Vay nóng Tima

Truyện:Tiên Tuyệt - Chương 548

Tiên Tuyệt
Trọn bộ 862 chương
Chương 548: Chết trong uất nghẹn (thượng + trung)
0.00
(0 votes)


Chương (1-862)

Siêu sale Shopee


Thân thể Lý Vân Đông nhìn qua trở nên hơi mờ ảo, bập bềnh theo gợn sóng không gian, trông như cái bóng trên mặt nước.

- Vũ La!

Lý Vân Đông gầm lên giận dữ, không khí thình lình vang lên tiếng cộng hưởng giống như sấm động vang khắp thiên hạ:

- Ta quyết một trận tử chiến cùng ngươi!

- Có dám đánh với ta một trận không?

- Có dám đánh với ta một trận không?

Lão thốt liền ba câu liên tiếp, nộ khí xung thiên. Chỉ riêng sóng âm đã khiến cho đám quái xà nổ tan xác vâng ra xa.

Vũ La chợt cười to:

- Ha ha ha! Lý Vân Đông, ta giết đồ đệ lão, lúc này chuyện mà lão muốn làm nhất chính là quyết tử chiến với ta, báo thù cho đồ đệ, có phải không?

- Nhưng vì sao ta phải cho lão được toại nguyện?

Vũ La đứng chắp tay, cũng không thấy hắn có động tác gì, đã trôi ngược về phía sau, lăn vào trong bầy quái xà. Chuyện kỳ lạ chính là quái xà không có chút phản ứng gì với hắn, ngược lại đôi mắt màu xanh biếc tham lam nhìn chăm chú Lý Vân Đông lúc này đã tiến vào trạng thái cuồng bạo.

Lý Vân Đông giận dữ, điên cuồng hét lên một tiếng xông tới, Thư Hùng song kiếm hóa thành hai luồng sáng bao phủ trên đầu quyền lão. Lý Vân Đông gạt bỏ rất nhiều kỹ xảo công kích hoa mỹ, chỉ sử dụng quả đấm nguyên thủy nhất, mỗi quyền lão đánh ra đều làm tan xác một con quái xà. Mà quái xà đánh tới cũng bị ánh sáng mãnh liệt trên người lão đốt cháy khiến cho toàn thân bốc lên khói trắng.

Lý Vân Đông anh dũng xông tới, Vũ La ẩn trong bầy rắn, không chút hoang mang.

- Ngươi là tên hèn nhát, đi ra ngoài! Đi ra ngoài! Đi ra ngoài!

Từng xác quái xà bay lên cao, Lý Vân Đông như hổ lạc đàn dê, thẳng tay tàn sát.

Kể từ khi Vũ La phát hiện Vu lực màu vàng sẫm có thể che giấu thân mình, khiến cho quái xà không phát hiện ra mình, hắn đã nghĩ tới một số khả năng. Hắn chạy lên phía trước, thử nghiệm một chút, quả nhiên phát hiện đám quái xà này hết sức thèm khát Úy Phong Thiết.

Bột Úy Phong Thiết có thể dễ dàng xuyên qua linh nguyên, thầy trò Lý Vân Đông sơ ý, lập tức bị Vũ La ám toán.

Lần này Vũ La không có ý định chiến đấu quang minh chính đại cùng thầy trò bọn chúng,

Không vì gì khác, chỉ vì trút giận. Dọc trên đường tới đây, ba người Lý Vân Đông dùng hết thủ đoạn bỉ ổi đối phó với mình, chẳng lẽ Nam Hoang Đế Quân ta là kẻ dễ khi hiếp sao? Bản tọa cũng phải cho các ngươi thấy một lần, cái gì gọi là thủ đoạn âm hiểm.

Lý Vân Đông vô cùng nôn nóng muốn cùng Vũ La quyết chiến, để báo thù giết đồ đệ. Nhưng Vũ La không cho lão được như nguyện, e rằng lúc này trong lòng Lý Vân Đông khó chịu muốn hộc máu.

Lý Vân Đông vô cùng nóng nảy, lực lượng càng ngày càng hùng mạnh hơn trước. Chỉ trong thoáng chốc, lão đã giết chết mấy trăm quái xà, khiến cho bầy quái xà trở nên thưa thớt không ít. Nhưng không biết tại sao, dục vọng thèm khát của quái xà với Úy Phong Thiết lớn tới mức kinh người. Cho dù ánh sáng mãnh liệt kia làm cho chúng bị bỏng, cho dù cơ hồ không thể chiến thắng Lý Vân Đông, chúng cũng không hề sợ hãi, nối đuôi nhau lũ lượt xông lên.

