← Ch.530 | Ch.532 → |
Chu Thanh Giang nhìn Lư Niệm Vũ và Hướng Cuồng Ngôn chắp tay nói:
- Hướng tiên sinh, Lư huynh, đã lâu không gặp.
Đây chẳng khác nào chứng minh thân phận của hai người. Địa vị của Chu Thanh Giang không có khả năng nói dối ở tình cảnh đông người này.
Sắc mặt của Trịnh Tinh Hồn và Lý Vân Đông khó coi đến cực điểm. Vũ La lại tranh thủ đánh chó rớt xuống nước:
- Đạo sĩ già tên là Lý Vân Đông kia, không phải là lão muốn giết chúng ta sao?
Lý Vân Đông khó chịu muốn ói máu, thế nhưng công phu dưỡng khí ngàn năm vẫn làm cho hắn mạnh mẽ áp chế phẫn nộ vào trong lòng, bày ra vẻ tươi cười, nói:
- Hiểu lầm, đây là một sự hiểu lầm.
Trịnh Tinh Hồn vẫn có chút không cam lòng:
- Trời đất bao la, dù sao cũng không thể không nói đạo lý chứ? Các ngươi đánh lén sư tôn của ta trước, kẻ đuối lý vốn là các ngươi, sao lại giống như là chúng ta cưỡng từ đoạt lý chứ?
Vũ La giống như nhìn thấy một chuyện buồn cười nhất trên thế giới này, mở to hai mắt không thể tưởng tượng nổi nói:
- Thái Âm Sơn Trịnh Tinh Hồn không ngờ bắt đầu nói đạo lý rồi sao?
Hướng Cuồng Ngôn nghi hoặc nhìn Vũ La, lặng lẽ hỏi:
- Ngươi cũng quá rảnh rỗi không có việc gì làm, trà trộn vào gánh hát hay sao?
Lư Niệm Vũ và Vu Thiên Thọ rốt cuộc biết khả năng diễn của Hướng Cuồng Ngôn xuất thần nhập hóa như thế nào rồi.
Trịnh Tinh Hồn bị Vũ La làm cho tức giận không nhẹ, thế nhưng hắn biết rõ tình thế hiện tại, hắn đánh không lại Vũ La, bên cạnh Vũ La còn có ba tên hạ nhân lai lịch rất lớn. Trong lòng Trịnh Tinh Hồn đố kị muốn chết: Tiểu tử này làm sao tập hợp được ba người lại?
Ba người này, tùy tiện kéo một người ra ngoài, toàn bộ môn phái tu chân của Trung Châu đều phải tranh đoạt cung phụng bọn họ, không ngờ ba người đều tụ tập bên người Vũ La, điều này cũng quá không thể tưởng tượng được rồi.
Hắn cắn muốn gãy xương hàm:
- Chính là các ngươi đánh lén trước.
Vẻ mặt giọng điệu kia cực kỳ giống với người vợ nhỏ ở nhà chồng bị ức hiếp, lại gặp phải mẹ chồng ngang ngược không nói đạo lý.
Trưởng lão Cửu Nghi Sơn tiến lên một bước:
- Đạo quang mang đỏ thẫm vừa rồi kia là các ngươi phóng ra chứ gì? Bắn tới va chạm với Lý lão tiền bối, chuyện này dù sao cũng là các ngươi không đúng chứ?
Vũ La bừng tỉnh, thì ra là có chuyện như vậy.
Hắn nhìn Lục Tướng Hỏa Vân Sát Trận Xa của Trịnh Tinh Hồn, thân xe hơi nghiêng có một vết xước rõ ràng hoàn toàn mới. Bản thân Vũ La cũng đang nuốt nước bọt, không ngờ đạo hỏa khí kia lợi hại như vậy.
Như vậy xem ra, công pháp gân gà kia dường như không chỉ đơn giản là ngưng luyện Long Nguyên.
Những chuyện này sau này nghiên cứu tiếp, Vũ La chắp tay rất không có thành ý:
- Thực sự xin lỗi, vừa rồi không phải là cố ý. Ta tu luyện đến một cửa ải, khi phá quan trong lòng ngột ngạt, đạo quang diễm đỏ thẫm kia là do ta phun ra, tuyệt đối không phải cố tình mai phục vị đạo nhân già nua Lý Vân Đông này.
Hắn vừa mở miệng là một đạo nhân già nua, nói Lý Vân Đông giống như già nua không chịu nổi, hết lần này đến lần khác trên mặt lại lộ vẻ chắc chắn không sai, làm cho Lý Vân Đông sắc mặt càng đen. Hắn cảm giác trong ngực đau đớn co rút từng trận, chỉ sợ tiếp tục nói với Vũ La sẽ bị tức giận mà mắc lỗi.
