Vay nóng Tima

Truyện:Tiên Tuyệt - Chương 500

Tiên Tuyệt
Trọn bộ 862 chương
Chương 500: Băng Hà khẩu, Bắc Thú quân (hạ)
0.00
(0 votes)


Chương (1-862)

Siêu sale Lazada


Lưu Thiên Uy cùng Tôn Thất đã bị tra tấn, xương mũi Lưu Thiên Uy đã gãy, trên thân thể đầy vết thương, da bị lột ra một mảng, máu tươi đầm đìa.

Tôn Thất còn thê thảm hơn nữa, một mắt y đã mù, mặt sưng phồng, môi sứt vài chỗ, một chân đã bị chặt đứt, trên người vết thương chồng chất, thê thảm không nỡ nhìn.

Vũ La giận tím mặt, nghiến răng tức giận mắng:

- Con rùa đen khốn kiếp Cừu Thiên Long này, lẽ ra vừa rồi lão tử không nên thả ngươi đi.

- Rốt cục đã có chuyện gì, vì sao Cừu Thiên Long lại lạm dụng cực hình, đả thương bọn họ như vậy?

Đầu mục kia thở dài:

- Cô gia, vốn Tôn Thất muốn chơi Cừu Thiên Long một vố để trút giận cho ngài. Không ngờ bị Cừu Thiên Long bắt được, gán cho y tội danh mưu đồ bất chính, ám hại Ám Vệ Thiên Hộ, còn liên lụy tới Lưu Đại nhân. Bọn họ bị hạ ngục, dùng nghiêm hình tra khảo.

Vũ La nhớ lại lúc Cừu Thiên Long vừa tới Tháp Sơn đảo, tỏ ra kiêu căng tự phụ, Tôn Thất thấy ngứa mắt đã từng nói sẽ "dạy dỗ" Cừu Thiên Long. Lúc ấy Vũ La đã ngăn lại, không ngờ Tôn Thất không nghe lời hắn, mới ra nông nỗi này.

Vũ La cất tiếng thở dài, vốn chỉ là chuyện nhỏ, không ngờ Cừu Thiên Long lại mượn đó phát huy, thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, xem ra mục tiêu của y hết sức rõ ràng, chính là vì mình mà tới.

Trong lòng hắn hết sức buồn bực: Rốt cục tên Cừu Thiên Long này là ai? Từ trước tới nay mình chưa từng gặp y bao giờ, vì sao y lại cố ý kiếm chuyện với mình như vậy?

Hắn móc ra hai bình linh đan dặn dò:

- Chăm sóc cẩn thận cho bọn họ.

Tên đầu mục gật đầu, thủ hạ y vội vàng nhận lấy linh đan, đưa hai người Lưu Thiên Uy ra ngoài.

- Chu Nghiên đâu?

Vũ La hỏi.

- Sáng sớm hôm nay Chu Đại nhân đã ra ngoài, đến bây giờ vẫn chưa về.

Chẳng trách nào mình gây ra động tĩnh lớn như vậy, nhưng vẫn không thấy Chu Nghiên đâu.

Vũ La gật gật đầu, sắc mặt nghiêm nghị, chắp tay sau lưng một mình trở về phòng. Vừa tiến vào phòng, hắn lấy yêu bài Ám Vệ ra liên lạc với Chu Thanh Giang.

Không biết Chu Thanh Giang đang xử lý chuyện gì, không thấy trả lời.

Sắc mặt Vũ La âm trầm, trong lòng thầm suy đoán. E rằng tên Cừu Thiên Long này chính là một phần trong thỏa thuận, thậm chí rất có trọng lượng. Trong sự kiện lần này Chu Thanh Giang chiếm lợi ích rất lớn, cho nên phải có gì đó an ủi người ta.

Nhưng lão cũng không thể dùng tính mạng thủ hạ của mình dâng tặng cho tên Cừu Thiên Long kiêu ngạo kia như vậy...

Chợt yêu bài Ám Vệ vang lên một tiếng keng nhỏ, giọng Chu Thanh Giang vang lên:

- Vũ La, có chuyện gì?

