← Ch.424 | Ch.426 → |
Chín đuôi bạch hồ của Nhan lão đã vây khốn Địch Thiên Vũ. Trảo giao long của Hồng Phá Hải đâm tới, xuyên ra sau lưng Địch Thiên Vũ. Chiếc đuôi khổng lồ của Thiết Hoành Giang quét qua, những chiếc vảy nhọn dựng đứng như răng thép trên đuôi đâm mạnh vào eo Địch Thiên Vũ.
- Cho dù ta chết, cũng phải kéo lão theo!
Vũ La nghiến răng nghiến lợi.
Địch Thiên Vũ điên cuồng hét lên, kêu la thảm thiết, ra sức phản kích. Trận chiến giữa các Yêu Thánh trên Lạc Nhật hoang nguyên khiến cho trời sầu đất thảm, nhật nguyệt biến sắc. Tuy rằng Địch Thiên Vũ ương ngạnh, nhưng làm sao chống nổi ba vị Yêu Thánh liên thủ?
Ánh tà dương trải dài trên Lạc Nhật hoang nguyên như máu, khí tức Địch Thiên Vũ càng ngày càng yếu. Chín chiếc đuôi hồ trắng như tuyết quấn chặt lấy lão, ngày càng siết chặt. Máu tươi từ thất khiếu Địch Thiên Vũ tuôn trào, nhỏ trên lông đuôi trắng muốt nhưng không bám, từ từ lăn xuống đất giống như những hạt trân châu màu đò.
Mặt đất đã trở nên hỗn độn, trảo giao long của Hồng Phá Hải càng ngày càng dài, năm ngón tay như đao, hóa làm một thanh hung khí tuyệt thế, lão muốn ra tay kết thúc Địch Thiên Vu.
Vũ La vẫn đang gắng gượng đứng bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng nói:
- Để cho ta.
Hồng Phá Hải nhìn hắn một cái, gật gật đầu lui xuống. Vũ La cố sức vận khởi Lực Bạt Sơn, chậm rãi đi đến bên cạnh Địch Thiên Vũ. Lúc này đôi đồng tử màu vàng của Địch Thiên Vũ đã không còn khí thế như xưa, mà tràn ngập khí tức tử vong xám xịt.
Vũ La vung tay lên chộp ra một trảo, lách qua chín chiếc đuôi hồ, đâm sâu vào lồng ngực Địch Thiên Vũ. Một mảng máu tươi bắn ra tung tóe, trong lòng bàn tay Vũ La là trái tim vẫn còn đập của Địch Thiên Vũ.
Gân xanh trên bàn tay Vũ La chợt nổi vồng lên, bóp mạnh một cái, trái tim hoàn toàn vỡ nát. Địch Thiên Vũ chết đi, nguyên hồn vừa bay ra đã bị Thiết Hoành Giang tóm được, há miệng nuốt chửng.
Từ đó về sau, Đông Thổ không còn có Đại Thánh Yêu tộc nào là Địch Thiên Vũ nữa.
Tay Vũ La đầy máu, chậm rãi giang rộng, ngửa đầu nhìn trời, trong lòng yên lặng cầu nguyện, hy vọng mình có thể an ủi những oan hồn trên trời.
Phục kích giết chết Địch Thiên Vũ mất thời gian mười mấy ngày, Dịch Long rất là bất mãn, lại không dám nhiều lời. Ba người Nhan Chi Tây biết chuyện Khương Tu Đà, nhất định không chịu rời đi, ở lại bảo vệ Vũ La đang bị thương.
Đến khi thương thế Vũ La phục hồi gần như trước, lại thêm mười ngày trôi qua, Dịch Long càng thêm bất mãn. Nhưng có ba đại Yêu Thánh ở đó, y không dám lộ ra vẻ không hài lòng.
Sau khi dưỡng thương lành hẳn, Vũ La chia tay với ba vị Yêu Thánh, rời khỏi Lạc Nhật hoang nguyên tiến vào Ma Sơn.
Dọc trên đường đi, Vũ La vẫn còn lo về Khương Tu Đà, tuy rằng ba vị Yêu Thánh rời đi, nhưng vẫn không đi xa. Chỉ cần Vũ La phát hiện Khương Tu Đà, phát ra tín hiệu, ba vị Yêu Thánh sẽ lập tức chạy tới, trừ tuyệt hậu hoạn.