Bên cạnh Lý Vân Đông, thi thể của quái xà đã xếp thành hình một ngọn núi lửa, Lý Vân Đông xuất ra một quyền đánh tan núi thi thể, sải bước đi ra:

- Vũ La, mau tới nhận lấy cái chết!

Trả lời lão chính là một đoàn quái xà.

Vũ La đứng trong bầy quái xà lên tiếng nói:

- Lý Vân Đông, lão tự cho mình là anh hùng, tự cho mình bất phàm, nhưng ta lại không muốn đánh với lão. Ta muốn cho lão bị đám quái xà này vây chết, chết trong uất nghẹn. E rằng bị những quái vật hung ác này ăn thịt chính là kết cục mà lão không thích nhất, ha ha!

Quái xà giống như thủy triều, Lý Vân Đông tiếp được đợt đầu, đợt thứ hai suy, đợt thứ ba kiệt. Sau khi giết hơn ngàn quái xà, rốt cục không gian không chịu được lực lượng của lão, một vết nứt rất lớn xuất hiện, một tiếng nổ ầm vang, một đạo Không Gian Thần Lôi màu xanh tím nổ tung.

Vũ La gầm lên giận dữ, áo giáp Úy Phong Thiết xuất hiện trên thân thể. Hắn bước ra một bước, hai cánh tay giao nhau ngăn chặn trước người, Vu lực màu vàng sẫm hiện đầy cánh tay.

Ầm!

Không Gian Thần Lôi nổ trên tay hắn, Vũ La chỉ lùi lại ba bước, lông tóc không tổn haoThần lôi này không phải là nhắm vào Vũ La, mà nhắm vào Lý Vân Đông. Lý Vân Đông thấy vậy sững sờ, lão biết rõ lực lượng Không Gian Thần Lôi kia, đổi lại là mình tuyệt đối không thể đỡ dễ dàng như vậy được..

Chẳng qua là lần này lão đã hiểu, thực lực Vũ La còn ở trên mình.

Nhưng làm sao Lý Vân Đông cũng không nghĩ ra, một tu sĩ cảnh giới Đạo Cảnh làm sao có được lực lượng hùng mạnh như vậy?

Vũ La cứu lão một lần, nhưng lão không hề cảm thấy vui mừng. Lão hiểu được ý Vũ La, không để lão chết vì không gian cắn trả, mà để lão chết vì bị đám quái xà ăn thịt.

Đối với một tu sĩ quen ở trên cao như lão, đây chắc chắn là cách chết nhục nhã nhất.

- Vũ La, ngươi khinh người quá đáng!

Vũ La lẳng lặng đứng ở một bên, trong mắt không có chút thương hại nào, nhìn từng đợt quái xà xông lên. Lực lượng Lý Vân Đông càng ngày càng yếu đi, sương mù màu vàng sẫm không ngừng dâng lên từ phía dưới, hóa thành nhiều quái xà hơn nữa, không thể nào giết hết.

Vũ La vừa đỡ thay cho Lý Vân Đông ba đạo Không Gian Thần Lôi, rốt cục Lý Vân Đông không chống đỡ nổi, hét lên một tiếng điên cuồng, máu tươi phun cao hơn một trượng, quái xà ùa lên một lượt bao trùm lấy lão.

Một luồng sóng khí phóng vút lên cao, đánh cho bảy, tám quái xà xông lên trước hết bay ra xa mấy trăm trượng. Nhưng đây đã là hồi quang phản chiếu, Lý Vân Đông không còn lực lượng, quái xà giống như hắc thủy, nhanh chóng bao phủ lão.

- Ta Lý Vân Đông, chết không nhắm mắt!

Một đời Trung Châu cường giả, thành một đống thức ăn ngon trong miệng tà vật.

Kẻ chủ mưu Vũ La lạnh nhạt xoay người, đuổi theo bọn Chu Thanh Giang đã tiến lên phía trước.

Đến độ cao ba ngàn trượng, đám quái xà kia không đuổi theo nữa. Dường như ba ngàn trượng là một giới hạn, mọi người mới vừa bước qua, đám quái xà kia đã rụt trở về.

Tất cả mọi người mệt mỏi vô cùng, bám lấy gai xương thở hào hển. Vũ La nhắc nhở mọi người một câu:

- Gai xương này có độc, mọi người cẩn thận một chút.

Cho đến lúc này, Mục Tuyền Dương mới hỏi với vẻ không dám tin:

- Vũ La, ngươi thật sự giết chết thầy trò Lý Vân Đông rồi sao?

Vũ La đáp:

- Nếu chúng không chết, không phải là hiện tại đã tới gây phiền phức cho chúng ta rồi sao?

