← Ch.408 | Ch.410 → |
Toàn bộ xương khô bày chỉnh tề, thật giống như có người sau khi giết chết, gỡ hết xương cốt toàn thân bày chỉnh chỉnh tề tề ở nơi này.
Vũ La phóng mắt nhìn lại, thở dài một tiếng:
- Đây là... Một con rồng!
Lại thêm chiếc xương đầu rồng là đầu nguồn của sông đen, đám xương khô bị người ta coi như đồ chơi bày chỉnh tề trên bãi bùn này hoàn toàn là một Thần Long hoàn chỉnh.
Thần Long là tồn tại hùng mạnh bậc nào? Lại có người có thể chém giết Thần Long này, sau đó lấy thi cốt bày ở hai bên bờ sông đen!
Vũ La suy nghĩ một chút liền cảm thấy nổi da gà: Tàn nhẫn, hùng mạnh.
Nam Vinh Ngọc Mị quỳ lạy một lần, sau đó hai cánh tay trắng như tuyết từ trong cánh tay áo rộng thùng thình vươn ra đưa lên cao, một hạt châu trong suốt xuất hiện ở trên hai tay.
Hai tay của nàng vừa đưa, hạt châu kia liền lơ lửng trên không trung. Nàng lại lấy một thanh ngọc phù (búa ngọc) một phù nhẹ nhàng đập nát tinh châu. Trong hạt châu bay lên một tia hỏa diễm màu tím đậm, chậm rãi trầm vào trong hắc thủy.
Vũ La kinh ngạc: Hỏa diễm màu tím đậm kia nhìn có chút quen mắt.
Trong nháy mắt hỏa diễm kia rơi vào trong hắc thủy, Nam Vinh Ngọc Mị lại thành kính quỳ lạy, phủ phục trên mặt đất:
- Mệnh Tùy nhất phẩm làm tổ hồn...
Quả nhiên là Mệnh Tủy.
Mệnh Tủy ở thế giới này thưa thớt bậc nào có thể tưởng tượng, Mệnh Tủy nhất phẩm trân quý hơn xa so với Tổ Linh Yêu Đan.
Đạo Mệnh Tủy nhất phẩm chìm vào trong hắc thủy, nhẹ nhàng phiêu đãng chui vào trong lỗ mũi trên xương đầu rồng kia. Một lát sau, trong hai hốc mắt vốn trống rỗng chậm rãi cháy sáng lên hai điểm hỏa diễm màu tím đậm.
Ầm!
Khí thế vốn đã hùng mạnh đáng sợ lại dâng lên đến một đỉnh điểm mới, Vũ La nhất thời không chuẩn bị, thân thể đột nhiên trầm xuống ngã trên một chiếc xương sườn, chật vật không chịu nổi, lăn hai vòng trên mặt đất mới đứng dậy được.
Rống!
Một tiếng long ngâm đáng sợ, hải thú trong mấy vạn dặm xung quanh trong nháy mắt trốn hết sạch, chạy không được cũng liều mạng chui vào trong bùn đất dưới đáy biển. Mấy vạn dặm biển rộng đang sinh cơ bừng bừng, trong nháy mắt đã biến thành một mảnh tĩnh mịch.
Theo một tiếng long ngâm kia bãi bùn rung động trở nên kịch liệt, sông đen mãi mãi chảy xuôi kia bỗng nhiên đằng không bay lên, dưới một mảnh ô quang, ngân quang luân phiên lóe lên làm người ta hoa mắt, hóa thành một thanh hắc đao lớn vô cùng!
Hắc đao không ngừng cô đọng, cuối cùng dừng lại ở độ dài chừng ba trượng.
Hình dáng của nó có phong cách cổ xưa không hề hoa mỹ, đậu đao rất nặng, chuôi đao chất phác, lưỡi đao lạnh thấu xương, tràn ngập khí tức thượng cố, ngay cả toàn bộ bãi bùn đều nhiễm mấy phần ý vị thê lương dâu bể.
Trên chuôi đao quấn quanh một tia quang ti màu bạc, trên lưỡi đao có ba giọt thần huyết ngưng tụ mà không tiêu tán, có màu đỏ sẫm lăn qua lăn lại ở trên lưỡi đao.
Sông đen không ngờ là một thanh hung đao tuyệt thế!
Vũ La nhìn mà trợn mắt há mồm. Nam Vinh Ngọc Mị lại giống như quỷ mị xuất hiện ở bên người Vũ La, túm lấy Vũ La bước nhanh tới bên cạnh đầu rồng, từng đạo linh văn màu vàng phong ấn lực lượng của Vũ La lại, tất cả nhanh tới mức Vũ La căn bản không kịp phản ứng.