Nhưng mãi đến khi bọn Vũ La tiến vào di tích thần điện, cũng không thấy Khương Tu Đà xuất hiện.
Vũ La nghĩ lại thấy cũng hợp lý, Thiết Hoành Giang vì cứu con, mất không ít thời gian mới có thể bảo vệ được nguyên hồn, vẫn chưa tìm được kim thân. Thực lực của cải của Khương Tu Đà e rằng không bằng Thiết Hoành Giang, không có khả năng tim được thân thể thích hợp nhanh như vậy, tới gây phiền phức cho mình.
Hẳn không còn lo về Khương Tu Đà nữa, dẫn theo hai người Chu Nghiên tiến vào di tích thần điện. Thần sắc Dịch Long có hơi kích động, Chu Nghiên lạnh lùng liếc nhìn y, thầm nghĩ sau khi trở về, nhất định tên này sẽ tranh công cùng Vũ La.
Đây cũng là chuyện không có cách nào, hành trình Đông Thổ lần này coi như là Chu Thanh Giang hợp tác với Trịnh Tinh Hồn. Lần này trở về, tuy rằng trên thực tế toàn bộ đều là công lao của Vũ La, nhưng nhất định Dịch Long cũng sẽ đòi chia một phần. Chỉ là nghĩ tới vẻ mặt của tên khốn này, khiến cho trong lòng Chu Nghiên cảm thấy không thoải mái.
Vũ La dùng chiếc nhẫn nọ mở thông đạo, tay kia giơ ra:
- Đi thôi.
Hiện tại Chu Nghiên đã có cái nhìn khác về Vũ La, xấu hổ không chịu nắm tay muội phu. Nàng còn chưa quyết định, Dịch Long đã xông về phía trước một bước cầm tay Vũ La, sau đó thuận thế nắm lấy tay Chu Nghiên. Tuy rằng trong lòng Chu Nghiên không thích, nhưng cũng không nói gì.
Ba người nắm lấy tay nhau, tiến vào thông đạo.
Vũ La âm thầm đề phòng Dịch Long, nhưng mà mãi cho đến trước khi tiến vào thông đạo, Dịch Long cũng chưa có hành động khác thường gì. Nhưng Vũ La không ngờ trong khoảnh khắc bọn họ tiến vào thông đạo, trên mặt Dịch Long nở một nụ cười quỷ dị vô cùng kín đáo.
Trong thông đạo không gian, hào quang chói mắt khiến cho người ta không thể mở mắt ra. Dưới năng lượng không gian áp chế, cho dù là Vũ La cũng cảm thấy toàn thân cứng đơ, ý thức chậm chạp. Cũng không phải là toàn thận không thể nhúc nhích, nếu dùng hết sức lực toàn thân, cũng chỉ có thể miễn cưỡng động đầu ngón tay.
Vũ La bỗng nhiên cảm thấy trong tay mình bị nhét vào một thứ gì đó, sau đó bàn tay Dịch Long đang nắm mình chợt buông ra.
Thứ nọ dính vào lòng bàn tay Vũ La, dần dần bành trướng. Trong thông đạo hào quang chói mắt như vậy, nhưng thứ trong lòng bàn tay Vũ La lại phóng xuất một tia hào quang màu tím có thể nhìn thấy, có thể tưởng tượng tia hào quang này mạnh mẽ tới mức nào.
Vũ La chỉ cảm thấy dường như có một ngọn lửa đang bùng cháy trong tay mình, hắn vẫy tay một cái, thứ kia rơi ra.
Rốt cuộc là cái gì?!
Vũ La giận dữ trong lòng, biết rằng mình đã bị Dịch Long ám toán. Từ trước tới nay hắn vân đề phòng, chỉ là tuyệt đối không ngờ rằng Dịch Long lại xuống tay trong thông đạo không gian này. Nơi này thật sự là rất nguy hiểm, chỉ cần sơ ý một chút, dẫn phát không gian loạn lưu, ngay cả chính y cũng phải chôn cùng.