Vũ La nói hời hợt, mọi người lại âm thầm kinh hãi. Vừa rồi đạo quang diễm đỏ thẫm kia làm cho Trịnh Tinh Hồn và Lý Vân Đông chật vật không chịu nổi. Tuy nói có chút thành phần may mắn, thế nhưng đây chỉ là một ngụm nhiệt khí của Vũ La khi phá quan vô ý phun ra.
Chu Thanh Giang biết đã đến lúc mình lên sân khấu, bèn cười ha hả:
- Ha ha, Cửu Đại Thiên Môn, như cây liền cành, mọi người đều là người một nhà, một chút hiểu lầm nhỏ mà thôi. Lý lão tiền bối đại nhân đại lượng, nhất định sẽ không so đo tính toán với những vãn bối này chứ?
Lý Vân Đông vội vàng mượn cơ hội này xuống đài, bày ra vẻ mặt tươi cười:
- Tự nhiên sẽ không.
Chu Thanh Giang nháy mắt với Vũ La, bốn người Vũ La tạm thời cũng không náo loạn.
- Vũ La, các ngươi đây là chuẩn bị đi đâu?
Vũ La lạnh lùng liếc mắt nhìn Cừu Nhân Hổ:
- Cừu tướng quân đã cho chúng ta một tấm địa đồ mười phần hoàn chỉnh, chúng ta đang chuẩn bị đi Thiên Các quần sơn đây.
Cừu Nhân Hổ da mặt đỏ lên, trên thực tế khi thấy Vũ La, Cừu Nhân Hổ lại càng hoảng sợ: Không ngờ đám khốn này vẫn còn sống!
Hiện giờ, hung thú Bắc Cương không biết vì sao không có động tĩnh, nói cách khác chí ít hiện giờ, tác dụng của Băng Hà Khẩu gần như bằng không, Cừu Nhân Hổ ngay cả một con bài chưa lật cuối cùng cũng không có, bởi vậy trên đường đi hắn chỉ có thể cẩn thận đi bên cạnh Lý Vân Đông.
Chu Thanh Giang tỏ ra biết thời biết thế:
- Vừa hay chúng ta muốn đi Thiên Các quần sơn, mọi người cùng đi đi.
Cừu Nhân Hổ trong lòng khẩn trương, tình thế nghịch chuyển.
Vốn bên Chu Thanh Giang chỉ có ba người, thế nhưng hiện tại đã có bảy người, cho dù Trường Bạch Sơn, La Phù Sơn trung lập đều hướng về phía Lý Vân Đông, thì mọi người cũng chỉ cơ bản ngang hàng trên nhân số mà thôi.
Chu Thanh Giang nhìn Lý Vân Đông:
- Lý lão tiền bối, không thành vấn đề chứ?
Lý Vân Đông miễn cưỡng nói:
- Không có, chúng ta đi thôi.
Vẫn như trước là hai đám hỏa vân cực lớn đằng không bay lên. Chu Thanh Giang bên này còn có ba ngàn Hỏa vân Chiến Xa binh, bởi vậy diện tích của hỏa vân đã đạt tới ngàn mẫu, thanh thế cực kỳ kinh người.
Trưởng lão của Côn Lôn và Long Hổ Sơn lại là mặt mày rạng rỡ, khó có được cơ hội này, đồng hành cùng Nam Hoang đệ nhất phù sư, Trung Châu đệ nhất đan sư, khí sư, vừa hay nhân cơ hội làm tốt quan hệ.
Hai người có thể xu nịnh cũng bởi vì Lư Niệm Vũ là một người phúc hậu, Vu Thiên Thọ thì nể mặt sư tôn, bỏ qua Hướng Cuồng Ngôn, toàn bộ quá trình giao lưu có thể nói là vui mừng. Hai vị trưởng lão đã rất thỏa mãn rồi, đã quyết định chủ ý sau khi trở về sẽ hội báo một phen với chưởng giáo. Khoan nói tới những chuyện khác, chỉ vì ba người này, cũng phải vững vàng đoàn kết với Chu Thanh Giang.
Về phần trên một đám hỏa vân khác, sắc mặt của mấy người Lý Vân Đông lại cực kỳ khó coi, đoàn người không nói được một lời, hỏa vân ở trên thanh thế lại càng yếu đi không ít.
Hai vị trưởng lão của Nga Mi, Không Động ánh mắt không ngừng nhìn về phía ba người Hướng Cuồng Ngôn, trong lòng lại bất đắc dĩ thở dài: Sau này muốn cầu ba vị này làm việc chỉ sợ đã khó lại càng thêm khó, ôi...
