Truyện ngôn tình hay

Truyện:Tiên Tuyệt - Chương 460

Tiên Tuyệt
Trọn bộ 862 chương
Chương 460: Chính là bá đạo (thượng)
0.00
(0 votes)


Chương (1-862)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Nhưng nếu Chu Thanh Giang trở mặt với Thái Âm sơn, nói không chừng đối phương trong cơn nóng giận để lộ tin này ra ngoài, đến lúc ấy e rằng khắp Tháp Sơn đảo sẽ toàn là những ánh mắt tham lam. Bị nhiều người dòm ngó như vậy, Chu Thanh Giang cũng không nắm chắc có thể phá giải trận pháp một cách thuận lợi hay không.

Nhưng chẳng lẽ cứ như vậy bỏ qua cho Thái Âm sơn, bỏ qua cho Trịnh Tinh Hồn và Dịch Long? Chu Thanh Giang tự hỏi, mình quả thực từ trước đến giờ lấy đại cục làm trọng, nhưng vẫn còn không có lòng khoan dung đại độ đến cảnh giới này.

Vũ La là một tay lão khám phá đào tạo, cũng là con rể mà lão ưng ý, tiền đồ vô lượng. Dù không cân nhắc trên góc độ lợi ích, chỉ đơn thuần về mặt cảm tình, nếu không bằm thây Dịch Long thành muôn mảnh, Chu Thanh Giang cũng cảm thấy không thể tiêu được nỗi hận này.

Chu Thanh Giang còn có thể nhịn được, Chu Hoành lại không thể nhịn, y tranh cãi về chuyện này với phụ thân một trận không nhỏ. Nếu xét về tình cảm, y cùng Vũ La không nghi ngờ gì là mến nhau rất nhiều.

Chu Hoành sập cửa bỏ đi, Chu Thanh Giang cảm thấy phiền não vô cùng. Cuối cùng nhờ Đại ca Chu Hùng trầm ổn dùng lời khéo léo khuyên giải Chu Hoành, nói cho y biết nỗi khổ trong lòng phụ thân. Chu Hoành cũng chỉ là nhất thời căm phẫn, tỉnh táo lại tự nhiên cũng hiểu trên vai phụ thân trọng trách nặng nề, không dễ dàng gì. Mặc dù y không nói lời xin lỗi với phụ thân, nhưng cũng biết điều hành lễ vấn an, rốt cục cũng khiến cho Chu Thanh Giang cảm thấy dễ chịu trong lòng.

Nhưng tin tức xấu vẫn còn truyền đến liên tiếp, chuyện Tinh La Hải dần dần bại lộ.

Ám Vệ khống chế Tinh La Hải trong thời gian dài như vậy, kẻ có lòng dần dần sinh ra nghi ngờ. Gần đây Chu Thanh Giang cùng Trịnh Tinh Hồn cũng đang âm thầm bố trí, muốn không rõ rỉ tin tức ra ngoài là không thể nào.

Rốt cục những kẻ có lòng tìm tới Tháp Sơn đảo.

Vì muốn không khiến cho người chú ý, trấn thủ Tháp Sơn đảo chỉ là một tên Bách Hộ Ám Vệ, chỉ dẫn theo hai mươi người. Tên Bách Hộ này báo cáo gần đây không ngừng có người xuất hiện xung quanh Tháp Sơn đảo, thân phận khả nghi, hơn nữa lai lịch bất đồng, thuộc nhiều phe thế lực khác nhau.

Chu Thanh Giang vội vàng thông báo tin tức cho mấy môn phái có quan hệ tốt với mình. Tuy rằng lão không nói thẳng ra, nhưng ngấm ngầm ám chỉ Tháp Sơn đảo. Ngày hôm sau quả nhiên người dòm ngó xung quanh ít hơn một chút, nhưng vẫn còn có rất nhiều người chưa chịu rời đi.

Đọc báo cáo trong thời gian gần đây, Chu Thanh Giang càng thêm căm tức: Những người này đã không kìm được nữa, có dấu hiệu muốn xông vào Tháp Sơn đảo.

