Truyện ngôn tình hay

Truyện:Tiên Tuyệt - Chương 542

Tiên Tuyệt
Trọn bộ 862 chương
Chương 542: Đồng Cổ Liên Hoàn Sát (hạ)
0.00
(0 votes)


Chương (1-862)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Tất cả mọi người không thấy rõ ràng xảy ra chuyện gì, chỉ thấy đầu rồng khổng lồ tách ra làm hai mảnh ngay chính giữa, nhanh chóng lăn xuống.

Hai tiếng phập nhẹ vang lên, kim quang đầu rồng tắt mất, hóa thành hai làn sương mù màu vàng bay lên cao.

Trong mi tâm Vũ La bắn ra một đạo ngân quang, cuốn lấy hai luồng sương mù kia rụt trở về.

- Đừng để lãng phí...

Mục Tuyền Dương trợn mắt hốc mồm, cùng hóa đá như lão còn có hai vị trưởng lão La Phù sơn, Long Hổ Sơn. Mọi người chẳng qua chỉ nghe nói Vũ La chiến lực kinh người, thậm chí ngay cả Trịnh Tinh Hồn cũng không phải là đối thủ của hắn. Nhưng ngàn vạn lần không ngờ rằng hùng mạnh tới mức này.

Tất cả mọi người đều cho rằng hắn không thể đối kháng đầu rồng kia, không ngờ hắn chỉ xuất ra một kiếm, đã dễ dàng chém đầu rồng làm hai mảnh.

Đầu rồng bị chém, dường như đạo linh văn công kích này cũng đã bị phá đi. Long trảo, long nha, long lân, long giác... Đầy trời rút về trong làn sương mù trắng, xung quanh mọi người tạm thời trở nên yên tĩnh lại.

Một lúc lâu sau, Mục Tuyền Dương mới phục hồi tinh thần lại, nhớ tới hai con rùa của Vũ La lại tự cười giễu cợt mình. Thật ra người ta chỉ bằng vào hai con rùa kia cũng sẽ bình an vô sự, đúng là mình quá lo xa.

Cũng phải nói tuổi Vũ La còn trẻ, khiến cho những người xung quanh quen coi thường hắn. Nếu suy nghĩ cẩn thận một chút, chỉ bằng vào thực lực mà Vũ La biểu hiện dọc trên đường tới đây, chém đầu rồng này là không thành vấn đề, chưa nói tới chuyện hắn vẫn còn ẩn tàng thực lực.

Mục Tuyền Dương không nhịn được nhìn Vũ La một, lại liếc nhìn Chu Thanh Giang, lòng thầm tính toán. Nhìn bề ngoài dường như trong Cửu Đại Thiên Môn, phe Lâm Tuyệt Phong, Trịnh Tinh Hồn chiếm ưu thế về thực lực, nhưng lần này thấy được thực lực chân chính của Vũ La... Chu Thanh Giang ẩn tàng thật sâu, chỉ một mình Vũ La là đủ để chống lại một đại Thiên Môn.

Trưởng lão La Phù sơn cũng có suy nghĩ y như vậy. Lần này vốn lão đã chuẩn bị tinh thần sẽ không có thu hoạch gì. Hiện tại xem ra cũng có một thu hoạch không nhỏ, sau khi trở về phải trao đổi một phen với chưởng môn. Nếu La Phù sơn có thể tranh trước Trường Bạch sơn nương nhờ Chu Thanh Giang, chắc chắn là một quyết định hết sức có lợi.

Keng!

Thần kiếm Thiên Tình vang lên tiếng kiếm ngâm tỏ ra bất mãn, dường như nó đang oán trách đây không phải là rồng gì cả, còn không bằng lực lượng của sinh hồn.

