Vay nóng Tinvay

Truyện:Tiên Tuyệt - Chương 523

Tiên Tuyệt
Trọn bộ 862 chương
Chương 523: Tàn Binh Thất Bảo (hạ)
0.00
(0 votes)


Chương (1-862)

Siêu sale Shopee


Sau một lúc, bốn người cũng tỉnh táo một chút, lui về phía sau ba trăm trượng, rời xa khu vực khe nứt kia.

- Là vật gì vậy?

Lư Niệm Vũ hỏi.

Hướng Cuồng Ngôn cau mày đăm chiêu, dường như có vấn đề gì đang làm khó lão.

Vu Thiên Thọ đi tới, sắc mặt vẫn còn hơi trắng bệch:

- Chắc chắn ta không cảm giác sai, vật kia không phải là hung thú, mà là một món pháp bảo!

Lư Niệm Vũ sửng sốt:

- Pháp bảo ư? Lão nói đùa sao, nơi này chỉ có hung thú, người muốn giết chúng ta cũng chỉ ngồi ở Băng Hà khẩu rung đùi, chờ đợi chúng ta chết ở Bắc Cương, không ai ngu ngốc tới nỗi chạy tới nơi này ám toán chúng ta.

Lần đầu tiên Hướng Cuồng Ngôn đồng ý với lời Vu Thiên Thọ:

- Lão nói không sai, ta vẫn nghi ngờ không biết mình có sai lầm không, xem ra quả thật là một món pháp bảo.

Lư Niệm Vũ không nhịn được nhìn về phía Vũ La:

- Vũ La, ngươi cảm thấy thế nào?

Vũ La gật đầu:

- Là một món pháp bảo rất đặc biệt.

- Rất đặc biệt là sao?

- Tới vô ảnh đi vô tung, tốc độ nhanh đến nỗi bốn người chúng ta cũng không thể nhìn thấy, chẳng lẽ còn không đặc biệt?

Hướng Cuồng Ngôn gật đầu:

- Lúc trước ta còn suy đoán là một món pháp bảo trong suốt vô hình, hiện tại ngươi nói như vậy càng hợp lý hơn. Hẳn là vì tốc độ của nó quá nhanh, cho nên chúng ta không nhìn thấy rõ.

Lư Niệm Vũ tỏ ra buồn bực:

- Nhưng nơi này là Bắc Cương, chẳng lẽ còn có tu sĩ sinh sống ở đây?

Vu Thiên Thọ vừa rồi chịu thiệt thòi, có hơi tức tối, thình lình đứng bật dậy:

- Đi, đi tới xem một chút là có thể biết ngay. Nếu như để ta phát hiện ai dám nấp ở chỗ này ám toán ta, nhất định ta sẽ lột da kẻ đó làm vỏ kiếm!

Bốn người có hào khí, cũng không thiếu cơ trí cẩn thận. Tất cả cùng tiến, nhưng giữ khoảng cách giữa nhau đều đặn, chậm rãi tiến về phía trụ khí khổng lồ kia.

Đến vị trí khe nứt vừa rồi, bốn người rất ăn ý ngừng lại một chút, không hề có chút kinh động. Sau đó liếc nhìn nhau một, lại tiếp tục tiến về phía trước.

Vũ La cùng Hướng Cuồng Ngôn ở chính giữa, Vu Thiên Thọ cùng Lư Niệm Vũ ở hai bên. Đang đi về phía trước, bỗng nhiên mặt đất ở giữa Vũ La cùng Hướng Cuồng Ngôn nhanh chóng nổi lên một gò tuyết.

Lư Niệm Vũ cùng Vu Thiên Thọ bay ngược, Hướng Cuồng Ngôn đang muốn lui về phía sau, nhưng nhìn thấy Vũ La xông về phía gò tuyết đang nổi lên, lão bèn kêu lên một tiếng: "Cẩn thận!", sau đó cũng nghiến răng một xông tới.

