← Ch.484 | Ch.486 → |
Hướng Cuồng Ngôn có thể bất chấp tất cả theo Vũ La xông vào Lão Lang cốc. Nếu so với hành động vô cùng nghĩa khí ấy, lại có những chuyện kém xa so với cái gọi là "huynh đệ".
Vũ La ngẩng đầu nhìn lên, cách đó không xa chính là Nhược Lô Ngục rộng lớn mênh mông.
Lúc này đang chính Ngọ, ánh mặt trời chiếu một luồng hào quang ngũ sắc vào Nhược Lô Ngục. Được đạo hào quang này che chở, các loại trận pháp phòng ngự, linh văn trên Nhược Lô Ngục rực rỡ chói sáng, khiến cho người ta bất giác sinh ra kính sợ trong lòng.
Hành động vừa rồi của Hướng Cuồng Ngôn đã khiến cho đám ngục tốt đang làm nhiệm vụ trong Nhược Lô Ngục sinh lòng cảnh giác, vài tên ngục tốt chạy vội tới quát tháo:
- Kẻ nào dám càn rỡ trước cửa Nhược Lô Ngục như vậy?
Một tiếng quát chói tai, mấy tên ngục tốt đã vọt tới trước mặt. Vũ La cười ha hả, cách biệt hơn một năm, hôm nay trở lại Nhược Lô Ngục, hào khí của hắn thình lình bạo phát, vung cao hai tay hét lớn:
- Vũ La ta trở lại rồi, ha ha ha!
Mấy tên ngục tốt kia nhìn thấy là hắn, hết sức bất ngờ, nhưng ngay sau đó mừng rỡ xông tới:
- Vũ Đại nhân, ngài đã trở về...
Cầm đầu bọn chúng là Đao Đoạn Hồn, tiến lên ôm quyền thi lễ:
- Mọi người ai cũng nhớ ngài...
Vũ La cũng vô cùng vui vẻ, cười cười nói nói cùng mọi người tiến vào. Đao Đoạn Hồn nói với một tên ngục tốt:
- Mau chạy về báo tin, Vũ đại nhân đã trở về.
Tên ngục tốt kia lập tức chạy như bay về trước.
Đến khi Vũ La đi tới đại môn Nhược Lô Ngục, Diệp Niệm Am, Kiều Hổ, Mã Hồng, Diệp Thanh Quả đã ra cửa nghênh đón hắn. Vũ La thấy Diệp Niệm Am cũng ra đón mình, vội vàng bước nhanh tới:
- Diệp Đại nhân, vì sao ngài cũng khách sáo như vậy?
Diệp Niệm Am cười ha hả:
- Ngươi đi lâu như vậy, mọi người thật sự nhớ ngươi, cho nên vội vàng ra ngoài gặp ngươi sớm một chút. Đi, đừng đứng đây nữa, ta đã bảo nhà ăn chuẩn bị, hôm nay phải say một bữa!
- Hay lắm, không say không vê!
Mọi người hoan hô một tiếng, Kiều Hổ và Mã Hồng dẫn đầu, mọi người nhao nhao cười nói trở vào. Diệp Thanh Quả hơi cao một chút, đứng giữa đám ngục tốt Nhược Lô Ngục vạm vỡ như hoa lạc giữa rừng gươm, một thân trường quần màu đỏ, tươi cười như đóa hoa chớm nở.
Nàng đứng bên cạnh, hai mắt lóe sáng nhìn Vũ La chăm chú, nghe lời nói chuyện của hắn, thỉnh thoảng hé miệng cười.
Từ lúc vào cửa, Vũ La đã nhìn thoáng qua hai pho tượng Bệ Ngạn trên đại môn, khẽ mỉm cười, tượng Bệ Ngạn cũng không có dị tượng gì.
Đại trù sư trong nhà ăn đang chiên xào nấu nướng khí thế ngất trời, dốc hết một thân bản lĩnh, các loại rượu ngon cũng được mang ra từng bình.