Chu Thanh Giang bỏ tin tức xuống, buồn bã xoa xoa trán, kế tiếp phải làm sao... Trong lòng lão hiện tại rối như tơ vò.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên một trận ồn ào, sau đó chỉ nghe tiếng người vội vàng nói:

- Tiểu thư không thể vào được, lão gia đã dặn dò không cho phép bất cứ ai quấy rầy.

Cửa thư phòng đã bị đẩy bật ra, Chu Cẩn sắc mặt tái nhợt đứng ở cửa:

- Phụ thân, có thật không?

Mấy tên người hầu bất đắc dĩ đứng bên cạnh, nhìn Chu Thanh Giang với vẻ khó xử.

Chu Đại trưởng lão vung tay lên:

- Các ngươi lui xuống đi.

Mấy tên người hầu vội vàng lui ra, thuận tai khép cửa lại.

- Con cũng biết rồi sao...

Chu Cẩn như vừa bị sét đánh trúng người, thân ngọc lay động một trận, tay vịn lấy bình phong chặt tới nỗi các đốt ngón tay trắng bệch, mới không bị ngã xuống.

- Vì sao... Vì sao cha không cho con biết...

Mắt Chu Cẩn rướm lệ, nghẹn ngào hỏi.

Chu Thanh Giang thương yêu đứa con này nhất, hiện tại thấy con mình đau lòng như vậy, lão cũng buồn bã không kém, nhưng vẫn cố gắng kiếm cớ nói quanh:

- Bất quá chỉ là mất đi liên lạc, chưa chắc đã...

Lão còn chưa dứt lời, Chu Cẩn đã lau đi nước mắt, trợn trừng nhìn lão:

- Phụ thân, cho con mượn kim đao.

- Con muốn làm gì?

Chu Thanh Giang tỏ ra cảnh giác.

- Không cho thì thôi vậy. Chu Cẩn lập tức xoay người rời đi.

Chu Thanh Giang cảm thấy không ổn, vội vàng chạy theo, chỉ thấy Chu Cẩn đã hóa thành một đạo độn quang phóng lên cao, lấy tốc độ nhanh nhất chạy thẳng về phía Bắc.

Chu Thanh Giang tức tối giậm chân kêu to:

- Cẩn nhi, con trở lại cho ta, ta tự có chủ trương, tuyệt sẽ không để cho hắn chết vô ích... Chu Cẩn đáp lại giữa không trung:

- Con không tin, con bất kể, con phải xông lên Thái Ẩm sơn bắt Trịnh Tinh Hồn giao ra tên Dịch Long kia, đền mạng phu quân!

Chu Thanh Giang nghe vậy nóng nảy:

- Hồ đồ, Thái Ẩm sơn là nơi nào, con có thể dễ dàng xông lên được sao?

Lúc này đã không thấy bóng Chu Cẩn đâu nữa, Chu Thanh Giang cũng không có thời gian nổi nóng. Vạn nhất Chu Cẩn xông lên Thái Ẩm sơn thật, với tính của Trịnh Tinh Hồn, há có thể tha cho nàng?

Chu Hùng bước nhanh tới hỏi:

- Phụ thân, có chuyện gì vậy?

Chu Thanh Giang vội nói:

- Mau đuổi theo bắt muội muội con trở về cho ta, nó muốn đi Thái Âm sơn tìm Trịnh Tinh Hồn tính sổ...

Chu Hùng nghe vậy sợ hết hồn, cũng không kịp an ủi cha mình, nhún chân bay lên trời, nói với một câu:

- Phụ thân người yên tâm, nhất định con sẽ bắt muội muội trở về.

Chu Thanh Giang hơi yên tâm, lúc này mới vỗ đầu một cái:

- Ta thật là già hồ đồ, vì sao lại quên mất chuyện này...