Gò tuyết đột nhiên nứt ra, một đạo sóng khí sắc bén mang theo tuyết trắng và bùn đất tung bay bốn phía. Có thứ gì đó vù một tiếng từ dưới đất chui lên, dường như còn mang theo răng cưa, nháy mắt đã mở ra trên mặt tuyết một hố sâu đường kính hai mươi trượng.

Vũ La quát lên chói tai, quyền phải ngưng tụ ngọn lửa, đánh mạnh ra. Tám sợi xích xoảng một tiếng bay ra một lượt, định giữ vật kia lại.

Nhưng không ngờ tốc độ vật kia thật sự quá nhanh, tám sợi xích của Vũ La còn chưa kịp khép lại, nó đã chạy thoát ra ngoài. Dường như đuôi của vật ấy khẽ chạm vào một sợi xích, phát ra một tiếng keng trong trẻo, sợi xích lay động loảng xoảng một trận, sắc mặt Vũ La không khỏi khẽ biến:

- Thật là lợi hại!

Vật kia nhanh chóng bay lên trời biến mất không thấy.

Lúc này Hướng Cuồng Ngôn mới chạy tới hỏi:

- Là vật gì vậy?

Vũ La khẽ lắc đầu:

- Hình như là lăng chùy, nhưng lần đầu tiên dường như lại là pháp bảo loại phi kiếm.

Vu Thiên Thọ cùng Lư Niệm Vũ cũng chạy tới, nhìn hố sâu trên mặt tuyết, lòng vẫn còn sợ hãi:

- Thứ gì mà nhanh như vậy?

Bốn người cũng là cường giả đứng đầu Nhân tộc, ngay cả bọn họ cũng thấy không rõ tung tích vật kia, có thể tưởng tượng tốc độ của nó nhanh tới mức nào.

Vũ La cùng Hướng Cuồng Ngôn nhìn nhau, kinh nghiệm kiến thức của hai người không kém, từ hai lần tập kích vừa rồi đã nhìn ra nhược điểm của vật kia.

- Tốc độ cực nhanh, lực lượng không tồi, bất quá độ chính xác tựa hồ còn kém một chút.

- Mọi người cẩn thận là được.

Vu Thiên Thọ nghĩ ra được một biện pháp:

- Mọi người nghĩ biện pháp chế trụ lực lượng của nó, ta nghĩ tốt nhất là pháp thuật thi triển trong phạm vi lớn.

Tay lão điểm ra, kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng xuất hiện. Mấy vạn thanh phi kiếm quay xung quanh lão, giống như bầy ong, nhanh chóng bao phủ bốn người vào trong.

Lư Niệm Vũ gật đầu:

- Biện pháp này rất tốt.

Lão còn chưa dứt lời, bỗng nhiên nghe trên đỉnh đầu vang lên một tràng thanh âm leng keng dày đặc. Vu Thiên Thọ quát to một tiếng, mấy vạn thanh phi kiếm bên trong kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng cùng nhau hướng lên trên, nhất thời vang lên một tràng tiếng va chạm cơ hồ không phân sau trước.

Bên cạnh bốn người bỗng nhiên có cái gì rơi xuống, gió mạnh lướt sát trên mặt bọn họ đau nhói.

- Ầm...

Mặt đất bị thứ gì đập trúng, trước tiên xuất hiện một hố sâu, sau đó mặt đất xung quanh cũng sụp đổ theo.

Nhưng từ đầu đến cuối, bọn họ cũng không thấy rõ là vật gì.

Vũ La không nói nửa lời, nhảy vào trong hố. Ban đầu chỉ có một hố hình cầu, nhưng sau đó còn có ba cái hố nhỏ nữa. Dường như là Lưu Tinh chùy của các đại tướng hay sử dụng nơi thế tục, đập xuống mặt đất tạo thành như vậy.