Hơn nữa xuống tay trong này, cho dù y thoát thân cũng sẽ không tìm thấy thi thể Vũ La. Không có chiếc nhẫn kia, bọn họ cũng sẽ không có cách nào xuyên qua thông đạo không gian tiến vào Đông Thổ. Rốt cục Dịch Long muốn làm gì, chẳng lẽ cừu hận của y với mình lớn như vậy, muốn đồng quy vu tận với mình ư?
Trong lòng Vũ La còn đang nghi hoặc, chợt phát hiện rằng mình không thể động đậy.
Trong thông đạo không gian, vốn hắn dựa theo dao động của năng lượng không gian chỉ dẫn, tiến tới theo một phương hướng cố định, giống như lơ lửng giữa dòng sông, bèo trôi theo nước.
Cho nên hắn mới có thể tiến vào bằng một cửa, trở ra bằng một cửa khác.
Nhưng hiện tại, luồng hào quang màu tím trong lòng bàn tay hắn khuếch trương ra giống như mạng nhện, "dính" chặt hắn vào thông đạo không gian này, khiến cho hắn không có cách nào tiếp tục tiến tới.
Hào quang màu tím kia khuếch tán ra, hình thành vô số đường nét trận pháp thần bí. Trận pháp này khác với những trận pháp mà Vũ La đã nhìn thấy qua, không ngờ có thể phát sinh tác dụng trong thông đạo không gian này.
Sau khi bị "dính" vào thông đạo không gian, chẳng những hào quang màu tím kia không yếu bớt, ngược lại càng ngày càng mãnh liệt. Vũ La thầm kêu không xong, trong lòng xoay chuyển muôn vàn ý nghĩ, thân thể nỗ lực giẫy dụa, cố gắng thoát khỏi ràng buộc của hào quang màu tím kia. Nhưng hết thảy đã quá muộn, hào quang màu tím đã bao trùm cả hào quang của thông đạo không gian, Vũ La chỉ nghe bên tai nổ ầm một tiếng, hào quang màu tím hoàn toàn bạo phát, thân thể hắn chấn động kịch liệt, trước mặt lập tức tối sầm...
Lúc Chu Nghiên đi ra phát hiện có một mình Dịch Long, nhất thời cảm thấy không ổn, sắc mặt lạnh lẽo hỏi:
- Vũ La đâu?
Dịch Long tỏ ra vô tội, dang rộng hai tay:
- Làm sao ta biết được, hắn đi trước nhất kia mà.
Chu Nghiên nổi giận:
- Ngươi nắm tay hắn, ngươi cũng ra rồi, vì sao không thấy hắn?
Dịch Long cười lạnh một tiếng:
- Ta nói không biết là không biết. Chính hắn đột nhiên buông ra tay ta ra, đâu có liên quan gì tới ta?
- Ngươi...
Chu Nghiên hoàn toàn khẳng định chính là Dịch Long ám hại Vũ La, nhưng nàng không có chứng cớ.
Chuyện trong thông đạo không gian cơ hồ không có cơ hội kiểm chúng. Dịch Long nói không phải là y làm, đùng nói là Chu Nghiên, cho dù là Chu Thanh Giang cũng không có cách nào bắt bẻ được y. Huống chi nói không chừng Dịch Long còn có thể cắn ngược lại một cái, nói rằng Chu Nghiên chính là kẻ ném đá giấu tay.
Chu Nghiên vô cùng bối rối, biến cố xảy ra bất thình lình khiến cho lòng nàng hỗn loạn. Nếu đổi lại là chuyện khác, bất kể nghiêm trọng tới mức nào, nàng xuất thân Thống Lĩnh Ám Vệ cũng sẽ không kinh hoảng như bây giờ.
Nhưng chuyện này liên quan tới muội phu Vũ La, liên quan tới đại kế Đòng Thổ. Công tư chất chồng một chỗ, Chu Nghiên cũng không biết phải làm sao.
Bẩm báo Chu Thanh Giang! Chỉ có một con đường này, chuyện đã vượt ra khỏi tầm khống chế của mình, nàng nổi giận đùng đùng trừng mắt liếc Dịch Long:
- Ngươi chờ đó, chuyện này sẽ không xong như vậy được. Đời này kiếp này, nếu không giết ngươi, ta quyết không bỏ qua!
