Truyện ngôn tình hay

Truyện:Tiên Tuyệt - Chương 456

Tiên Tuyệt
Trọn bộ 862 chương
Chương 456: Cửu Huyền Hồi Long Kiếm trận (thượng)
0.00
(0 votes)


Chương (1-862)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Một cỗ lực lượng hùng mạnh bỗng nhiên từ trong đó bùng lên, khiến cho Vũ La lảo đảo một hồi. Cảnh tượng hùng vĩ trước mắt đột nhiên tan đi, bên cạnh Vũ La, sự vật rút lui nhanh chóng, hóa thành một mảng bóng tối. Ngay sau đó Vũ La chỉ cảm thấy chấn động mạnh một cái, nguyên hồn hắn lại trở về thân thể.

Bàn tay hắn chấn động, bị bắn ngược ra khỏi vách đá.

Vách đá bỗng nhiên sáng lên một tầng hồng quang đỏ như máu, nóng vô cùng, bất quá chỉ thoáng qua, hết thảy khôi phục bình thường trở lại.

Địa Hỏa Kim Kỳ Lân thắc mắc hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

Vũ La ngơ ngác lắc đầu:

- "Ta cũng không biết...

Rốt cục bên trong vách đá ẩn chứa bí mật gì? Biển sao mênh mông kia là nơi nào, phải chăng là Tiên Giới? Nhớ tới cảnh tượng hùng vĩ chấn động lòng người kia, dường như để lộ áo nghĩa chí cao của tinh vân, Vũ La có thể khẳng định, nơi đó chính là Tiên Giới.

Rời khỏi vách đá, sắc trời đã bắt đầu trở tối, màn đêm buông xuống. Nhưng trong lòng Vũ La vẫn vô cùng hỗn loạn, không hiểu rõ vấn đề.

Bí mật ẩn giấu trong Ma Tướng cốc không phải là đường về nhà, mà là đường đi thông Tiên Giới.

Nhưng xem ra đường này cũng không thông, những sinh vật lạ hay hiện ra ở Ma Tướng cốc, e rằng cũng thông qua trận pháp truyền tống một chiều này mà tới đây. Có lẽ hai con rùa ngốc trời sinh kia cũng tới như vậy, nhưng nhìn qua chúng không giống như sinh vật thuộc Tiên Giới, không đáng sợ như trong truyền thuyết.

Vũ La nghĩ đến vỡ đầu cũng không hiểu được, trong lúc hoang mang cũng không biết mình đi tới nơi nào, ngẩng đầu lên mới phát hiện đã ra tới cửa cốc.

Chỗ đứng của Vũ La lúc này có góc nhìn khác với lúc đi vào, chợt hắn nhìn thấy điểm khác thường.

Một trong hai tảng đá cửa cốc, dưới chân có ánh sáng khác thường. Hắn đi tới phía trước nhìn kỹ, thì ra là một khe đá không có gì là nổi bật.

Thật ra khe này không sâu, nhưng không biết vì sao bên trong bị nhuộm thành màu xanh nhạt. Loại màu xanh này Vũ La chưa từng thấy qua trước đây, mặc dù chỉ là một lớp mỏng bên trong khe đá, nhưng làm cho người ta cảm thấy hết sức thoải mái, giống như cảm giác lúc nhìn lên trời xanh.

Vũ La đưa tay sờ vào khe đá, kinh ngạc phát hiện ra lớp ánh sáng màu xanh nhạt kia động đậy, thì ra là một phiến đá màu xanh nhạt.

Vũ La đã thấy rất nhiều bảo thạch màu xanh, cho dù là ngọc thạch màu xanh hắn cũng đã nhìn thấy, nhưng chưa từng thấy qua phiến đá màu xanh xinh đẹp như vậy.

Phiến đá này chỉ to chừng nửa bàn tay, không biết là loại đá gì, không có chút phản ứng năng lượng nào, bề ngoài thô ráp, bất quá vô cùng mỹ lệ.

Vũ La đang cân nhắc bẻ phiến đá này làm hai, sau khi trở về tặng cho Cốc Mục Thanh và Chu Cẩn mỗi người một mảnh để lấy lòng mỹ nhân, bất ngờ từ trong Thiên Phủ Chi Quốc có một bàn tay thò ra, vút một cái đoạt lấy phiến đá, sau đó rút nhanh trở vào.

Vũ La nổi giận:

- Động Động, trả thứ đó lại cho ta!

