← Ch.545 | Ch.547 → |
Vũ La lặng lẽ thả ra một đạo Độc Long Mạch Bích Ngọc Đằng, đâm nhẹ vào một chiếc gai xương, Độc Long Bích Ngọc Đằng lập tức quấn lấy.
Có độc!
Hơn nữa không phải là độc bình thường. Sau khi Bích Ngọc Đằng được Vũ La dùng công pháp Độc Long Mạch tế luyện, đã trở thành thực vật độc, bất quá cũng rất kén chọn, độc vật thông thường không thể làm nó có hứng. Hiện tại nó lại nhanh chóng nhào tới như vậy, có thể thấy được độc tố trong này kịch liệt tới mức nào.
Độc Long Bích Ngọc Đằng nhẹ nhàng khoan vào, đâm thủng bề ngoài xương gai, chui vào bên trong hút một ngụm chất lỏng trong suốt. Thì ra xương gai này giống như răng rắn độc, rỗng ruột, chứa nọc độc bên trong.
Vũ La chuyên tâm nghiên cứu độc tố, trong lúc không hay không biết rồi lại cuối cùng. Đột nhiên đáy mắt phát hiện ra có thứ gì khác lạ, nhất thời cảnh giác, lắc mình nấp vào trong khe của xương sống này. Hắn cúi đầu nhìn xuống, nhất thời giật mình kinh hãi: Chỉ thấy đoạn xương sống chọc trời một trăm năm mươi trượng mà mọi người đã trèo qua, hiện tại đã hóa thành màu vàng sẫm, lấp loáng bóng bẩy giống như kim loại. Nhiều tia sương mù màu đen từ trong các khe xương sống chọc trời toát ra bên ngoài, pha trộn một cỗ khí tức tràn đầy oán khí và sát khí vô cùng hung hãn, dần dần tản ra.
Sương mù màu vàng sẫm kia xông tới, dường như đang đuổi theo mọi người. Vũ La thoáng động trong lòng, vội vàng thu lại linh nguyên của mình, vận chuyển Vu lực màu vàng sẫm ra khắp toàn thân.
Sương mù màu vàng sẫm kia điên cuồng xông lên như nước thủy triều. Lúc tới dưới chân Vũ La, chợt nó ngưng tụ thành một quái xà khổng lồ có chín đầu chín đuôi. Sau lưng quái xà mọc ra chín đôi cánh, đập loạn lên, không biết duy trì thăng bằng bằng cách nào, lại có thể bay lên nhanh nhẹn, cơ hồ dán sát xương sống chọc trời, hoàn toàn không sợ hãi những xương gai sắc nhọn.
Quả nhiên quái xà kia không thèm để ý tới Vũ La, thân thể khổng lồ của nó gần như bay qua sát bên cạnh Vũ La.
Lúc thân thể đen bóng phát sáng của nó lướt qua bên cạnh Vũ La, thình lình nổi gồ lên ở giữa, dường như có thứ gì đó muốn chui ra ngoài, chỉ trong thoáng chốc đã lồi lên thành hình mặt người.
Cho dù là Vũ La cũng bị dọa cho giật nảy mình. Hắn ngầm nghĩ một chút, chẳng trách lúc quái xà này xuất hiện, ngoại trừ sát khí vô tận vô biên, còn có oán khí đáng sợ, không biết quái xà này đã ăn thịt bao nhiêu sinh linh.
Quái xà giống như bò sát bay tới, Vũ La chui ra định theo sau nó, chợt phát hiện bên dưới lại có một con quái xà khác đang bò lên. Hơn nữa sương mù màu vàng sẫm còn đang không ngừng trào ra, tựa hồ vĩnh viễn không ngừng.
Đây chẳng phải là số lượng quái xà cũng không giới hạn hay sao?
Quái xà bay trước hết đã sắp sửa đuổi kịp Mục Tuyền Dương. Trên đường tới đây Mục Tuyền Dương vẫn một mực ẩn tàng thực lực, thật ra trong số những người ở đây, thực lực của lão cũng có thể xếp vào hàng thượng trung, cũng không phải là kém cỏi.
Lão nhạy cảm phát hiện ra, thân hình lập tức giạt sang bên tránh đi. Gần như là cùng lúc, trong chín cái đầu khổng lồ của quái xà phun ra chín cái lưỡi thật dài, đầu lưỡi xẻ đôi giống như xiên, bắn ra trúng vào xương sống chọc trời kêu xoảng một tiếng, tia lửa bắn ra tung tóe.