Mọi người đang uống vui say, bỗng nhiên một cỗ sát khí bức tới, một đạo thân ảnh khôi ngô xuất hiện ở cửa nhà ăn:
- Vũ La đã trở về, vì sao không ai cho ta biết?
Thì ra là Thác Bạt Thao Thiên vốn đang bế quan. Lúc bình thường y giờ bộ dạng như vậy, có thể dọa cho không ít người sợ hãi, nhưng hôm nay mọi người đang cao hứng, lại đã uống lâng lâng, cho nên không ai sợ cả. Mã Hồng hô to:
- Các huynh đệ, lên nào!
Mọi người ùa lên một loạt, mỗi người một chén, rốt cục Thác Bạt Thao Thiên say ngã trước.
Sáng hôm sau Vũ La tỉnh lại khẽ lắc lắc đầu, vẫn còn cảm thấy hơi say. Hắn nhìn quanh một chút, thấy đang ở trong phòng mình ở Nhược Lô Ngục. Chăn đệm giường tủ vô cùng quen thuộc, đây là mùi vị xa cách đã lâu, hắn không khỏi nở một nụ cười.
Minh đoạt xá trùng sinh đã mấy năm qua, thời gian quả thật quá nhanh.
Đêm mưa bão năm nào tựa như chỉ mới hôm qua. Cảm giác nguyên hồn hoảng hốt chạy ra, vô cùng sợ hãi đến bây giờ vẫn còn khắc sâu trong đầu hắn.
Khi đó Vũ La thật sự không ngờ tới, sau khi mình trùng sinh còn đặc sắc hơn cả đời trước.
Hắn ngây người ra một lúc, đứng dậy ngửi ngửi, trên người mình toàn là mùi rượu. Vũ La đi ra phía sau, thi triển pháp thuật triệu hồi một dòng nước mát, tắm rửa sạch sẽ, thay y phục khác đi ra ngoài.
Ngoài cửa đã sớm có người chờ sẵn:
- Vũ Đại nhân, Diệp Đại nhân mời ngài qua đó một chuyến.
Vốn Vũ La cũng định đi tìm Diệp Niệm Am, ừ một tiếng lập tức đi tới Vọng Sơn các.
Trong Vọng Sơn các, Diệp Niệm Am đang luyện chữ, đây là phương pháp dưỡng khí của lão, đáng tiếc cháu gái lão Diệp Thanh Quả không học được. Nhìn qua dáng vóc Diệp Thanh Quả thanh nhã, nhưng tính cách vốn hết sức cực đoan, chỉ cần có thể được ở bên ngoài, chắc chắn nàng sẽ không chịu ở lại trong Vọng Sơn các.
Thấy Vũ La tới, Diệp Niệm Am buông bút trong tay xuống, chỉ vào ghế trước mặt nói:
- Ngươi ngồi đi.
Hơn một năm qua Vũ La đi đâu, làm gì, Diệp Niệm Am hết sức thức thời không hỏi. - Cảnh giới ngươi tăng lên không ít.
Diệp Niệm Am đánh giá hắn, Vũ La cười đáp:
- Gần đây ta cũng có chút may mắn.
Diệp Niệm Am cười híp mắt nhìn hắn, Vũ La bị lão nhìn cảm thấy ngạc nhiên:
- Diệp Đại nhân, có chuyện gì vậy?
- Chuyện tốt...
Diệp Niệm Am chỉ xung quanh hỏi:
- Ngươi thấy Vọng Sơn các của ta thế nào?
Vũ La không hiểu, chỉ đáp qua loa:
- Rất tốt...
Diệp Niệm Am vung tay lên:
- Nếu như ngươi thích, sau này có thể ở lại.
- Ta...
Vũ La sững sờ:
- Vì sao vậy, chẳng lẽ ngài không thích ở đây?
Diệp Niệm Am như làm ảo thuật, lấy ra một bình trà, bên ngoài còn bốc hơi nghi ngút, nốc một ngụm:
- Thẩm Phán Đình muốn lập vị Phán Quan thứ tư.