Vũ La rất ít khi liên lạc với Chu Thanh Giang như vậy, khiến cho lão hơi kinh ngạc.

- Cừu Thiên Long là chuyện gì vậy, ngài có biết y đã làm gì trên Tháp Sơn đảo không?

Giọng Vũ La lộ vẻ bất thiện.

Chu Thanh Giang vừa nghe tới Cừu Thiên Long, trong giọng nói của lão cũng lộ vẻ không vui:

- Cừu Thiên Long ư? Đây chính là trách nhiệm của ngươi.

Chu Thanh Giang nói xong, lập tức cắt đứt trận pháp truyền âm. Vũ La không hiểu ra sao, thử liên lạc lại vài lần, nhưng Chu Thanh Giang không đếm xỉa tới, khiến cho Vũ La hết sức buồn bực.

Đang lúc này, phía ngoài có người kêu to:

- Muội phu, muội phu ta tới rồi, ta tới đây để giúp ngươi...

Chu Hoành ở bên ngoài bắt đầu gõ cửa, không ai dám ngăn y. Sắc mặt Vũ La hơi khó coi, vừa mở cửa ra, Chu Hoành đã chui vào:

- Muội phu, phải chăng tiểu tử Cừu Thiên Long kia gần đây làm loạn lên rất vui?

Vũ La nghiến răng nói:

- Há chỉ là vui, quả thật không xem nhân mạng ra gì. Ta bất kể mạng người khác, nhưng bọn Lưu Thiên Uy từng trấn thủ Tháp Sơn đảo cùng ta khi trước. Chuyện Cừu Thiên Long đã làm, nhất định y sẽ phải trả giá rất đắt!

Chu Hoành đóng cửa lại, cười hăng hắc một trận:

- Có lẽ Cừu Thiên Long đã nói với ngươi rồi phải không?

Vũ La càng không hiểu:- Các ngươi nói như vậy là có ý gì? Vì sao làm như ta có liên quan với tên Cừu Thiên Long này vậy?

Chu Hoành sửng sốt, Vũ La bèn kể lại nội dung đối thoại với Chu Thanh Giang vừa rồi, Chu Hoành lộ vẻ lúng túng:

- Thì ra ngươi thật sự không biết, ngươi cũng không thể trách phụ thân ta...

Y ngừng một chút, sau đó mới nói tiếp:

- Cừu Thiên Long là một mối hôn sự do Cốc Thương sắp xếp cho Cốc Mục Thanh, chỉ chờ Cốc Mục Thanh gật đầu. Cho nên Cừu Thiên Long chính là tình địch của ngươi.

Vũ La á khẩu nghẹn lời, hiện tại hắn mới hiểu vì sao Chu Thanh Giang không để ý chuyện này. Bất kể thế nào, Cốc Mục Thanh cũng không thể quá hòa thuận cùng Chu Cẩn, Vũ La hắn củng không phải là Hoàng đế lão tử, bằng vào cái gì phải có hậu cung hài hòa? Huống chi cho dù là Hoàng đế lão tử, hậu cung cũng chưa chắc đã hài hòa. Thái độ của Chu Thanh Giang như vậy đã là tốt lắm.

Nhưng Vũ La cảm thấy một cơn giận dữ bùng nổ rất nhanh, hiện tại hắn hận Cốc Thương tới nỗi nghiến răng nghiến lợi.

Mình đối xử với Cốc Mục Thanh như vậy, lão già này vẫn cứ cứng đầu.

Đối với hết thảy vấn đề nguyên tắc, y thà gãy chứ không cong. Cốc Thương làm như vậy, thật sự khiến cho hắn nổi giận. Vũ La thở hồng hộc, thóa mạ vài câu, vẫn chưa thể khôi phục tinh thần.

Hắn khoát tay bảo:

- Ngươi ra ngoài trước đi, để mình ta yên lặng một lúc.

Chu Hoành cũng nhìn ra hắn sắp sửa bạo phát, hết sức ngoan ngoãn, ra ngoài còn khép cửa lại giúp hắn.

