← Ch.328 | Ch.330 → |
Vũ La không chút do dự, lập tức quyết định tiến hành Tam Chuyển.
Lần thứ ba lại càng thêm khó khăn, ở giai đoạn phá vỡ linh phù đã gặp phiền phức, suýt chút nữa nổ tung. Nếu thật sự nổ tung, Linh Long mà Vũ La khổ công đào tạo cũng sẽ bị hủy, muốn khóc cũng không kịp.
Khó khăn lắm Vũ La mới khống chế được, vượt qua được cửa ải này, đến lúc ngưng tụ linh phù lại xảy ra vấn đề, kim quang do linh văn hóa thành thủy chung khó có thể tạo thành văn tự. Chúng bay loạn xạ trong bụng Linh Long, giống như một đám trẻ không chịu vâng lời.
Vũ La tiêu hao sức lực không biết bao nhiêu, rốt cục mới có thể làm cho linh văn ngưng tụ, nhưng lúc ngưng tụ phôi thai linh phù lại thất bại trong gang tấc, tan tác trong nháy mắt.
Từng đạo linh lực chìm vào trong cơ thể Linh Long, không tìm được dấu vết.
Vũ La cười khổ, mặc dù đã bị hủy một đạo linh phù ngũ phẩm, nhưng hắn cũng không cảm thấy đau lòng. Hiện tại hắn đã có được Cửu Chuyển Luyện Phù, chẳng khác nào một con gà đẻ trúng vàng, coi như chỉ mất đi một quả trứng, cũng không có gì đau lòng.
Thế nhưng Linh Long lại nhận được tất cả linh khí của đạo linh phù ngũ phẩm kia, tỏ ra vô cùng thỏa mãn chép miệng liếm môi.
Lúc Vũ La mở mắt ra, chợt nhìn thấy Động Động đang nhỏ dãi ròng ròng nhìn bảy quả Bích Ngọc Đằng. Thật ra chúng còn chưa chín, nhưng có lẽ tiểu gia hỏa không đợi được nữa, nhảy nhót loạn xạ bên dưới, có vẻ như muốn hái xuống. Nó sợ kịch độc của Bích Ngọc Đằng, không dám leo lên, chỉ có thể nhảy tưng tưng bên dưới, nhưng thủy chung vẫn không với tới, chỉ biết vò đầu bứt tai hết sức khổ sở.
Vũ La bật cười ha hả, đi tới giữ nó lại:
- Quả kia vẫn còn chưa chín, chua lắm...
Động Động nghe vậy lập tức ôm lấy quai hàm của mình, dường như đang tưởng tượng tình cảnh ăn phải quả chua thế nào, sau đó run rẩy rời đi.
Lúc Vũ La ra khỏi Thiên Phủ Chi Quốc, Chu Nghiên đã đợi tới nỗi không nhịn được:
- Rốt cục ngươi cũng xuất quan rồi, ngươi muốn bế quan cũng nên nói trước nói với ta một tiếng, âm thầm ngồi xuống một lần hết ba ngày.
Vũ La cười một tiếng xin lỗi, hai người ra khỏi sơn động, tiếp tục lên đường.
Hai người phi hành được nửa ngày, chợt cuối chân trời phía trước dần dần hiện ra một tòa thành rất lớn. Vũ La cùng Chu Nghiên tỏ ra vô cùng kinh ngạc, đại đa số địa vực Đông Thổ chưa được khai phá, đám Yêu tộc chỉ sinh sống dựa vào Thần Trủng. Năng lực sống bầy đàn của Yêu tộc so ra kém xa Nhân tộc, Đông Thổ không thể nào xuất hiện thành trì phồn hoa tấp nập như vậy được.
Lúc bay tới gần hai người mới nhìn ra, thành này quả là rất lớn, nhưng không thể gọi là phồn hoa.
Tường thành cực dày, không kém gì bất cứ tòa thành nào ở Trung Châu, nhưng kiến trúc trong thành thưa thớt hơn rất nhiều, cũng không có bao nhiêu Yêu tộc đang sống trong đó, hiển nhiên đây cũng là một Yêu thị.
Vũ La và Chu Nghiên nhìn nhau, Chu Nghiên nở một nụ cười hiếm có:
- Dịch Long không có ở đây.
Ý của nàng rất rõ ràng, nếu so với ích lợi thu được của hội đấu giá lần trước, lần này không có Dịch Long ở đây, thu được bất cứ thứ gì cũng thuộc về hai người. Mặc dù tính cách Chu Nghiên lạnh lùng đã quen, nhưng cũng không phải là loại tiên tử cách tuyệt hồng trần. Tu hành là phải nhờ các loại tài nguyên mà tinh tiến, trong mắt hai người, yêu thị này chính là một bào tàng khổng lồ, ai lại không động lòng cho được?
Vũ La cũng cười một cái, hai người đáp xuống, tiến vào cửa thành.
Cửa thành cao gần sáu trượng, trên có khắc ba chữ to, dĩ nhiên bằng ngôn ngữ Yêu tộc: Quy Nguyên thị.
Vũ La cùng Chu Nghiên vẫn còn mơ hồ, không biết nông sâu. Trên thực tế nơi này chính là một trong ba yêu thị lớn nhất Đông Thổ, bằng không vì sao lại có kích thước to như vậy?
Hai người bọn họ tới không phải lúc, nơi này hàng năm đều cử hành một lần Quy Nguyên thương hội. Tuy rằng bên trong yêu thị này rộng lớn thật, mỗi kiến trúc bên trong cũng rộng rãi vô cùng, nhưng đến khi Quy Nguyên thương hội diễn ra, lập tức người người nối gót chen vai, chật chội không chịu được.