Mục Tuyền Dương quay đầu nhìn lại, giật mình kinh hãi thiếu chút nữa ngã xuống khỏi xương sống chọc trời, vội vàng kêu lên một tiếng:
- Mọi người cẩn thận!
Vũ La ở dưới nhìn lên cảm thấy kỳ quái, vì sao lúc những quái xà này xuất hiện, dường như ngoại trừ mình ra, những người còn lại không ai phát giác? Là vì vị trí khác nhau, hay vì Lam Điệp ấn ký?
Mục Tuyền Dương vừa kêu lên, tất cả mọi người bị kinh động, quay đầu nhìn lại cũng không khỏi kinh hãi.
Hai vị trưởng lão Không Động sơn và Nga Mi sơn đang leo lên trước nhất không quay đầu lại, vẫn ra sức trèo lên, muốn nhanh chóng thoát khỏi phạm vi uy hiếp của quái xà. Nhưng không ngờ một quái xà vỗ cánh thật mạnh, chui vào trong làn sương mù dày đặc xung quanh xương sống chọc trời. Lúc nó xuất hiện, đã tới phía trên hai vị trưởng lão.
Chín đôi mắt kinh khủng của quái xà quét nhìn hai vị trưởng lão, dường như đang suy tính xem nên ăn ai trước. Cuối cùng kẻ xấu số là trưởng lão Nga Mi sơn, cũng vì bề ngoài béo tốt. Quái xà khổng lồ kia có thân thể còn to hơn cả người thường, rít lên một tiếng kỳ quái xông về phía trưởng lão Nga Mi sơn.
Nga Mi sơn xưa nay lấy kiếm tu nổi danh thực lực vị trưởng lão này so ra kém Vu Thiên Thọ, nhưng cũng không thể coi thường. Quái xà xông tới, lão vẫn không chút hoang mang, bình tĩnh ứng phó. Từ sau gáy lão bay lên ba đạo hào quang màu trắng, đâm về phía quái xà.
Quái xà giãy dụa thân thể, đuôi nó vung lên như búa sắt, bắt đầu chiến đấu leng keng với ba thanh phi kiếm kia. Cũng vào lúc này, trong sương mù dày đặc lại vươn ra một quái xà khổng lồ khác, sau đó là vô cùng vô tận quái xà xông ra. Toàn là quái xà chín đầu chín đuôi khổng lồ, sau khi chui ra khỏi sương mù màu vàng sẫm bèn ùa về phía trưởng lão Nga Mi sơn.
Vị trưởng lão xấu số có muốn chạy cũng không còn kịp nữa. Quái xà ùa lên một loạt, chỉ thấy một mảng ánh sáng màu vàng sẫm quỷ dị lóe lên, trưởng lão Nga Mi sơn cất tiếng kêu thê lương thảm thiết, sau đó im bặt...
Trưởng lão Không Động sơn còn cho rằng mình may mắn, thình lình trước mặt lão xuất hiện một đầu rắn to không kém gì lão.
- Chạy mau!
Không biết người nào la lên một tiếng, mọi người nhanh chóng chạy lên trên.
Trưởng lão La Phù sơn bị một quái xà cuốn lấy còn chưa kịp thoát thân, quái xà khác phía sau thấy được cơ hội tốt, lập tức xông tới. Trưởng lão La Phù sơn múa tít ngọc bài Bát Quái của mình gió thổi không lọt. Một đám quái xà màu vàng sẫm bao vây một luồng hào quang màu xanh, hào quang màu xanh càng ngày càng yếu, mắt thấy không bao lâu sau sẽ bị tiêu diệt.
Bỗng nhiên một bóng người xông tới, hai quyền cháy bừng ngọn lửa đặc biệt khắc chế đám quái xà này, mỗi quyền tung ra là một quái xà kêu thảm ngã xuống.
Vũ La lập tức nhấc trưởng lão La Phù sơn lên:
- Đi mau, ngàn vạn đừng để bị chúng cuốn lấy!
Dứt lời bèn kéo trưởng lão La Phù sơn chạy nhanh lên trên.
Vốn trưởng lão La Phù sơn tưởng rằng lần này mình khó lòng thoát chết, sắc mặt trắng bệch. Được Vũ La cứu vẫn còn kinh hồn chưa tỉnh, một lúc lâu sau chợt nhớ ra nhìn Vũ La gật đầu:
- Đa tạ!
Trưởng lão Không Động sơn phía trước mở đường bất lợi, đã bị ba con quái xà quấn lấy. Một bầy quái xà phía sau đã ăn xong trưởng lão Nga Mi sơn, ngay cả ba thanh phi kiếm cũng bị vài quái xà nuốt vào miệng nhai rau ráu.