Động Động chí chóe trong Thiên Phủ Chi Quốc, vừa chỉ tay vào địa phương mà bọn Giản Kiệt chiếm cứ vừa kêu la, dáng vẻ của nó vô cùng bất mãn. Vũ La không còn giận nữa, xua tay không thèm so đo với tiểu gia hỏa làm gì, bất quá chỉ là một phiến đá đẹp mắt mà thôi.

Trong Ma Tướng cốc này quả thật kỳ diệu, bất quá đáng tiếc là không tìm được đường về nhà.

Vũ La lắc đầu, ra khỏi Ma Tướng cốc.

Sau một thời gian ngắn, Vũ La lại đi vài nơi đặc biệt trên thế giới này, kết quả cũng không thu hoạch được gì. Những nơi này không bằng Ma Tướng cốc, đa phần chỉ là lời đồn thất thiệt, cơ hồ không có điểm nào đặc biệt.

Sau khi kiểm tra những nơi này một lượt, Vũ La cũng cảm thấy hơi hoang mang, không biết kế tiếp phải làm gì. Địa Hỏa Kim Kỳ Lân bèn thúc giục hắn mau mau đi thu sinh hồn Kỳ Lân trong phong động.

Vũ La cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, sau khi tu luyện xong bèn xông vào phong triều. Hắn bước ra một bước vượt qua khoảng cách mấy trăm trượng, phóng nhanh về phía phong động Kỳ Lân.

Có kinh nghiệm lần trước, Vũ La tiến vào đáy phong động mà không gặp nguy hiểm gì. Hơi khác với phong động của Thần Long, đáy phong động của Kỳ Lân hơi nhỏ hơn một chút. Trên mặt đất cũng phủ kín bột Úy Phong Thiết, Vũ La vừa định thu thập chúng, chợt nhìn thấy trên vách đá trước mặt có vài động không biết bị đập vỡ vì nguyên nhân gì. Ngọc thạch phía sau động lộ ra, quả nhiên là khối ngọc thạch hoàn chỉnh.

Ngọc thạch toát ra linh quang óng ánh, chợt Vũ La cảm nhận được có điểm khác thường, bèn tiến lại gần quan sát. Thật ra cũng không có gì đặc biệt, bất quá là mặt ngoài ngọc thạch bị vỡ ra một khối, có lẽ vỡ cùng lúc với động này bị vỡ.

Vũ La vô tình đưa tay sờ vào chỗ vỡ, sau đó giống như vừa bị điện giật, toàn thân run lên, ngây người bất động.

Cảm giác giống như trong Ma Tướng cốc lại xuất hiện, một cỗ lực lượng hùng mạnh hút nguyên hồn Vũ La vào. Nhưng lần này Vũ La không nhìn thấy một phiến tinh không mỹ lệ như lần trước, mà là một phiến tinh không tăm tối.

Tinh không tối tăm mù mịt, rộng lớn mênh mông, giống như một cái miệng khổng lồ có thể cắn nuốt hết thảy.

Vài ngôi sao lưa thưa giữa tinh không, ánh sáng yếu ớt, dường như có thể tắt bất cứ lúc nào. Xung quanh tràn đầy một loại năng lượng hung tàn giống như cương phong càn quét trong tinh không. Thuộc tính của lực lượng này chẳng khác gì cương phong.

Cả hư không bị bao phủ bởi bầu không khí kinh khủng sợ hãi.

Vũ La chợt chấn động một cái, nguyên hồn rút trở về thân thể như nước thủy triều. Hắn vội vàng thu tay lại, kinh hồn chưa tỉnh nhìn khối ngọc thạch kia.

Địa Hỏa Kim Kỳ Lân ân cần hỏi:

- Chuyện gì xảy ra?

Sắc mặt Vũ La tỏ ra ngưng trọng, kể lại cảm giác hai lần của mình cho Địa Hỏa Kim Kỳ Lân nghe, nó trầm ngâm một lúc, sau đó mới nói:

- Ta đoán rằng sau lưng thế giới này chính là không gian thác loạn.

Địa Hỏa Kim Kỳ Lân vừa nhắc nhở, Vũ La đã lập tức hiểu:

- Năng lượng không gian sau lớp ngọc thạch này hẳn cũng giống như tinh không phía sau vách đá của Ma Tướng cốc, bằng không cương phong đã xông vào Ma Tướng cốc.

Địa Hỏa Kim Kỳ Lân cũng vuốt cằm:

- Chỗ này thật sự tà môn, không ngờ có nhiều không gian thác loạn giao nhau ở đây như vậy, rốt cục là vì sao?

Vũ La cười khổ, ta cũng rất muốn biết...