Chẳng qua Mục Tuyền Dương chỉ cảm thấy khó tin. Thầy trò Lý Vân Đông liên thủ, có thể nói là vô địch Trung Châu, nhưng lại chết đi lặng lẽ không tiếng động như vậy, nói ra chỉ sợ cũng không có ai tin.

Vũ La giải thích:

- Nơi này áp chế lực lượng của chúng ta, nếu không tuyệt sẽ không nhẹ nhàng như vậy.

Vũ La giết chết thầy trò Trịnh Tinh Hồn, còn một tác dụng khác là cột chặt Trường Bạch sơn và La Phù sơn vào chiến xa của mình.

Nếu chuyện này truyền ra ngoài, lúc Vũ La giết người, hai người các ngươi lại đứng bên cạnh trơ mắt nhìn không giúp đỡ, nhất định là đồng bọn với Vũ La. Cho dù sau này hai đại Thiên Môn muốn trốn tránh, chỉ riêng chuyện này đã khiến cho bọn họ phải suy nghĩ cẩn thận một phen.

Mục Tuyền Dương và trưởng lão La Phù sơn thầm cảm thấy may mắn trong lòng. May là quyết định theo phe Chung Nam sơn, bằng không với tính cách của Vũ La, đã quyết định giết chết hai thầy trò Trịnh Tinh Hồn, dù có hai người mình ở đó cũng sẽ hạ thủ, nói không chừng sau đó sẽ ra tay giết người diệt khẩu.

Hai thầy trò Trịnh Tinh Hồn ở Trung Châu chỉ cần giậm chân một, cũng thừa sức khiến cho cả Trung Châu phái run lên. Nhưng bây giờ bọn chúng lại chết đi một cách nhẹ nhàng như vậy, cho dù là mọi người tại chỗ cũng chỉ bàn tán một phen, không ai nhắc lại.

Chu Thanh Giang ngửa đầu nhìn lên, trên trời sương trắng lượn lờ, xương sống chọc trời khổng lồ cắm thẳng vào trong sương mù, không biết đâu là cuối. Lão nói với giọng bất đắc dĩ:

- Chúng ta tranh thủ thời gian đi thôi, ta cảm thấy linh nguyên của mình đã thất thoát hầu như không còn.

Không chỉ có lão, ngoại trừ Vũ La ra, cho dù là Hướng Cuồng Ngôn cũng muốn thở không ra hơi. Lư Niệm Vũ có chút đau lòng lấy ra một chiếc hộp ngọc to bằng bàn tay, mở ra trong hộp cũng không phải là rỗng, mà có hai khối ngọc thạch trên dưới có sáu mươi lỗ hổng hình bán cầu, lúc đóng hộp lại tạo thành hình cầu vừa khít.

Trong sáu mươi lỗ hổng chỉ còn một nửa có hoàn thuốc, thuốc này được sáp bọc kín lại.

Tất cả mọi người đều biết Lư Niệm Vũ là bậc trưởng giả trung hậu, trước kia lúc lão cho đan dược mọi người chưa từng lộ ra vẻ mặt thế này, có thể thấy được đan dược này bất phàm tới mức nào.

Chu Thanh Giang biến sắc hỏi:

- Phải chăng là Cửu Chuyển Thiên Nguyên Đan danh chấn Trung Châu của Lư tiên sinh?

Nghe nói Cửu Chuyển Thiên Nguyên Đan có thể cải tạo Cửu Cung, hàm chứa một lượng linh nguyên rất lớn, thậm chí có người xếp nó là Trung Châu đệ nhất linh đan.

Đối với tu sĩ, Cửu Cung quan trọng cũng như Đan Điền đối với võ giả. Nếu như bị hủy, sau này sẽ không có cách nào tu luyện được nữa. Nhưng Cửu Chuyển Thiên Nguyên Đan có thể nghịch thiên mà đi, có thể thấy thần diệu tới mức nào.

Lư Niệm Vũ gật đầu nói:

- Chính là Cửu Chuyển Thiên Nguyên Đan. Lão già ta cũng chỉ có thể luyện thành một lò đan dược này, hôm nay chỉ còn lại bấy nhiêu, ngoại trừ tác dụng cải tạo Cửu Cung ra, còn có thể cung cấp rất nhiều linh nguyên, mọi người chia ra đi.

Vũ La khinh thường:

- Vì sao chỉ luyện được một lò? Sau khi trở về, ta sẽ cho lão một đống dược liệu đỉnh cấp, lão muốn luyện bao nhiêu lò Cửu Chuyến Thiên Nguyên Đan mà không được?

