Vay nóng Tima

Truyện:Tiên Tuyệt - Chương 451

Tiên Tuyệt
Trọn bộ 862 chương
Chương 451: Kiếm ca trường vũ (thượng)
0.00
(0 votes)


Chương (1-862)

Siêu sale Lazada


Thình lình sát khí ngập trời, huyết quang vạn trượng, huyết quang càng cường hãn hơn cả đạo ngân quang của Long Hồ, nhanh chóng bao phủ ngân quang, tràn ngập cả phong động.

Thiên hạ đệ nhất sát phù Bách Vạn Nhân Đồ vừa ra, thanh thế không ai bì kịp. Không ngờ rằng Vũ La lại có thể áp chế được Long Hồn ương ngạnh như vậy.

Long Hồn không cam lòng gầm lên giận dữ, trên người ngân quang bạo phát. Dù sao nó vẫn quá mức hùng mạnh, chỉ bằng vào trạng thái hiện tại của Bách Vạn Nhân Đồ, cơ hồ không thể nào chế ngự được nó.

Chỉ bất quá khí hung sát của Bách Vạn Nhân Đồ có chút tác dụng áp chế với sinh vật ở trạng thái linh hồn, cho nên Long Hồn có vẻ kiêng kỵ Bách Vạn Nhân Đồ.

Vũ La vung tay chỉ ra, Bách Vạn Nhân Đồ hung quang vô hạn, từng đạo huyết quang quét về phía Long Hồn, Long Hồn giương nanh múa vuốt nghênh đón. Trên đỉnh đầu, ngân quang cùng huyết quang không ngừng va chạm, tiếng sấm rung trời, tia sáng tung bay giữa không trung, huyết quang xen lẫn ngân quang giống như pháo hoa nổ tung, đẹp đẽ mà chết chóc.

Vũ La cảm thấy máu nóng dâng lên trong lồng ngực, cười ha hả thật to, Lực Bạt Sơn và Kỳ Lân Tý gia trì, thuận tay rút thần kiếm Thiên Tinh trong Thiên Phủ Chi Quốc ra. Hôm nay Thần khí này không nhúc nhích, kể từ khi kiếm vỏ hợp nhất, Vũ La rất khó cảm nhận được dao động năng lượng của nó.

Thần kiếm Thiên Tinh không chịu để cho hắn điều khiển, Vũ La cũng không thèm để ý, mình cũng không trở về được, còn cố kỵ gì nữa?

Hắn buông tay ra, cũng bất chấp nguy hiểm hay an toàn, hai chân giậm mạnh một cái, bay vút lên không, thình lình xuất ra một quyền đánh về phía Long Hồn. Lực Bạt Sơn và Kỳ Lân Tý là hai Thiên Mệnh Thần Phù không phải tầm thường, Long Hồn đang giằng co cùng Bách Vạn Nhân Đồ, bỗng nhiên cảm thấy một cỗ lực lượng vô cùng đáng sợ đánh tới, lập tức vung đuôi lên ngăn chặn.

Lực lượng hùng mạnh va chạm tạo thành sóng xung kích khuếch tán ra, khiến cho đám bột Úy Phong Thiết còn chưa rơi xuống chấn động muốn nổ tung.

Vũ La bay ngược ra sau, va vào vách đá đánh sầm một tiếng.

Tuy rằng vách đá xung quanh cứng rắn vô cùng, còn hơn sắt thép, nhưng Vũ La va vào vẫn để lại dấu vết rõ ràng.

Long Hồn một đuôi quét bay Vũ La, quay đầu lại tiếp tục giằng co với Bách Vạn Nhân Đồ. Vũ La cười lạnh một tiếng, không thèm lau máu ứa ra trên khóe miệng, lăng không bay lên xông về phía Long Hồn.