Vũ La không chút khách khí lập tức lệnh Phù Cổ phá giải linh văn hạch tâm trong Vương Thuyền, sau đó điều khiển Vương Thuyền chạy về phía Nam Vinh Ngọc Mị.
Chỉ là Vương Thuyền khoảng cách quá xa, trong thời gian ngắn không kịp tới.
Cho dù là vậy, Nam Vinh Ngọc Mị cũng đã cảm giác được Vương Thuyền thoát ly khống chế của mình, nàng giận dữ trừng mắt nhìn Vũ La. Vũ La cũng không để ý:
- Ngươi nào có thành ý? Đại Hoang Thần Vật Kim Thân Đại Pháp gì chứ, đều là lừa dối ta? Hồn Khí đâu? Kim thân đâu?
Nam Vinh Ngọc Mị không dám tùy tiện nói chuyện, đây là nghi thức hiến tế, tùy ý mở miệng chính là bất kính lớn đối với tổ tiên.
Nàng hung tợn trừng mắt nhìn Vũ La, hai tay vung lên ném Vũ La không thể động đậy bay về phía miệng rồng kia.
Nam Vinh Ngọc Mị lại phủ phục xuống:
- Viêm Hoàng huyết mạch làm tổ thân!
- Lời nguyền mười vạn năm của Bán Yêu tộc dùng thành kính để rửa sạch. Trăm vạn Bán Yêu dâng lên linh hồn, khẩn cầu tổ tiên khai ân, giải phong ấn của tộc ta...
Nam Vinh Ngọc Mị thì thào khẩn cầu.
Vũ La rơi vào trong miệng rồng kia, đầu rồng vốn đã là xương khô không ngờ đã động, miệng rộng ngậm lại, răng sắc bén đâm vào thân thể Vũ La.
Vũ La kêu lên một tiếng, hắn cảm giác được tinh huyết của mình đang nhanh chóng bị răng rồng hút đi.
Ầm...
Từng thanh âm trầm đục vang lên, long cốt bày trên bãi bùn nọ tự động hợp thành một bộ xương rồng. Sau đó đầu rồng khổng lồ lắc qua lắc lại, thình lình nhảy vọt ra khỏi bãi bùn. Giống như vầng dương đang dâng lên, trở về vị trí thân rồng khi trước.
Trong khoảnh khắc đầu rồng và thân rồng hợp lại, mấy trăm tia chớp đỏ tía xé rách bầu trời, tiếng sấm ầm ầm, biển rộng dâng lên sóng lớn mấy trăm trượng, phong vân tụ hội thiên địa biến sắc!
Ừm.
Một tiếng ừm trầm thấp quanh quẩn trong thiên địa, Nam Vinh Ngọc Mị phủ phục ở trên bãi bùn, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên nhìn một chút.
Khô cốt Thần Long kia cử động thân hình, dường như còn chưa thích ứng với hiện tại. Một lát sau, nó đột nhiên hướng ra biển rộng gầm lên giận dữ, một đạo sóng âm màu trắng nhạt có thể nhìn thấy được đánh vào trong biển.
Nước biển giống như bị gió mạnh thổi bạt ra, một vòng ô quang từ trong mặt biển vọt ra, bay lên trời cao, thì ra là một chuỗi hạt châu như chiếc vòng cực lớn.
Vòng này rất kỳ quái, mỗi một hạt châu đều là một đầu thú, hai mắt nhắm nghiền, trông rất sống động.
Vòng hạt châu này móc ở sau chuôi đao của thanh tuyệt thế hung đao trên không trung kia, giống như một chiếc tua đao.
- Hung đao ra, phong ấn vỡ.
Miệng rồng đóng mở, một thanh âm trầm thấp chậm rãi vang lên.
Nam Vinh Ngọc Mị mừng rỡ, lại một lần nữa lễ bái:
- Xin tổ tông khai ân!
Khô cốt Thần Long vặn vẹo thân hình một chút:
- Đợi thân thể ta phục hồi như cũ sẽ lập tức giải phong ấn cho các ngươi. Tất cả thế giới này cũng xem như là có một kết thúc...
Thần Long đột nhiên quay đầu, bên trong hốc mắt một đoàn hỏa diễm màu vàng tím thiêu đốt hừng hực, nhìn chằm chằm một chỗ.
Vương Thuyền thủy tinh nhanh chóng bay đến.
Thần Long hừ lạnh một tiếng, thanh tuyệt thế hung đao trên bầu trời vung lên, chuẩn xác chém lên Vương Thuyền.
