Truyện ngôn tình hay

Truyện:Tiên Tuyệt - Chương 449

Tiên Tuyệt
Trọn bộ 862 chương
Chương 449: Cương phong Long Hồn (thượng)
0.00
(0 votes)


Chương (1-862)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Mặc dù hôm nay Vũ La đã có thể chịu được trong mười hai canh giờ, nhưng vì muốn không có sơ sót, Vũ La vẫn quyết định chuẩn bị một bộ áo giáp Úy Phong Thiết. Hôm nay hắn đã có được đầy đủ tài liệu, bèn bảo Giản Kiệt chuẩn bị hai vạn viên Úy Phong Thiết, để rèn một chiếc áo giáp chống cương phong bằng Úy Phong Thiết nguyên chất.

Quá nửa số Úy Phong Thiết là do Vũ La khai thác, không có Vũ La, Giản Thị bộ lạc cũng không có được ngày nay. Mặc dù hai vạn viên Úy Phong Thiết không phải là số nhỏ, nhưng không ai có dị nghị gì.

Vũ La thu hai vạn viên Úy Phong Thiết, tiến vào trong Thiên Phủ Chi Quốc. Một ngày sau đó, một bộ áo giáp toàn thân hình dáng tàm tạm đã xuất hiện.

Mặc dù tay nghề Bát Hoang Đoán Tạo của hắn không kém, nhưng muốn rèn ra áo giáp tinh xảo hoàn mỹ, đó là chuyện rất xa vời. Bộ giáp mà hắn rèn ra đầu tiên năm xưa ở Nhược Lô Ngục là bộ giáp xấu nhất, hôm nay cũng ít xấu hơn một chút mà thôi.

Vũ La lúng túng gãi gãi đầu, cũng may lần này mặc áo giáp vào, xung quanh cũng chắc chắn sẽ không có người khác nhìn thấy, thể diện của Đại nhân trời giáng cao quý cũng có thể bảo toàn. Sau khi rèn xong, Vũ La bèn dặn dò Giản Kiệt và Giản Địch, tối nay không cần an bài người gác đêm, tất cả cứ việc ngủ đi.

Vũ La một mình khoanh chân ngồi ở cửa động.

Giản Địch cùng Giản Kiệt cũng hiểu, mỗi mệnh lệnh của Vũ La đều có thâm ý, không phải vô duyên vô cớ bảo tất cả mọi người đi ngủ. Vì vậy hai người đặc biệt dặn dò tất cả mọi người trong bộ lạc: Tối nay phải ngủ thật say, không ngủ được cũng phải ngủ cho ta!

Trước kia ở trong bộ lạc, mọi người vì ăn no bụng, ngày nào cũng mệt gần chết, chỉ cần vừa nằm xuống hít thở vài lần đã ngủ say, an bài người gác đêm là chuyện hết sức phiền phức.

Nhưng gần đây, mọi người ăn uống ngon miệng, ngược lại không còn ngủ say như trước. Một thời gian dài như vậy, quen sống cuộc sống an nhàn, mọi người cũng có chút "bệnh nhà giàu", tỷ như là mất ngủ. Ngày ngày không cần làm việc, lại ăn nhiều, làm cho tinh lực tràn đầy, buổi tối ngủ không được. Kết quả trực tiếp là số lượng nữ nhân trong bộ lạc mang thai tăng lên đáng kể.

Giản Kiệt không dặn dò còn đỡ, dặn như vậy lại càng hỏng bét.

Y nói đây là mệnh lệnh của Đại nhân trời giáng, mọi người nghe vậy căng thẳng trong lòng, không thể làm hỏng chuyện, nhất định phải ngủ. Càng nghĩ như vậy, càng không ngủ được, trong hai bộ lạc có mấy tên béo ngày thường chỉ cần lăn ra là có thể ngủ ngon lành, tối nay cũng mất ngủ.

Người khác không nói, Giản Kiệt nằm trên đống Úy Phong Thiết không biết vì sao cũng cảm thấy hôm nay ngủ hết sức không thoải mái, lăn qua lộn lại mãi không ngủ được.

Vũ La nở một nụ cười khổ, mặc dù tất cả mọi người nhắm mắt lại, nhưng từ tiếng hít thở hắn vẫn có thể nghe được, có rất nhiều người còn thức.

Hắn suy nghĩ một chút, Bích Ngọc Đằng từ trong Thiên Phủ Chi Quốc bỏ ra, từ từ tản mát ra một cỗ khói độc nhàn nhạt.