Vũ La cùng Bách Vạn Nhân Đồ đang giáp công Long Hồn, thình lình sau lưng Long Hồn xuất hiện một hư ảnh cự hùng lặng lẽ không tiếng động. Quái vật này từ trên cao giáng xuống, hai cánh tay ôm lấy Long Hồn, móng nhọn hung hăng đâm vào thân thể Long Hồn.

Hai cự thú ầm ầm rơi xuống, lăn lông lốc trên mặt đất, thanh thế kinh người.

Phù Cổ khống chế hư ảnh cự hùng, tâm ý tương thông với Vũ La. Vũ La bay thấp xuống, thấy có cơ hội lập tức nện vào đuôi Long Hồn một quyền thật mạnh.

Quyền này đánh cho Long Hồn vô cùng khó chịu, hư ảnh cự hùng nhân cơ hội gầm thét một tiếng, cắn vào người Long Hồn.

Bách Vạn Nhân Đồ huyết quang vô hạn, từng đạo huyết quang rơi xuống không ngừng, đánh cho ngân quang trên thân Long Hồn liên tục chớp động. Mắt thấy dường như Long Hồn không chịu nổi đả kích, không ngờ nó chợt gầm lên một tiếng, quanh thân thể toát ra nhiều tầng cương phong màu đen, thần lực thình lình bạo phát, gào thét xông lên, mang theo cả hư ảnh cự hùng bay vút lên không.

Sau đó nó chợt bay thẳng vào vách đá. Hư ảnh cự hùng đeo trên lưng nó, bị Long Hồn đụng thật manh vào vách đá ầm một tiếng, hư ảnh cự hùng choáng váng đầu óc, rơi xuống đất.

Long Hồn ngâm lên một tiếng rõ to, đang muốn bay lên cao lấy lại long uy, không ngờ một ngọn huyết sắc cự tháp khổng lồ giữa không trung giáng xuống thật mạnh, trúng vào đầu Long Hồn.

Long Hồn ngã chúi xuống, nện mạnh khiến cho mặt đất xuất hiện vài vết nứt, lảo đảo quay cuồng đứng lên, có vẻ hơi chật vật.

Lúc này hư ảnh cự hùng đứng dậy gầm lên một tiếng xông tới.

Vũ La tiếp tục xông lên, trong lồng ngực bừng bừng chiến ý. Kỳ Lân Tý cháy bừng bừng, giống như lửa thiêu trong lồng ngực hắn. Bằng vào lực lượng cảnh giới Long Cung của mình, có thể đánh cho Long Hồn chật vật như vậy, từ trước tới nay cũng chỉ có mình Vũ La.

Hắn vung quyền lên, nhắm vào hốc mắt Long Hồn giáng tới một quyền.

Rầm!

Dưới tác dụng của Lực Bạt Sơn, đầu Long Hồn nghiêng qua một bên. Vũ La không chút khách sáo sải bước đi tới, cưỡi lên cổ Long Hồn, đè đầu nó xuống nện một trận.

Trên đỉnh đầu, huyết sắc cự tháp đang chậm rãi xoay tròn, Vũ La không phát hiện ra, kể từ khi huyết sắc cự tháp đánh trúng Long Hồn một cái, trong tháp lóe lên một điểm linh quang.

Hiện tại trên chiến trường thần quang đủ các màu sắc nổ tung, cho nên điểm linh quang này không hề nổi bật.

Vũ La đánh đến lúc cao hứng, thét lên giận dữ phóng xuất Linh Long ra. Linh Long bay xung quanh Long Hồn một vòng, cắn lấy đuôi Long Hồn.

Long Hồn đau đớn hét lớn một tiếng, thân thể mạnh mẽ run lên, suýt chút nữa hất Vũ La ngã xuống. Vũ La thoáng động trong lòng, huyết sắc cự tháp giáng xuống lần nữa, đập thật mạnh vào sống lưng của nó. Lần này Long Hồn tỏ ra ngoan ngoãn, rốt cục Vũ La phát giác ra, dường như công kích của huyết sắc cự tháp có lực sát thương rất lớn đối với Long Hồn.