Trong miệng quái xà có kịch độc có tính ăn mòn cực mạnh, cho dù là phi kiếm cực phẩm sớm muộn gì cũng hóa thành sắt vụn.
Ăn xong trưởng lão Nga Mi sơn, quái xà ùa lên một lượt về phía trưởng lão Không Động sơn. Lão chỉ chậm chân một chút, lập tức mất đi cơ hội đào tẩu.
Lý Vân Đông xuất ra một chưởng đánh một quái xà rơi xuống dưới, sau đó nhanh chóng lướt ngang qua bên cạnh trưởng lão Không Động sơn, không thèm nhìn tới đồng minh của mình đang bị quái xà bao vây.
Đến lúc những người khác chạy tới, trưởng lão Không Động sơn đã bị ăn sạch sẽ, cả xương cũng không còn.
Chu Thanh Giang múa tít nửa chiếc chiến xa trong tay, lập tức có ngọn lửa vô cùng tận xuất hiện, tạo thành một biển lửa xung quanh lão. Mặc dù lửa của lão không bằng Thần Hỏa của Vũ La, nhưng nhờ số lượng khổng lồ, những quái xà kia cũng có chút kiêng kỵ, muốn xông lên lại có vẻ do dự.
Thấy sử dụng lửa có hiệu quả, Vu Thiên Thọ và Lư Niệm Vũ toàn là cao thủ chơi lửa, lập tức xuất ra Thần Hỏa của mình. Nhất là Lư Niệm Vũ, Lục Đại Thần Hỏa hóa thành sáu chiếc thiên đăng xoay tròn xung quanh mình. Ba người liên thủ, nhanh chóng bức lui đám quái xà xung quanh.
Chu Thanh Giang lớn tiếng kêu gọi minh hữu của mình tiến vào vòng phòng ngự ngọn lửa, một nhóm người cùng nhau đối kháng quái xà.
Lúc này, Vũ La mới mang theo trưởng lão La Phù sơn từ phía dưới đuổi lên. Hắn xuất ra một quyền bay ra ba ngọn lửa, đánh bay ba con quái xà, nhanh chóng tiến vào vòng phòng ngự. - Những thứ này là vật gì?
Vu Thiên Thọ không nhịn được hỏi.
Vũ La lắc đầu:
- Ta cũng không biết, bất quá ta thấy chúng chui ra từ trong xương sống chọc trời này, e rằng xương sống chọc trời này cũng không phải là thứ sạch sẽ gì.
Vũ La vừa thốt ra, thần sắc Mục Tuyền Dương bỗng nhiên biến đổi:
- Chẳng lẽ lại là...
Mọi người vừa dùng ngọn lửa uy hiếp quái xà xung quanh vừa hỏi:
- Là cái gì? Nói mau!
Quái xà tựa hồ cũng cảm thấy những ngọn lửa này khó đối phó, phần lớn cũng quay đầu đuổi theo ba người Lý Vân Đông, áp lực của ba người thình lình tăng mạnh. Mắt Cừu Nhân Hổ đảo tròn, lại định mặt dày đi tìm che chở.
Trong những người này, Cừu Nhân Hổ là thiệt thòi nhất, vốn những quái xà này là do oan hồn sinh ra, tuy rằng sinh hồn Bạch Hổ của lão hung ác thật, nhưng vẫn còn kém đám quái xà này, ngược lại trở thành vật đại bố cho chúng. Quái xà nối đuôi nhau liên tiếp xông về phía Cừu Nhân Hổ.
Ở xung quanh xương sống chọc trời này, linh lực của mọi người hao tổn quá nhanh, chiến lực mọi người giảm xuống chỉ còn tương đương tu sĩ cảnh giới Cửu Cung, không phải là đối thủ của bầy quái xà đông như vậy.
Cừu Nhân Hổ trốn chạy khắp nơi, khổ không thể tả, cuối cùng quyết định bất chấp thể diện, chạy về phía bọn Vũ La.
Mục Tuyền Dương trầm ngâm một chút, chợt lên tiếng nói:
- Trường Bạch sơn của ta ở gần Bắc Cương, biết được một số chuyện người khác không biết. Thật ra Bắc Cương có một truyền thuyết được lưu truyền không mấy rộng rãi, sở dĩ Bắc Cương hóa thành bộ dạng như hiện tại, là có liên quan tới một con Ma Long.
- Ma Long!
Mọi người hít sâu một hơi khí lạnh.
Đã có Thần Long, tự nhiên cũng có Ma Long. Nghe nói là phân chia từ Long tộc mà ra, nhưng tình huống cụ thể thế nào, vậy không biết được. Chẳng qua tính tình Ma Long hiếu sát, có các công pháp tà ác, chiến lực hơn xa Thần Long thông thường.