Nàng nói xong xoay người rời đi. Mặc dù lối vào này vì nguyên nhân giữ bí mật cho nên không có người canh gác, nhưng xung quanh Tinh La Hải vân có đại quân Ám Vệ đóng. Chu Nghiên ra khỏi Tháp Sơn đảo, rất nhanh đã gọi ra bộ hạ trấn thủ cửa ra, vạn nhất Vũ La xuất hiện, lập tức tiếp ứng hắn.
Sau đó Chu Nghiên một khắc không ngừng trở về Chung Nam sơn.
Chẳng qua thủy chung Chu Nghiên có điểm không hiểu rõ: Vì sao Dịch Long lại hạ thủ
Bên trong thông đạo không gian? Y làm thế nào hạ thủ mà không khiến cho xuất hiện không gian loạn lưu? Giết Vũ La rồi, y không có cách nào mở ra thông đạo không gian, chẳng lẽ y không muốn trở lại Đông Thổ? Chuyện này không thể nào, Đông Thổ tài nguyên phong phú, Thái Âm sơn không thể nào buông tha cho một cơ hội tốt như vậy...
Dịch Long nhìn bóng lưng Chu Nghiên đi xa lộ ra vẻ đắc ý, nở một nụ cười âm hiểm. Y lấy pháp bảo ra, tránh khỏi tai mắt Ám Vệ, bay ra khỏi Tinh La Hải.
Dịch Long tìm một ngọn núi hoang bình thường ở chỗ giáp giới giữa Tinh La Hải và Trung Châu, chui vào trong một sơn cốc.
Y dạo trong sơn cốc, lúc đi lúc dừng, dường như đang tìm kiếm thứ gì. Không bao lâu sau đã phát hiện ra một tảng đá khổng lồ đột ngột trồi ra khỏi thế núi. Y dùng thần thức đảo qua xung quanh, sau khi phát hiện không có ai theo dõi bèn bước tới một bước, ra sức đẩy mạnh tảng đá. Phía sau tảng đá là một sơn động không lớn lắm, cửa động có một màn sáng màu xanh nhạt, gió núi từng hồi thổi vào màn sáng không ngừng dao động giống như mặt nước.
Trên màn sáng là một trận pháp đơn sơ, Dịch Long dùng tay điểm vài cái, bổ sung đầy đủ cho trận pháp. Đây là một trận pháp độc môn của Thái Âm sơn, nếu không phải là đệ tử quan trọng của Thái Âm sơn, chắc chắn sẽ không biết.
Màn sáng chợt lóe, biến mất không thấy. Dịch Long chui vào sơn động, sau lưng y màn sáng kia khôi phục trở lại.
Bên trong sơn động không có vật gì, chỉ có một bức họa Trịnh Tinh Hồn treo trên một bên vách. Dịch Long hướng về phía bức họa quỳ lạy ba lần, một tầng linh quang hiện lên, hình người trong bức họa chợt động.
- Sư tôn, con đã trở về.
Dịch Long cung kính sụp lạy.
Trịnh Tinh Hồn gật đầu:
- Chuyện đó thế nào rồi?
- Hết thảy đã xử lý thỏa đáng dựa theo phân phó của người, sư tôn cứ việc yên tâm.
Trịnh Tinh Hồn hết sức hài lòng:
- Vậy thì tốt, con cứ ở lại nơi đó không cần trở lại, ta sẽ phái sư thúc con tới, nhanh chóng xác định vị trí thông đạo không gian.
- Tuân lệnh.
Trịnh Tinh Hồn cười, gật đầu với Dịch Long:
- Lần này làm khổ con rồi, con làm rất khá. Nếu Thái Âm sơn ta có thể độc bá Đông Thổ, coi như con là đầu công.
Dịch Long vội vàng quỳ lạy:
- Đồ nhi sợ hãi, đồ nhi không dám kể công, cũng nhờ sư tôn bày mưu nghĩ kế, công đầu tự nhiên là sư tôn.
Trịnh Tinh Hồn cười ha hả:
- Yên tâm đi, vi sư luôn luôn thưởng phạt phân minh, con có công lớn làm sao có thể không ban thưởng? Bất quá bây giờ còn không phải là lúc thường, hãy tranh thủ thời gian phối hợp sư thúc con tìm ra thông đạo không gian, vi sư sẽ không quên công lao của con!