Trong chiến đấu không có thời gian để cho hắn suy nghĩ nhiều, Vũ La vung quyền lên ra sức nện xuống.

Phía sau, Linh Long cắn từng miếng một, đã ăn hết gần nửa thân Long Hồn, mỗi khi Long Hồn muốn phản kích, Vũ La liền chỉ huy huyết sắc cự tháp đập nó xuống. Bảy tám lần như vậy, Long Hồn hoàn toàn không còn sức phản kháng.

Linh Long có sức ăn thật mạnh, chưa tới nửa canh giờ đã nuốt hết Long Hồn chỉ còn lại một cái đầu. Lúc này Long Hồn cũng không còn hung hãn như trước nữa, bụng Linh Long đã trở nên tròn như cái trống, nhưng nó vẫn cố gắng ăn luôn cả đầu Long Hồn.

Sau khi nuốt đầu Long Hồn vào bụng, Linh Long khó khăn lắm mới ợ được một cái, sau đó lảo đảo bay lên, hài lòng trở lại trong Minh Đường Cung của Vũ La.

Linh Long vừa tiến vào Minh Đường Cung, huyết sắc cự tháp thình lình động, thân tháp co rút lại hóa thành một giọt máu, theo Linh Long chui vào. Tốc độ của nó cực nhanh, ngay cả Vũ La cũng không kịp phản ứng.

Hắn lập tức thu ý thức của mình vào trong Minh Đường Cung, chỉ thấy huyết sắc cự tháp kia đang lơ lửng trên tòa Long Cung rộng lớn. Bên trong bảo tháp chín tầng toát ra hào quang bảy sắc, giống như một đóa quang hoa đang nở rộ.

Mặc dù hiện tại Cửu Long Thôn Nhật của Vũ La đã đạt tới cảnh giới Long Cung đỉnh phong, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá tiến vào cảnh giới Long Giới, Long Cung rộng lớn vô cùng. Nhưng nếu so với huyết sắc cự tháp này, khí thế của Long Cung không cách nào bì kịp. Nếu so với huyết sắc cự tháp, Long Cung chỉ như một căn nhà tranh quê mùa xiêu vẹo.

Bên trong huyết sắc cự tháp vang lên một tràng âm phù kỳ quái, dường như là do thượng cổ nhạc khí nào đó tấu vang, nhưng Vũ La chưa từng có nghe qua.

Linh Long ăn no nằm ngủ, lúc này bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn theo thanh âm kia. Sau đó dường như bị thanh âm kia dẫn dụ, kéo lê cái bụng tròn căng lảo đảo bay lên, lắc lư chui vào trong huyết sắc cự tháp.

Đây là tình huống gì?

Vũ La kinh ngạc vô cùng, hắn vội vàng muốn cùng vào xem một chút, nhưng huyết sắc cự tháp không chút do dự cự tuyệt hắn. Vũ La giận dữ, ngươi dụ dỗ Linh Long của bản Đế Quân, chui vào Minh Đường Cung của bản Đế Quân, lại dám không cho bản Đế Quân vào ư?

Đáng tiếc giống như là thần kiếm Thiên Tinh, từ đầu đến cuối hắn cũng chưa thể chân chính thu phục được pho huyết sắc cự tháp này. Thậm chí nếu nói không khách sáo, muốn giả vờ cũng không được, dường như huyết sắc cự tháp chỉ tạm thời ở nhờ trong Thiên Phủ Chi Quốc, đây là kết quả bị Bích Ngọc Đẳng ép buộc.