Vũ La hiểu ra rất nhanh:
- Chúc mừng Đại nhân!
Hắn đảo mắt một vòng, lại sửng sốt hỏi:
- Ngài muốn nói ta sẽ tiếp nhận chức Giám Ngục của ngài ư?
- Đúng vậy.
Diệp Niệm Am nói:
- Lệnh bổ nhiệm đã tới từ mười ngày trước, chẳng qua là lúc ấy ngươi không có ở Nhược Lô Ngục, cho nên ta chỉ có thể ở thêm mười ngày nữa, giúp ngươi trông coi nơi này.
Vũ La cười khổ một tiếng, mười ngày trước mình mới từ Nam Hoang trở lại. Chẳng qua vì sao Thẩm Phán Đình đột nhiên thay đổi chế độ, lập thêm vị Phán Quan thứ tư như vậy?
Tam Đại Phán Quan là để thành thế chân vạc, khi gặp phải vấn đề khó lòng quyết định, ba người hợp lại cũng có thể dễ dàng đưa ra quyết định.
Hiện tại Diệp Niệm Am coi như là người thuộc dòng Chu Thanh Giang. Chuyện Đông Thổ, Chu Thanh Giang thương lượng cùng Trịnh Tinh Hồn, lại kết nối với bảy đại Thiên Môn còn lại, tự nhiên Chu Thanh Giang tranh thủ được rất nhiều lợi ích, danh ngạch Phán Quan thứ tư này bất quá chỉ là kèm theo.
Kế tiếp còn có thể có nhiều an bài hơn nữa, bất quá hiện tại Vũ La không biết những chuyện này.
Thăng chức Diệp Niệm Am, trên thực tế là vì dọn sẵn vị trí cho Vũ La.
Diệp Niệm Am cũng là lão hồ ly, lão còn có con đường nghe ngóng tin tức khác. Huống chi hiện tại, chuyện giữa Vũ La và Chu Cẩn đã đạt tới trình độ cả thiên hạ đều biết. Xâu những chuyện này lại với nhau, Diệp Niệm Am cũng có thể đoán được vì sao mình được thăng quan.
Mặc dù không phải là được thăng chức nhờ vào bản thân, nhưng dù sao vẫn là thăng chức, hơn nữa vị trí quan trọng, tự nhiên lão hết sức vui mừng. Chỉ bất quá lão không dám đối xử với Vũ La như thủ hạ của mình.
Diệp Niệm Am mỉm cười chờ Vũ La suy nghĩ rõ ràng tiền căn hậu quả, sau đó đứng lên nói:
- Đi thôi, ta dẫn ngươi đi giao việc.
Vũ La cũng biết Nhược Lô Ngục thần bí, giao việc theo lời Diệp Niệm Am cũng chỉ là cho hắn biết một ít quy củ ly kỳ cổ quái trong Nhược Lô Ngục này.
Chỉ là những chỗ thần bí này, Diệp Niệm Am đã nói hết buổi sáng.
Vào xế chiều, Diệp Niệm Am lấy của cải Nhược Lô Ngục ra cho Vũ La xem, lúc ấy hắn mới giật mình kinh hãi. Vốn hắn cứ tưởng rằng chỉ có ngục tốt Nhược Lô Ngục tham ô mới giàu có, không ngờ của công cũng có nhiều tài nguyên như vậy.
Trong kho chất đầy các loại tài nguyên như ngọc túy Ngọc Tủy, kim loại khoáng thạch, bảo thạch, hài cốt, nội đan hung thú, pháp bảo cổ xưa...
Vũ La thân là Tổng Lĩnh Ban Đầu, lúc trước cũng không biết sự tồn tại của kho Nhược Lô Ngục này, những ngục tốt khác càng không cần phải nói. Có thể thấy Diệp Niệm Am coi như có hậu, để lại cho Vũ La một phần đại lễ.
Thật ra những thứ chứa trong kho này không hề có sổ sách ghi chép, Diệp Niệm Am muốn lấy bao nhiêu cũng được.
