← Ch.553 | Ch.555 → |
Lâm Tuyệt Phong ngồi xuống, gọi hai chén trà, nói với Hứa Sơn Dương:
- Uống.
Hứa Sơn Dương không dám ngồi, đứng bưng chén mà uống.
Không bao lâu sau, một đám bảo tiêu đẩy hai chiếc xe ngựa tiến vào, tiêu đầu nhìn quanh thấy trong quán trà không còn chỗ, ánh mắt nhìn về phía Lâm Tuyệt Phong. Một tên tiêu đầu cao lớn vạm vỡ đi tới gõ gõ bàn:
- Lão già, uống xong chưa vậy, nếu xong thì mau mau lên đường đi.
Đây chính là đuổi người hết sức rõ ràng.
Hứa Sơn Dương biến sắc, Lâm Tuyệt Phong chỉ lạnh nhạt đứng dậy:
- Uống xong rồi, đi thôi.
Hứa Sơn Dương không dám nhiều lời, nén giận đi ra.
Hai người đứng ở ven đường, Lâm Tuyệt Phong tựa hồ đang đợi người. Hứa Sơn Dương không rõ vì sao Lâm Tuyệt Phong phải nhẫn nhịn như vậy, chỉ là một đám phàm phu tục từ, dám kiêu ngạo trước mặt đệ nhất cường giả Trung Châu, không phải là muốn chết sao?
Lâm Tuyệt Phong quay đầu lại nhìn y một:
- Không hiểu ư?
Hứa Sơn Dương cũng không dám nói dối, khẽ khom người:
- Kinh xin sư tôn giải thích.
- Chỉ là một bầy kiến, chúng ta không cần phải xảy ra chuyện gì liên quan với kiến.
Lâm Tuyệt Phong thản nhiên nói.
Hứa Sơn Dương đã hiểu. Bảo ta động thủ giết ngươi ư? Các ngươi không đủ tư cách.
Trên quan đạo có một chiếc xe ngựa đang chậm rãi đi tới. Xe ngựa treo rèm bằng gấm đỏ, nhìn từ xa trông vô cùng nổi bật.
Xe ngựa chạy chậm rãi tới trước mặt Lâm Tuyệt Phong thì ngừng lại.
Rèm xe vén lên, một nữ nhân xuất hiện. Quán trà ồn ào bên cạnh lập tức lặng ngắt như tờ, thậm chí có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất. Đám thương buôn, tiêu đầu từng vào Nam ra Bắc, tự nhận cũng đã gặp không ít giai nhân tuyệt sắc, nhưng nếu so với nữ nhân trước mặt, quả thật chỉ là rác rưởi bùn đất không xứng xách giày cho người ta.
Lâm Tuyệt Phong khẽ cau mày, thản nhiên nói:
- Tu vi còn chưa đủ.
Nàng nọ không dám lỗ mãng, cung kính thi lễ:
- Vãn bối Hồng Hạc, ra mắt Lâm lão tiền bối. Tiền bối dạy dỗ chính phải, công phu của vãn bối vẫn còn chưa đạt tới mức thu phát tự nhiên, trong lúc không hay không biết ảnh hưởng tới người bên cạnh.
Lâm Tuyệt Phong gật gật đầu:
- Tinh Hồn đi rồi, nhưng nhiệm vụ y giao cho ngươi không thể để gián đoạn.
Vẻ mặt nữ nhân tên gọi Hồng Hạc kia trở nên kiên quyết:
- Xin tiền bối bất tất phải nhọc lòng, Trịnh Đại nhân đã sớm có an bài, vẫn bối nhất định sẽ giết người nọ, báo thù cho Trịnh Đại nhân.
Lâm Tuyệt Phong khẽ gật đầu, móc trong ngực áo ra một đồng tiền ngọc ném cho Hồng Hạc:
- Có chuyện gì có thể dùng đồng tiền ngọc này trực tiếp liên lạc cùng lão phu.
- Đa tạ tiền bối!
Nàng nọ mỉm cười thi lễ:
- Nếu là như vậy, vãn bối cáo lui.
Lâm Tuyệt Phong vuốt cằm, Hồng Hạc trở về xe ngựa, chậm rãi rời đi.
Lâm Tuyệt Phong nhìn theo xe ngựa đi xa, chợt nói một câu:
- Cũng chỉ là người chết mà thôi...