Vũ La nhớ lại ký ức của Lam Điệp ấn ký, trong đó hẳn là một con Thần Long, hơn nữa là một Thần Long rất có địa vị trong Long tộc, nhưng trên xương sống của nó không có gai xương. Hơn nữa gai xương này có chứa nọc độc bên trong, cực kỳ tà ác, chỉ sợ quá nửa chính là xương sống của một on Ma Long.
Nghĩ đến sự hung tàn và hùng mạnh của Ma Long, trong lòng mọi người đều có chút sợ hãi, không khỏi gia tăng lực lượng, ngọn lửa càng bốc lên mãnh liệt. Những quái xà kia bị ngọn lửa bùng cháy quét tới, rít lên những tiếng quái dị lộ vẻ không cam lòng, lui về phía
- A...
Cừu Nhân Hổ rú lên, lông lộn lao đến, ở xa xa nhìn về phía bọn Vũ La:
- Vũ La huynh đệ, xin hãy nể tình đồng đạo Nhân tộc với nhau mà ra tay viện thủ!
Lão thật sự không biết xấu hổ nữa.
Nếu so với tính mạng, thể diện đã là gì?
Sau lưng Cừu Nhân Hổ là hàng trăm quái xà đang đuổi theo, đông như kiến, ngọ nguậy nhưng nhúc, khiến cho người ta nhìn thấy phái dựng tóc gáy. Vu Thiên Thọ và Lư Niệm Vũ nhìn sang Vũ La, chờ hắn quyết định. Vũ La nở một nụ cười, cao giọng nói:
- Mọi người kết bạn mà đến, hành động lần này lại là Cửu Đại Thiên Môn liên thủ, ân oán trước kia tự nhiên gác sang bên không nói, mau lại đây là được.
Trong lòng Cừu Nhân Hổ chợt cảm thấy nghi ngờ: Tiểu tử này trở nên dễ dãi như vậy từ khi nào?
Nhưng một con quái xà đang cắn tới, gần như táp trúng mông lão, nguy hiểm tới cực điểm. Cừu Nhân Hổ không kịp suy nghĩ nhiều nữa, xông tới như điên, dùng cả tay lẫn chân bò lên thật nhanh.
Vũ La mở ra một lỗ hổng trong vòng lửa phòng ngự, Cừu Nhân Hổ mừng rỡ định tiến vào, thình lình trước mặt xuất hiện một bàn chân phóng đại nhanh chóng, đạp thật mạnh vào mặt lão.
Hiện tại Cừu Nhân Hổ chỉ có chiến lực cảnh giới Cửu Cung, Vu lực màu vàng sẫm của Vũ La vẫn còn nguyên vẹn. Một cước này đạp cho Cừu Nhân Hổ choáng váng mặt mày, rơi ngược xuống dưới.
Đám quái xà bên dưới thấy con mồi mà mình vất vả truy đuổi sắp sửa vào trong vòng lửa, hết sức không cam lòng. Không ngờ răng hạnh phúc tới quá bất ngờ, con mồi kia đột ngột bay trở lại.
Đám quái xà dĩ nhiên không hề khách sáo, ùa lên một lượt, như nước thủy triều màu đen bao phủ lấy Cừu Nhân Hổ.
A!
Cừu Nhân Hổ hét thảm một tiếng, thê lương quát lên:
- Vũ La, ngươi gạt ta...
Vũ La cười ha hả:
- Ta gạt lão đó, lão làm gì được?
Cừu Nhân Hổ liên tục kêu thảm thiết, căn bản không có cơ hội cãi lại, chỉ trong thoáng chốc đã không còn tiếng động.
Phía trước sắc mặt Lý Vân Đông cùng Trịnh Tinh Hồn biến đổi, thầy trò hai người liên thủ quét sạch quái xà xung quanh, Lý Vân Đông trầm giọng nói:
- Tiểu tử kia nổi điên rồi, hắn giết Cừu Nhân Hổ, chính là quyết định sẽ không bỏ qua cho thầy trò chúng ta. Hai trưởng lão Không Động cùng Nga Mi đã chết, chúng ta tứ cố vô thân, đi mau!
Trịnh Tinh Hồn giận dữ:
- Không ngờ Trường Bạch sơn cùng La Phù sơn đã nghiêng về phía Chu Thanh Giang, thật là đáng hận!
Một con quái xà đánh tới, Trịnh Tinh Hồn vung hai tay, hai thanh đao kim loại cự thú đan chéo nhau xuất ra, chém quái xà kia làm bốn mảnh. Bản thân y cũng thở hồng hộc, vội vàng đuổi theo Lý Vân Đông.
