← Ch.491 | Ch.493 → |
Vũ La hết sức để ý, ghi nhớ lại đạo Phượng Nhãn Thần Văn thứ mười lăm. Bất quá vì vội vàng nhìn thoáng qua, chỉ có được ấn tượng đại khái. Muốn thật sự hiểu rõ ý nghĩa và tác dụng của đạo linh văn thứ mười lăm này là không có khả năng.
Vũ La minh tưởng đạo Phượng Nhãn Thần Văn thứ mười lăm này trong đầu một lúc, phát hiện ra đạo linh văn này có thể phối hợp cùng mười bốn đạo linh văn lúc trước hoàn mỹ vô khuyết.
Trước kia hắn cho rằng mười bốn đạo Phượng Nhãn Thần Văn đã là hoàn mỹ vô khuyết, không thể gia tăng thêm linh văn vào nữa. Hiện tại xem ra gia tăng đạo linh văn thứ mười lăm lại càng thêm hoàn mỹ.
Hắn không nhịn được lắc đầu, thầm nghĩ không thể để cho "người ở trên" phát hiện ra dị tượng nơi này, bằng không e rằng ngay cả mình cùng vì vậy mà bị liên lụy.
Trên bầu trời, Hắc Nha cùng Thần Điểu Phượng Hoàng chiến đấu càng ngày càng nghiêm trọng. Nhưng nhìn bề ngoài dường như ra ngoài dự liệu của bọn Thương Ngọc Bác, Hắc Nha cũng không có dấu hiệu gì là thất bại. Mặc dù quả thật nó không phải là đối thủ của Thần Điểu Phượng Hoàng, nhưng nó vẫn ra sức bảo vệ chặt chẽ môn hộ, từng chiêu từng thức quy củ nhịp nhàng. Uy lực của hai món bản mệnh dị bảo này quả thật bất phàm, cho dù là Thần Thú Phượng Hoàng cũng không dám xem thường.
Ngọn lửa màu vàng bạo phát trên thân Hắc Nha, nhưng trong cơ thể nó không ngừng ảo hóa ra tầng tầng lông vũ màu đen, cháy hết tầng này lại mọc ra tầng khác.
Dù là như vậy, bọn Thương Ngọc Bác vẫn cho rằng Thần Thú Phượng Hoàng nhất định là kẻ thắng cuộc chiến này. Bên mạnh lên, bên yếu đi, sớm muộn gì Hắc Nha cũng không chịu nổi.
Không ngờ biến cố xảy ra, biển lửa trong sơn cốc chậm rãi từ màu vàng hóa thành màu đen.
Ban đầulà một chút, nhìn qua giống như là trong biển lửa sáng ngời xuất hiện một vết đen, nhưng không bao lâu sau đã trở nên càng ngày càng lớn.
Bọn Thương Ngọc Bác không để ý tới, nhưng Thần Điểu Phượng Hoàng đột nhiên thoát khỏi chiến trường, bay lên thật cao nhìn xuống biển lửa phía dưới, phát ra một tiếng gáy hết sức thê lương. Đôi mắt phượng nhấp nháy kim quang nhìn Hắc Nha khó có thể tin.
Hắc Nha kêu to một tiếng, thân thể nó run lên, lông vũ màu đen vô cùng vô tận rơi xuống. Ngọn lửa màu vàng bùng cháy bên ngoài thân thể nó, trong giờ phút này cũng hóa thành ngọn lửa màu đen.
- Có chuyện gì vậy?
Bọn Thương Ngọc Bác không hiểu gì cả. Vũ La cũng không rõ, chiêu này có chút giống như lực lượng cướp đoạt của Phượng Nhãn Thần văn, nhưng lại có điểm khác. Nhưng Vũ La hiểu rất rõ ràng một việc, một khi Hắc Nha phát động kỹ năng này, e rằng khó lòng tránh khỏi tai mắt của "người ở trên".