Lão vội vội vàng vàng trở về thư phòng, rất nhanh một đạo mệnh lệnh thông qua đường bí mật truyền đi khắp các cứ điểm Ám Vệ ở Trung Châu.

Giữa trưa ngày thứ hai, có người phát hiện hành tung Chu Cẩn, Chu Hùng lập tức chạy tới khuyên can, nhưng Chu Cẩn vẫn không nghe. Tính nàng ương ngạnh vô cùng, cả đời chỉ coi trọng một nam nhân. Vũ La đã chết, nàng cũng không muốn sống, một lòng một dạ đòi đi Thái Ẩm sơn liều mạng, bất kể mình không có khả năng phá Thái Âm sơn, chỉ cần có thể làm thịt tên khốn Dịch Long kia là được.

Vũ La tuyệt đối không ngờ rằng Chu Cẩn vốn hắn nghĩ không có chuyện gì, đòi đi liều mạng cùng Dịch Long suýt chút nữa gặp chuyện không may. Còn Cốc Mục Thanh mà hắn cho rằng sẽ vô cùng khổ sở, lại yên tĩnh ở trong nhà.

Chu Cẩn bị Đại ca Chu Hùng bắt trở lại, Chu Thanh Giang không tiện đi gặp con mình lúc này, cố ý đùng đùng nổi giận, quát mắng ra lệnh Chu Hùng nhốt Chu Cẩn lại.

Chu Cẩn đập phá hết thảy đồ đạc trong phòng, không ăn không uống, Chu Hùng ở bên ngoài nhìn thấy hết sức đau lòng, nhưng cũng không thể làm gì được, chỉ có thể âm thầm lắc đầu than thở.

Lần đầu tiên Cốc Mục Thanh nghe được tin này như đứt từng đoạn ruột. Nhưng rất nhanh nàng lại dấy lên một tia hy vọng. Vì sao, vì nàng biết thân phận thật của Vũ La.

Hắn là người đã chết qua một lần, cũng có thể đoạt xá trùng sinh như lần trước, không thể chết một cách dễ dàng. Tia hy vọng này giúp cho nàng chịu đựng, nàng cũng không cần biết suy đoán này có chính xác không, có được mấy phần nắm chắc, chỉ mê tín cho rằng Vũ La không chết.

Hắn nhất định sẽ không chết! Cứ như vậy, Cốc Mục Thanh chịu đựng bằng lòng tin lừa mình dối người qua hơn hai tháng, bất chợt một hôm nàng nghĩ tới, mình tin rằng Vũ La không chết, nhưng Chu Cẩn chưa chắc. Nàng có lòng tốt" tìm người tới báo cho Chu Cẩn, nhờ vậy Chu Cẩn mới biết được tin này.

Chưởng môn Thái Ẩm sơn Trịnh Tinh Hồn biết được tin Vũ La chưa chết sớm hơn Chu Thanh Giang một bước.

Trận pháp không gian trong sơn cốc vô danh kia vô cùng quan trọng với Trịnh Tinh Hồn. Hàng ngày y đều thông qua trận pháp truyền âm nói chuyện một lần với Thương Cửu Phách, hiểu rõ tình huống trận pháp.

Đến ngày quan trọng khởi động trận pháp, y dùng trận pháp truyền âm liên lạc với Thương Cửu Phách, không nghe Đại Trưởng lão trả lời. Tim Trịnh Tinh Hồn như chìm xuống, lập tức phái người chạy tới sơn cốc xem xét, kết quả mang về một miếng ngọc túy.

Đây là một miếng ngọc túy hết sức bình thường, bất quá bên trong có một trận pháp ghi lại hình ảnh. Sắc mặt Trịnh Tinh Hồn âm trầm đáng sợ, giống như bầu trời vẫn vũ mây đen vào tiết tháng Sáu.

Tay y khẽ động, rót một đạo linh lực vào trong ngọc túy.