Trường Bạch sơn lần này tới cũng không phải là ai khác, chính là Mộc Thương Bình.
Hắn và trưởng lão của La Phù Sơn cùng mạnh ai nấy đạp phi kiếm bay ở giữa hai đám hỏa vân. Trưởng lão của La Phù Sơn tự nhiên cũng nhìn ba người mà thèm, lặng lẽ hỏi Mộc Thương Bình:
- Mộc trưởng lão, chúng ta gặp gỡ ba vị kia một chút, cũng không phải là đại biểu môn phái của chúng ta nghiêng về phía Chu Thanh Giang.
Đây là đang tìm cho mình một cớ.
Mộc Thương Bình thở dài, nhưng vẫn lắc đầu:
- Vẫn nên chờ xem trước rồi hãy tính.
Tất cả mọi người là cao thủ đứng đầu Trung Châu, chỉ trong chốc lát đã bay ra mấy trăm dặm.
Cừu Nhân Hổ dọc trên đường đi đều thấp tha thấp thỏm, hắn chính là người Bắc Cương, tuy nói đã có tình báo xác thực chứng thực hung thú Bắc Cương gần đây không dám xuất động hoạt động, bên người lại có nhiều cao thủ siêu cấp như vậy, thế nhưng hắn vẫn nơm nớp lo sợ, cuối cùng vẫn cảm thấy sẽ có nguy hiểm.
Hỏa vân khổng lồ của Lục Tướng Hỏa Vân Sát Trận Xa vừa xoẹt qua một ngọn núi, trên mặt đất nhoáng lên một bóng, Cừu Nhân Hổ lại càng hoảng sợ, không cần suy nghĩ sinh hồn Bạch Hổ bay lên, hóa thành một đạo bạch quang bắn về phía mặt đất, hắn kêu to một tiếng:
- Cẩn thận, là Băng Giáp Bạch Hùng.
Ầm...
Sinh hồn Bạch Hồ mạnh mẽ đánh vào dưới chân núi, một tiếng nổ lớn, quang diễm bạch sắc bay lên trời, trong quang diễm bắn ra xung quanh, vô số thịt vụn đông lạnh thành khối băng bay ra như mua.
Mọi người lại càng hoảng sợ, nhìn mặt đất bừa bãi đều bất mãn nhìn Cừu Nhân Hổ. Đại Thống Lĩnh Bắc Thú quân xoa mồ hôi lạnh, cũng không tỏ ra yếu thế, quay mặt trừng mắt với mọi người:
- Nhìn cái gì? May mà ta phát hiện sớm, Băng Giáp Bạch Hùng này chính là một trong những loại hung thú khó đối phó nhất trong toàn bộ Bắc Cương, nếu đã tiến vào trạng thái chiến đấu có thể triệu hồi một thân băng giáp màu vàng nhạt, gần như không thể xuyên thủng. Hơn nữa sức chiến đấu kinh người, thân cao hai mươi trượng, một tát là có thể chụp một tu sĩ Đạo Cảnh thành thịt vụn. Nó trời sinh có thể sử dụng pháp thuật đóng băng, cực kỳ khó chơi.
Lời này của hắn làm cho mọi người cũng đều âm thầm kinh hãi, thế nhưng lại cảm thấy có chút kỳ quái.
- Ngươi nói nó lợi hại như vậy, làm sao người vừa xuất thủ đã nổ nó nát bấy, nào có chút lực hoàn thủ?
Bản thân Cừu Nhân Hổ cũng có chút buồn bực, thực lực của mình mình hiểu rất rõ, Băng Giáp Bạch Hùng chính là một trong vài loại hung thú nổi danh nhất của Bắc Cương, mình đã từng gặp phải, mặc dù có thể giải quyết thế nhưng cũng phải sau hai mươi chiêu, một chiêu miễu sát, cho dù là Băng Giáp Bạch Hùng không chút phòng bị, vậy cũng không có khả năng.
- Nguyên nhân rất đơn giản.
Vũ La nói:
- Bởi vì con Băng Giáp Bạch Hùng này đã chết.
Vu Thiên Thọ cũng gật đầu:
- Các ngươi nhìn thịt vụn trên mặt đất đi, đều đã bị đóng thành khối băng, đây chỉ là thi thể của một con Băng Giáp Bạch Hùng, hơn nữa đã chết rất lâu, đều bị đông cứng rồi.
Mọi người vừa nhìn, quả thực như vậy.