Mọi người không biết nói gì, Lư Niệm Vũ hết sức vui mừng:

- Đây là ngươi nói đó, sau này nhớ giữ lời.

Vũ La dở khóc dở cười:

- Ta không giữ lời với lão khi nào?

Mọi người chia Cửu Chuyển Thiên Nguyên Đan ra, mỗi người một viên ngậm vào dưới lưỡi. Quả nhiên linh nguyên sinh ra liên tục không dứt, mênh mông cuồn cuộn như nước chảy Trường Giang.

Mọi người dùng cả tay chân trèo lên, rất nhanh đã vượt qua ba ngàn trượng nữa. Đến nơi này, Cửu Chuyên Thiên Nguyên Đan trong miệng đã tiêu hao một nửa. Mọi người căn bản không có thời gian nghỉ ngơi, tiếp tục leo lên.

Sau hai ngàn trượng, Cửu Chuyển Thiên Nguyên Đan của mọi người đã hết.

Lư Niệm Vũ đang muốn phát thêm cho mọi người, chợt thấy Chu Thanh Giang khoát tay:

- Không cần lãng phí...

Lão chỉ xuống dưới:

- Các ngươi xem...

Mọi người cúi đầu nhìn xuống, dưới chân cách đó không xa, tất cả quái xà màu đen khổng lồ bên dưới đang uốn éo thân mình, không ngừng vươn chín đầu ra, nhìn bọn họ với vẻ tham lam. Nhưng chúng lại kiêng kỵ thứ gì, thủy chung không dám đi lên.

- Ủa...

Mọi người há hốc mồm:

- Chúng ta bò lâu như vậy vẫn còn ở vị trí ba ngàn trượng ư?

- Xương sống chọc trời này có hơi cổ quái, nếu chúng ta mượn vào ngoại lực, dù chỉ một trượng cũng không thể bò lên.

Mọi người vô cùng thất vọng, nhưng con đường thông thiên đang ở dưới chân, không ai chịu bỏ cuộc, cho nên tất cả đành cố gắng bò lên.

Qua năm trăm trượng sau, trưởng lão La Phù sơn khoát tay:

- Ta không lên được nữa, ta ở lại đây chờ các vị, hiện tại không còn sức lực cử động nữa rồi.

Vũ La tiện tay lấy một sợi xích ra, buộc lão treo trên gai xương. Trưởng lão La Phù sơn yếu ớt chắp tay cảm tạ:

- Đa tạ.

Lão buông tay ra, chỉ có thể dựa vào xích sắt treo trên gai xương, thật sự là không thể cử động được nữa.

Ngoại trừ Vũ La ra, mọi người ở đây tu luyện ít nhất cũng đã sáu trăm năm. Trong thời gian sáu trăm năm này, chưa từng có cảm giác hao hết sức lực, thân thể như bị vắt kiệt như vậy.

Nhưng hôm nay, trên xương sống chọc trời này, cảm giác tưởng chừng như đã quên mất trở lại. Nếu không phải là mọi người đạo tâm kiên định, hẳn ba ngàn trượng cũng không leo nổi.

Hiện tại có người bỏ cuộc, chuyện này lập tức lây lan giống như ngáp vậy.

Nếu như trưởng lão La Phù sơn cố gắng leo tiếp, mọi người cùng leo, những người khác cũng sẽ cắn răng kiên trì không bỏ cuộc. Nhưng sau khi xuất hiện người đầu tiên bỏ cuộc, không quá trăm trượng nữa, người thứ hai bỏ cuộc đã xuất hiện, lần này là trưởng lão Long Hổ Sơn.

Vũ La cũng thu xếp cho lão, sau đó mới tiếp tục bò lên cùng mọi người.

Mục Tuyền Dương thấy vậy âm thầm gật đầu. Nếu so với liên minh thầy trò Trịnh Tinh Hồn không để ý tới sống chết của đồng minh, Vũ La thật sự quá trung hậu.

Kế đó, trưởng lão Côn Luân sơn cũng không được, kế nữa là Mục Tuyền Dương.

Tới khoảng cách hai ngàn trượng sau, bên cạnh Vũ La chỉ còn lại Hướng Cuồng Ngôn.

Bò thêm trăm trượng nữa, Vũ La cũng phải thở dốc, sắc mặt Hướng Cuồng Ngôn trắng bệch, giống như bị mất máu quá nhiều. Lão chợt khoát khoát tay:

- Lão tử không leo nữa. Đến nơi này ta vẫn còn kém ngươi một chút, ta biết lai lịch của ngươi, ta sẽ không phân cao thấp với ngươi lần này, lộ trình còn lại mình ngươi bảo trọng đi thôi.