Vũ La giơ tay khẽ vỗ vào lưỡi kiếm, trấn an nó một chút. Vu Thiên Thọ phía sau thở phào nhẹ nhõm:

- Coi như chúng ta phải tai bay vạ gió, xui xẻo bị tên khốn kia xông vào. Trận chém giết này khiến cho lão phu mệt chết...

Mọi người cũng tơi tả, dù bị thương không nặng, nhưng nhớ lại tình cảnh vừa rồi cũng có hơi sợ hãi, trong lòng càng oán hận trưởng lão Cửu Nghi sơn đã chết kia hơn.

Vũ La bỗng nhiên khoát tay:

- Chớ có lên tiếng!

Mọi người còn đang nghi hoặc, Vũ La chỉ chỉ xung quanh:

- Các vị lắng nghe thử xem...

Mọi người không nghe thấy gì, tỏ ra hoang mang ngơ ngác. Chỉ có Hướng Cuồng Ngôn tỏ ra cẩn thận:

- Đây là thanh âm do linh văn tự động dung hợp, bọn họ không phải là phù sư cho nên không nghe được.

- Linh văn còn có thể tự động dung hợp ư?

Lư Niệm Vũ kinh ngạc.

Hướng Cuồng Ngôn sa sầm nét mặt, gật đầu nói:

- Cả đời này, ta cũng chỉ gặp qua hai lần linh văn tự động dung hợp, mỗi một lần cũng là tìm đường sống trong chỗ chết, đây là lần thứ ba.

Mọi người nghe lão nói xong theo bản năng nhích tới gần một chút, có người lên tiếng nói:

- Hướng tiên sinh, sao không thi triển thần kỹ lần nữa, để cho linh văn lộ ra ngoài, ngay từ đầu chúng ta cũng có thể nắm chắc một chút?

Hướng Cuồng Ngôn trầm ngâm một phen, nhưng thủy chung không dám động thủ.

Lúc này Vũ La mới lên tiếng nói:

- Linh văn thần bí khó lường, ngàn vạn lần không nên lỗ mãng. Vạn nhất xảy ra biến cố gì, chúng ta thật sự là chết không có chỗ chôn.

Lúc này mọi người mới biết Hướng Cuồng Ngôn không phải nói ngoa, mọi người liếc nhìn nhau, trong lòng ai nấy lạnh toát như vừa rơi xuống hố băng.

Ti... Ti...

Lần này, tất cả mọi người đều nghe được thanh âm quỷ dị kia, Hướng Cuồng Ngôn lập tức nói:

- Mọi người cẩn thận, linh văn dung hợp đã hoàn thành!Lão vừa dứt lời, làn sương mù trắng xung quanh thình lình tản đi không biết vì sao, trước mặt mọi người trở nên quang đãng. Nhưng vào lúc này, một tràng tiếng chém giết vọng lại, mọi người vội vàng vận khởi linh nguyên, lúc này đã là thời khắc chỉ mành treo chuông.

Trên đất trống xuất hiện một nhóm người, Trịnh Tinh Hồn cùng Cừu Nhân Hổ cầm đầu, bên cạnh còn có hai vị trưởng lão Không Động sơn cùng Nga Mi sơn, nhưng không thấy Lý Vân Đông.

Bốn người chật vật không chịu nổi, y phục trên người tan tác, người đầy vết thương, hai vị trưởng lão cũng mặt đầy vết máu. Trịnh Tinh Hồn cùng Cừu Nhân Hổ so với bọn họ cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Long lân màu vàng bay rợp trời, một con kim long khổng lồ đang bay lượn, thỉnh thoảng dùng đuôi quất xuống một, đánh cho bốn người kia đầu óc choáng váng.

Tiếng chém giết chính là từ chỗ bốn người này truyền đến.

Sương mù tan đi, kim long này dường như được lệnh triệu hồi, gào thét một tiếng mang theo long lân rợp trời như mưa bấc rút vào trong làn sương mù trắng, sau đỏ không thấy.