Hứa Sơn Dương sửng sốt, Lâm Tuyệt Phong chắp tay sau lưng chậm rãi đi tới dọc theo quan đạo, Hứa Sơn Dương vội vàng theo sau.
- Những con cờ này làTrịnh Tinh Hồn an bài khi còn sống, một chiêu này coi như là có thể có chút tác dụng, những thứ khác không cần nói tới.
Lâm Tuyệt Phong vừa đi vừa nói, Hứa Sơn Dương biết, đây là Lâm Tuyệt Phong dụng tâm chỉ điểm cho mình, vội vàng lắng nghe thật kỹ.
- Sư thúc Trịnh Tinh Hồn của con, khuyết điểm lớn nhất chính là thích làm ra vẻ thông minh. Y an bài những con cờ này, nhìn qua có thâm ý sâu sắc, khiến cho người ta phải khâm phục mưu trí của y, nhưng y lại quên mất một điểm: Có khi dùng lực cũng có thể phá xảo. Mưu kế quá phức tạp, biến số cũng sẽ gia tăng, không thể khống chế trọn vẹn, chẳng bằng một số phương pháp xử lý trực tiếp mà đơn giản.
- Ta tới gặp nàng, bất quá là vì để nhân thủ mà sư thúc Trịnh Tinh Hồn của con an bài trước kia an tâm mà thôi. Cho bọn chúng biết rằng tuy Trịnh Tinh Hồn đã chết, nhưng không phải là không ai quản bọn chúng, còn có Lâm Tuyệt Phong ta đây.
- Dạ, đồ nhi thọ giáo.
Nhìn qua Lâm Tuyệt Phong bình thản, thật ra lão đã âm thầm làm không ít chuyện: Bận rộn nhúng tay Thái Âm sơn, đề cử chưởng môn mới, bận rộn thu phục thế lực trước kia của Trịnh Tinh Hồn.
Khó giải quyết nhất tự nhiên là chuyện chưởng môn Thái Âm sơn.
Một Thiên Môn to lớn như vậy, không thể nào người người đồng lòng. Thầy trò Trịnh Tinh Hồn vừa chết đi, đã có bao nhiêu người dòm ngó ngôi chưởng môn.
Cho dù là Lâm Tuyệt Phong muốn chọn nhân tuyển hài lòng kế vị, cũng phải phí một phen tâm huyết. Bất quá cũng may kết quả cuối cùng coi như như ý.
Sau khi tin Trịnh Tinh Hồn chết đi truyền về chín ngày, dưới sự ủng hộ của Lâm Tuyệt Phong, sư đệ của Trịnh Tinh Hồn, vốn là Thất trưởng lão Hoa Húc Long kế nhiệm chức chưởng môn Thái Âm sơn.
Sau khi an bài xong hậu viện của mình, Lâm Tuyệt Phong âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng lão ngàn vạn lần không ngờ, trong đại lễ Hoa Húc Long kế nhiệm chức chưởng môn, tai nạn đã giáng xuống.
Từ đầu đến cuối, cũng không biết là người nào động thủ, cả sơn môn Thái Âm sơn cũng bị san bằng!
Đám tân khách tới dự đại lễ cũng không có một người nào còn sống trở về.
May là đại lễ kế vị chức chưởng môn Thái Âm sơn cử hành vội vàng, chẳng qua chỉ có vài môn phái nhỏ gần đó tới trước chúc mừng. Lâm Tuyệt Phong vì tị hiềm, cũng không đích thân tới trước, nếu không không chỉ chết có bấy nhiêu người.
Sau khi Lâm Tuyệt Phong biết được tin này, sắc mặt hết sức khó coi.
Là Chu Thanh Giang ư? Khả năng không lớn. Tu Chân Giới tựa hồ còn chưa có người nào có lực lượng như vậy, âm thầm lặng lẽ diệt một Thiên Môn.
Rốt cục là chuyện gì?
Lâm Tuyệt Phong trong lòng kinh nghi bất định, khiến cho lão trong mấy ngày liên tiếp cũng nghi thần nghi quỷ. Lão triển khai tất cả lực lượng trong tay điều tra, thậm chí tự mình chạy tới phế tích Thái Âm sơn xem xét, nhưng vẫn không tìm được chút manh mối nào.
Ngược lại, nhất mạch của Chu Thanh Giang vui mừng vô kể, không biết là người nào nhiệt tình như vậy, giúp chúng ta một đại ân.
Lần này may là Lâm Tuyệt Phong vẫn còn đó, người của hai đại Thiên Môn Không Động sơn và Nga Mi sơn cũng có hơi phát hoảng trong lòng.