Hắn chỉ nói một chữ:
- Đi!
Sau đó không hề xem nữa, cũng không cần biết những người khác có nghe mình không, xoay người bay lên không mà đi.
Từ lúc đi tới Đông Thổ, Vũ La trở nên vô cùng bí hiểm. Thế nhưng mãi tới lúc này, mỗi một cử động của hắn đều có thâm ý trong đó. Cho nên Vũ La vừa nói đi, bọn Thương Ngọc Bác không nói nửa lời, lập tức quay đầu bỏ chạy.
Trong đó vài người dường như chân có vẻ mềm nhũn, không dám nhìn nữa. Vũ La vừa nói đi, bọn họ lập tức vắt giò lên cổ mà chạy.
Trên đường Hứa Sơn Dương chạy đi, y còn cố quay đầu lại liếc nhìn một. Chỉ thấy Thần Điểu Phượng Hoàng vẫn tỏ ra uy nghi bất khả xâm phạm, bay lượn trên chín tầng trời, khí độ ung dung, Hắc Nha kia không thể nào sánh kịp.
Đôi mắt nhấp nháy kim quang của Thần Điểu Phượng Hoàng nhìn chằm chằm Hắc Nha bên dưới. Trong đôi mắt đen trũi của Hắc Nha tràn đầy vẻ đắc ý, nhưng Thần Điểu Phượng Hoàng không lấy đó làm tức giận, ngược lại nó lộ ra vẻ thương hại pha lẫn đồng tình.
Chuyện này khiến cho Hứa Sơn Dương hết sức kỳ quái, không hiểu vì sao như vậy...
Chỉ có Vũ La biết được đáp án này, nhưng Vũ La sẽ không nói cho y biết.
Thần Điểu Phượng Hoàng gáy vang một tiếng, sau đó đôi cánh màu vàng vỗ mạnh, hào quang hiện lên, chặt đứt ba chiếc lông đuôi rơi vào trong biển lửa.
Hứa Sơn Dương giật mình kinh hãi, tuy rằng y không hiểu rõ Thần Điểu Phượng Hoàng, nhưng cũng có thể đoán được hành động chặt đứt lông đuôi của nó cũng chẳng khác gì tu sĩ tự chặt tay mình, thậm chí còn nghiêm trọng hơn.
Hắc Nha kêu lên một tiếng giữa không trung đắc ý, dường như đang cười nhạo Thần Điểu Phượng Hoàng, Phượng Hoàng vẫn nhìn nó với vẻ thương hại như trước. Hứa Sơn Dương chợt thấy ngọn lửa xung quanh Phượng Hoàng bắt đầu mơ hồ xuất hiện màu đen.
Thần Thú Phượng Hoàng xông lên tận trời, bay lượn thoải mái trong một mảng mây trắng, dường như muốn hưởng thụ cảm giác dạo chơi trong mây một lần sau cuối.
Ngọn lửa màu vàng xung quanh mình nó càng ngày càng lộ rõ màu đen.
Rốt cục Phượng Hoàng gáy vang một tiếng, dư âm quanh quẩn rất lâu trên khắp Ma Sơn không chịu tan đi, trên người nó bùng lên một luồng hào quang màu vàng chói mắt. Hắc Nha thấy vậy hoảng sợ, lập tức chui đầu xuống biển lửa dưới sơn cốc lúc này đã hoàn toàn hóa thành màu đen. Hào quang màu vàng chói mắt bạo phát giữa bầu trời, xuyên thấu tầng mây chiếu xuống mặt đất khiến cho một vùng sơn dã trong phạm vi mấy trăm dặm hóa thành một mảnh đất khô cằn.
Bọn Thương Ngọc Bác ai nấy khởi động kết giới phòng ngự, cường quang đáng sợ giống
Như dao bén không ngừng tấn công vào kết giới phòng ngự của bọn họ. Kết giới phòng ngự vang lên từng tràng tiếng răng rắc rợn người, trong số tám người, đã có bày người xuất hiện vết nứt trên kết giới phòng ngự, chỉ có Hứa Sơn Dương là người duy nhất không chút hề hắn.