Vũ La lại nói tiếp:
- Còn có một điểm đáng ngờ, Cừu tướng quân nói Băng Giáp Bạch Hùng thân cao hai mươi trượng, mọi người nhìn khối thi thể vỡ trên mặt đất này xem, tính toán một chút, có thể hợp thành một con cự thú hai mươi trượng sao?
Tất cả mọi người đều là cường giả đứng đầu của Trung Châu, ánh mắt đào qua, thần thông mạnh ai nấy thi triển. Chu Thanh Giang lắc đầu:
- Ta thấy, tối đa cũng chỉ có trọng lượng của một nửa.
Lý Vân Đông nhìn về phía Cừu Nhân Hổ:
- Cừu tướng quân, đây là có chuyện gì?
Cừu Nhân Hổ hoang mang ngơ ngác:
- Vãn bối cũng không giải thích được.
Một chuyến lữ trình vốn tưởng rằng không có gì nguy hiểm, bởi vì một con Băng Giáp Bạch Hùng đã chết này mà lộ vẻ quỷ dị. Mọi người cùng thoáng nhìn nhau, không cần người khác nhắc nhở đều biết đoạn đường phía sau phải cẩn thận rồi.
Lại lần nữa khởi hành, đã bay hai canh giờ, lại không gặp phải biến cố gì nữa, chẳng qua khi sắc trời biến thành màu đen, trên bầu trời bắt đầu chậm rãi bay lên hoa tuyết.
Lý Vân Đông nhìn trời một chút, nói với mọi người:
- Hôm nay nghỉ ngơi trước đi.
Thi thể Băng Giáp Bạch Hùng quỷ dị lúc trước, hiện tại lại lần nữa bắt đầu gió tuyết, loại lão quái vật đã sống hơn ngàn năm như Lý Vân Đông quyết định cẩn thận một chút, tạm thời nghỉ ngơi, ngày mai trời sáng xem tình huống thế nào rồi hãy nói.
Hỏa vân Chiến Xa binh dựng doanh cắm trại, dưới sự chỉ huy của đại tướng lĩnh binh xếp ba ngàn chiến xa thành ba tầng từ trong tới ngoài, cho dù như vậy diện tích bên trong vẫn rất lớn. Hỏa vân Chiến Xa binh trước tiên dùng mười tám cây cột lớn bằng bắp đùi hình lăng trụ đóng trên cánh đồng tuyết, trên lăng trụ hợp kim, điêu khắc hoa văn trận pháp phức tạp, đỉnh chóp còn có một tấm linh văn ngưng tụ lực lượng hỏa diễm.
Sau khi hợp kim hình lăng trụ chôn xuống, một đạo quang mang bay lên trời, ở trung ương mười tám cột hình lăng trụ hình thành một trướng bồng quang mang cực lớn. Trướng bồng này thật ra đã lợi dụng rất xảo diệu sự khúc xạ của tia sáng, từ bên trong có thể thấy rõ bên ngoài, mà từ bên ngoài lại không nhìn thấy bên trong.
Trướng bồng quang mang ở trung ương chính là chuẩn bị cho Chu Thanh Giang.
Làm xong trướng này, các Hỏa vân Chiến Xa binh lập tức bận rộn chuẩn bị cho ba người Hướng Cuồng Ngôn, Lư Niệm Vũ, Vu Thiên Thọ. Vũ La khoát tay:
- Bốn người chúng ta một trướng là được.
Hỏa Vân Chiến Xa binh biết thân phận của hắn không dám cãi lời, sau khi đã chuẩn bị một trướng bồng lại phân biệt an bài cho hai vị trưởng lão của Côn Lôn và Long Hổ Sơn.
Trướng bồng này cực kỳ rộng rãi, bốn người chui vào cũng không ngại chật chội.
Chu Thanh Giang thật ra muốn mời mấy người Lý Vân Đông vào, nhưng bọn họ lại không muốn vào ở, cho dù ba ngàn Hỏa vân Chiến Xa vây ở bên ngoài, ở bên trong ấm áp như mùa Xuân thoải mái hơn xa bên ngoài.
Vu Thiên Thọ ngồi ở trong trướng bồng, tiện tay điểm lên một cột lăng trụ hợp kim, trận pháp trên mặt lập tức bị cải biến, không chỉ đơn giản hơn rất nhiều, hơn nữa còn tiết kiệm hơn gần một phần ba linh khí.
Vu Thiên Thọ lên giọng khoác lác:
- Những Hỏa vân Chiến Xa binh này nếu như có chút linh căn, thì những cây lăng trụ này đã đủ cho bọn họ hưởng thụ không hết rồi.