Ra cửa rồi, Chu Hoành cũng nhịn không được nữa, lắc lắc đầu:

- Nếu ta có một nhạc phụ như vậy, đã dẫn theo ba ngàn Kim Thiết Chiến Xa binh đánh tới cửa từ lâu...

Vũ La cũng kích động như vậy, rất muốn rút thần kiếm Thiên Tỉnh ra bổ vào tảng đá hầm cầu vừa thối lại vừa cứng kia.

Hắn khoanh chân ngồi xuống, điều tức một đại chu thiên, rốt cục mới khiến cho đạo tâm yên tĩnh. Lúc hắn mở mắt ra, đã có thể suy nghĩ một cách tỉnh táo.

Hắn đã suy nghĩ cẩn thận chuyện Cốc Thương. Hắn đã bất lực trong chuyện thay đổi cách nhìn của Cốc Thương, vậy Cốc Thương cũng đừng mong thao túng hắn. Tên Cừu Thiên Long này đã được Cốc Thương chọn làm vị hôn phu môn đăng hộ đối cho Cốc Mục Thanh, chứng tỏ thực lực và chỗ dựa của Cừu Thiên Long hết sức hùng mạnh.

Nếu là như vậy, ta sẽ đánh cho tên Cừu Thiên Long này ngay cả mẫu thân y cũng không nhìn ra y, càn quét cả gia tộc, môn phái Cừu Thiên Long, để xem sau này còn ai dám động vào nữ nhân của mình.

Vũ La mở cửa gọi:

- Người đâu, mời Nhị thiếu gia tới đây.

Chu Hoành và Vũ La ngồi đối diện trên một bàn dài, trên bày đầy thức ăn tuyệt hảo, mỗi người tay ôm một vò rượu ngon.

Vũ La vừa uống rượu vừa nhìn Chu Hoành:

- Nhạc phụ Đại nhân đã không quản tới chuyện này, vì sao ngươi lại giúp ta?

Chu Hoành cười hắc hắc:

- Phụ thân ta đã già, ngươi không thể trách ông ấy được.

- Muội muội của ta là ai chứ, sao lại sợ cạnh tranh cùng Cốc Mục Thanh? Nếu chúng ta không giúp ngươi chuyện này, nhìn bề ngoài dường như chúng ta sợ Cốc Mục Thanh, chỉ muốn Cừu Thiên Long cướp nàng khỏi tay ngươi.

Chu Thanh Giang nhất định sẠkhông chấp nhận lý do như vậy. Lão sống đã hàng ngàn năm, hiểu rất rõ ràng đây không phải là chuyện tranh nghĩa khí trong lúc nhất thời. Chu Thanh Giang không thèm đếm xỉa chuyện này, thật ra thâm tâm lão ước gì Cừu Thiên Long có thể theo đuổi Cốc Mục Thanh thành công, từ đó về sau Chu Cẩn sẽ bớt đi một đối thủ, tương lai sẽ không gặp nhiều phiền phức. Đây là một tính toán hết sức thực dụng.

Nhưng Chu Hoành không nhìn xa được như vậy, y chỉ cảm thấy không thể để mất khí thế cùng mặt mũi.

Vũ La khẽ mỉm cười:

- Là A Cẩn bảo ngươi tới đây ư?

Chu Hoành cười khan một tiếng:

- Ta nói chắc chắn không thể gạt được ngươi, nhưng muội muội vẫn không tin...

Hiển nhiên là Chu Cẩn không phục trong lòng. Hiện tại mặc dù quan hệ giữa hai nàng tạm coi như hòa thuận, nhưng cả hai đều là thiếu nữ kiêu ngạo, không thể nào không xuất hiện ý nghĩ âm thầm tranh chấp với nhau trong đầu.

Vũ La lắc lắc đầu, không dây dưa về vấn đề này, lại hỏi:

- Nói ta nghe thử, rốt cục tên Cừu Thiên Long này có lai lịch thế nào?