Khói độc này có độc tính rất thấp, có hiệu quả thôi miên, sau khi mọi người thức dậy sẽ không còn nữa. Hiện tại Bích Ngọc Đằng là chí tôn trong các loại độc, Vũ La khống chế vô cùng thoải mái, có thể phân bố mấy chục loại độc tố có hiệu quả khác nhau.

Khói độc thôi miên tràn ngập cả sơn động rất nhanh, không bao lâu sau, tất cả mọi người đã ngủ thật say. Giản Kiệt gục trên đống Úy Phong Thiết, nước dãi chảy dài, khiến cho Vũ La nhìn thấy dở khóc dở cười.

Hắn mở Thiên Phủ Chi Quốc ra, bao trọn sơn động vào trong.

Trong Thiên Phủ Chi Quốc, Vũ La đã quy hoạch nơi tồn trữ tài nguyên vật liệu quan trọng của mình thành "cấm địa", những người bộ lạc không có cách nào vào được nơi này.

Những địa phương còn lại hiện tại đã là non xanh nước biếc, xinh đẹp thoải mái hơn thế giới dưới lòng đất tăm tối rất nhiều. Bất quá trong thời gian này muốn có thịt để ăn là hơi khó, chỉ có thể dựa vào lương thực bọn họ trồng trọt mà sống.

Thật ra chuyện thu người bộ lạc vào Thiên Phủ Chi Quốc, không có ích lợi gì với Vũ La, bất quá chỉ làm cho thế giới bên trong Thiên Phủ Chi Quốc trở nên đa dạng hơn một chút.

Lão ma đầu dưới Nhược Lô Ngục đã từng nói qua với hắn, bộ Phượng Nhãn Thần Văn có tất cả mười bốn đạo linh văn, tụ lại một chỗ có thể mở linh trí, đoạt lấy tu vi người khác. Nói cách khác, nếu Vũ La truyền thụ bộ Phượng Nhãn Thần Văn này cho bọn Giản Kiệt, chờ bọn họ tu luyện thành công, có thể đoạt lấy tu vi của bọn họ.

Hơn năm ngàn người, người người tu luyện, đây là một cỗ lực lượng đáng sợ tới mức nào?

Hơn nữa Thiên Phủ Chi Quốc chính là thế giới của Vũ La, không cần lo bị "người ở trên" phát hiện, có thể nói không hề sai sót. Nhưng Vũ La tuyệt đối sẽ không làm như vậy, bị đoạt mất tu vi, hơn năm ngàn người này chỉ có con đường chết.

Sau khi thu mọi người, Vũ La bèn ngồi xuống trong sơn động. Bốn canh giờ sau, tất cả mọi người ngủ say từ từ tỉnh lại, Vũ La lại tiến vào Thiên Phủ Chi Quốc.

Hắn nói cho Giản Kiệt biết, mọi người có thể an tâm sống ở chỗ này, không nói thêm gì khác. Sau phút giây bối rối ban đầu, những người trong bộ lạc phát hiện rất nhanh, nơi này hạnh phúc hơn nhiều so với thế giới dưới lòng đất. Nơi đây có ánh mặt trời, sông ngòi, thực vật, gió... Đối với người bộ lạc quen sống ở thế giới dưới lòng đất, chắc chắn là thiên đường.

Trấn an những người này không phải là đại sự, dù sao bọn họ cũng đã tiến vào, cho dù lưu luyến cố hương cũng không làm gì được.

Vũ La dặn dò qua loa mấy câu, lập tức rời khỏi Thiên Phủ Chi Quốc. Không phải là hắn bất cận nhân tình, mà vì còn có chuyện quan trọng hơn chờ hắn.

Lúc phong triều ngừng lại, Vũ La không dám tiến vào phong động, bởi vì khi đó tất cả lực lượng của cương phong đều tập trung ở phong động.

Lú trời sáng sẽ có một đợt phong triều mới, Vũ La chuẩn bị tiến vào phong động lúc ấy.

Đến khi hắn ra khỏi Thiên Phủ Chi Quốc, mặt đất đã bắt đầu run rẩy, từng đợt tiếng gầm gừ từ sâu dưới lòng đất vang lên. Giống như có một cự thú vô cùng đáng sợ đang súc tích lực lượng dưới lòng đất, muốn lật úp cả mặt đất này.

Vũ La khoanh chân ngồi ở cửa ra, nhìn phong động ở gần mình nhất đang chậm rãi phóng xuất một đạo phong trụ như khói bếp. Sau đó nhanh chóng dựng lên, bắn lên cao trúng vào tầng mây x, khuếch tán ra đầy trời, gào thét bắt đầu một vòng hoành hành mới.

