khoát phải đi xem thế nào. Dù sao chuyện hỏa diễm lưu tinh giáng xuống mặt đất như vậy, mấy trăm năm cũng khó gặp gỡ một lần.
Nửa canh giờ sau, Vũ La phát hiện cỗ thi thể Yêu tộc đầu tiên. Ban đầu hắn còn tưởng là Hổ Báo chiến sĩ bỏ mình trong vụ nổ, nhưng rất nhanh Vũ La đã biết mình sai lẩm.
Cỗ thi thể này vẫn còn nguyên vẹn, mà nơi này cách trung tâm vụ va chạm không quá trăm dặm.
Ngay cả Địa Hỏa Kim Kỳ Lân cũng suýt chút nữa bị chấn nát thân hình, Hổ Báo chiến sĩ nào lại có thể bào toàn thi thể ở vị trí này? Chỉ sợ đã sớm bị nổ tan xương nát thịt.
Chẳng lẽ là tiến vào sau vụ va chạm? Vũ La cảm thấy hết sức kỳ quái.
Hắn cũng phát hiện ra càng tới gần trung tâm va chạm, lực lượng tà dị xung quanh càng ngày càng mãnh liệt. Thi thể nọ hiển nhiên suy kiệt mà chết, cơ hồ giống hệt như ở Nhạc Băng Uyên.
Một canh giờ sau, Vũ La gặp được cỗ thi thể thứ hai.
Rốt cục Vũ La cũng hiểu ra, những người này hẳn là người trú trong doanh ở Quỷ Mộc nhai, sau khi xảy ra va chạm, hoặc ham mê Địa Hỏa Kim Kỳ Lân, hoặc ham mê bào tàng, hoặc ham mê vẫn thạch, cho nên mạo hiểm tiến vào. Hơn nữa đây là những người 'may mắn', đã chọn đúng phương hướng.
Nhưng bọn họ ngàn vạn lần không ngờ, nơi này đã không còn là Hỏa Nham cốc trước kia. Hỏa diễm lưu tinh rơi xuống đã mang theo một lực lượng vô cùng đáng sợ, bất kể tu vi tinh thâm cỡ nào, lực lượng hùng mạnh tới mức nào, lực lượng tà dị đáng sợ kia cũng dễ dàng nghiền nát.
Vũ La mất hết nửa ngày đi tới trung tâm vụ va chạm. Dọc trên đường đi, tổng cộng phát hiện bổn cỗ thi thể, toàn là suy kiệt mà chết.
Trong lòng Vũ La càng ngày càng nghi ngờ, rốt cục lực lượng này là thứ gì, chẳng lẽ là do vật từ thiên ngoại đến mang theo? Nhưng vì sao bên trong Nhạc Băng Uyên cũng có lực lượng này?
Khu vực trung tâm va chạm vô cùng đáng sợ, Hỏa Nham cốc trước kia hiện tại đã trở thành một cái hố to sâu mấy trăm trượng, giống như vết thương trên mặt đất, làm cho người ta nhìn thấy phải rợn người. Khó có thể tưởng tượng thế giới này lại có thể chịu đựng được thương tổn lớn như vậy.
Lớp bùn đất màu vàng cuộn lên trên mặt đất. Sâu trong đáy hố, các loại vật chất khoáng thạch dưới áp lực rất lớn và sức nóng mạnh mẽ của vụ va chạm hóa thành đủ mọi màu sắc, lẫn lộn trong nham thạch tan chày cùng bùn đất, hiện ra vẻ xinh đẹp quỷ dị.
Bốn phía không có một bóng người, Vũ La mười phần khẳng định nơi này ngoại trừ mình ra, không còn sinh linh thứ hai nào tồn tại. Mặc dù bọn họ không chết ở ngoài hàng chục dặm, nhưng cũng đã suy yếu không thể tới được nơi này.
Vũ La chậm rãi bay lên không, xung quanh là một vẻ yên tĩnh như chết chóc.
Từ trên cao nhìn xuống, hố sâu này càng đáng sợ hơn. Vũ La cảm thấy mình như một con ruồi đang bay, dưới mặt đất đang há miệng thật lớn hút mạnh, khiến cho mình không thể nào chống cự.
Sâu trong hố thình lình có một tia linh quang lóe lên. Vũ La cảm thấy bất ngờ, bèn cẩn thận đáp xuống bên dưới. Mãi đến độ sâu hai trăm trượng mới có thể nhìn rõ.
Dưới đáy hố, rải rác hàng trăm khối vẫn thạch đen kịt không ánh sáng, giống như than đá cháy chưa hết.
Mà trong một đổng vẫn thạch như vậy thấp thoáng có thứ gì đó lóe sáng. Vũ La vung tay quét ra một phiến linh quang, định gạt đám vẫn thạch sang bên. Không ngờ đám vẫn thạch chỉ to bằng cái ghế vẫn không hề lay động.
Suýt chút nữa Vũ La rơi xuống dưới, lúc này áo giáp trên người hắn chợt vang lên những tiếng xèo xèo. Vũ La hoảng sợ vô cùng, nhìn lại mới phát giác ra, thì ra càng tới gần đám vẫn thạch này, lực lượng quỷ dị kia càng ngày càng mãnh liệt. Khoảng cách hiện tại đã là cực hạn chịu đựng của áo giáp mình, nếu xuống sâu chút nữa, bản thân mình cũng bị lực lượng quỷ dị kia làm thương tổn.
Lúc trước Vũ La chỉ một lòng để ý tới tia sáng lấp lánh kia, cho nên không để ý tới áo giáp.
Hắn không còn cách nào khác, đành lấy trong Thiên Phủ Chi Quốc ra một món pháp bào, tế luyện sơ qua một chút, có thể sử dụng là được.
Vũ La cảm thấy hơi kỳ quái, lúc trước mỗi lần mở Thiên Phủ Chi Quốc ra, Động Động đều vọt tới vui đùa với mình một phen, vì sao lần này không thấy tiểu gia hỏa kia đâu cả?
Hắn tế luyện món pháp bào kia thành hình lưỡi búa, thôi thúc linh quang chém xuống. Không ngờ vẫn thạch kia cứng rắn vô cùng, chỉ nghe một tiếng choang lớn vang lên, pháp bảo của Vũ La bắn ngược trở lại.
Vũ La cảm ứng được dao động linh khí, triệu hồi pháp bào trở về quan sát, chỉ thấy trên lưỡi búa đã mẻ một miếng to.
Tuy rằng Vũ La thu thập pháp bào không nhiều lắm, nhưng mà phẩm chất có thể coi như không tệ. Sau một đòn có thể tạo ra một vết mẻ lớn như vậy, phẩm chất của vẫn thạch này quả thật không phải tầm thường.
Lúc này Vũ La hết cách, không biết lực lượng tà dị nơi này có tác dụng làm ô nhiễm pháp bảo hay không, Vũ La cũng không dám dùng pháp bào của mình thử nghiệm. Hắn ngẫm nghĩ một chút, sau đó vứt pháp bào lưỡi búa đã mẻ đi, bay lên khỏi hố.
← Ch. 324 | Ch. 326 → |