Diệt một Thiên Môn... Mặc dù không có Lý Vân Đông và Trịnh Tinh Hồn, thực lực hao tổn rất nhiều, nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, dù sao cũng là một đại Thiên Môn, lại bị diệt môn lặng lẽ không tiếng động...
Không ít người cũng tới phế tích xem, nơi đó nám đen một mảnh, không biết là thủ đoạn gì tạo thành. Bất quá cũng có một ít kẻ kiến thức hơn người, nhìn ra được dường như trong cả quá trình diệt môn chỉ có một đòn.
Chuyện này không khỏi làm cho người ta nhớ tới pháp bảo công kích cỡ lớn của Vũ La. Uy lực bậc này khiến cho người ta khó lòng tin được.
Hướng Cuồng Ngôn vội vàng xông tới phòng Vũ La, chộp lấy hắn gặng hỏi:
- Nói mau, phải chăng là do ngươi làm?
Vũ La dang rộng hai tay:
- Không phải là ta vẫn một mực ở sơn trang Chu gia, không hề ra ngoài sao? Huống chi cho dù ta sử dụng pháo đạn linh phù nhất phẩm, cũng không thể có được uy lực lớn như vậy.
Hướng Cuồng Ngôn cũng có chút nghi hoặc:
- Đúng vậy, những ngày qua hầu như ngươi không có rời đi, chẳng lẽ Trung Châu xuất hiện cỗ thế lực thứ ba?
Vũ La đóng cửa lại, cười hì hì nói:
- Lão là Nam Hoang đệ nhất phù sư, xen vào chuyện Trung Châu làm gì?
Hướng Cuồng Ngôn trợn trắng mắt:
- Ngươi là Nam Hoang Đế Quân, xen vào chuyện Trung Châu làm gì?
Chợt lão bừng tỉnh ngộ:
- A, vừa rồi ngươi chỉ giải thích mà không phủ nhận, chắc chắn là có vấn đề!
Vũ La nói như là chuyện đương nhiên:
- Không phải là ta đích thân làm, nhưng có liên quan với ta.
Hướng Cuồng Ngôn giật mình:
- Thật là ngươi giở trò quỷ ư?
Vũ La ngồi xuống, nâng chén trà lên, trong chén không có nước. Hướng Cuồng Ngôn vừa trợn trắng mắt, vừa rót cho hắn một chén trà:
- Được rồi chứ? Nói nhanh một chút.
- Nếu nói ra, chuyện rất dài dòng...
Sự nhẫn nại của Hướng Cuồng Ngôn dường như đã tới cực hạn:
- Ngươi có chịu nói không?
- Thanh kiếm của tên Cừu Thiên Long kia thật ra thiếu đi một vật, bằng không uy lực của nó còn lớn hơn nữa...
Vũ La kể lại cho Hướng Cuồng Ngôn nghe từ đầu chí cuối. Lúc hắn phát hiện ra đạo Phượng Nhãn Thần Văn thứ mười lăm, đã cảm thấy hạt châu hình hạt táo ẩn chứa đạo linh văn thứ mười lăm dưới hòn đảo ấn đá kia, có hình dáng tương tự vết lõm trên thanh kiếm Cừu Thiên Long. Sau khi giết chết Cừu Thiên Long, Vũ La cố ý giữ thanh kiếm này lại, lúc ấy cũng đã nghĩ kỹ làm thế nào đối phó Thái Âm sơn.
Trước khi hắn đi Bắc Cương, đã âm thầm lặng lẽ đi Tinh La Hải, lặng lẽ không tiếng động lấy hạt châu kia ra cài lên chuôi kiếm, sau đó dùng hàng chục đạo linh văn phong ấn.
Sau khi từ Bắc Cương trở về, hắn an bài người đưa thanh kiếm này vào Thái Âm sơn.
Quả nhiên cũng không lâu sau, "người ở trên" Thiên Ngoại lập tức phát hiện thanh kiếm này. Còn chuyện "thần phạt" giáng xuống đúng vào ngày đại lễ kế vị chưởng môn Thái Âm sơn, đó chỉ là trùng hợp.
Nhưng chuyện trùng hợp này hết sức buồn cười, khiến cho cả Trung Châu phải kinh hãi, còn tưởng rằng có người cố ý chọn đúng lúc này để thị uy với Lâm Tuyệt Phong.