Sau khi giao lại hết thảy, buổi tối Vũ La nhờ đại trù sư nấu một bàn tiệc ở lầu hai nhà ăn, làm lễ đưa tiễn Diệp Niệm Am. Đây là lễ tiết cơ bản, Diệp Niệm Am cũng không có từ chối.
Bất quá đến tối, Diệp Niệm Am dẫn theo Diệp Thanh Quả cùng tới.
Dưới uy áp của gia gia, ban đầu Diệp Thanh Quả ăn rất nhỏ nhẹ, chỉ gắp vài đũa. Nhưng một lúc sau, bản tính khó nén, bắt đầu ăn lấy ăn để. Thức ăn cả bàn có hết bảy thành chui vào bụng của nàng, đến Diệp Niệm Am cũng cảm thấy mặt mình nóng ran lên.
Vũ La nhìn ra Diệp Niệm Am tựa hồ có lời muốn nói, bèn lên tiếng hỏi:
- Chẳng hay Diệp Đại nhân có tâm sự gì vậy...
Diệp Niệm Am thở dài, giơ tay chỉ Diệp Thanh Quả:
- Cũng là vì nó...
- Vũ La, ngươi có thể nhờ vị kia một phen, xem thử Thanh Quả có thiên phú trở thành phù sư hay không?
Diệp Niệm Am khẩn cầu.
"Vị kia" tự nhiên chỉ Hướng Cuồng Ngôn.
Vũ La cười nói:
- Ta còn tưởng rằng là chuyện lớn lao gì, ngài yên tâm, chuyện này không thành vấn đề.
Bất quá Hướng Cuồng Ngôn đã có hai nữ đồ đệ xinh đẹp, lão già này dụng tâm khả ố, làm như vậy coi như là ngài tự dâng lên tới cửa... Vũ La thầm nghĩ trong lòng.
Giao hết thảy xong, coi như Diệp Niệm Am chính thức rời chức. Tu sĩ thu thập hành lý cũng rất dễ dàng, Diệp Niệm Am thu thập tất cả đồ đạc của mình trong Vọng Sơn các, cho hết vào không gian trữ vật là xong.
Trên thực tế cũng không còn gì nhiều, chủ yếu chỉ là một ít vật trang trí, một ít tranh chữ. Vũ La đã thương lượng xong, ngày mai sẽ đưa ông cháu Diệp Niệm Am tới chỗ Hướng Cuồng Ngôn thử một lần, tối nay Diệp Niệm Am vẫn còn ở lại Vọng Sơn các.
Sau khi chia tay với ông cháu Diệp Niệm Am, Vũ La không về phòng mình mà tản bộ dưới bầu trời đêm đầy sao, lững thững đi về phía đại môn Nhược Lô Ngục.
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, chợt cảm thấy trở lại Trung Châu lâu như vậy, đây là lần đầu tiên mình có thể bình tĩnh tâm trạng nhìn lên bầu trời. Hắn cảm thấy dường như bầu trời đêm Trung Châu mỹ lệ hơn bầu trời đêm Đông Thổ một chút, không nhịn được phá lên cười một tiếng.
Rất nhanh đã đến đại môn, Vũ La lấy yêu bài của mình ra áp vào đại môn, hóa thành một đạo hắc quang chạy ra khỏi Nhược Lô Ngục. Hắn đứng trước hai pho tượng Bệ Ngạn, cười hì hì xá dài:
- Lần này phải cảm tạ ân cứu mạng của hai vị lão thúc.
Hai pho tượng Bệ Ngạn không phản ứng chút nào. Vũ La tự khoanh chân ngồi xuống, lấy trong Thiên Phủ Chi Quốc ra một vò hảo tửu:
- Đây là ta đặc biệt mang về từ Đông Thổ cho hai vị lão thúc.