Bốn người tìm được đường sống trong chỗ chết, thở ra một hơi thật đài nhẹ nhõm, nằm lăn ra đất.

Một lúc lâu mới nhìn thấy bọn Vũ La.

- Các ngươi, cũng tiến vào rồi ư...

Cừu Nhân Hổ yếu ớt hỏi một câu, Vu Thiên Thọ tức giận nói:

- Nếu không phải vì các ngươi, đến bây giờ chúng ta vẫn còn bình an vô sự.

Cừu Nhân Hổ nghe giọng lão bất thiện bèn hỏi lại:

- Hiện tại không an toàn sao?

Mọi người không ai trả lời, rốt cục Trịnh Tinh Hồn cũng ý thức được có chuyện khác thường:

- Vì sao những thứ đó lại tự động rút đi? Trừ phi...

Chu Thanh Giang lạnh lùng nói:

- Trừ phi có thứ hùng mạnh hơn nữa xuất hiện!

Bốn người nghe vậy run lên, nhất là hai vị trưởng lão Không Động sơn cùng Nga Mi sơn. Có lẽ Trịnh Tinh Hồn cùng Cừu Nhân Hổ còn bảo lưu thực lực, nhưng hai người bọn họ đã thật sự là nỏ mạnh hết đà, lập tức bất chấp thể diện, lăn một vòng tới sát bên cạnh bọn Vũ La. Mặc dù không chen được vào giữa, nhưng cũng đứng sát bên, nói sao cũng không chịu rời đi.

Cừu Nhân Hổ cùng Trịnh Tinh Hồn nhìn nhau, mới vừa rồi hai người vẫn còn bảo lưu thực lực, cho nên cũng không gấp gáp như vậy, vẫn còn lúng túng đứng đó.

Sau khi sương mù trắng tản ra, chỉ còn lại một mảnh tĩnh mịch chết chóc. Sương mù trắng rời xa mọi người ba ngàn trượng, tạo ra một mảnh đất trống rất lớn xung quanh bọn họ.

Vũ La mơ hồ cảm nhận được chuyện gì, ngẩng đầu nhìn lên. Trên đầu ba ngàn trượng cũng bị một màn sương trắng bao phủ, không thể nhìn thấy được gì, trên thực tế bọn họ vẫn bị sương trắng bao vây như trước.

- Đùng đùng, đùng đùng, đùng đùng...

Một trận tiếng vang kỳ quái truyền đến, tuy rằng tiếng vang không lớn, nhưng mọi người nghe được cũng cảm thấy hết sức không thoải mái. Mục Tuyền Dương nghi hoặc nói:

- Mỗi khi vang một tiếng, ta đều cảm thấy tim đập mạnh một, chẳng lẽ chỉ có mình ta có cảm giác này?

Sắc mặt mọi người cũng rất khó coi, hiển nhiên tất cả mọi người đều giống nhau.

Chu Thanh Giang ngưng trọng lắc đầu:

- Không chỉ đơn giản như vây, lúc không có tiếng động này, nguyên hồn cũng khẽ rung động, các ngươi cẩn thận cảm nhận thử xem.

Mọi người cẩn thận cảm thụ, quả là như vậy, hơn nữa thanh âm kia dường như là càng ngày càng gần, cảm giác của mọi người cũng càng ngày càng rõ ràng.

- Rốt cuộc là thanh âm gì?

Lư Niệm Vũ cũng có chút hoảng sợ.

Nhưng vào lúc này, sương trắng ngoài ba ngàn trượng giống như một tấm vải vừa bị xé rách, một chiếc trống đồng khổng lồ lăn ra ngoài.

Đùng đùng...

Trong mọi người, mấy vị trưởng lão tu vi yếu nhất đã khổ sở gần hộc máu.

Nhìn qua phía sau trống đồng không có người nào, nhưng rõ ràng là trống đồng được một thứ gì đó đẩy đi, mỗi lần đẩy một, trống đồng lại vang lên một tiếng "đùng đùng", chấn động khiến cho mọi người vô cùng khó chịu.