Đã có kinh nghiệm lần trước, Vũ La thu thập bột Úy Phong Thiết thật nhanh, không làm kinh động sinh hồn Kỳ Lân đang ngủ say. Sinh hồn Kỳ Lân cũng giống như Thần Long, ngưng tụ thành một luồng náu trong đầu của hài cốt.

Lần trước Long Hồn vừa thức tỉnh, lập tức dung hợp lực lượng cương phong, vẫn không phải là đối thủ của Vũ La. Lần này Vũ La có chuẩn bị sẵn sàng, sinh hồn Kỳ Lân còn đang ngủ say, tự nhiên Vũ La không cần hao tổn bao nhiêu sức lực đã giải quyết xong. Vũ La ném sinh hồn và hài cốt của Kỳ Lân cho Địa Hỏa Kim Kỳ Lân, thúc giục nó:

- Thăng cấp nhanh lên một chút...

- Tiểu tử này quả thật chẳng khác nào quỷ đòi mạng, không có chút rộng lượng gì cả...

Địa Hỏa Kim Kỳ Lân tỏ ra bất mãn, Vũ La cười:

- Là lão nhân gia ngài tính toán trước, cho nên ta không thể không đề phòng.

Mấy ngày kế đó, Vũ La quét sạch sáu phong động còn lại, thu thập cả sinh hồn hài cốt của Phi Hổ, Quy Xà, Quỳ Ngưu, Kim ô, Bạch Lộc, Chu Yếm vào trong Thiên Phủ Chi Quốc. Sau đó hắn dùng linh văn Thần Thú phong ấn những sinh hồn này, bảo tồn trong hài cốt chúng.

Ban đầu Vũ La còn lo rằng Động Động sẽ cảm thấy hứng thú với những thứ này, thừa dịp hắn không có ở đây ăn trộm. Không ngờ rằng Động Động chỉ nhìn lướt qua, sau đó quay mặt đi chơi đùa với hai con rùa.

Tự nhiên Vũ La cũng không lãng phí bột Úy Phong Thiết trong sáu phong động, thu hết tất cả vào. Cứ như vậy, trong Thiên Phủ Chi Quốc của Vũ La, Úy Phong Thiết chất thành một ngọn núi.

Sau khi hắn càn quét hết sáu phong động mới buồn bã phát hiện, hiện tại không còn chuyện gì làm nữa. Ở thế giới đơn điệu khô khan như nơi này, dường như ngoài tu luyện ra chỉ còn đường tu luyện. Núi là một ngọn núi không tên, cốc là một sơn cốc trống trải.

Nơi này tiếp cận địa bàn Tinh La Hải, thông thường rất ít khi có người lui tới. Nhưng hôm nay, trên chín ngọn sơn phong gần sơn cốc, mỗi ngọn đều có một tu sĩ khoác đạo bào xanh ngồi xếp bằng. Gió núi phất phơ, vạt bào cùng đầu tóc tung bay, bên cạnh chỗ ngồi cắm một thanh Tùng Văn cổ kiếm.

Vị trí của chín ngọn sơn phong này mười phần vi diệu, nếu có cao nhân ở nơi này nhất định sẽ nhìn ra, vị trí của chín ngọn sơn phong này rất dê dàng bố trí Cửu Huyền Hồi Long kiếm trận.

Kiếm trận này là một trong những trận pháp mà Thái Ẩm sơn trong Cửu Đại Thiên Môn chuyên dùng để bảo vệ sơn môn.

Trên ống tay áo bào của chín tu sĩ này đều có thêu tiêu ký Thái Ẩm sơn.

Chín người ở trên cao đưa mắt nhìn xuống sơn cốc. Đá vụn trong cốc đã được dọn sạch, mặt đất cũng bị san bằng. Trong cốc có một trận pháp rất lớn, trong ngoài có chín tầng, mỗi tầng đều có một vòng cột đá, những đường khắc của trận pháp kéo dài từ mặt đất nối các cột đá lại với nhau. Trận pháp lập thể mà tinh diệu, phức tạp vô cùng.

Cho dù là chín người này chỉ cần lướt nhìn qua một chút, đã có cảm giác như nguyên hồn của mình đắm chìm trong đó.

Vì vậy mặc dù chín người kết thành kiếm trận bảo vệ, nhưng đồng thời chỉ chú ý sơn cốc, không nhìn tới trận pháp.

Lúc này trong sơn cốc, bên cạnh trận pháp kia còn có một lão nhân râu tóc bạc trắng đang khoanh chân ngồi trên một tảng đá lớn hình chữ nhật. Lão nhân khẽ giơ tay lên, chín người trên đỉnh núi mỗi người bấm một đạo kiếm quyết, choang một tiếng vang lên, bảo kiếm đang cắm trong cự thạch bên cạnh vọt ra, lơ lửng trên đỉnh đầu bọn họ với tư thế sẵn sàng. Chỉ cần có dị động một chút, kiếm trận lập tức có thể phát động, nghiền nát bất kỳ địch nhân nào.