Ầm!
Đốm sao bay tán loạn, Vương Thuyền cường hãn tan xương nát thịt.
Phù Cổ trọng thương, trong lúc bối rối rơi xuống biển, Vũ La trong lòng trầm xuống.
Răng rồng đâm thật sâu vào trong thân thể, không ngừng hút đi tỉnh huyết của hắn. Có tinh huyết của hắn tẩm bổ, tốc độ khôi phục của Thần Long tăng nhanh rất nhiều.
Thần Long phát ra một tiếng long ngâm, mở cái mồm to, thanh tuyệt thế hung đao kia bị triệu hồi, hóa thành một đạo ô quang rơi vào bên trong miệng rồng.
Long khẩu, hung đao! Vũ La đột nhiên dâng lên một tia hy vọng, cảnh tượng này hắn rất quen thuộc, long khẩu thạch đao, Vô Giải Thiên Thư!
Ỏ Nhược Lô Ngục trước kia, cũng chính là tình cảnh này, hắn chiếm được Cửu Long Thôn Nhật đại pháp.
Thời gian cấp bách, gần như không kịp nghĩ Vũ La đã dùng hết toàn lực phát động đại pháp Cửu Long Thôn Nhật. Lực phản chấn của phong ấn lập tức làm cho hắn phun ra một
Ngụm máu tươi, thế nhưng lực lượng kia vẫn chặt chẽ lì lợm giam cầm trong cơ thể như trước.
Vũ La điên cuồng hét lên một tiếng, lại xung kích một lần nữa, lại phun ra một ngụm máu tươi, phong ấn đại phóng kim quang, nhưng vẫn lù lù bất động như trước.
- A...
Hắn rống to một tiếng, liều mạng điên cuồng xung kích...
Liên tục năm lần, lực phản chấn cực lớn làm cho nội phủ của hắn bị thương nặng, kinh mạch bị đứt bảy phần, cuối cùng phong ấn bị xung kích đã hơi buông lỏng, Linh Long rít gào một tiếng, từ trong Minh Đường Cung vọt ra.
- Ủa?
Khô cốt Thần Long rõ ràng cảm giác được, xoẹt! Long nha ở trên người Vũ La được rút ra, một cỗ linh lực màu vàng kim nhạt nâng Vũ La chậm rãi bay ra.
Nam Vinh Ngọc Mị nhìn thấy Thần Long mở miệng, sau đó Vũ La liền giống như đom đóm bay ra, nàng vô cùng khó hiểu, lại không dám lên tiếng hỏi, chỉ có thể ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất. Cái đầu cực lớn của Thần Long phục xuống, trong hốc mắt trống rỗng hỏa diễm màu vàng tím nhảy nhót, gắt gao nhìn chằm chằm Vũ La.
Linh Long màu bạc không ngừng xoay quanh đỉnh đầu Vũ La, Thần Long nhìn một lát, thở dài một tiếng:
- Không ngờ thật là... Lên...
Nhưng vào lúc này, đỉnh đầu chính là đột nhiên toát ra hai luồng hào quang, trong hào quang là hình ảnh của hai con Bệ Ngạn.
Vũ La cũng không biết hai Thần Thú ở đại môn Nhược Lô Ngục đã lưu lại tiêu ký trên người mình khi nào, trong lòng ấm áp, cực kỳ cảm động.
- Không ngờ còn là hậu nhân của cố nhân...
Nam Vinh Ngọc Mị mơ hồ cảm thấy không thích hợp, lại không dám cắt ngang Thần Long, trong lòng tính toán, nếu như Vũ La may mắn thoát được lần này, nói thế nào cũng phải tìm cơ hội âm thầm xuống tay đánh chết hắn.
Vũ La đoán không sai, Nam Vinh Ngọc Mị quả thực không chuẩn bị Hồn Khí, kim thân
Gì cho hắn như đã hứa. Đại Hoang Thần Vật Kim Thân Đại Pháp quả thực tồn tại, Nam Vinh Ngọc Mị quả thực cũng luyện chế Hồn Khí và kim thân, thế nhưng những thứ đó cũng không phải chuẩn bị cho Vũ La, mà là chuẩn bị cho nhi tử Nam Vinh Hùng bị Vũ La đả thương.
Nam Vinh Hùng trọng thương, vô cùng oán hận Vũ La. Vũ La hạ thủ không chút hàm hồ, nội phủ trọng thương, tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài.