Lão đã sửa lại trận pháp trên lăng trụ, hiệu suất càng thêm cao, chẳng qua chuyện này cũng không đơn giản như vậy. Mặc dù là tiện tay mà làm, thế nhưng cải biến này trên thực tế mang tinh hoa lý niệm luyện khí của Vu Thiên Thọ, nếu như có người có thể hiểu được, Vu Thiên Thọ thật ra rất vui mừng thu một đồ đệ có thể kế thừa y bát của mình.
Bản thân Hướng Cuồng Ngôn chính là một cuồng đồ, tự nhiên là không quen nhìn một cuồng đồ khác, giọng bỉ ôi:
- Phì, thuật luyện khí mà thôi, thật sự cho rằng tất cả mọi người trên thế giới đều muốn cầu ngươi bái sư học nghệ sao?
Tuy nói Tu Chân Giới công nhận phù sư đệ nhất, thế nhưng Vu Thiên Thọ cả đời này đều nghiên cứu luyện khí, thuật luyện khí ở trong cảm nhận của lão thần thánh không gì sánh được, Hướng Cuồng Ngôn châm chọc lão về những thứ khác lão cũng không hé răng, nhưng khinh bỉ thuật luyện khí thì lão nhất định không đáp ứng.
Lão chỉ Hướng Cuồng Ngôn kêu lên:
- Chỉ ngươi có bản lĩnh? Ngươi bản lĩnh lớn như vậy, làm sao không sửa linh văn một chút cho người ta?
Hướng Cuồng Ngôn nhìn lướt qua một linh văn trên đỉnh lăng trụ hợp kim kia, lại nhìn Vũ La một chút, cười nói:
- Ta cũng không muốn múa rìu qua mắt thợ.
- Ủa? Ngươi nói cái gì?
Hướng Cuồng Ngôn bĩu môi một:
- Các ngươi không biết sao? Tạo nghệ linh văn của Vũ La nói không chừng còn ở trên ta ấy chứ. Hắn nếu như muốn sửa thì đã sớm sửa rồi, ta hà tất phải làm việc của người khác?
Lư Niệm Vũ và Vu Thiên Thọ sửng sốt:
- Thật sao?
Cũng không phải là hai người không tin, mà là việc này cũng quá không thể tưởng tượng nổi rồi. Tu Chân Giới công nhận, phù sư đối với nghiên cứu linh văn là thấu triệt nhất. Hướng Cuồng Ngôn chính là Nam Hoang đệ nhất phù sư, tạo nghệ ở trên phương diện linh văn có thể tưởng tượng, Vũ La thậm chí còn ở trên lão, việc này làm cho người nghe cũng quá kinh sợ rồi.
Nói đến việc này, Hướng Cuồng Ngôn cũng có chút đố kị:
- Tiểu tử này, cơ duyên lớn tày trời, muốn không phục cũng không được.
Ngoài trướng bồng, hoa tuyết càng lúc càng lớn, rất nhanh đã khôi phục lại trạng thái của Bắc Cương lúc trước, làm cho người ta có một cảm giác, dường như Bắc Cương có thể cắn nuốt tất cả kia đã trở lại rồi.
Một đêm này có ba ngàn Hỏa Vân Chiến Xa binh thủ hộ, bốn người Vũ La chuyên tâm tu luyện.
Vũ La từ sau khi phát hiện công pháp tự ngược kia cũng không đơn giản là công pháp gân gà, tu luyện càng thêm chăm chỉ.
Ngầm lại cũng là đạo lý này: Cửu Long Thôn Nhật Đại Pháp đường đường chính là Tiên quyết, làm sao lại kéo một khẩu quyết gân gà vào? An bài này nhất định là có thâm ý sâu sắc, chỉ là người sáng tạo bộ tiên quyết này cố ý giở trò gì đó, cũng có thể là muốn khảo nghiệm tâm tính của người tu luyện.
Thời gian một đêm Vũ La mệt tê liệt hai lần, chẳng qua thành quả vô cùng rõ rệt. Lúc trước một hơi hắn có thể tu luyện mười ba đại chu thiên, hiện tại lại đã có đột phá, đã có thể một hơi tu luyện mười lăm đại chu thiên.
Sáng sớm ngày thứ hai, mọi người lại lần nữa tụ tập. Lý Vân Đông mỉm cười, nhìn qua thật giống như một lão tiền bối tiên phong đạo cốt. Hỏa vân Chiến Xa binh đang thu thập doanh trại, Chu Thanh Giang hỏi:
- Lý tiền bối, chúng ta xuất phát chứ?
← Ch. 530 | Ch. 532 → |