Nhưng vì sao tốc độ lại nhanh như vậy?

Vũ La không tìm được manh mối gì, thất vọng đi lên. Vu Thiên Thọ kiểm tra phi kiếm của mình, thở phào nhẹ nhõm:

- May quá, không có thanh phi kiếm nào bị tổn hại.

Vu Thiên Thọ luyện chế phi kiếm, không hài lòng đưa cho người khác, hài lòng đều để lại.

Kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng này, mỗi thanh đều là tác phẩm đắc ý của lão, phẩm chất hết sức bất phàm.

- Theo như thanh thế vừa rồi, hẳn là binh khí nặng, vốn chống lại phi kiếm phải chiếm ưu thế mới đúng. Nhưng lại không phá hủy được dù chỉ một thanh, chứng tỏ uy lực của vật này cũng bình thường.

Tuy rằng nói vậy, nhưng tốc độ đáng sợ của nó khiến cho bốn người cũng không dám xem thường.

Vu Thiên Thọ thở dài:

- Tuy rằng uy lực vật kia chỉ bình thường, nhưng kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng của ta cũng không làm tốn hại được nó, chuyện này cũng có chút kỳ quái.

Mọi người ôm mối nghi hoặc trong lòng, tiếp tục tiến về phía trước. Ra ngoài dự liệu của mọi người, sau đó một lúc cũng không xảy ra nguy hiểm gì nữa. Bốn người đi tới trước trụ khí màu trắng kia một cách an toàn.

Sương mù màu trắng cuồn cuộn chậm rãi tan đi, chỉ thấy trong khói trắng bao phủ, một hồ dung nham khổng lồ đang sôi sùng sục. Nhiệt lượng nóng rực đối chọi với rét lạnh của Bắc Cương, khiến cho từng đạo nhiệt khí bay lên.

- Ở địa phương thế này, lại có hồ dung nham ư?

Lư Niệm Vũ cảm thấy hết sức khó tin. Chợt trong hồ dung nham bay lên một bọt khí, nhưng ngay sau đó bốp một tiếng nổ tung, cơ hồ cùng lúc đó, bốn người chợt cảm thấy nguy hiểm.

Một đạo khí lưu từ trong bọt khí bay ra, nhanh đến mức làm cho người ta căn bản không nhìn rõ, chỉ có một cảm giác: Có cái gì đang tới!

Kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng đang định dâng lên, Vũ La quát to một tiếng:

- Đừng động!

Nếu là không có chiến tích trước đó một canh giờ Vũ La giết chết Giao Long, cho dù hiện tại Vũ La là sư phụ lão, Vu Thiên Thọ cũng chưa chắc nghe lời hắn.

Nhưng hiện tại Vu Thiên Thọ chỉ do dự một chút, lập tức ép kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng xuống, mấy vạn thanh phi kiếm lập tức thu nhỏ lại, hóa thành nhỏ như con kiến. Vu Thiên Thọ khoát tay, Tụ Lý Càn Khôn thu kiếm trận.

Trong mi tâm Vũ La chợt phun ra một luồng hào quang màu vàng sẫm, giống như cuồng phong thổi ào ạt ra ngoài.

Vu lực màu vàng sẫm bạo phát, nháy mắt bao phủ mọi người, hơn nữa lấy bốn người làm hạch tâm, bay thẳng lên trời, hóa thành một cột sáng khổng lồ hình phễu.

- Đây là lực lượng gì?

Lư Niệm Vũ và Vu Thiên Thọ thất kinh, cho dù bọn lão biết trên người Vũ La có rất nhiều bí mật, nhưng lực lượng này bọn lão chưa từng thấy qua, không nhịn được phải kinh hô thất thanh.

Kế đó, xuất hiện cảnh tượng khiến cho bọn lão càng giật mình hơn.