Dịch Long hết sức vui mừng:
- Đa tạ sư tôn!
Sau khi nói xong, bức họa Trịnh Tinh Hồn lập tức bùng lên ngọn lửa, rất nhanh đã cháy thành tro. Dịch Long hồi tưởng lại một lúc, cười đắc ý thầm nhủ:
- Vũ La ôi Vũ La, cho dù ngươi bản lĩnh kinh người thì đã sao, ngươi tung hoành Đông Thổ thì thế nào, không phải cũng mắc bẫy của ta sao? Liều sống chết một phen, rốt cục tất cả ích lợi đều rơi vào tay ta, ha ha ha...
Thứ mà y nhét vào tay Vũ La mới chính là nhiệm vụ chân chính của Dịch Long trong hành trình Đông Thổ lần này.
Môn phái như Cửu Đại Thiên Môn, nội tình thâm hậu vô cùng, trong môn nhân tài đông đúc, thậm chí có rất nhiều đệ tử cả đời chưa chắc đã được môn phái khác biết tới.
Trịnh Tinh Hồn có một vị sư đệ tư chất bình thường, năm xưa sau khi bái sư, bởi vì tiến cảnh chậm chạp, suýt nữa bị đuổi ra khỏi môn tường. Sau đó không lâu, chưởng môn tiền nhiệm của Thái Âm sơn cũng chính là sư phụ của Trịnh Tinh Hôn chợt phát hiện ra, đệ tử này có thiên phú kinh người trên phương diện trận pháp không gian.
Từ đó về sau, vị đệ tử này không cần khổ tâm tu luyện, chỉ cần một lòng một dạ nghiên cứu trận pháp không gian. Y cần bất cứ tài nguyên gì, Thái Ẩm sơn cũng sẽ không chút do dự trợ giúp.
Thật ra chưởng môn tiền nhiệm cũng có tư tâm, thế giới này không có cách nào phi thăng, nếu nghiên cứu trận pháp không gian thành công, nói không chừng có thể nhờ vào thủ đoạn ấy rời khỏi thế giới này, coi như là phi thăng biến tướng.
Đáng tiếc sư phụ Trịnh Tinh Hồn không chờ được tới giờ phút ấy, thậm chí Trịnh Tinh Hồn cũng không chắc mình có thể chờ được tới phút ấy hay không, bất quá cách bồi dưỡng nhân tài của Thái Âm sơn đã phát sinh hiệu quả.
Trịnh Tinh Hồn tuyệt không muốn bị người khác chế ngự, Vũ La nắm giữ chìa khóa dẫn tới thông đạo không gian kia, vậy y sẽ bị Chu Thanh Giang nắm mũi dẫn đi khắp nơi. Cho nên y tìm tới vị sư đệ này, vị thiên tài vỠtrận pháp không gian ấy bèn cho y một biện pháp giải quyết.
Không có chìa khóa, muốn mở ra thông đạo không gian rất khó, bất quá cũng không phải là không có biện pháp. Khó khăn lớn nhất của thông đạo không gian không phải là làm sao để mở ra, mà là làm sao để tìm kiếm.
Thế giới này có rất nhiều không gian song song, làm sao biết đâu là thông đạo không gian mà mình cần. Vị thiên tài này nghĩ ra một biện pháp: Tiêu ký.
Hào quang màu tím mà Dịch Long nhét vào tai Vũ La chính là một tiêu ký. Dịch Long vẫn mang vật ấy trên người, đến lúc trở về Trung Châu, y mới lặng lẽ lấy ra giấu giữa kẽ tay.
Bởi vì chỉ là một tiêu ký, cho nên căn bản sẽ không tạo thành không gian hỗn loạn. Trịnh Tinh Hồn không phải là thiện nam tín nữ gì, lúc luyện chế vật này, y đã sập kế ám hại Vũ La. Vũ La chết đi, Trịnh Tinh Hồn y tìm được thông đạo không gian, lúc ấy sẽ đôi khách làm chủ, Chu Thanh Giang sẽ bị y áp chế.
Vũ La bị tiêu ký màu tím kia dính chặt không cử động được trong thông đạo không gian, khoảng thời gian này thừa sức để Dịch Long đi ra.