Lão nhân bên trong sơn cốc hài lòng khẽ vuốt cằm. Chín người này là môn sinh do chính tay lão dạy dỗ, kể từ khi nhập môn, đã cùng nhau tu luyện giây phút không rời, mặc dù nói tâm ý tương thông còn có chút khoa trương, nhưng chắc chắn trong cả Thái Âm sơn, bọn họ có thành tích tu luyện Cửu Huyền Hồi Long kiếm trận cao nhất.

Lão nhân thân phận tôn quý, tự mình mang theo môn sinh đắc ý tới sơn cốc này, có thể thấy được trận pháp quy mô rất lớn trong sơn cốc này có tầm quan trọng tới mức nào.

Bên cạnh trận pháp, Dịch Long đắc ý dẫn theo năm tên đồng môn, lấy linh lực thúc giục các loại tài liệu, chậm rãi đặt vào trong trận pháp, hoàn thành bước chuẩn bị sau cùng.

Tất cả tài liệu cũng đã vào vị trí, Dịch Long khẽ phủi đạo bào, đi tới trước mặt lão nhân kia cung kính vái dài sát đất:

- Đại Trưởng lão, đã chuẩn bị xong xuôi.

Lão nhân râu tóc bạc trắng này chính là Đại Trưởng lão Thương Cửu Phách của Thái Âm Sơn. Mặc dù địa vị của lão trong Thái Ẩm sơn so ra kém xa địa vị của Chu Thanh Giang ở Chung Nam sơn, nhưng cũng chỉ dưới một mình Trịnh Tinh Hồn mà trên vạn người, thực lực trong Thái Âm sơn cũng xếp vào hàng năm người đứng đầu.

Trịnh Tinh Hồn không thể đích thân chạy tới, nhưng có Thương Cửu Phách trấn thủ, y cũng hết sức yên lòng.

Thương Cửu Phách nghe Dịch Long bẩm báo như vậy, trên gương mặt hồng hào nở một nụ cười hài lòng:

- Dịch Long, con đứng lên đi. Tuy rằng lần này vất vả nhưng công lao không nhỏ chút nào, nếu không phải chuyện này tạm thời cần giữ bí mật, chúng ta cũng không cần phải cực khổ làm những chuyện thế này. Nếu như Thái Âm sơn chúng ta lần này có thể nhảy vọt trở thành đệ nhất môn phái Trung Châu, chúng ta chính là công thần lớn nhất của Thái Âm sơn.

Dịch Long hưng phấn tới nỗi gương mặt đỏ bừng, chẳng những không đứng dậy còn tiếp tục dập đầu một cái:

- Đa tạ Đại Trưởng lão nâng đỡ.

- Ha ha ha!

Thương Cửu Phách cười lớn:

- Không cần đa lễ, nếu đã chuẩn bị xong, hãy thỉnh Tả Bất Diệt sư thúc ra đi.

- Tuân lệnh.

Trên vách đá bên cạnh đã bị người dùng lực lượng cực kỳ hùng mạnh đục ra một dãy thạch thất, gian thứ hai bên trái đang đóng cửa. Trong đó một tu sĩ trung niên râu tóc đen tuyền, thân khoác đạo bào bát quái màu vàng đỏ, đang ngồi bên cạnh một bức Thái Cực đồ nhắm mắt minh tưởng. Chợt có tiếng gõ cửa vang lên:

- Tả sư thúc, hết thảy đã chuẩn bị xong, Đại Trưởng lão mời người qua chủ trì trận pháp.

Trung niên tu sĩ mở mắt, ánh mắt y thật ra không bén nhọn, nhưng hết sức thâm thúy. Y đứng dậy, hành động hết sức nhẹ nhàng, ra mở cửa lạnh nhạt nói với Dịch Long:

- Được.

Trận pháp này hết sức khổng lồ, đường kính hơn ba trăm trượng, cho dù với thực lực của Thái Ẩm sơn bày ra trận pháp này cũng mất thời gian ba tháng, hết hơn sáu mươi vạn viên ngọc túy, mười vạn miếng Ngọc Tủy, những tài liệu khác vô số kể.

Nói thật ra, nếu không phải Thái Âm sơn, đổi lại môn phái khác, chưa chắc đã tạo được trận pháp như vậy.