Chu Hoành nghiêm chỉnh trở lại:

- Thiên hạ ngũ phương, Trung Châu cùng Nam Hoang là Nhân tộc chiếm cứ, Đông Thổ chính là Yêu tộc, Tây Vực rất thần bí, cũng không ai biết trong thế giới kia tồn tại sinh vật gì. Ngoài ra còn có Bắc Cương. Vũ La nghe Chu Hoành nhắc tới Bắc Cương, cũng không khỏi giật mình. Bắc Cương lạnh kinh khủng, ngoại trừ một ít tu sĩ có công pháp đặc biệt ra, không ai muốn tới nơi đó.

Chu Hoành liếc nhìn Vũ La:

- Cừu Thiên Long chính là con của Đại Thống Lĩnh Bắc Thú quân Cừu Nhân Hổ.

Chợt hiểu ra:

- Họ Cừu là đệ nhất trong Bát Đại Tính của Bắc Thú quân, thì ra là bọn chúng, ta thật không ngờ...

Vốn Chu Hoành cho rằng phải giải thích về Bắc Thú quân cho Vũ La hiểu, dù sao sự tồn tại của Bắc Thú quân là một bí mật mà người Trung Châu ít ai biết tới. Không ngờ rằng chẳng những Vũ La biết được, hơn nữa hiểu rõ vô cùng, ngay cả chi tiết như Bát Đại Tính của Bắc Thú quân cũng biết.

- Không ngờ ngươi cũng biết chuyện này...

Chu Hoành có hơi tức tối:

- Rốt cục có chuyện gì mà ngươi không biết hay không?

Vũ La cũng hơi buồn cười, tiền kiếp hắn là Nam Hoang Đế Quân, trên thế giới này có rất nhiều chuyện Chu Thanh Giang không biết hắn cũng biết, đừng nói là Chu Hoành.

Bắc Thú quân là đoàn thể rất kỳ lạ dựa vào Bắc Cương mà sinh, Bắc Thú quân tuyệt đối không phải là hảo hữu gì đối với Cửu Đại Thiên Môn, nhưng không ai muốn đắc tội cùng bọn họ.

Bắc Cương lạnh khủng khiếp, nhưng không biết tại sao rất dư thừa hung thú.

Hơn nữa hung thú Bắc Cương hùng mạnh vô cùng, thậm chí không kém gì những hung thú thời thượng cổ còn sót lại trong Yên sơn. Lại thêm hung thú Bắc Cương vô cùng hung hãn, thường hay xuôi Nam đánh cướp.

Giữa Bắc Cương và Trung Châu có hàng chục dặm phong hải tuyết sơn mịt mờ, vô cùng hung hiểm, cho dù là những hung thú hùng mạnh nhất cũng không có cách nào vượt qua. Nhưng phong hải tuyết sơn này lại có một lỗ hổng, là Băng Hà khẩu.

Hàng vạn năm trước, hung thú Bắc Cương thường xuyên theo Băng Hà khẩu xuôi Nam, quấy nhiễu Trung Châu không được yên bình. Sau tu sĩ Trung Châu liên thủ, dùng một trận pháp khổng lồ ngăn Băng Hà khẩu lại, nhưng vẫn cần phải có người trấn thủ.

Nhưng không ai muốn tới một địa phương quỷ quái như Bắc Cương, cho nên người của các đại môn phái phạm sai lầm, hoặc thân mang tội đều bị đày tới Băng Hà khẩu.

Khi đó Nhược Lô Ngục còn chưa được khai phá.

Những tù phạm này bị đưa tới Băng Hà khẩu hàng ngàn năm, dần dần chỉnh hợp thành một thế lực gọi là Bắc Thú quân. Thế lực bên trong Bắc Thú quân rắc rối phức tạp, nhưng có tám dòng họ hùng mạnh nhất, chính là Bát Đại Tính.

Cơ hồ các Đại Thống Lĩnh của Bắc Thú quân cũng xuất thân từ Bát Đại Tính.

Dù sao Bắc Thú quân cũng toàn là phạm nhân, có lẽ là do tập quán của tổ tiên truyền lại, có lẽ vì không cần e ngại gì cả, lúc nào cũng có một số kẻ xấu.