Nam Vinh Ngọc Mị bị buộc bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là tuyển Đại Hoang Thần Vật Kim Thân Đại Pháp, dựng lại kim thân cho nhi tử. Thế nhưng nàng vì để Vũ La ngoan ngoãn nghe lời phối hợp với mình giải trừ phong ấn của Bán Yêu tộc, đã cố ý lừa gạt Vũ La.
Vũ La với Bán Yêu tộc thù sâu như biển, đả thương nhi tử của nàng, bắt con gái của nàng đi, Nam Vinh Ngọc Mị làm sao có thể không kể hiềm khích lúc trước?
Chẳng qua Nam Vinh Ngọc Mị không nghĩ tới, Vũ La niên kỷ nhỏ như vậy, không ngờ cũng giảo hoạt như thế, giả bộ hợp tác với mình lại âm thầm động tay động chân với Vương Thuyền, chuẩn bị chạy trốn.
Khô Cốt Thần Long có chút khó xử:
- Đã nuốt tinh huyết của ngươi cũng không có biện pháp trả lại ngươi, điều này làm sao cho phải?
Vũ La hiển lộ ra đại pháp Cửu Long Thôn Nhật, Khô cốt Thần Long sẽ không giết. Lại thêm tiêu ký của hai con Bệ Ngạn, Khô cốt Thần Long nhất thời cảm thấy khó xử.
Nghĩ ngợi chốc lát, Khô cốt Thần Long cắn răng một cái:
- Thôi được, vậy tiện nghi cho tiểu tử ngươi đi.
Hắn há mồm phun nhẹ, một vòng sáng nhẹ nhàng bay đến đỉnh đầu Vũ La, nhanh chóng thu nhỏ lại rơi vào tay Vũ La, lại là một chuỗi liên châu. Chẳng qua sau khi thu nhỏ lại, trên liên châu mỗi một hạt châu đều biến thành châu tròn ngọc sáng, nhìn không ra là vô số đầu thú.
Trong nháy mắt khi liên châu kia rơi vào tay Vũ La, sát khí đập thẳng vào mặt, trong nháy mắt kéo Vũ La vào trong một mảnh huyết hải!
Một tiếng rống giận không cam lòng phóng lên tận trời, trong huyết hải bọt sóng cuồn cuộn, mặt trời trên không trung kia cũng bị nhuộm thành một mảnh đỏ sậm.
Trong huyết hải, những mỏm đá ngầm cũng chi chít như sao trên trời, một con cự thú cao ba trăm trượng giống như gấu đen, trên người mang xiềng xích đang bị một chiếc long trảo khổng lồ đè xuống, quỳ gối trên một hòn đảo, tức giận ngửa mặt lên trời gào thét.
Thế nhưng vô luận nó giãy dụa như thế nào chiếc long trảo kia vẫn vững vàng áp chế nó.
Xiềng xích trên người cự hùng chảy xuôi từng đạo phù văn chỉ bằng con kiến, hỏa diễm nóng cháy thiêu đốt làm cho da lông của cự hùng rung động xèo xèo, vô cùng thống khổ.
Trong không trung, một đám mây máu khổng lồ ngàn mẫu kéo đến cuồn cuộn, từ trong huyết vân vươn ra một chiếc long trảo khổng lồ khác, long trảo nắm một thanh tuyệt thế hung đao dài hai trăm trượng chém thẳng xuống cổ của cự hùng kia, một chiếc đầu gấu khổng lồ bay lên cao.
Long trảo đè cự hùng kia không đợi tiên huyết trong cổ phun ra đã vung tay lên, từ chỗ sâu dưới đáy biển dẫn ra một cỗ dung nham phong ấn thi thể của cự hùng.
Đầu gấu bay lên trời cao, trong huyết vân bay ra một chiếc xiềng xích thô to, phụp một tiếng xuyên qua thái dương của chiếc đầu gấu kia. Sợi xích vang lên leng keng, phía trên đã xâu mười mấy cái đầu cự thú.
Sát khí kinh thiên, huyết hải dậy sóng.
Ngoại trừ đầu của cự hùng kia, trong mảnh mỏm đá ngầm này đã có mười mấy hòn đảo phía trên phong ấn thi thể cự thú.
Những hòn đảo trống khác dường như đang đợi người tuẫn táng kế tiếp.
Vũ La tâm thần đại chấn, đột nhiên từ trong ảo cảnh thoát ra, có chút khó có thể tin nhìn chuỗi liên châu trong tay:
- Tiền bối, vật này quá quý giá rồi...
Tuy còn chưa biết tác dụng của liên châu này như thế nào, nhưng Vũ La cũng vô cùng khẳng định đây là một kiện chí bảo khó có được.