Vũ La đứng dậy, thân hình thấp thoáng một cái đã ra xa mấy trăm trượng.

Trong phong động này bắt đầu phóng xuất cương phong không ngừng, chẳng những phong trụ không nhỏ đi mà còn to ra. Có vô số đạo cương phong rất nhỏ quay xung quanh phong trụ này, bay lên đến chỗ cao nhất, sau đó theo phong trụ công kích vào tầng mây xám, rốt cục rơi xuống giống như mưa sa.

Uy lực phong trụ phun trào vô cùng kinh khủng, lúc này Vũ La nhích tới gần phong động, còn cách vài dặm đã cảm thấy cương phong này mãnh liệt hơn bình thường rất nhiều. Giống như có người cầm miếng sắt lạnh lẽo không ngừng đánh vào mặt vào tay mình.

Hắn không dám tới quá gần, bèn ngừng lại chờ một chút. Sau khi tất cả cương phong trong phong động tuôn ra, áp lực xung quanh phong động giảm đi, hắn mới đứng dậy tiếp tục đi tới.

Dường như một hơi phun ra tất cả lực lượng ra ngoài, phong động trở nên yên tĩnh hơn nhiều. Vũ La từ từ nhích tới gần, cảm giác mình đang tiếp cận một con Hồng Hoang Thần Thú đang say ngủ.

Trong phong động lúc này thỉnh thoảng lại có một đạo cương phong màu đen rất nhỏ bay lên, uy lực cũng bình thường.

Vũ La thuận lợi đứng bên cạnh phong động, đá ở cửa động vô cùng bóng loáng, có cảm giác như kim loại. Hiển nhiên đây cũng không phải là nham thạch thông thường, bằng không đã sớm sụp đổ trong cương phong.

Vách đá vô cùng bóng loáng, dựng đứng trơn tuột. Bất quá chuyện này cũng không làm khó được Vũ La, lòng bàn tay hắn toát ra Vu lực màu vàng sẫm, sinh ra lực hút, bắt đầu theo vách đá bò xuống phong động.

Bò được gần ngàn trượng, cửa động khổng lồ trên đỉnh đầu hiện tại nhìn qua nhỏ đi rất nhiều, có cảm giác như đáy giếng nhìn trời. Nhưng cúi đầu nhìn lại, phía dưới vẫn là một mảnh hắc ám, tựa hồ có thể nối thẳng tới thế giới u Minh. Từng đạo cương phong thổi vù vù trở lên, giống như dao bén cắt vào thân thể Vũ La. Áo mà hắn đang mặc cũng là do Vu lực màu vàng sẫm biến ảo mà thành. Vũ La cũng không am hiểu lắm những thủ đoạn nho nhỏ như vậy, giống như hắn hiểu cách làm thế nào dùng Bát Hoang Đoán Tạp luyện chế ra áo giáp đúng cách, nhưng không biết làm thế nào luyện chế cho tinh tế đẹp đẽ.

Áo trên người hắn nhìn qua giống như áo vải thô ngắn, không đẹp chút nào.

Từ trên phong động nhìn xuống, chỉ có thể nhìn thấy bóng tối đen như mực, trên thực tế sau khi vào sẽ phi hành ra, trên vách đá toát ra ánh sáng mờ nhạt, giống như có vô số tinh phấn hòa tan trong vách đá. Chỉ bất quá lực lượng cương phong trong phong động quá mức hùng mạnh, ánh sáng yếu ớt này đều bị màu đen của cương phong che lấp hết.

Vũ La tiếp tục đi xuống, lại khoảng một ngàn trượng nữa, vách đá bắt đầu trở nên rét lạnh, những tia sáng mờ trên vách đá cũng biến thành màu xanh nhạt.

Lại xuống thêm ngàn trượng nữa, tình trạng này cũng không thay đổi, cửa động trên đỉnh đầu Vũ La đã nhỏ chỉ còn bằng vầng trăng.

Đến nơi này có thể nghe được phía dưới sâu trong bóng tối vang lên những tiếng ầm ầm, có hơi giống thanh âm của nước thủy triều, lại hơi giống như tiếng dã thú gầm lên giận dữ. Bởi vì hồi âm không ngừng quanh quấn trong phong động, cho nên không thể phân biệt rõ ràng.

Càng xuống sâu càng rét lạnh, mặc dù trong phong động không tồn tại tầng đất đóng băng, nhưng cỗ khí lạnh này vẫn bức người không ít. Xem ra thế giới bên dưới là vùng rét lạnh, diện tích của nó rộng mênh mông như vậy, cũng không phải là Băng Chi Tố Vu có thể làm được.