Bọn họ trấn thủ Băng Hà khẩu cũng vô cùng cẩn trọng, bởi vì bọn họ cũng biết, Bắc Thú quân có thể tồn tại chỉ là vì Cửu Đại Thiên Môn cần bọn họ trấn thủ nơi này. Nhưng bọn họ cũng mượn Băng Hà khẩu để uy hiếp, đòi hỏi một số lớn tài nguyên của Cửu Đại Thiên Môn hàng năm. Cho đến bây giờ, hai thành thu nhập mỗi năm của Cửu Đại Thiên Môn vẫn được cung ứng cho Băng Hà khẩu.

Mặc dù thu nhập của Cửu Đại Thiên Môn không ít, nhưng chi ra hai thành cho Bắc Thú quân là một con số khổng lồ, mặc dù ngoài miệng Cửu Đại Thiên Môn không nói, trong lòng đã thầm kêu khổ.

Nhưng nếu như không cho, Bắc Thú quân thật sự buông tay bất kể, cho dù Cửu Đại Thiên Môn có thể diệt Bắc Thú quân, vẫn khó có thể giải quyết vấn đề Băng Hà khẩu.

Hàng năm hung thú sẽ tập kích Băng Hà khẩu, tỷ lệ thương vong của Bắc Thú quân rất lớn, cơ hồ không ai chịu tới nơi này. Trên thực tế hàng năm, Bắc Thú quân cũng sẽ sử dụng đủ các thủ đoạn lừa gạt người ở Trung Châu hoặc Nam Hoang, bổ sung thực lực cho mình.

Chuyện khiến cho Cửu Đại Thiên Môn khó bề mở miệng chính là, chịu trách nhiệm an toàn cho cả Trung Châu lại là một đám tội nhân, cho nên bọn họ cố tình giấu diếm chuyện Bắc Thú quân. Thậm chí đại đa số tu sĩ Trung Châu còn không biết tồn tại một cánh quân tu sĩ như vậy. Mấy ngàn năm qua, có không ít cường giả lánh đời cảm thấy không thể nào đột phá, sẽ tới Bắc Cương rèn luyện bản thân, cho nên Bắc Cương còn có một tên khác: Vùng đất của cường giả.

Trước khi những cường giả siêu cấp này đi, sẽ truyền thừa tài nghệ của mình lại cho người khác. Có một số người không tìm được người thích hợp, nghĩ đến Bắc Thú quân trấn thủ Bắc Cương thời gian dài như vậy không dễ dàng gì, cho nên trước khi đi khỏi Băng Hà khẩu bèn truyền thừa tài nghệ của mình cho người Bắc Thú quân.

Cứ như vậy, trong ba ngàn năm trở lại đây, thực lực Bắc Thú quân không ngừng bành trướng, đã không thua bất kỳ một đại Thiên Môn nào.

Quan trọng nhất là Đại Thống Lĩnh Cừu Nhân Hổ của Bắc Thú quân chính là người duy nhất trong cả Tu Chân Giới, ngoại trừ Vũ La, dám cò kẻ mặc cả với Cửu Đại Thiên Môn, bởi vì trong tay lão có vốn liếng.

Vũ La biết rõ những chuyện lịch sử này, chỉ cần nghĩ sơ qua đã hiểu vì sao Cừu Thiên Long biết rõ chuyện Đông Thổ, nhưng vẫn dám khiêu khích mình, quả thật là Bắc Thú quân không hề e ngại gì mình.

Bắc Thú quân đại biểu cho an toàn, Vũ La hắn khống chế lối vào Đông Thổ, đại biểu cho của cải.

An toàn cùng của cải, thứ nào quan trọng hơn? Rõ ràng, dù sao trên đời này, người cần tiền không cần mạng cũng chỉ là số ít.

Vũ La cười lạnh trong lòng, Bắc Thú quân ư, khí thế ngất trời ư? Được, ta sẽ chơi với các ngươi một trận...