Mà cuối cùng tiêu ký kia bao trùm lấy hơn nửa thông đạo không gian, khiến cho thông đạo không gian khẽ chấn động một cái. Chấn động này không ảnh hưởng tới sự ổn định của thông đạo không gian, nhưng chắc chắn thừa sức giết chết một tu sĩ.
Dịch Long càng nghĩ càng đắc ý, tên Vũ La đáng chết này, lúc ở Đông Thổ cố ý hành hạ ta, chèn ép ta, hừ hừ, hiện tại thì sao? Ai có thể cười đến cuối cùng, kẻ đó mới là người thắng! Ha ha ha!
Bầu trời hết sức ụ ám, từng tầng mây xám dày nặng như chì giống như áo giáp không thể phá vỡ bao phủ cả bầu trời. Trên mặt đất không có một ngọn cỏ, nơi này vốn là nơi vài ngàn năm không thấy mặt trời, làm sao có thể có thực vật sinh trưởng?
Từng đợt cuồng phong gào thét như nộ long, va chạm vào nhau giữa các vách núi. Cuồng phong thổi qua sơn cốc, giống như một thanh dao cạo sắc bén, quét qua mặt đất trơ trọi nham thạch bên trong sơn cốc một lượt.
Trận gió này vô cùng đáng sợ, phát ra những thanh âm ken két rợn người. Cả thiên địa này, tất cả ngọn núi đều trụi lủi, thậm chí có ngọn lộ ra trên đỉnh những khôi kim loại, lớp đất đá bao phủ bên ngoài đã sử bị gió thối mài mòn.
Nham thạch trên một ngọn núi không chịu nổi cương phong mạnh mẽ như vậy, dần dần lộ ra một cái khe. Cương phong kinh khủng lập tức theo khe nứt mà vào, cương phong bên ngoài càng thêm cuồng bạo. Chỉ sau một lúc, khe nứt kia càng ngày càng lớn, rốt cục chỉ nghe bốp một tiếng, khối nham thạch hoàn toàn rời khỏi ngọn núi rơi xuống dưới. Khối đá này to bằng căn phòng, giữa cương phong bị thối phất phơ như lông gà, chưa rơi xuống tới mặt đất đã bay lên trở lại.
Tảng đá nọ bị cương phong thổi phất phơ, va chạm vào các vách núi không ngớt, phát ra liên tiếp những thanh âm chấn động lòng người. Tảng đá khổng lồ bị va chạm tan vỡ, theo cương phong bay đi không biết tới nơi nào.
Cương phong kinh khủng hoành hành như vậy nửa canh giờ, rốt cục dần dần suy yếu. Chúng thu lại thành những cơn trốt xoáy nhỏ màu đen, chậm rãi chìm vào những phong động khổng lồ bên trong sơn cốc.
Cả thế giới này dần dần bình tĩnh lại, nhưng mây xám nặng như chì vẫn bao phủ như trước, không thấy ánh mặt trời.
Dưới chân một ngọn sơn phong rất lớn có một sơn động nho nhỏ. Cửa động chợt nhoáng lên, có sinh vật chui ra, một thân da lông màu xám, sau khi đứng ở cửa động quan sát vài lần bèn chui hẳn ra ngoài.
Lớp da lông được vén lên, lộ ra một gương mặt người.
- Được rồi, trận phong triều này đã qua, ra đi thôi.
Y quay về phía sau vẫy vẫy tay, trong sơn động lập tức chui ra hai người cũng mặc áo da.
- Động tác nhanh lên một chút, chúng ta chỉ có thời gian nửa canh giờ, nếu được ông trời phù hộ, chúng ta có thể tìm được một khối Úy Phong Thiết. Nếu lần này không có thu hoạch, tất cả mọi người trong bộ lạc sẽ phải chịu đói. Thời gian cấp bách, hai người các ngươi cũng hưng phấn tinh thần một chút cho ta, nửa canh giờ, nhớ kỹ chúng ta chỉ có nửa canh giờ, chạy tới khu vực khai thác mỏ, còn phải chạy trở về. Trừ thời gian chạy đi chạy về, thời gian còn lại để chúng ta tìm Úy Phong Thiết là không nhiều lắm...