Sau khi vào yêu thị, Vũ La cùng Chu Nghiên dạo quanh xem một chút. Chu Nghiên lại giả câm điếc như trước, Vũ La tìm người hỏi thăm, sau đó hai người đi về phía Tây Nam.
Dọc trên đường đi ngang qua một con phố nhỏ, có mấy thương nhân Yêu tộc bày hàng nho nhỏ bán ở ven đường, Chu Nghiên không nhìn được quan sát chăm chú.
Bỗng nhiên Vũ La ngừng lại trước một quầy đồ chơi nhỏ, bày bán những con rối được lảm từ vải vụn, chính là phong cách điển hình của Yêu tộc. Trên mặt con rối được vẽ một đôi mắt rất to, nhìn qua vừa buồn cười vừa dễ mến.
Vũ La nói vài câu Chu Nghiên không hiểu, nhưng cũng đoán rằng Vũ La đang cò kè mặc cả. Rất nhanh đã thấy hắn cười, cầm một con rối vải lên đưa cho Chu Nghiên, chính là con mà Chu Nghiên ưng ý lúc vừa nhìn thấy. Chu Nghiên cảm thấy vui mừng, vừa rồi mình chỉ thoáng nhìn qua, không ngờ hắn lại phát giác.
Dù sao Chu Nghiên cũng là nữ nhân, thấy những món đồ chơi khả ái như vậy, đương nhiên thích thú trong lòng. Chẳng qua hiện tại nàng câm điếc, có thích cũng không thể nào mua, lại không tiện nhờ và Vũ La, sợ hắn chê cười, không ngờ Vũ La chủ động mua cho nàng.
Lúc trước nàng bất quá chỉ bội phục thực lực của Vũ La mà thôi, hiện tại đã cảm thấy hài lòng Vũ La đôi chút. Một nam nhân tinh tế như vậy, giao tiếp với hắn có lẽ cũng không tệ...
Thế nhưng nàng vừa có chút hào cảm với Vũ La, chợt thấy Vũ La cầm lên một con rối khác, sau đó cầm lên con thứ ba.
Lập tức Chu Nghiên căm tức vô cùng, con rối thứ hai nhất định là cho Chu cẩn, chuyện này không có gì, nhưng con rối thứ ba cho ai?
Chu Nghiên đã sớm nghe nam nhân của muội muội mình đã có thê tử hứa hôn, hiển nhiên con rối thứ ba là dành cho nữ nhân kia. Loại nam nhân như vậy, quả thật khó có thể chung tình.
Nàng tức giận nắm chặt rối vải trong tay, liếc Vũ La một cái tỏ vẻ khinh thường, không nói nửa lời bỏ đi trước.
Vũ La thật sự không hiểu mình đắc tội với Chu Nghiên ở chỗ nào, sau khi trả tiền bèn cẩm hai con rối vội vàng đuổi theo.
Lúc này đang ở giữa đường, không tiện nhiều lời. Sau khi Vũ La suy nghĩ một chút cũng cảm thấy không tiện hỏi, dù sao sau này mỗi người đi một ngã, nàng đánh giá ta thế nào cũng không sao.
Phía Tây Nam của Quy Nguyên thị có một phòng đấu giá nổi tiếng. Nơi này cũng không phải phòng đấu giá của Quỳ Cửu ở yêu thị Lạc Nhật hoang nguyên có thể so sánh được. Phòng đấu giá này kết họp cả với trả lâu.
Hội trường đấu giá nằm đổi diện phía dưới ba tầng trả lâu, nhìn xuống lập tức có thể thấy hết, còn có cảm giác như đại gia ngồi ở trên cao nhìn xuống. Ngồi trên này gió mát thổi nhẹ, nhẩm nháp trả ngon, giơ thẻ bài kêu giá, tiêu tiền cũng cảm thấy khoan khoái.
Vũ La dẫn theo Chu Nghiên lên trả lâu, sau khi đi lên phát hiện chỉ có lưa thưa vài người, bèn tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống. Chu Nghiên không tự giác ngồi xuống cùng Vũ La, Vũ La vội vàng đằng hắng một tiếng, trừng mắt nhìn nàng.
Chu Nghiên nhìn quanh, xung quanh toàn là chủ nhân ngồi, người hầu đứng bên cạnh hầu hạ. Hiện tại thân phận Chu Nghiên là tùy tùng của Vũ La, trên thực tế người ngoài nhìn vào giống thị nữ hơn. Nếu nàng ngồi xuống như vậy, chẳng phải là phá hỏng quy củ hay sao?
Tuy rằng Yêu tộc không chú ý nhiều về lễ nghĩa, nhưng cũng không thể to gan lớn mật ngồi xuống như vậy, chẳng phân tôn ti sau trước.
Vốn Chu Nghiên cảm thấy không có chuyện gì, vội vàng đứng dậy, chợt nhìn thấy một tia đắc ý trong mắt Vũ La, tức tối tới nỗi nghiến răng nghiến lợi: Tên tiểu tử thối này rõ ràng là trả thù mình vừa rồi không hài lòng hắn, ngươi là nam nhân kia mà, vì sao hẹp hòi nhỏ mọn như vậy?
Chu Nghiên tức tối đứng sau lưng Vũ La, ánh mắt như có thể giết người bắn ra hàn quang muốn đâm thủng lưng Vũ La, oán khí vô hạn.
Vũ La thong thả gõ gõ lên mặt bàn:
- Chủ quán, mang trà.
Tiểu nhị mang trả cũng là một tên Yêu tộc linh lợi, người linh lợi lại thường hay nói nhiều, Vũ La chỉ nói một câu, y đã nói ba câu. Vũ La lập tức khéo léo hỏi thăm tất cả tình huống của Quy Nguyên thị.
← Ch. 328 | Ch. 330 → |