Ngoại trừ cảm giác khinh thường Cừu Thiên Long và Bắc Thú quân ra, trong lòng Vũ La thóa mạ Cốc Thương không biết bao nhiêu mà kể. Tảng đá hầm cầu này thật sự nghĩ như vậy sao, chọn trước chọn sau, rốt cục gửi gắm hạnh phúc con mình cho một tên phạm nhân? Tên Cừu Thiên Long kia ngu xuẩn lớn lối tới cực điểm, chẳng lẽ người như vậy chính là kẻ xứng đôi với Cốc Mục Thanh trong suy nghĩ của Cốc Thương ư?

Trên thực tế Bắc Thú quân hiện tại đã không còn là phạm nhân như ngày trước.

Thực lực Bắc Thú quân hùng mạnh, ngay cả Cửu Đại Thiên Môn cũng phải e ngại ba phần.

Hàng năm trấn thủ Băng Hà khẩu, khí chất tu sĩ chiến sĩ Bắc Thú quân mang theo một vẻ cứng rắn chẳng khác nào sắt thép, đây là điểm mà Cốc Thương rất thích.

Cốc Thương vốn không phải xuất thân thế gia tu chân, trong lòng vẫn cho rằng, anh hùng chớ có hỏi xuất xứ.

Lúc y còn trẻ từng cùng ngao du thiên hạ với Cừu Nhân Hổ, cảm thấy tâm đầu ý hợp. Sau mới biết thân phận của Cừu Nhân Hổ, nhưng không thèm để ý.

Sau khi hai bên sinh hài tử, Cốc Thương vốn cũng không nghĩ quá nhiều. Nhưng gần đây chuyện giữa Cốc Mục Thanh và Vũ La đã ép y tới nỗi thử bất cứ thứ gì khi tuyệt vọng, bèn nhớ tới hài tử Cừu Nhân Hổ, y lập tức chạy tới Băng Hà khẩu một chuyến.

Tuy rằng Cừu Thiên Long tỏ ra phách lối trước mặt Vũ La, đó là vì y tự cảm thấy bất kể là thân phận hay là địa vị, mình đều vượt trên Vũ La. Nhưng y không ngu ngốc, trước mặt Cốc Thương tự nhiên giả dạng làm một vãn bối lễ phép hiểu chuyện, thiên tư hơn người.

Bởi vì Cốc Thương ưng ý Cừu Nhân Hổ, cảm thấy phụ thân đã là anh hùng hảo hán, nhi tử Cừu Thiên Long lại giả vờ ra vẻ, rốt cục khiến cho y cảm thấy tiểu tử này không tệ.

Cừu Thiên Long được Cốc Thương đồng ý, cực kỳ hưng phấn, lập tức chạy tới Hạc Ẩn sơn gặp Cốc Mục Thanh, nhưng bị nàng đóng cửa không tiếp. Cừu Thiên Long đùng đùng nổi giận, bèn thương lượng với phụ thân y, nghĩ cách an bày mình vào Ám Vệ, muốn tìm tới Vũ La làm khó làm dễ.

Vũ La không để ý chuyện có người hâm mộ hồng nhan tri kỷ của mình, chuyện này chứng tỏ nàng có mị lực kinh người. Nhưng Cừu Thiên Long làm như vậy, quả thật vô cùng bỉ ổi.

Chu Hoành ở bên cạnh hưng phấn vô cùng, lên tiếng đốc xúi:

- Muội phu, sao hả, nghĩ ra thủ đoạn báo thù nào chưa?

Vũ La vẫn bất động thanh sắc:

- Trước hết hãy đi thăm Lưu Thiên Uy và Tôn Thất xem sao.

Hai người còn đang dưỡng thương, Ám Vệ giữ của thấy bọn Vũ La đi tới, hành lễ nghênh đón. Vũ La khoát khoát tay: "Không cần." Hắn bước vào trong chỉ thấy trong phòng bày hai chiếc giường, Lưu Thiên Uy và Tôn Thất vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, Vũ La mơ hồ cảm thấy có vẻ khác thường.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-862)