Y nó một hơi không ngừng, nhưng hai người phía sau giật mình kinh hãi nhìn ra sau lưng y, khiến cho y nổi giận:
- Các ngươi nhìn cái gì, còn không nhanh lên đường...
Theo bản năng quay người lại, chợt thấy một bóng đen từ trên trời giáng xuống, rơi ầm trên mặt đất sau lưng.
Người nọ sợ hết hồn, nhảy vọt về phía sau nhanh như điện chớp, thân thể quả thật rất cao nhưng giật mình chẳng khác nào con thỏ.
- Thứ gì vậy?
Phản ứng đầu tiên của ba người không phải là nhìn xem thứ gì, mà là ngẩng đầu nhìn trời: Làm sao có thứ gì đó từ trên trời rơi xuống được?
Bởi vì phong triều hoành hành, bên dưới gầm trời này không có sinh vật nào có thể sinh tồn, đừng nói là trên trời. Trong ký ức của ba người, từ trên trời rơi xuống chỉ có nham thạch bị cương phong phá hủy.
Một khối nham thạch rơi xuống, thường thường sẽ có tiếp theo ngay một mảng lớn đá vụn, rất dễ dàng tạo thành thương tổn cực lớn.
Nhưng ba người nhìn một lúc, trên đầu vẫn trống không, không có vật gì khác rơi xuống theo. Lúc này ba người mới thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu quan sát xem thứ gì vừa rơi xuống.
- Đây là... Một người!
Một người từ trên trời rơi xuống, đây quả là một kỳ tích, cho tới bây giờ cũng không có ai có thể bay lên trời, rốt cục người này có lai lịch thế nào...
Người cầm đầu kia tựa hồ một khi mở miệng sẽ không dừng được, hai người phía sau đưa mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời tiến tới, lật người vừa rớt trên trời xuống xem xét. Lúc này người cầm đầu vẫn còn đang nói tiếp:
- Theo các ngươi, người này có lai lịch thế nào, chẳng lẽ là lão Thiên phái hắn tới cứu vớt chúng ta? Bộ lạc chúng ta đã chịu khổ bao nhiêu năm qua, ông trời ơi, rốt cục trong khi bận rộn sự vụ nhàm chán, ngài cũng nghe được lời cầu nguyện của chúng ta, phái cứu tinh tới...
- Câm miệng A Kiệt, nhanh tới giúp chúng ta khiêng hắn trở vào trong, ngươi còn nói thêm nữa, có thể hắn sẽ chết thật!
A Kiệt lập tức co cổ lại:
- Nhưng chuyện Úy Phong Thiết phải làm sao, đợi đến khi đợt phong triều tiếp theo dừng lại, sẽ còn mất nhiều thời gian hơn nữa...
Dù nói như vậy nhưng y vẫn tiến lên, ba người cùng nhau khiêng người nọ trở về sơn động.
- Ủa, trên người hắn mặc thứ gì vậy? Mềm mại quá, bất quá quá mỏng, căn bản khó giữ được ấm áp, ta dám cam đoan, đến nửa đêm tiểu tử này nhất định sẽ bị đông cứng mà chết...
- Chờ hắn có thể sống đến sau nửa đêm rồi hãy nói.
Trong cơ thể Vũ La hiện tại vô cùng hỗn loạn.
Đợt chấn động cuối cùng trong thông đạo không gian, đối với thông đạo không gian quả thật chẳng đáng là gì, thậm chí cũng không làm cho nó trở nên bất ổn. Nhưng đối với Vũ La chính là một đòn chí mạng.
Một cỗ năng lượng không gian cuồng bạo xông ào vào thân thể của hắn, tàn phá khắp nơi, Vũ La cơ hồ không thể chống cự, lập tức hôn mê. Đến khi thần thức của hắn dần dần tỉnh lại từ trong hôn mê, mới phát hiện toàn thân không thể động đậy.
Thậm chí ngay cả mở mắt cũng không được.
Hắn vô cùng đau xót phát hiện, cỗ năng lượng không gian vô cùng bá đạo kia đã cướp đoạt quyền khống chế thân thể hắn, ngay cả ý thức và nguyên hồn hắn cũng bị bức phải rút lui vào sâu trong Minh Đường Cung.