Chính hắn uống một vò, vừa uống vừa nói, kể lại một lượt chuyện xảy ra ở thánh địa của Bán Yêu tộc nơi Thần Hoang hải, sau đó nốc một hơi hết sạch vò rượu của mình, đúng dậy phủi mông:
- Ta về đây, các vị hãy nếm thử xem rượu của Yêu tộc có ngon không.
Vũ La lảo đảo trở về, bên ngoài đại môn trở nên vô cùng yên tĩnh. Một lúc lâu sau, trong mắt hai pho tượng Bệ Ngạn thình lình nổi lên một tầng linh quang mờ mờ.
- Ôi...
Một tiếng thở dài sâu kín vang lên.
Tượng Bệ Ngạn bên trái lên tiếng an ủi:
- Hai ta còn rơi xuống thảm cảnh này, những người khác còn có thể tốt hơn sao? Y còn có thể phá toái hư không bay ra ngoài, còn tốt hơn chúng ta nhiều, ngươi cũng không cần than thở thay cho y như vậy...
Tượng Bệ Ngạn bên phải không nói gì, đôi mắt khổng lồ quét qua một vòng, rượu ngon trong vò dưới đất nhất thời hóa thành một màn sương. Sau đó khẽ hút, vù một tiếng chui vào lỗ mũi, tượng Bệ Ngạn bên trái tỏ ra căm tức:
- Ngươi chừa cho ta một chút...
Lúc Vũ La chạy tới chỗ Hướng Cuồng Ngôn ẩn cư, trong viện chỉ có mình Ma Ngao đang bổ củi. Ma Ngao cô nương cường tráng nâng một cây đại thụ còn to hơn thân thể nàng một chút, quát to một tiếng ném mạnh lên trời. Sau đó song chưởng tung bay loang loáng, lúc đại thụ rơi xuống đã trở thành những khúc củi to bằng cánh tay, dài chừng một thước.
Vũ La đứng bên cạnh quan sát, bật cười ha hả, Ma Ngao quay sang thấy hắn, cao hứng chào đón:
- Vũ La, sao ngươi lại tới đây?
Vũ La nói:
- Ta tìm Hướng Cuồng Ngôn có việc, lão ở đâu?
Ma Ngao rõ ràng có chút thất vọng:
- Không phải ngươi tới tìm tiểu thư sao?
- Ma Ngao!
Một tiếng quát vang, Ma Tử Câm sắc mặt giận dữ xuất hiện ở cửa phòng gần đó, nhìn chằm chằm thị nữ của mình.
Ma Ngao vội vàng thu dọn củi rơi vãi khắp sân, sau đó nhanh chóng chạy đi:
- Ta đi nấu nước.
Ma Tử Câm tránh né ánh mắt Vũ La, chỉ về phía phòng Hướng Cuồng Ngôn nói:
- Sư tôn đang bế quan, không cho phép người ngoài quấy rầy, một mình ngươi đi đi.
Nói xong, nàng lập tức trở về phòng khép cửa lại.
Vũ La lặng lẽ nhìn thoáng qua cánh cửa đóng kia, sau đó đi về phía phòng Hướng Cuồng Ngôn.
Hướng Cuồng Ngôn còn đang nghiên cứu Ngọc ấn Linh Phù, bị người khác quấy rầy dĩ nhiên rất không thoải mái. Vốn bộ mặt lão đã vô cùng khó chịu, sau khi Vũ La nói ra ý định của mình, càng trở nên hết sức khó coi.
Vũ La vô cùng quen thuộc vẻ mặt này của Hướng Cuồng Ngôn, lúc lão cố nén không lên tiếng thóa mạ người khác, cũng có vẻ mặt thế này. Hắn đang định cất lời khuyên, không biết Hướng Cuồng Ngôn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, thần sắc chợt trở nên cổ quái.
Lão không nói một lời đúng dậy đi ra ngoài, ông cháu Diệp Niệm Am ngơ ngác không hiểu ra sao, Vũ La hiểu ý hảo hữu, bèn nói với hai người:
- Chờ ta một chút.
Sau đó cũng vội vàng ra ngoài.