Trận pháp trong ngọc túy bắn ra một đạo hư ảnh, phát lại một đoạn hình ảnh không có tiếng. Trong hình ảnh, Vũ La nhìn vào ngọc túy một cái thật sâu, sau đó giơ cao một thanh kiếm sắc. Đường đường Đại Trưởng lão Thái Ẩm sơn quỳ dưới đất chẳng khác nào một tên tù phạm, bị hắn chém đầu.

Đây là một cái chết vô cùng nhục nhã, mà cái nhìn của Vũ La chính là khiêu khích với cả Thái Âm sơn.

Vũ La khống chế ghi hình rất tốt, chỉ tới khoảnh khắc Thương Cửu Phách bị chém bay đầu là chấm dứt, không ghi lại đoạn hắn dùng Phong Thần Bảng thu phục Thái Thượng Kiếm Chú vào đó.

Trịnh Tinh Hồn bóp nát miếng ngọc túy trong tay, gương mặt vốn ngày thường nho nhã hiện tại lộ vẻ dữ tợn, đôi mắt bắn ra ngọn lửa vô cùng đáng sợ:

- Vũ La! Ngươi nhất định phải chết, cho dù là lão quỷ Chu Thanh Giang kia dùng hết mọi thủ đoạn bảo vệ ngươi, ngươi cũng chết chắc! Chưởng môn Thái Ẩm sơn ta thề trước anh linh liệt tổ liệt tông, ngươi nhất định phải chết!

- Người đâu, giải khai phong ấn Trấn Nguyên Cốc Cửu Đế, thỉnh Hỏa Vân Sát Trận Xa, bản tọa muốn đích thân lĩnh giáo thủ đoạn của Đại Trưởng lão Chung Nam sơn!

Trên Tháp Sơn đảo, Vũ La vẫn còn đang hôn mê. Kể từ sau khi hắn hôn mê, Vu lực màu vàng sẫm bắt đầu tự động vận chuyển, tràn ngập toàn thân, từ từ chữa trị thân thể hắn.

Bất quá Vu lực màu vàng sẫm quá mức bá đạo, không thích hợp lắm để khôi phục thân thể, cho nên tốc độ hồi phục của Vũ La cũng không nhanh.

Vũ La nằm trong một gian phòng không có cửa sổ, chỉ có một cửa đá chính. Trong phòng tối om, ngoài cửa có một người đứng gác.

Người này thân mặc sắc phục Ám Vệ, thân phận không cao. Bất quá nét mặt cương nghị, có thể được tuyển vào Ám Vệ cũng không phải là nhân vật đơn giản.

Bỗng nhiên phía trước có hai người đi tới, tên vệ sĩ canh gác lập tức ôm quyền hành lễ:

- Lưu đại nhân!

Ám Vệ Bách Hộ Lưu Thiên Uy khẽ gật đầu, chỉ vào cánh cửa đá sau lưng vệ sĩ ra lệnh:

- Mở ra.

Vệ sĩ giơ hai tay ôm lấy cửa đá nhấc lên, của đá nặng nề lặng lẽ không tiếng động bị dời sang một bên.

Lưu Thiên Uy nói với tên Ám Vệ đi theo mình:

- Tôn Thất, ngươi vào xem một chút, xem thử người nọ có phải là Vũ La cô gia không.

Tôn Thất gật đầu tiến vào, đứng bên giường nhìn một lúc lâu cũng không thấy trở qua. Lưu Thiên Uy sốt ruột không nhịn được, lên tiếng hỏi:

- Rốt cục thế nào?

Tôn Thất bất đắc dĩ nói:

- Đại nhân, ngày đó tiểu nhân cũng chỉ nhìn thấy cô gia từ xa, thật sự không nhớ rõ...

Lưu Thiên Uy căm tức, xua tay liên tục:

- Ra, ra ngoài..