Cảm giác như vậy không phải là đau đớn, không phải là trực tiếp. Nếu dùng từ ngữ để hình dung, chỉ có thể nói là hoảng hốt, giật mình... Khó lòng diễn đạt cho rõ.

Mà thương tổn đối với nguyên hồn càng khó lường hơn nữa.

Hướng Cuồng Ngôn tiến lên một bước, bàn tay khẽ chấn. Một màn sáng nổi lên phía sau trống đồng, khẽ rung động, có thứ gì đó hiện ra.

Mọi người thấy vậy giật mình kinh hãi, thì ra là phía sau trống đồng có một quái vật hình người do linh văn tạo thành. Không có ngũ quan, chỉ có hình dáng một người đang gian nan đánh mạnh trống đồng.

Tiếng trống đều đều chấn động lòng người, phối hợp với tình cảnh quỷ dị trước mắt làm cho người ta cảm thấy sợ nổi da gà.

"Người linh văn" kia đẩy trống đồng tới trước mặt mọi người còn cách hai ngàn trượng bèn ngừng lại. Sau đó màn sương trắng xung quanh lộ ra từng khe hở, có chín kim long từ trong đó bay ra.

Lúc trước bọn họ đã thấy qua kim long này, chính là cùng loại với kim long đánh cho bốn người Trịnh Tinh Hồn vất vả không chịu được.

Kim long từ trên cao bay xuống, tám con hợp thành một chiếc giá cổ phía trước trống đồng, con thứ chín vẫn bay lượn trên không.

Hai tay "người linh văn" phát lực, nhìn qua hết sức khó khăn, nâng trống đồng đặt lên trên giá.

Trịnh Tinh Hồn tự cho là thông minh, gầm lên giận dữ:

- Lên đi, thừa dịp y còn chưa chuẩn bị xong, tiên hạ thủ vi cường!

Y khẽ vung tay, sáu thanh trường đao do cự thú kim loại hóa thành từ trên trời giáng xuống, chém về phía "người linh văn". Trên mặt "người linh văn" không có ngũ quan, nhưng linh vân trên mặt y uốn éo vô cùng quỷ dị, khiến cho người ta cảm thấy được rõ ràng là y đang lộ vẻ châm biếm.

Đây là một cảm giác vô cùng quỷ dị, cứ tưởng tượng xem một người không có mặt cất tiếng cười lạnh với bạn sẽ hiểu.

Ngay cả Trịnh Tinh Hồn, cũng cảm thấy trong lòng run lên, nhưng tên đã lắp vào cung không phát không được. Sáu thanh cự đao xuất hiện ngang trời, khí thế kinh người.

Ầm!

Đao quang quét tới ầm ầm, dường như muốn quét sạch cả làn sương mù trắng bao phủ xung quanh.

Nhưng đao quang tới bên "người linh văn" lại dễ dàng xuyên qua, thậm chí xuyên qua cả kim long, trống đồng kia, dường như là không tìm được mục tiêu công kích.

Trường đao đi qua rồi, trống đồng, kim long, "người linh văn" vẫn còn nguyên vẹn không chút tổn thương.

- A...

Trịnh Tinh Hồn kinh hãi:

- Rốt cuộc là yêu vật gì vậy?

Cừu Nhân Hổ cũng chưa từ bỏ ý định, tiến lên một bước hai tay hợp lại, một đạo ngân quang từ trong mi tâm lão bắn ra ngoài. Sinh hồn Bạch Hổ gào thét một tiếng xông ra, hóa thành cự thú thân dài sáu mươi trượng, giương nanh múa vuốt vồ tới "người linh văn".

Dường như "người linh văn" không nhìn thấy, thậm chí lần này không hề tỏ vẻ châm chọc trên mặt.