Tóm lại huyết sắc cự tháp quyết không cho hắn tiến vào. Vũ La giết Long Hồn, trong lòng phiền não giảm xuống, nhưng không có nghĩa là hắn xem như không có chuyện gì. Huyết sắc cự tháp quả quyết như vậy, Vũ La quát lên như sấm. Cũng may Địa Hỏa Kim Kỳ Lân lên tiếng khuyên giải:

- Ngươi cũng không cần nổi giận, ta thấy đây không phải là chuyện xấu gì, Linh Long không có chút chống cự, hết sức mừng rỡ chui vào, tưởng chuyện này sẽ có lợi cho Linh Long.

Huyết sắc cự tháp căn bản không để ý tới Vũ La, chậm rãi hạ xuống. Trong quá trình hạ xuống dần dần hóa lớn, cuối cùng trở thành khổng lồ tới mức khó mà tin được, bao phủ cả băng sơn cùng dòng sông băng màu vàng nhạt vào trong. Sông băng màu vàng nhạt chảy ra ngoài qua một cánh cửa ở tầng dưới cùng của huyết sắc cự tháp.

Vũ La á khẩu không trả lời được, bắt đầu hắn còn tưởng rằng huyết sắc cự tháp muốn đập nát Long Cung, không ngờ rằng người ta tỏ ra khí phách như vậy, nuốt chửng một hơi.

Vũ La lắc đầu, cảm thấy đã cùi không sợ lở, không muốn xen vào nữa.

Ý thức hắn từ trong Minh Đường Cung lui ra ngoài, có hơi ngơ ngác đứng giữa phong động. Bụi Úy Phong Thiết trên đầu đã chìm xuống, vô số đạo cương phong thật nhỏ đang gào thét bay tới bay lui.

Hắn thở dài một tiếng, thu các đạo Thiên Mệnh Thần Phù cùng hư ảnh cự hùng lại, nhìn bột Úy Phong Thiết trân quý dưới đất cùng một ít hài cốt Thần Long, nhưng không cảm thấy muốn thu thập chút nào.

Dù mình thu chúng thì có ích gì, dù sao mình cũng không về được... Ở thế giới này mình đã là vô địch, còn cần những vật ngoại thân này làm gì?

Lúc này cho dù cho Vũ La một con Thần Long sống, hắn cũng tình nguyện mang đổi lấy cơ hội về nhà.

Giọng Địa Hỏa Kim Kỳ Lân lại vang lên:

- Cứ việc thu đi, nơi này không có đường ra, không có nghĩa là thật sự tuyệt vọng. Ngươi ngẫm lại mà xem, thế giới này đã có phong động, có Ưng Giác sơn, chắc chắn sẽ còn địa phương kỳ lạ tương tự như vậy, chúng ta tìm từng nơi một, ta không tin không có cơ hội trở về.

Vũ La suy nghĩ một chút, không nói gì, nhưng cũng bắt đầu động thủ thu thập tài liệu trên mặt đất. Chẳng qua hắn muốn làm như vậy để biểu lộ rằng mình còn tin tưởng có hy vọng. Trên thực tế từ đáy lòng hắn cũng phân vân, không biết chắc còn có hy vọng hay không.

Sau khi Vũ La thu xong biển bột Úy Phong Thiết và hài cốt Thần Long vào Thiên Phủ Chi Quốc, đã nửa canh giờ trôi qua. Tính nhẩm thời gian, phong triều cũng đã sắp sửa tới, cương phong đáng sợ sắp sửa hoành hành.

Địa Hỏa Kim Kỳ Lân ảo não nói:

- Trở về thôi...

Vũ La ngẩng đầu lên, cửa phong động khổng lồ từ dưới này nhìn lên chỉ to bằng trứng gà.

Vu lực màu vàng sẫm nháy mắt tràn ngập hai chân của hắn, đầu gối khẽ rùn xuống, sau đó búng mạnh lên.