Vật kia lại xông tới, nhưng dường như nó đang bay trong môi trường chất lỏng sền sệt như keo, tốc độ nhất thời chậm lại, mọi người thấy r thì ra là một thanh đao gãy. Trên thân đao không thấy toát ra linh quang gì, nhưng vẫn cứng rắn, sắc bén vô cùng.

Vu Thiên Thọ không ngờ rằng chuyện mà kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng của mình cũng không làm được, Vũ La lại làm được, quả thật khiến cho vật kia chậm lại. Lão hơi sững sờ một chút, sau đó nhanh chóng phản ứng, vội vàng hét lớn:

- Mới vừa rồi chính là thứ này đánh lén ta!

Ba người Vũ La cũng phải âm thầm kinh hãi: Chỉ là một thanh đao gãy lại có thể lặng lẽ không tiếng động chém nứt mặt đất, tạo ra một khe nứt khổng lồ như vậy!

Lư Niệm Vũ khoát tay, đang định phóng xuất kiếm đan của mình ngăn cản thanh đao gãy này, thình lình Vũ La kêu to:

- Đừng xuất thủ, lực lượng này của ta có tác dụng ăn mòn tất cả pháp bảo...

Lư Niệm Vũ sửng sốt, cũng đành phải thôi.

Thần kiếm Thiên Tinh bỗng nhiên xung phong ra trận, âm thầm lặng lẽ xuất hiện trong tay Vũ La, khiến cho hắn hết sức bất ngờ: Thanh đao gãy này có lai lịch thế nào, có thể khiến cho thần kiếm Thiên Tinh nổi lên chiến ý như vậy?

Đã là như vậy, đương nhiên Vũ La không chút khách sáo, vung tay lên xuất ra một kiếm.

Đao kiếm va chạm vào nhau vang lên một tiếng keng đinh tai nhức óc, thanh đao gãy kia bay ngược trở về. Vũ La lại không chút vui mừng, bởi vì thanh đao gãy kia không hao tổn mảy may.

Chợt một tràng thanh âm trầm đục đánh tới, có thứ gì đó hết sức nặng nề xông tới. Vào trong phạm vi Vu lực màu vàng sẫm của Vũ La, tốc độ của nó lập tức giảm bớt, chính là một thanh Lưu Tinh chùy chỉ còn lại một nửa. Bề ngoài Lưu Tinh chùy có vài chỗ gồ lên, đuôi nó còn có một sợi xích nhỏ.

Chiến ý thần kiếm Thiên Tinh chợt trở nên sôi sục, khiến cho hào khí Vũ La cũng đồng thời bạo phát, cất tiếng quát to:

- Có thủ đoạn gì cứ việc thi triển ra hết, xem Nhất Kiếm Phá Vạn Pháp của ta!

Thần kiếm Thiên Tinh đâm ra, điểm vào Lưu Tinh chùy, Lưu Tinh chùy nặng nề run lên một, vù một tiếng bay đi mất tích. Nhưng Lưu Tinh chùy tàn khuyết này vẫn không bị thần kiếm Thiên Tinh làm cho tổn thương.

Lại có pháp bảo khác bay tới, chính là một con ốc biển dài nhọn, bề ngoài phủ đầy gai nhọn. Bất quá có một vết nứt dù nhỏ nhưng rõ ràng kéo dài từ đầu tới đuôi của nó.

Kiếm quang dài mấy trượng của Vũ La chém trúng ốc biển khiến cho nó rơi xuống đất, lập tức nó chui sâu xuống tuyết, chỉ để lại một lỗ sâu đen ngòm.

- Rốt cuộc là ai, dám ám toán bọn ta như vậy? Ngươi có biết chúng ta là ai không?

Vu Thiên Thọ giận tím mặt.

Nhưng không có ai đáp lời lão.