Tôn Thất ủ rũ đi ra, cẩn thận theo sau Lưu Thiên Uy. Lưu Thiên Uy chắp tay sau lưng cúi đầu, tâm tình phiền muộn. Chuyện này đối với y quả thật không có gì là hay ho, rốt cục trên Tháp Sơn đảo này có thứ gì, y cũng không biết, bất quá trước đây Thống Lĩnh Chu Nghiên bất ngờ xuất hiện trong một thạch thất dưới Tháp Sơn đảo, mà trước đó Lưu Thiên Uy cũng không biết tới sự tồn tại của thạch thất này.

Gần đây cũng không biết tại sao, những kẻ rảnh rỗi xung quanh cũng càng ngày càng nhiều. Lúc trước thân phận Ám Vệ của Lưu Thiên Uy vô cùng chói sáng, chỉ cần nói một tiếng, những người này lập tức kêu cha gọi mẹ bỏ chạy. Nhưng lần này rõ ràng bọn chúng có chỗ dựa sau lưng, chỉ là một số môn phái hạ lưu cũng dám nhảy ra nói chuyện này nọ với Ám Vệ. Hai ngày nay lại càng quá đáng, lại có ý đồ xông vào Tháp Sơn đảo.

Ngày hôm qua đám người kia tranh cãi ầm ĩ với đám Ám Vệ dưới tay y, suýt chút nữa xảy ra động thủ. Đúng vào lúc này, ngoài xa có người kêu lớn một tiếng:

- Ám Vệ nghe lệnh, Vũ La ở đây!

Đương nhiên Lưu Thiên Uy biết Vũ La là ai, vốn y không biết Vũ La mất tích trong thông đạo không gian, cảm thấy buồn bực không hiểu vì sao Vũ La cô gia lại xuất hiện ở nơi này. Không cần biết thật giả, mang về rồi hãy tính.

Nhưng mang Vũ La về rồi, chuyện thật hay giả trở thành phiền phức. Lưu Thiên Uy không biết phải chăng có người giả mạo Vũ La, trà trộn vào Tháp Sơn đảo hay không. Vì vậy y chỉ có thể phái người trông chừng trước đã. Vốn tưởng rằng thủ hạ y là Tôn Thất, lúc trước từng theo Chu Hoành tham gia hành động tiêu diệt Hoang Hải Dạ Ma ở Tinh La Hải đã nhìn thấy Vũ La, hẳn có thể nhận ra, nhưng Tôn Thất cung không nhớ rõ.

Hy vọng tràn trề biến thành thất vọng, dĩ nhiên Lưu Thiên Uy không vui vẻ gì.

Hai người đang đi ra, thình lình phía trước xuất hiện một đạo độn quang từ trên trời đáp xuống trước mặt hai người. Người vừa đáp xuống quỳ sụp kêu lên:

- Lưu đại nhân, đám người kia lại tới nữa, lần này xem ra không ổn, có vẻ sắp sửa đánh nhau...

Sắc mặt Lưu Thiên Uy lập tức đại biến, nếu như đánh nhau thật, Ám Vệ của y hẳn chịu thiệt thòi, tính luôn cả y, Ám Vệ trên Tháp Sơn đảo chỉ có hai mươi mốt người.

- Đi, mau đi xem một chút.

Thật ra có trấn thủ Tháp Sơn đảo hay không, đối với Chu Thanh Giang không sao cả. Thạch thất kia vốn vô cùng bí ẩn, mà dù nó bị phát hiện, không có chiếc nhẫn trong Vũ La, cũng không ai biết được thạch thất này dẫn tới Đông Thổ. Cho nên sau khi Chu Nghiên trở về khuyên Chu Thanh Giang tăng cường canh phòng Tháp Sơn đảo, vốn Chu Thanh Giang đang đau đầu nhức óc cũng gác qua một bên.

Nhưng đối với Lưu Thiên Uy lại khác, cấp trên đã dặn dò xuống, bảo y thủ Tháp Sơn đảo, cho dù hôm nay hai mươi mốt người của y tử trận hết không còn, y cũng phải thủ vững nơi này.