Khô Cốt Thần Long hài lòng gật đầu:
- Vốn còn đang lo lắng ngươi không hàng phục được bảo bối này, sẽ bị sát ý của nó làm mê muội bản tâm, không nghĩ tới ngươi lại khôi phục nhanh như vậy.
- Ngươi không cần phải khách khí, công pháp kia vô cùng hung hiểm, càng tu hành lên cao, gian nan nguy hiểm càng nhiều, tuy rằng hiện tại ngươi không dùng được vật này, nhưng tương lai nhất định có thể giúp ngươi một tay.
- Cũng phải nói rằng, mặc dù ta không thể nuốt huyết nhục của ngươi dựng lại thân thể, thế nhưng không ngờ rằng ngươi to gan lớn mật dám tu luyện công pháp kia, cũng là giúp ta phá vỡ gông xiềng trên người, ta ngược lại còn phải cảm tạ ngươi, ha ha!
Khô Cốt Thần Long cười lớn một tiếng, há mồm phun ra một đạo điện quang. Vũ La cả người run lên, phong ấn trong cơ thể hoàn toàn diệt hết. Cùng lúc đó, một cỗ ý niệm đã dung nhập vào trong đầu của hắn, lại là một bộ linh văn Bán Yêu tộc tường tận.
Đã có bộ linh văn này, Nam Vinh Ngọc Mị cũng không có cách gì cấm cố hắn nữa.
Khô Cốt Thần Long hướng về phía Nam Vinh Ngọc Mị nói:
- Ngươi muốn giải trừ phong ấn? Phụng dưỡng tốt thiếu niên này, chờ ngày thần công của hắn đại thành chính là lúc phong ấn của Bán Yêu tộc ngươi được giải trừ!
Nam Vinh Ngọc Mị vô cùng thất vọng, còn muốn nói tiếp gì đó, nhưng Khô cốt Thần Long đã quay đầu đi, hướng về phía Vũ La hơi gật đầu một cái, ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đột ngột phun ra một đạo ô quang.
Tuyệt thế hung đao gào thét lao lên, trên không trung ba vạn trượng, nhắm ngay hư không một đao chém xuống, "Rắc" một tiếng vang lớn, cả không gian chấn động kịch liệt giống như một đạo phích lịch kinh thiên, hư không nứt ra một khe hở, Khô cốt Thần Long phát ra một tiếng long ngâm, hóa thành một đạo thần quang huyền hoàng chui vào khe hở trên hư không kia, tuyệt thế hung đao theo sát phía sau.
Khe hở trên hư không chỉ tồn tại trong thời gian cực ngắn liền nổ lớn một tiếng khép lại.
Thế giới xung quanh lắc lư một trận, tuyệt thế hung đao chém rách không gian là một thách thức thật lớn đối với pháp tắc cơ bản của thế giới này, thời gian qua một chén trà, thế giới xung quanh mới ổn định vững chắc lại.
Vũ La và Nam Vinh Ngọc Mị đều có chút ngây ngốc, ngàn vạn lần không nghĩ tới hành trình tới thánh địa lần này lại có kết quả như vậy.
Chẳng qua tâm tình của hai người lại là hai nửa đối lập. Vũ La vui mừng quá đỗi, cũng không phải bởi vì hắn đã đoạt được linh văn Bán Yêu tộc và một món bảo bối, mà là Khô Cốt Thần Long dùng tuyệt thế hung đao chém rách không gian làm cho hắn nhìn thấy một tia hy vọng, có lẽ không cần chờ đợi mấy ngàn mấy vạn năm cũng có biện pháp khác có thể phi thăng rời đi.
Mà sắc mặt Nam Vinh Ngọc Mị lại trở nên hết sức khó coi.
Các loại tài liệu mà bộ tộc Bán Yêu tộc của nàng đã hao phí mấy vạn năm tích lũy, đã hao phí không còn trong lần tế tự này, nhưng lại không thu hoạch được gì.
Đôi mắt nàng ngưng tụ thành hình lục giác sắc bén, gắt gao nhìn chằm chằm Vũ La một lúc lâu, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, mi mắt rũ xuống, nhắm mắt trầm tư, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm thế nào mới phải.
Nàng lúc trước một mực tính toán, có nên bắt giữ Vũ La buộc hắn khắc khổ tu luyện hay không, hoặc là dễ dãi một chút, giam lỏng Vũ La lại.
Thế nhưng cân nhắc nhiều lần vẫn bị nàng bác bỏ.
← Ch. 408 | Ch. 410 → |