Vu Thiên Thọ giật mình nhìn Vũ La, bên cạnh còn có Mục Tuyền Dương và trưởng lão La Phù sơn, nếu chuyện này truyền ra...
Mục Tuyền Dương cười ha hả một tiếng, ôm quyền nói:
- Hôm nay Trường Bạch sơn chúng ta cùng Chung Nam sơn đã là người một nhà rồi. Tường La Phù sơn cũng vậy...
Trưởng lão La Phù sơn cũng cười to:
- Lâm Tuyệt Phong và Trịnh Tinh Hồn hoành hành ngang ngược, La Phù sơn chúng ta đã sớm cảm thấy chướng mắt.
Lúc trước Vũ La mật đàm cùng Chu Thanh Giang, chính là muốn nhờ lão lôi kéo La Phù sơn và Trường Bạch sơn.
Vũ La mười phần nắm chắc lôi kéo hai đại Thiên Môn trung lập này về phe mình. Khoan nói tới thực lực bản thân hắn, chỉ ba người Hướng Cuồng Ngôn đã đủ để ảnh hưởng tới quyết định của bất kỳ đại Thiên Môn nào.
Trong sơn cốc, Chu Thanh Giang đề nghị ở lại nghỉ ngơi và hồi phục, chính là thương nghị cùng hai vị trưởng lão chuyện này. Hai vị trưởng lão cũng đã sớm có ý đó, lập tức dùng trận pháp truyền âm liên hệ với chưởng môn bản môn. Sau khi mật đàm một phen, Chu Thanh Giang để lộ ra một ít quân bài tây, hai bên lập tức đạt thành hiệp ước liên minh.
Mục Tuyền Dương khinh thường nhìn thoáng qua bầy quái xà phía ngoài, Cừu Nhân Hổ trong đó e rằng đã bị ăn sạch sẽ. Đường đường Đại Thống Lĩnh Bắc Thú quân Bắc Cương, từ dưới chót từng bước leo lên đỉnh cao quyền lực, cứ như vậy âm thầm lặng lẽ chết đi ở nơi này, nói ra e rằng cũng không ai tin tưởng.
Trưởng lão La Phù sơn thầm than một tiếng trong lòng: Không phải là Cừu Nhân Hổ không lợi hại, mà là Vũ La quá mạnh.
Từ lúc Cừu Nhân Hổ đắc tội Vũ La, từng bước từng bước cho đến bây giờ, ngẫm lại dường như là một kết quả tất yếu. Thật ra hầu như Cừu Nhân Hổ không có phạm sai lầm, vấn đề là lão không biết được con bài tẩy của Vũ La, mỗi lần Cừu Nhân Hổ cho rằng tất thắng, Vũ La lại giở ra một quân bài tẩy, đánh cho lão tơi bời hoa lá.
Trong đám quái xà bỗng nhiên vang lên một tiếng hổ gầm thê lương, một sinh hồn Bạch Hô gào thét vọt ra. Đáng tiếc đã không còn túc chủ, nó cũng không chạy được xa. Vô số quái xà chảy nước dãi ròng ròng, vỗ cánh bay lên, nối đuôi nhau xông về phía sinh hồn Bạch Hổ.
Sinh hồn Bạch Hổ kia cũng thật là hung hãn, một trảo chộp chết một con quái xà, chỉ trong khoảnh khắc đã có mấy quái xà chết dưới trảo của nó.
Bất quá số lượng quái xà thật sự quá nhiều, quái xà chết đi lập tức hóa thành một luồng sương mù màu vàng sẫm vây quanh sinh hồn Bạch Hổ. Từng gương mặt người, mặt thú dữ tợn há miệng thật to cắn về phía sinh hồn Bạch Hổ.
Chỉ sau khoảng thời gian uống cạn chén trà, sinh hồn Bạch Hổ giết chết được gần năm mươi quái xà, nhưng cũng bị chiến thuật biển người của quái xà đè bẹp.
Hướng Cuồng Ngôn hừ lạnh một tiếng:
- Tên khốn này ngầm hại chúng ta rất nhiều lần, lần này giết chết lão, cũng hà giận đôi chút.
Mục Tuyền Dương cũng có thể nhìn ra:
- Cừu Nhân Hổ đã chết, Bắc Thú quân vẫn còn. Ta nghĩ trong Bát Đại Tính, ắt có người hết sức vui vẻ nhìn thấy Cừu Nhân Hổ tử trận.
← Ch. 545 | Ch. 547 → |