Lưu Thiên Uy dẫn theo hai tên thủ hạ chạy thật nhanh tới địa điểm xảy ra xung đột. Quả nhiên vẫn là bọn người hôm qua, cầm đầu chính là một cao thủ cảnh giới Đạo Cảnh Đan Thai, gương mặt đầy râu quai nón rậm rạp lởm chởm như cương châm.

Đạo Cảnh chia làm bốn cấp bậc: Dưỡng Nguyên, Đan Thai, Đan Thành, Đan Đằng

Lưu Thiên Uy cũng chỉ mới vừa tiến vào cảnh giới Dưỡng Nguyên, nếu so với đại hán râu quai nón kia, chênh lệch quả thật không nhỏ. Đã tiếp xúc vài lần, Lưu Thiên Uy cũng biết qua lai lịch bọn người này.

Đại hán râu quai nón tên là Bạch Côn Sơn, là chưởng môn một môn phái tam lưu, Thanh Nhai phái. Với thực lực của Bạch Côn Sơn, làm một vị chưởng môn của một môn phái nhỏ không có danh tiếng gì như vậy quả thật là khuất tất nhân tài. Bất quá Lưu Thiên Uy hiểu được chỗ ngoắt ngoéo bên trong, hiển nhiên tên Bạch Côn Sơn này là hảo thủ của một đại phái nào đó, tới Thanh Nhai phái bất quá chỉ là nằm vùng.

Có những chuyện không tiện ra mặt trực tiếp, cũng giống như hiện tại, cho nên mới phái những người này ra tay. Bạch Côn Sơn đại biểu cho Thanh Nhai phái, nếu có chuyện gì xảy ra, thế lực sau lưng y hoàn toàn có thể phủi tay làm như không hay không biết.

Bạch Côn Sơn bề ngoài hung ác, trời sinh to giọng, lúc này y đang lớn tiếng kêu lên ầm ĩ:

- Mau mau tránh ra, bằng không Bạch lão gia sẽ phải động thủ. Người khác cho rằng các ngươi là Ám Vệ, không dám đánh các ngươi, Thanh Nhai phái chúng ta lại không sợ.

Bảy tám mươi người đang đứng sau Bạch Côn Sơn là một ít môn phái nhỏ, nhưng thực lực không yếu. Nếu so về thực lực bình quân, tự nhiên là Ám Vệ chiếm ưu thế. Nhưng xét về thực lực chung tổng thể, đương nhiên là bọn Bạch Côn Sơn mạnh hơn.

Lưu Thiên Uy vô cùng tức tối, xông lên phía trước tức giận nói:

- Bạch Côn Sơn, ngươi còn muốn gây chuyện gì nữa đây? Hôm qua ta đã nói rõ ràng với ngươi, Ám Vệ phá án ở nơi này, nếu còn dám làm loạn, ắt sơn môn Thanh Nhai phái các ngươi khó mà giữ được.

Vũ La chậm rãi mở mắt ra, hít sâu một hơi, cảm thấy thân thể vẫn còn hơi suy yếu. Hắn bèn lấy linh đan ra uống vào, vận khí đủ chín chu thiên, trên người dần dần có chút ít sức lực.

Trong phòng tối om, Vũ La giỏng tai lắng nghe, tên vê sĩ canh cửa đang đi tới đi lui bên ngoài, tiếng bước chân có vẻ nôn nóng không yên.

Vũ La cất cao giọng hỏi:

- Ngoài cửa là vị huynh đệ nào vậy?

Tên Ám Vệ kia nghe vậy lập tức không tiếc sức lực, mở ra cánh cửa đá khổng lồ:

- Ngươi đã tỉnh ư?

Vũ La ngồi dậy gật đầu:

- Nơi này là Tháp Sơn đảo ư?

Hắn đứng dậy định đi ra ngoài, tên vệ sĩ kia nào dám để cho hắn đi ra ngoài, vội vàng ngăn ở cửa, cười khan một tiếng với vẻ khó khăn:

- Chuyện này... Chúng ta chưa từng gặp qua Vũ La cô gia...

Crypto.com Exchange

Chương (1-862)