Đi sâu một mực xuống chừng sáu ngàn trượng, chân Vũ La đột nhiên đạp vào khoảng không, suýt chút nữa rơi xuống.

Cũng may hai cánh tay hắn còn đang chịu đựng sức nặng thân thể, hai mũi chân điểm vào vách đá, dần dần thăm dò xuống dưới, cảm thấy bên dưới rõ ràng là khoảng không.

Vũ La dùng sức hai tay, treo thân thể trên vách đá, cúi đầu nhìn xuống. Hai mắt hắn trong đêm toát ra ngân quang sáng chói, rốt cục nhìn xuyên qua bóng tối dày đặc nhìn rõ tình huống bên dưới.

Phía dưới là một không gian rất lớn, có hình dáng như một cái bình, miệng bình vừa dài vừa hẹp, bụng bình rất lớn. Hiện tại Vũ La đang treo người giữa cổ bình và bụng bình, cho nên dưới chân hắn mới là khoảng không.

Hiện tại hắn còn cách đáy phong động này có chừng ba ngàn trượng, nhưng biết sắp sửa tới đáy, cũng không cần quá quan tâm như vậy. Hắn dứt khoát buông tay, phát động Vu lực màu vàng sẫm, từ từ bay xuống dưới.

Vừa tiến vào không gian bên dưới, Vũ La cảm nhận được lực lượng cương phong xung quanh vô cùng mãnh liệt.

Vô số đạo cương phong thật nhỏ từ bốn phương tám hướng thổi tới. Dù số cương phong này không lớn, nhưng lực lượng hùng mạnh, thổi trúng Vũ La lắc lư trên không một trận, suýt chút nữa không thể ổn định được thân hình. May là sáu ngày trước hắn đã khổ tâm rèn luyện, cũng không hoảng loạn, dưới ảnh hưởng của cương phong miễn cưỡng ổn định được thân hình, lắc lư đáp xuống.

Trong mắt Vũ La vẫn phóng ra ngân quang sáng chói, hiện tại hắn đã có thể nhìn rõ hoàn cành xung quanh mình. Không gian này cao ba ngàn trượng, đường kính chừng vạn trượng. Trong không gian rộng lớn này, cương phong màu đen thật nhỏ giăng đầy, giống như vô số rắn đen bay khắp không gian.

Vách đá xung quanh có rất nhiều cửa động, giống như những chiếc tổ ong rất lớn.

Những đạo cương phong thật nhỏ kia không ngừng chui ra chui vào những cửa động này, hiển nhiên là trong những cửa động như tổ ong kia nuôi dưỡng cương phong đáng sợ.

Vũ La chậm rãi đáp xuống mặt đất, bởi vì cương phong quấy nhiễu cho nên lảo đảo một cái, bước ra mấy bước mới đứng vững được thân hình. Ngoài dự liệu của hắn, hai chân vừa chạm đất đã làm dấy lên một lớp bụi xám, sau đó hai chân hắn cắm sâu xuống đất, giống như vừa rơi xuống bùn lầy.

Vũ La hết sức bất ngờ, nơi đây là đáy của phong động, đúng lý ra không thể nào lưu lại tro bụi hoặc bùn lầy gì. Cho dù là sắt thép e rằng cũng phải hóa thành phấn vụn bay ra ngoài.

Hắn ngồi xổm xuống, đưa tay cào trên mặt đất một cái, quả nhiên là một lớp gì đó như bột phấn. Vũ La chà chà trong tay, miệng há hốc: Đây là bột Úy Phong Thiết! Dưới đáy phong động phủ kín một lớp bột vụn Úy Phong Thiết rất dày.

Chuyện này cũng không trách được, chỉ có Úy Phong Thiết không sợ cương phong mới có thể lắng đọng ở nơi này.

Nếu so sánh với nơi này, số Úy Phong Thiết mà Vũ La có được quả thật là không đáng nhắc tới. Úy Phong Thiết nhiều như vậy, chắc chắn là một khoản của cải khổng lồ tới mức kinh người.

Mặc dù trước khi Vũ La tới thế giới dưới lòng đất này, chưa từng nghe qua về Úy Phong Thiết, cũng không biết ngoài không sợ cương phong ra, Úy Phong Thiết này còn có tác dụng nào khác. Nhưng Vũ La hiểu rất rõ ràng uy lực của cương phong, chỉ bằng vào điểm này đã chứng minh giá trị Úy Phong Thiết không nhỏ, thu thập càng nhiều càng tốt.