Lúc này trong hồ dung nham bốc lên bảy cái bọt khí, sau đó tất cả đều vỡ. Trong bọt khí thứ nhất là thanh đao gãy kia, trong bọt khí thứ hai là Lưu Tinh chùy chỉ còn một nửa, trong bọt khí thứ ba là ốc biển có vết nứt kia. Trong bọt khí thứ tư là một lá thuẫn, trên mặt thuẫn là một vết kiếm hết sức rõ ràng, suýt chút nữa đã xả thuẫn ra thành hai mảnh. Trong bọt khí thứ năm là một ngọn trường tiên, đáng tiếc chuôi nó chỉ còn một nửa. Trong bọt khí thứ sáu là một thanh chiến phủ, trên lưỡi phù có một vết mẻ to tướng. Trong bọt khí thứ bảy là một vòng sắt, trên vòng đầy vết nứt, dường như có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.

- Đây...

Vu Thiên Thọ không biết nói sao:

- Vì sao toàn là binh khí tàn khuyết như vậy?

Sắc mặt Hướng Cuồng Ngôn trở nên khó coi, trầm giọng nói:

- Chỉ sợ chúng ta gặp phải cao nhân...

Vũ La bèn ôm quyền xoay về phía hồ dung nham:

- Không biết là vị nào tiền bối ẩn cư ở chỗ này? Bọn ta vô ý mạo phạm, thỉnh ra ngoài gặp mặt.

Chỉ dựa vào một vài món pháp bảo tàn khuyết đã có thể làm cho bốn người hết đường xoay xở, đúng như lời Hướng Cuồng Ngôn vừa nói, quả thật là gặp phải cao nhân.

Sau lời kêu gọi của Vũ La, hồ dung nham kia vẫn không có phản ứng gì. Bảy món tàn binh kia bỗng nhiên nhoáng lên một, từ những góc độ khác nhau đồng thời xông ào vào trong Vu lực màu vàng sẫm.

Ngoài hàng chục vạn dặm, trên lâu thuyền, Thiền cô nương nhãn lực tốt nhất cau mày nói:

- Dường như là Vu lực, nhưng lại... Chẳng lẽ ta nhìn lầm rồi sao?

Ô Hoài cũng tỏ ra buồn bực:

- Không biết tiểu tử này học được Vu lực từ đâu, Trung Châu không thể nào xuất hiện Vu lực được...

Lý Bình Lang nghi hoặc nhìn Thiền cô nương:

- Nhưng thế nào?

Thiền cô nương lắc đầu, lộ ra vẻ có chút nghi hoặc:

- Nhất định là ta nhìn lầm rồi, không thể nào...

Lý Bình Lang cũng không hỏi tới, nhìn hình ảnh nói:

- Cho dù hắn có thể vận dụng Vu lực thì đã sao, trước mặt những vật này, muốn kiên trì trong vòng ba khắc còn khó hơn lên trời! Ta cũng nghi ngờ trên thế giới này không có ai có thể kiên trì trong vòng ba khắc.

Bảy món tàn binh cùng nhau xông tới, Vũ La vung kiếm nghênh đón. Một tràng tiếng va chạm leng keng vang lên, thần kiếm Thiên Tinh ngạo nghễ chỉ lên trời, bảy món tàn binh giống như bảy tên nghịch thần âm mưu cướp ngôi, không ngừng xoay quanh thần kiếm Thiên Tinh. Dường như bất cứ lúc nào chúng cũng có thể xông lên, nhưng cũng không nắm chắc tất thắng.

Chiến phủ đã súc tích đủ lực lượng, thình lình chém xuống. Gần như là cùng lúc, sợi xích ở đuôi Lưu Tinh chùy cũng run lên, sau đó đập xuống.

Hai món binh khí nặng xuất thủ trước, năm món tàn binh còn lại, bốn món chui vào sau lá thuẫn, lá thuẫn đánh tới.

Thần kiếm Thiên Tinh trong tay Vũ La xuất ra ba đạo kiếm quang điểm vào chiến phủ, Lưu Tinh chùy và lá thuẫn. Ba món tàn binh dường như vừa bị thứ gì cắn một, lui về phía sau rất nhanh.