Vũ La tuyệt không biết tình huống thân thể hiện tại của mình thế nào. Có lẽ cỗ năng lượng không gian kia đang điên cuồng phá hủy kinh mạch của mình, phá hoại nội tạng của mình, nói không chừng máu cũng đã bị bốc hơi.
Hết thảy trong Minh Đường Cung vẫn như cũ, băng sơn, Long Cung, Linh Long, nhưng hắn không ra được. Ý thức định ra khỏi Minh Đường Cung, nhưng Vũ La buồn bã phát hiện, "không gian" nơi này cũng đã bị phong tỏa. Năng lượng không gian kia đang chiếm cứ thân thể bên ngoài của hắn, có kết quả như vậy cũng là bình thường.
Sau ba lần công kích thất bại, Vũ La biết mình không thể làm càn, nếu chỉ lấy lực lượng tinh thần đơn thuần công kích năng lượng không gian kia, mình sẽ rơi vào thế kém.
Hắn bèn điều động Linh Long, vận chuyển Cửu Long Thôn Nhật, lệnh cho Linh Long xông ra ngoài cắn nuốt năng lượng không gian kia. Tuy rằng nhìn qua chiêu này có hiệu quả, đáng tiếc giấc mơ đẹp của Vũ La bị thực tế phá tan tành. Linh Long cũng bó tay hết cách, nó há to miệng của mình, nhưng cũng giống như một con hổ muốn ăn cả bầu trời, không biết phải cắn vào chỗ nào.
Đẳng cấp thuộc tính của năng lượng không gian này rõ ràng cao hơn linh nguyên của thế giới này.
Vũ La thử vài biện pháp liên tục, nhưng cũng thất bại. Hiệu quả "ngăn cách" của năng lượng không gian thần bí này thật sự quá mức hùng mạnh, thuộc tính năng lượng này cao hơn tất cả lực lượng mà Vũ La có thể vận dụng hiện tại.
Bất kể là ai cũng sẽ tỏ ra nôn nóng trong tình cảnh như vậy, Vũ La cũng không ngoại lệ. Tâm trạng nôn nóng này càng ngày càng mạnh mẽ, Vũ La không tin tà, thúc giục tất cả lực lượng của mình hung hăng công kích không gian bên ngoài.
Công kích liên tiếp mấy chục lần như vậy, Linh Long mỏi mệt không chịu nổi, nguyên hồn của hắn cũng bị chấn động mãnh liệt, bị thương không nhẹ.
Mỏi mệt và đau đớn khiến cho hắn dần dần bình tĩnh lại. Hắn ngửa đầu nhìn lên cao, Phong Thần Bảng vẫn đang lơ lửng trên cao giống như một mặt trời trong Minh Đường Cung. Vũ La thoáng động trong lòng, đúng vậy, vì sao mình quên bẵng Phù Cổ?
Ý niệm vừa động, một luồng hào quang màu xanh ngọc xuất hiện, Phù Cổ bồng bềnh từ Phong Thần Bảng hạ xuống. Vũ La điểm ra một chỉ, Phù Cổ lập tức xông ra ngoài.
Vũ La chưa từng thất bại trong chuyện sử dụng Phù Cổ theo dõi địch tình, cho nên lần này hắn vô cùng tin tưởng.
Luồng hào quang màu xanh ngọc vừa xông ra ngoài Minh Đường Cung, quả nhiên gần nửa thân thể của nó biến mất. Vũ La vừa muốn cất tiếng hoan hô, chợt thấy một luồng lực lượng mềm mại đẩy Phù Cổ trở về.
Vũ La chưa từ bỏ ý định, thúc giục Phù Cổ thử thêm vài lần nữa. Tiểu gia hỏa cũng biết tình trạng của chủ nhân hiện tại cho nên không có nửa câu oán hận, ra sức công kích ra phía ngoài.
Nhưng bất kể nó cố gắng thế nào, thủy chung vẫn bị một luồng lực lượng mềm mại nhưng không thể nào kháng cự đẩy lùi trở lại. Sau chín lần, Phù Cổ đã không còn chút sức lực nào.
Lúc này tim Vũ La đã hoàn toàn chìm xuống.
← Ch. 424 | Ch. 426 → |