Chỉ bất quá lúc này không phải là lúc làm thần giữ của, hắn vứt nắm bột Úy Phong Thiết trong tay đi, bước nhanh về phía vách đá. Hắn đi quá nhanh, lập tức làm cho mặt đất bốc lên bụi xám mù mịt. Gần mặt đất cũng có rất nhiều cương phong thổi, những đạo cương phong nhỏ này va vào bụi Úy Phong Thiết nhất thời bị kìm chế, không thể thoát ra, rốt cục dần dần hạ xuống theo bụi Úy Phong Thiết rồi biến mất.

Vũ La chẳng quan tâm nhiều như vậy, hắn chỉ muốn biết rõ ràng rốt cục cương phong này được tạo thành thế nào, nói không chừng chuyện này sẽ giúp ích rất nhiều cho hắn rời khỏi thế giới này.

Càng tới gần những cửa động chi chít trên vách đá, những đạo cương phong nhỏ kia càng mạnh hơn, dường như cố ý bài xích Vũ La, thổi liên tiếp vào thân thể hắn.

Vũ La tiến tới trước vách đá, những cửa động kia từ xa nhìn chỉ to như nắm tay, hiện tại tới gần mới thấy chúng to bằng cối xay.

Vũ La tới sát một cửa động nhìn vào, một luồng cương phong màu đen thổi vù một tiếng, khiến cho Vũ La lảo đảo lui về phía sau một bước. Hắn thầm thóa mạ một câu, lại tiến lên, hai chân đứng vững vàng trên mặt đất, dùng Vu lực màu vàng sẫm bao phủ gương mặt, chống lại cương phong từ trong cửa động thổi ra như đạn bắn.

Động này chỉ sâu chừng mười trượng, bên trong cũng không phải là bóng tối, ngược lại có một lớp bạch quang mờ nhạt. Từng luồng cương phong sinh ra từ lớp bạch quang kia, thổi ra bên ngoài.

Vũ La quan sát liên tiếp mười mấy động, cũng y như vậy. Hắn chui vào một động, tới tận cùng quan sát cẩn thận, không ngờ lớp bạch quang mờ nhạt kia là một khối ngọc.

Trong mỗi động như vậy được khảm một khối ngọc. Hoặc phía sau cả phong động này là một khối ngọc thạch khổng lồ, chỉ hiện ra ở vị trí của các động.

Vũ La nghi hoặc đưa tay nhẹ nhàng nhấn một cái vào ngọc thạch toát ra bạch quang nhè nhẹ, ngọc thạch vẫn không nhúc nhích. Bàn tay hắn cảm nhận được một luồng lực lượng vô cùng đáng sợ, hùng mạnh hơn cương phong vô số lần đánh tới, bốp một cái khiến cho tay Vũ La dội ngược trở lại.

Cỗ lực lượng này có thuộc tính hoàn toàn giống như cương phong, vô cùng lợi hại hung tàn, hùng mạnh hơn cương phong rất nhiều.

Vũ La thầm suy đoán trong lòng, đây chính là lai lịch của cương phong.

Dường như cương phong từ trong ngọc thạch này thổi ra, suy đoán này khiến cho Vũ La cảm thấy có hơi buồn cười: Gió từ trong ngọc thạch thổi ra, làm sao có thể như vậy được? Nhưng sự thật đang phơi bày ra trước mắt, nếu không phải là ngọc thạch, chẳng lẽ là vách đá xung quanh thổi ra, chẳng lẽ tự nhiên sinh ra?

Vũ La giống như một con mèo co rút trong động, tìm kiếm từ trên xuống dưới động một lượt, ngay cả một vết cắt dù là nhỏ nhất cũng không bỏ sót.

Nhưng kết quả cuối cùng vẫn là không thu hoạch được gì. Trong lòng Vũ La có chút hốt hoảng, nhưng hắn cũng cố gắng bắt buộc mình cố gắng trấn tĩnh lại, không ngừng nói với mình: Cũng không phải là không có cơ hội, cứ tìm tiếp, nơi này không có, nói không chừng sẽ tìm được bên ngoài.

Từ đầu chí cuối hắn đã chuẩn bị hai tháng, không tiếc mạo hiểm tính mạng mượn cương phong tu luyện, lại càng không tiếc mạo hiểm lớn hơn nữa chui vào phong động, như vậy là vì cái gì? Chính là muốn tìm đường trở về.

Crypto.com Exchange

Chương (1-862)