Sinh hồn Bạch Hổ cũng đùng đùng nổi giận, cảm thấy danh dự của mình bị xúc phạm, nhanh chóng tiến lên chộp xuống một trảo. Trảo khổng lồ của nó xuyên qua thân thể "người linh văn", không tạo thành bất cứ thương tôn gì, dường như "người linh văn" chỉ là một bóng, hết thảy những thứ khác cũng chỉ là bóng.

Nhưng thanh âm trống đồng vẫn vang lên đùng đùng, là tồn tại thật sự.

- Chuyện này... Chuyện này...

Cừu Nhân Hổ líu lưỡi lắp bắp.

Cũng may hai người đạo tâm kiên định, rất nhanh khôi phục như cũ, cũng ý thức được không ổn, vội vàng lui trở về bên cạnh mọi người, thần sắc không khỏi có chút kinh hoảng:

- Tình huống không ổn, mọi người cẩn thận.

"Chiến tích" vừa rồi của hai người, tất cả mọi người đều thấy, căn bản không cần hai người bọn họ nhắc nhở.

"Người linh văn" hao hết sức lực, rốt cục cũng chuyển trống đồng lên giá xong, lộ ra vẻ hết sức cao hứng, hai tay múa may mấy cái, điểm lên không một chỉ. Kim long cuối cùng bay xuống, hóa thành một chiếc dùi trống.

Chân "người linh văn" múa may theo vũ bộ vô cùng quỷ dị, giống như vũ điệu của các vị tế ti thời thượng cổ. Sau đó đúng vào lúc mà mọi người cho là không thể nào, bất ngờ đánh một tiếng trống.

Đùng!

Một cỗ âm ba rõ ràng từ trong trống đồng khuếch tán ra, càng ngày càng lan tràn rộng lớn, hơn nữa liên miên không dứt. Từng vòng âm ba từ trống đồng khuếch tán nhanh chóng bao phủ cả mảnh đất trống vào trong.

Mọi người bất ngờ không kịp đề phòng, bốn người Trịnh Tinh Hồn ở vòng ngoài, hai vị trưởng lão Không Động sơn cùng Nga Mi sơn lập tức lùi lại năm bước, đặt mông ngồi phệt xuống đất, ôm ngực thở dốc không ngừng, sắc mặt trắng bệch. Trịnh Tinh Hồn cùng Cừu Nhân Hổ cuống quít xuất ra pháp bảo phòng ngự, hai món pháp bảo nháy mắt đã bị âm ba chấn cho nát bấy. Hai người lui về phía sau nữa bước, cố gắng lắm mới miễn cưỡng ổn định được thân hình, bất quá xem sắc mặt hai người rõ ràng là không dễ chịu chút nào.

Bọn Vũ La cũng lảo đảo một trận, bất quá bọn họ liên thủ phòng ngự, tình huống tốt hơn nhiều, rốt cục không bị chia cắt.

"Người linh văn" hầu như không thèm nhìn tới chiến quả của mình, vẫn không ngừng nhảy nhót theo vũ đạo cúng tế kia, dùi trống do kim long hóa thành trong tay vung vẩy liên hồi. Cũng không biết là ai lập ra bộ vũ đạo này, luôn luôn trong lúc mọi người cho là không thể nào, thình lình đánh lên một tiếng.

Đùng... Đùng... Đùng...

Tiếng trống liên miên không dứt, lúc trống đồng được đầy ra có màu vàng đồng, mỗi một dùi đánh xuống, trống đồng lại nóng lên một chút. Ban đầu mọi người không chú ý tới, sau mới phát hiện ra trống đồng đang bắt đầu bốc lên nhiệt khí.

Trống đồng càng nóng, uy lực lại càng lớn.

Rốt cục đến khi "người linh văn" đánh tiếng trống thứ mười tám, cả trống đồng đã trở nên đỏ rực. Một cỗ sóng nhiệt quét ra xung quanh, khiến cho Vũ La cảm thấy mặt mình nóng cháy.