Bất quá sắc mặt y cũng hết sức khó coi, hiển nhiên chịu đựng cũng không thoải mái gì.
Trong cường quang, chợt Thương Ngọc Bác thét lên một tiếng kinh hãi:
- Là thứ gì vậy?
Mọi người vừa quay đầu lại, chỉ thấy một đạo hư ảnh kỳ dị từ xa bắn thẳng tới, nhắm vào mọi người. Đạo hư ảnh nọ có hình dáng giống như Phượng Hoàng, nhưng không rõ ràng mà có vẻ hư hư ảo ảo.
Thương Ngọc Bác cũng không lo được nhiều như vậy:
- Chạy mau đi...
Mọi người gia tăng tốc độ liều mạng chạy đi. Hư ảnh kia thật sự nhanh tới mức khó thể tin được, cấp tốc đuổi theo mọi người.
Vũ La thản nhiên nói:
- Không cần chạy, là nó tìm ta.
Hắn dừng lại nghênh đón đạo hư ảnh kia, Thương Ngọc Bác thấy vậy giật mình kinh hãi:
- Vũ huynh, đừng...
Vũ La giơ tay lên, hư ảnh kia bay vào cổ tay hắn kêu lên một trận loảng xoảng, hóa thành một chiếc vòng tay màu vàng nhạt. Trên vòng có khắc hình một con Thần Thú Phượng Hoàng trông như sống. Chỉ là lông trên thân Phượng Hoàng này tơi tả, lông đuôi chỉ còn lại tám cái, có vẻ hết sức thê thảm.
Chỉ có đôi mắt của nó lấp lánh kim quang như trước, lộ ra thần thái vô cùng cao ngạo, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
- Đây là...
Bọn Thương Ngọc Bác trợn mắt há mồm, Hứa Sơn Dương bên cạnh khẽ cau mày trầm tư.
Sau khi Vũ La thu hồi Thần Điểu Đồng Hoàn cũng không dám dừng lâu, vung tay lên với mọi người:
- Đi mau!
Địa Hỏa Kim Kỳ Lân kêu to trong Cửu Cung hắn:
- Kẻ mới tới kia, để ta giảng cho ngươi nghe một chút quy củ ở đây. Phải tôn trọng lão tiền bối, biết kẻ tới trước tới sau, ngoan ngoãn nghe lệnh tiền bối. Đúng rồi, ngươi có của cải gì mau mau sung công, để lão tiền bối chọn một chút...
Thần Thú Phượng Hoàng cũng không đáp lại nửa lời.
Trong sơn cốc kia, biển lửa cháy rừng rực cao ngất tận trời. Sau khi hào quang mãnh liệt do Thần Điểu Phượng Hoàng tự bạo tan đi, biển lửa lại càng thêm mãnh liệt. Từng đạo sóng lửa cao tới sáu trăm trượng điên cuồng nuốt chửng hết thảy, khí tức hung hãn xông tận trời cao.
Trong Ma Sơn, lấy di tích thần điện kia làm trung tâm, bên ngoài có bốn Thần Thú bảo vệ phân bố theo phương vị của Tứ Tượng Thần Thú.
Thần Điểu Phượng Hoàng này chiếm vị trí Nam chu Tước, Hắc Nha soán nghịch thành công, phát ra một tiếng kêu rõ to giữa biển lửa nóng bừng bừng, biểu thị địa vị công khai của mình với tất cả loài cầm điểu trong Ma Sơn.
Sau khi Hắc Nha kêu to, trong Ma Sơn chậm rãi vang lên từng tràng thanh âm đáp lại của các loài cầm điểu, có điều không to rõ chỉnh tề như Thần Điểu Phượng Hoàng khi trước.
← Ch. 491 | Ch. 493 → |