Vu lực màu vàng sẫm bạo phát thành một luồng ô quang có đường kính ba mươi trượng. Trên mặt đất để lại hai dấu chân rõ ràng sâu chừng nửa tấc, Vũ La phóng vút lên cao như đạn, hồn nhiên không để ý tới cương phong, bên tai là tiếng gió rào rào, còn có cảm giác đau đớn như dao cắt, nhưng Vũ La lại cảm thấy sảng khoái.

Địa Hỏa Kim Kỳ Lân thở dài một tiếng, không nói nửa lời.

Vũ La nhảy một hơi ra khỏi phong động, quả nhiên cương phong đã hội tụ trên mặt đất, sau đó tụ tập trên bầu trời phong động, chuẩn bị lui trở về. Vũ La không dừng lại, vẫn bay tiếp tục, va thẳng vào cương phong mạnh mẽ. Từ xa nhìn lại, trong cương phong đen kịt giống như bị một mũi dao sắc bén đâm vào, nhanh chóng xuyên thấu cương phong, xông tới phía trước.

Lúc Vũ La ra khỏi cương phong, da thịt trên mặt, trên đầu hắn đã nứt nẻ. Trong quá trình phi hành, những vết thương này khôi phục nhanh chóng.

Mãi cho đến mấy vạn trượng trời cao, giơ tay lên là có thể sờ tới tầng mây xám kia, Vũ La mới thình lình hét lớn một tiếng, linh nguyên, thần lực, Vu lực hoàn toàn bạo phát, dùng hết sức ực toàn thân, tất cả lực lượng bạo phát ra trong một quyền này.

Cánh tay Vũ La khó lòng thừa nhận lực lượng khổng lồ như vậy, bốp một tiếng nổ tung, máu thịt lẫn lộn.

Hắn đấm một quyền vào tầng mây xám, nhưng tầng mây xám vẫn bất động. Vũ La thoát lực toàn thân, cả người thả lỏng như một chiếc lông ngỗng từ trên trời cao vạn trượng rơi xuống.

- Tên tiểu tử ngu ngốc này...

Địa Hỏa Kim Kỳ Lân bất đắc dĩ, một cỗ Kỳ Lân Thần Hỏa xuất hiện bên dưới thân thể hắn, nâng hắn chậm rãi hạ xuống.

Tiếng sấm nổi lên, mặt đất run rẩy, cương phong đang hoành hành trên thế giới này chậm rãi thu trở vào phong động, hầu như cùng lúc đó, Vũ La cũng đáp xuống mặt đất.

Hắn không động, cũng lười vận công khôi phục lực lượng. Địa Hỏa Kim Kỳ Lân muốn lên tiếng an ủi, nhưng lại không biết nên nói từ nơi nào. Lão nhân gia cả đời lẻ loi hiu quạnh, quả thật không giỏi về nghệ thuật an ủi người khác.

Nó dùng Thần Hỏa biến ảo ra hình dạng của mình, theo bên cạnh Vũ La, mấy lần định lên tiếng nói, rốt cục im bặt. Cuối cùng chỉ đành cất tiếng thở dài, chui trở vào Kỳ Lân Tý.

Vũ La cũng lười vận công chữa thương, với tâm trạng hiện tại của hắn, năng lực tự động khôi phục của thân thể cũng bị giảm đi rất nhiều, cánh tay hắn máu thịt bầy nhầy cũng không có dấu hiệu gì là khôi phục. Thình lình từ trong đường hầm gần đó vang lên một tràng tiếng ầm ầm. Ngay sau đó, một con quái thú bề ngoài như heo rừng nhưng có trảo như sư tử nhảy từ trong cửa ra lên mặt đất.

Quái thú này thân khoác áo giáp kim loại đơn sơ, trên lưng nó là một tên kỵ sĩ ngang tàng, tay cầm đại đao một trượng hai, nhảy một cái đã tới trước mặt Vũ La.

Kỵ sĩ ngạo nghễ, ánh mắt lạnh như băng, quét mắt nhìn Vũ La đang nằm dưới đất.