Bốn món tàn binh sau lưng lá thuẫn bạo phát như bùng nổ.

Thanh đao gãy, ốc biển, trường tiên, vòng sắt vô cùng nhanh nhẹn tấn công về phía Vũ La.

Vũ La nở một nụ cười lạnh, thần kiếm Thiên Tinh phóng xuất một đạo ngân quang đủ để chống lại lực lượng của Vu lực xung quanh, bao phủ bốn món tàn binh kia vào trong. Ba người Hướng Cuồng Ngôn chỉ nghe thấy tiếng kim loại chạm nhau chói tai vang lên không ngớt, bốn món tàn binh cùng bị đẩy lui lại, chật vật không chịu nổi, hoảng hốt mà chạy.

- Giỏi lắm!

Lư Niệm Vũ không nhịn được cất tiếng ngợi khen, sắc mặt Vũ La lại càng ngày càng ngưng trọng, hắn ngó bảy món tàn binh đã lui về phía sau, rít giọng nói:

- Những thứ này có điều kỳ quái...

Vũ La phát hiện Vu lực màu vàng sẫm của mình lại không thể ăn mòn những món tàn binh này, tối đa cũng chỉ có thể giảm bớt tốc độ của chúng.

Chẳng lẽ trong những món tàn binh này cũng có Úy Phong Thiết hay sao? Không thể nào...

Dáng vẻ Vũ La như lâm đại địch, nghiêm giọng nói:

- Các lão lui lại trước đi.

Ba người cũng hiểu, trong phạm vi Vũ La thả ra hào quang màu vàng sẫm này, bọn lão không thể sử dụng thủ đoạn của mình, ở lại bất quá chỉ là gánh nặng.

- Ngươi phải cẩn thận một chút.

Lư Niệm Vũ dặn dò.

Ba người cùng nhau chậm rãi thối lui ra khỏi phạm vi Vu lực màu vàng sẫm.

Dường như bảy món tàn binh không coi ba người bọn lão ra gì, mặc cho bọn lão lui ra ngoài. Trông chúng như bầy rắn độc, chỉ chăm chăm chú ý cắn chết Vũ La là đủ.

Sau khi ra ngoài, Vu Thiên Thọ bị đả kích không nhẹ:

- Chúng ta thật giống như những kẻ bồi táng vậy...

Vù... Thình lình thanh đao gãy phát động, mang theo lực lượng hùng mạnh xẻ ra một khe nứt hẹp dài trên mặt tuyết, vòng sắt âm thầm lặng lẽ từ dưới khe nứt chui lên, ốc biển tiến xuống mặt tuyết, thình lình chui ra dưới chân Vũ La. Trường tiên quấn trên ốc biển, sau khi ốc biển xuất hiện lập tức quất ra một roi, trên trường tiên còn mang theo một tia thiểm điện màu đỏ thô to.

Những tàn binh còn lại cũng thi triển thủ đoạn riêng của mình, ùa lên một lượt.

Vũ La xuất ra một kiếm, thần kiếm Thiên Tinh liên tục đánh bay sáu món tàn binh, chỉ chừa lại thanh đao gãy. Dường như thanh đao gãy cảm thấy không ổn, vừa định lui lại phía sau, trong tay còn lại rảnh rang của Vũ La thình lình xuất hiện một chiếc vỏ kiếm. Vũ La ném vỏ kiếm ra, vây khốn thanh đao gãy.

Thanh đao gãy run lên lẩy bẩy, thân đao cùng vỏ kiếm va chạm kịch liệt, nhưng Vũ La đã có chuẩn bị từ trước, nhanh chóng thu hồi vỏ kiếm vào trong Thiên Phủ Chi Quốc. Sau đó Độc Long Bích Ngọc Đằng ùa lên một loạt, trói chặt lấy thanh đao gãy.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-862)