Hướng Cuồng Ngôn tự giật một sợi xích buộc mình lại, hiển nhiên còn có dư lực.

Vũ La cảm thấy có chút đáng tiếc:

- Đây chính là con đường thông thiên, không kiên trì đến cuối cùng, làm sao lão có thể cam lòng?

- Nói thừa...

Hướng Cuồng Ngôn nói:

- Con đường thông thiên cái rắm, những lời của những lão già kia nói ra ngươi cũng tin sao? Nếu thật là con đường thông thiên, vì sao lại là xương sống của Ma Long, tại sao có những vật ô uế như quái xà?

- Một mình ngươi lên đi, lên đó tìm hiểu cũng tốt. Ta thật sự không cử động được nữa, ta ở lại đây điều tức nghỉ ngơi, tiếp ứng mặt sau cho ngươi.

Vũ La suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu:

- Chờ ta trở lại.

Hướng Cuồng Ngôn nhìn Vũ La từ từ leo đi lên, cuối cùng biến mất trong sương mù trắng.

Vũ La quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trắng xóa một mảnh, không còn thấy Hướng Cuồng Ngôn đâu nữa. Hắn lại ngẩng đầu nhìn lên, bất ngờ phát hiện phía trên cách đó không xa, dường như có lẽ đã là cuối xương sống chọc trời.

Hắn thầm nghĩ trong lòng: Quả nhiên là như vậy, xương sống chọc trời này không có chiều dài cố định, chẳng qua chỉ là thủ đoạn để chọn ra một người cuối cùng duy nhất mà thôi.

Hai chân Vũ La đạp mạnh vào gai xương, ung dung bay lên, nháy mắt xuyên qua khoảng cách cuối cùng, vững vàng đặt chân lên đỉnh xương sống chọc trời.

Trên đó cũng không có gì kỳ lạ, vốn Vũ La cho rằng trên này hẳn phải là xương đầu rồng, nhưng hiện tại xem ra dường như Ma Long này cũng bị người ta chém đầu, không thấy đầu rồng đâu, mặt cắt ngang trên đó bằng phẳng, ở giữa còn có một lỗ hổng trông như giếng sâu.

Vũ La cúi đầu nhìn xuống giếng, chỉ thấy trắng xóa một màu, ngẩng đầu nhìn lên là bóng tối vô tận.

- Đây chính là con đường thông thiên ư?

Vũ La nghi hoặc:

- Thiên ở nơi nào?

Trong lúc hắn còn đang nghi hoặc, dường như "thiên" muốn chứng minh sự hiện hữu của mình, trên đầu Vũ La dần dần sáng lên. Ngôi sao đầu tiên xuất hiện, theo đó càng ngày càng nhiều ngôi sao khác xuất hiện trên nền trời tối đen như mực.

Nhưng ngay sau đó, một đạo khí tức mà Vũ La cảm thấy quen thuộc dần dần thẩm thấu ra. Dường như hư không trên đầu hắn phá ra một vết nứt.

Cương phong?

Vũ La đã sớm cảm thấy Bắc Cương có cái gì không đúng, hắn cho là Bắc Cương có liên lạc với thế giới thần bí kia, hiện tại nhìn qua dường như không đơn giản như vậy.

Bắc Cương ăn thông với Tinh Hải kia, cương phong từ Tinh Hải thổi tới, cũng giống như thế giới dưới lòng đất.

Hiện tại Vũ La trực tiếp đối mặt với cương phong, hơn nữa cương phong nơi này dường như hùng mạnh khác thường, khiến cho hắn cảm thấy không thoải mái.

Hắn đứng yên trên xương sống chọc trời trong chốc lát, trên đầu ở nơi xa không biết, ánh sáng của một ngôi sao bùng lên rồi biến hóa, từ ánh sáng vàng chuyển thành xanh lam.

Mà cảm giác không thoải mái của Vũ La, cũng theo biến hóa của tia sáng kia trở nên càng ngày càng mãnh liệt

Chỉ trong thoáng chốc, trong Tinh Hải, ngôi sao vốn không có gì nổi bật này cũng đã trở thành ngôi sao sáng nhất, dường như cũng là ngôi sao gần Vũ La nhất.

Theo ánh sao kia khuếch tán, từng vầng sáng màu xanh lam nổ tung, dao động lực lượng hùng mạnh, Vũ La chợt bừng tỉnh ngộ: Thì ra là lực lượng hệ Lôi.

Trong cương phong trộn lẫn lực lượng hệ Lôi, chẳng trách nào Vũ La cảm thấy không thoải mái.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-862)