Ngay sau đó lại có mấy tên kỵ sĩ từ trong đường hầm nhảy ra, tổng cộng năm người, bao vây xung quanh Vũ La. Sau nữa từ cửa ra tràn ra mấy trăm chiến sĩ, những chiến sĩ này thân thể cường tráng, trang bị hoàn mỹ, trên người lấp lóe ô quang, toàn là chiến sĩ có thể sử dụng Vu lực.

Những người này cho dù là đối mặt Vũ La cũng tỏ vẻ xấc láo, tựa hồ đang nhìn một người chết.

Trên thực tế hiện tại Đại nhân trời giáng uy chấn thế giới dưới lòng đất cũng không khác một người chết mấy.

Tên kỵ sĩ cầm đầu thúc chân vào bụng quái thú, bước vòng quanh Vũ La mấy bước, hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi là tên khốn từ trên trời rơi xuống của Giản Thị bộ lạc ư?

Mắt Vũ La khẽ chớp, nhìn y một cái, nhưng không thèm để ý tới.

Hắn chuẩn bị hai tháng, nhưng cuối cùng thất vọng. Quan trọng nhất là lần này thất vọng, cơ hồ cũng đã tuyên bố hắn cũng không thể trở về được nữa. Lúc nãy hắn làm càn một phen,

Giết chết Long Hồn, công kích tầng mây xám, cũng đã phát tiết đủ rồi, lúc này nằm ở chỗ này, trong lòng vô cùng mỏi mệt.

Trước khi bọn người này hùng hổ tới, Vũ La đang nhớ lại khoảng thời gian tươi đẹp của mình ở thế giới trước kia, gương mặt rạng ngời của ý trung nhân, tình nghĩa của huynh đệ... Lại bị bọn người kia cắt đứt.

Thanh đại đao trong tay kỵ sĩ kia nện mạnh xuống đất, quái thú theo đó cũng động, tiếng đao va chạm với mặt đất cứng rắn phát ra thanh âm chói tai:

- Người của Giản Thị bộ lạc đâu?

Bên cạnh có người xen lời:

- Đại nhân cần gì lo tới đám tiện dân kia, chỉ cần giết tiểu tử này là được rồi.

Bên cạnh lập tức có người phụ họa:

- Nói rất đúng, tiểu tử này mới là mấu chốt.

- Mọi người ùa lên một lượt, loạn đao phân thây hắn!

Tên kỵ sĩ cầm đầu bỗng nhiên khoát tay, những thanh âm kia lập tức biến mất.

Kỵ sĩ lạnh lùng hỏi:

- Mấy ngày nay các ngươi khai thác không ít Úy Phong Thiết, đâu rồi?

Đồng tử Vũ La khẽ chuyển, ánh mắt hắn rơi vào thanh đại đao dài trượng hai. Lưỡi đao sắc bén, hàn quang lóe lên, trên thân đao hiện đầy vết cắt, ắt là thân trải trăm trận, đã uống máu của không biết bao nhiêu địch nhân.

Rốt cục Vũ La cũng lên tiếng nói:

- Ngươi từng giết rất nhiều người rồi sao?

Kỵ sĩ cầm đầu tỏ ra kiêu ngạo:

- Không dưới số ngàn, nếu ngươi không đáp, oan hồn dưới đao ta sẽ có thêm một tên nữa. Dường như Vũ La không hề nghe thấy, đưa mắt nhìn hết thảy, lên tiếng hỏi:

- Các ngươi là bộ lạc ở tầng cao nhất, vì sao muốn giết ta?

Thế giới dưới lòng đất tài nguyên thiếu thốn, mà trong đường hầm, kỵ binh thật sự không có tác dụng gì. Có thể mở rộng, cung cấp nuôi dưỡng kỵ sĩ, chỉ có những bộ lạc giàu có và đông đúc ở tầng cao nhất mà thôi.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-862)