Quả nhiên Hướng Cuồng Ngôn đứng cách đó không xa, nhìn thấy hắn đi ra ngoài, thấp giọng hỏi:
- Ngươi cảm thấy ta hẳn nên thử một lần ư?
- Đương nhiên rồi, có chuyện gì vậy?
Hướng Cuồng Ngôn gật đầu:
- Được, ta tin ngươi một lần.
Vũ La không nhịn được cau mày, Hướng Cuồng Ngôn cười hắc hắc đầy vẻ mờ ám:
- Ta phát hiện dường như kiếp này ngươi vô cùng may mắn, nói không chừng ta cũng có thể được hưởng lây.
Vũ La dở khóc dở cười:
- Chỉ vì lý do hoang đường này mà lão không nổi nóng, còn quyết định kiểm tra giúp nàng một phen ư?
Hướng Cuồng Ngôn trừng mắt:
- Đương nhiên, hiện tại ta cũng hết sức mong chờ. Ta đã có hai đồ đệ, kể từ khi thiên hạ chia năm tới nay, chưa từng có vị phù sư nào có thể tìm được ba tên đệ tử tư chất đủ để truyền thụ. Nói không chừng Hướng Cuồng Ngôn ta chính là một nhân vật không tiền khoáng hậu!
Hướng Cuồng Ngôn dứt lời, lộ vẻ thỏa thuê mãn nguyện, phất vạt áo bào một, ung dung đi trở vào. Vũ La ở phía sau nhìn theo, lắc đầu nói:
- Chỉ bằng vào tính tình khó chịu của lão cũng đã là không tiền khoáng hậu rồi...
Ông cháu Diệp Niệm Am nhìn thấy Hướng Cuồng Ngôn đi vào vội vàng đứng dậy. Hướng Cuồng Ngôn đưa tay chỉ Diệp Thanh Quả:
- Ngươi đi theo ta.
Lão không thèm để ý tới Diệp Niệm Am. Diệp Niệm Am cũng không cảm thấy khuất nhục chút nào, đừng nói là Hướng Cuồng Ngôn, cho dù là một vị phù sư bình thường cũng có tư cách làm như vậy.
Hướng Cuồng Ngôn dẫn theo Diệp Thanh Quả đi ra ngoài, Vũ La mới từ bên ngoài trở lại. Diệp Niệm Am vội vàng vái dài sát đất:
- Vũ La, đa tạ ngươi!
Vũ La vội vàng đỡ lão dậy:
- Lão nhân gia ngài làm như vậy phải chăng là muốn giết ta? Dù sao chẳng qua chỉ là kiểm tra thử một phen, có được hay không còn phải trông vào cơ duyên của Thanh Quả.
- Tử Câm, châm trà cho khách!
Dường như Hướng Cuồng Ngôn muốn trả thù Vũ La vừa mới phê binh tính tình của mình, sau khi ra cửa bèn gọi một tiếng, sau đó mới mang theo Diệp Thanh Quả vào một tĩnh thất bên cạnh.
Vũ La oán thầm không dứt, lão già khốn này quả thật không chịu chút thiệt thòi nào.
Chỉ trong thoáng chốc, Ma Tử Câm bưng đồ trà tiến vào, dáng vẻ nhu thuận, dường như đang đối mặt với người xa lạ. Hai tay nàng bưng khay trà tới trước mặt hai người, nhẹ nhàng đặt xuống bàn.
Lúc này Diệp Niệm Am bỗng nhiên im bặt, ngồi ở đó không nói nửa lời. Ma Tử Câm châm trà, sau đó lặng lẽ không tiếng động lui ra, cả quá trình có vẻ không được tự nhiên.
Đối với Ma Tử Câm, Vũ La vẫn cảm thấy hết sức đồng tình thương cảm, chẳng qua là mình đã có Cốc Mục Thanh, lại có Chu Cẩn, làm sao dám trêu chọc thiếu nữ khác?
← Ch. 484 | Ch. 486 → |