Lúc này uy lực của trống đồng đã lớn tới mức khó lòng tin được.

Lần này "người linh văn" múa may cũng kéo dài hơn trước. Cuối cùng cũng thình lình dừng phắt lại, bất động trong ba lần hô hấp, dường như để cho mọi người chuẩn bị. Sau đó vung dùi trống kim long trong tay lên giáng xuống thật mạnh.

Đùng...

Một đạo âm ba màu đỏ sẫm toát ra, chỉ có một đạo duy nhất, không phải là liên miên bất tuyệt như trước.

Âm ba màu đỏ sẫm quét qua cả mảnh đất trống. Bọn Vũ La đang đứng chịu đựng lập tức ngã rạp xuống, giống như đám lúa bị người dùng liềm thu hoạch.

Bốn người Trịnh Tinh Hồn hét thảm một tiếng, bị âm ba màu đỏ sẫm kia hất bay ra xa, va mạnh vào làn sương mù trắng dày đặc. Làn sương trắng thình lình trở nên cứng rắn như đá núi, bốn người vừa va vào lập tức để lại dấu vết thật sâu, treo trên đó một lúc lâu sau vẫn chưa rơi xuống.

Âm ba màu đỏ sẫm bị sương mù màu trắng bắn ngược trở lại, bỗng nhiên trở nên hỗn loạn, chia ra thành tám cái vòng màu đỏ sẫm, hoành hành ngang ngược trên mảnh đất trống, gây ra những tiếng nổ ầm ầm.

Sau khi chúng hoành hành xong, không ai có thể đứng lên nổi.

Ngay cả Chu Thanh Giang cùng Hướng Cuồng Ngôn cũng co quắp ngồi dưới đất, y phục bọn lão rách lỗ chỗ vài nơi.

Trịnh Tinh Hồn cùng Cừu Nhân Hổ rơi xuống, miệng Cừu Nhân Hổ chảy máu tươi ồng ộc, thở dốc một hồi mới lấy đan dược trong ngực áo ra nhét vào miệng.

Trịnh Tinh Hồn còn khá hơn một chút, cũng thở dốc trong chốc lát, lau máu còn đọng trên khóe miệng, chậm rãi ngồi dậy.

Hai vị trưởng lão Không Động sơn và Nga Mi sơn nằm bên cạnh bất động. Y cố gắng đưa tay ra thăm dò, vẻ mặt trở nên buồn bã:

- Hai người bọn họ cũng đi rồi...

"Người linh văn" kia kiêu ngạo đứng sau trống đồng, tay cầm dùi trống kim long. Dường như trên thế giới này không có gì mà nó không thể đánh bại.

Hướng Cuồng Ngôn hừ một tiếng phun ra một ngụm máu bọt:

- Lão tử liều mạng với ngươi!

Một bàn tay nhẹ nhàng đè lên vai lão:

- Lão Lư, lão lấy thuốc chia cho mọi người một ít.

Lư Niệm Vũ yếu ớt gật đầu, móc linh dược ra ném cho mọi người. Trong tất cả mọi người, chỉ có một người đứng lên.

Hướng Cuồng Ngôn nhìn hắn một:

- Cẩn thận một chút.

Vũ La gật đầu:

- Thứ này công kích quần thể, các ngươi ở phía sau ta, một mình ta phía trước sẽ không có gì khác biệt.

"Người linh văn" tỏ ra kinh ngạc, không ngờ có người còn có thể đứng lên.

Độ nóng của trống đồng đã dần dần giảm đi, nhưng "người linh văn" vẫn không hề tỏ ra khẩn trương. Y giơ cao dùi trống kim long, trên gương mặt không có ngũ quan một lần nữa lộ vẻ châm chọc.

Crypto.com Exchange

Chương (1-862)