- Tất cả lui ra xa một chút, lần đầu tiên mở trận pháp, bổn tọa cũng không khống chế được mười phần.

Tả Bất Diệt một thân đạo bào Bát Quái quay đầu lại dặn dò Dịch Long, sau đó một mình tiến vào trong trận pháp.

Dịch Long vội vàng gọi những người khác tránh xa thật xa.

Đại Trưởng lão Thương Cửu Phách vẫn ngồi yên bất động. Lão nhân gia tự tin với bản lĩnh của mình, cho dù là trận pháp xảy ra vấn đề gì, mình cũng có thể ứng phó. Huống chi nếu thật xảy ra vấn đề gì, mình còn phải cứu giúp tên sư diệt Tả Bất Diệt này, cho nên không thể tránh đi xa.

Tả Bất Diệt đi tới giữa trận pháp, ngẩng đầu nhìn sắc trời, âm thầm vuốt cằm, hai tay vũ lộng đánh ra từng đạo pháp quyết, trong miệng lẩm bẩm.

Tất cả Ngọc Tủy đã được đặt vào trong trận pháp, chỉ cần Tả Bất Diệt khởi động trận pháp là được.

Theo động tác của Tả Bất Diệt, điểm điểm linh quang từ vòng cột đá giữa trận pháp chậm rãi bay lên, hội tụ giữa không trung trở thành một ngôi sao sáng rực, chậm rãi tiến vào trong trận pháp.

Nhưng ngay sau đó, dường như ngôi sao kia vừa tiến vào một biển lửa, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, cả trận pháp bừng cháy. Linh quang nhanh chóng lan tràn dọc theo những đường nét trận pháp, từ mặt đất thăng lên cột đá, lại từ cột đá cách không truyền lại, cuối cùng theo cột đá trở lại mặt đất.

Trận pháp khổng lồ bất quá chỉ trong thoáng chốc đã được thắp sáng hoàn toàn.

Tả Bất Diệt quát to một tiếng, chân bước theo bộ pháp thâm ảo, tiện tay rút ra phi kiếm của mình múa may. Từng đạo pháp quyết thành hình dưới mũi kiếm y, lọt vào trong trận pháp, khẩu quyết càng ngày càng nhanh, trận pháp cũng càng ngày càng mạnh.

Trận pháp rút lấy năng lượng kinh người trong sáu mươi vạn viên ngọc túy, mười vạn miếng Ngọc Tủy, ánh sáng trong trận pháp ngày càng bành trướng, giống như một cái bánh bao màu vàng giữa trời đêm.

Rốt cục những cột đá ở trung tâm trận pháp đã được ánh sáng bao phủ hoàn toàn, hóa thành màu vàng ròng. Từng đạo linh quang từ trên cột đá bắn ra, hội tụ vào cột đá trung tâm, sau đó chậm rãi mở ra một cánh cửa.

Tả Bất Diệt thở ra một hơi thật dài nhẹ nhõm, thành rồi.

Dịch Long vô cùng hưng phấn, lời hứa của Trịnh Tinh Hồn lúc trước, lời khích lệ của Đại Trưởng lão vừa rồi, chỉ cần trận pháp mở ra thành công lập tức sẽ thông tới Đông Thổ, hết thảy phần thưởng sẽ từ trên trời giáng xuống. Dịch Long y vốn không thua kém người khác, có thêm những phần thưởng này, bảo tọa đệ nhất cao thủ đời sau của Thái Âm sơn nhất định là của mình. Tương lai chờ sau khi sư phụ Đại nhân phi thăng, mình sẽ là đường đường chưởng môn Thái Ẩm sơn một trong Cửu Đại Thiên Môn rồi!

Không, khi đó Thái Âm sơn hẳn đã là đệ nhất môn phái Trung Châu, mình sẽ là chưởng môn đệ nhất đại phái Trung Châu.

Đại Trưởng lão Thương Cửu Phách vẫn ngồi yên bất động, thấy cánh cửa kia xuất hiện cũng thở phào nhẹ nhõm, hài lòng vuốt râu mỉm cười: Trời tựa Thái Âm sơn ta!

Vũ La đã khuếch đại diện tích Long Giới lên gấp đôi, chiếm một phần năm diện tích Minh Đường Cung. Mượn cương phong tu luyện, làm ít ăn nhiều, tiến cảnh cực kỳ nhanh chóng, đây cũng là chuyện mà lúc trước Vũ La không ngờ tới.

Nhưng trước mắt đã tới bình cảnh, muốn tiến thêm một bước cũng là cực kỳ khó khăn.

Crypto.com Exchange

Chương (1-862)