Vũ La kể rõ đầu đuôi gốc ngọn cũng mất chút công phu. Hướng Cuồng Ngôn nghe xong cũng phải cau mày:
- Thật sự tồn tại "người ở trên" Thiên Ngoại ư?
- Đương nhiên, bằng không dám tù phạm trên Thiên Nhai, những thi thể trong tiên mộ ở Đông Thổ là từ đâu ra?
Hướng Cuồng Ngôn cũng có chút bất an:
- Như thế xem ra, lực lượng giữa chúng ta và bọn họ chênh lệch quá xa...
Vũ La cũng không tỏ ra lo lắng:
- Những người đó tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt với thế giới này, nếu không chạm tới giới hạn của bọn họ, bọn họ sẽ tuyệt không xuất thủ. Tựa như lần này, xuất thủ cũng diệt sạch hết thảy dấu vết, quyết sẽ không để cho người ta phát hiện là bọn họ làm.
Hướng Cuồng Ngôn lắc đầu:
- Không ngờ là ngươi giở trò ma quỷ...
Lão bật cười ha hả:
- Làm giỏi lắm!
Bất quá cũng vì vậy, e rằng hiện tại Lâm Tuyệt Phong cũng chỉ còn một con đường để đi.
Hai ngày sau, một tin tức chấn động truyền khắp Trung Châu.
Thủ phạm diệt môn Thái Âm sơn là Chu Thanh Giang, Lâm Tuyệt Phong phát ra khiêu chiến với Chu Thanh Giang, mười ngày sau, quyết chiến ở Đoạn Lạc Cát Liệt Đái!
Dưới sự an bài của kẻ hữu tâm, cơ hồ đồng thời, tin tức này được truyền khắp các đại môn phái ở Trung Châu. Người sáng suốt cũng đã nhìn ra, phe Lâm Tuyệt Phong đã lộ ra bại tướng, muốn phản kích từ trong tuyệt địa, chỉ có một biện pháp duy nhất: Lâm Tuyệt Phong phải giết Chu Thanh Giang.
Chu Thanh Giang rất căm tức, muốn đánh cứ đánh, cần gì vu hãm ta?
Trên thực tế bởi vì danh tiếng Chu Thanh Giang đúng là không tốt, tin tức vừa truyền ra, cũng có không ít người tin tưởng.
Mười ngày sau, quyết chiến Đoạn Lạc Cát Liệt Đái.
Đoạn Lạc Cát Liệt Đái chính là một hạp cốc hẹp dài nằm giữa Đông Thổ và Trung Châu, cho tới bây giờ chưa ai có thể đi ra từ bên trong. Quyết chiến trong hạp cốc này, thất bại chẳng khác nào tử vong, Lâm Tuyệt Phong đích xác là bị dồn đến chỗ chết.
Chu Thanh Giang thanh minh mình không phải là hung thủ, nhưng cũng hớn hở ứng chiến.
Trong khi ánh mắt của cả Tu Chân Giới Trung Châu bị hấp dẫn bởi quyết chiến giữa Chu Thanh Giang và Lâm Tuyệt Phong, trong Yên sơn, ở cửa Nhược Lô Ngục, Kiều Hổ dẫn theo bọn Mã Hồng, Đao Đoạn Hồn nghênh đón một chiếc xe ngựa đơn giản. Rèm xe bằng gấm đỏ, trông vô cùng nổi bật.
Một mỹ nhân khiến cho người ta vừa nhìn thấy phải ngạt thở bước xuống xe.
Sắc mặt nàng lạnh như băng, nhìn thấy bọn Kiều Hổ cũng không hề nở một nụ cười:
- Chư vị, tại hạ Lâm Hồng Hạc, Phó Giám Ngục Nhược Lô Ngục do Thẩm Phán Đình vừa bổ nhiệm hôm nay đến nhận chức, sau này sẽ cùng mọi người cộng sự. Tại hạ không thích qua lại cùng người, các ngươi cũng không cần tới làm phiền ta. Hiện tại Giám Ngục Đại nhân không có ở đây, chúng ta phải giữ mình trong sạch, làm gương tốt, coi sóc Nhược Lô Ngục cho thật tốt. Nếu để ta phát hiện chuyện gì sai trái, đừng trách tại hạ thủ hạ vô tình!
Bọn Kiều Hổ nhìn nhau, ôm quyền nói:
- Cung nghênh Lâm đại nhân.
Thẩm Phán Đình có bổ nhiệm, dưới Vũ La, trong Phó Giám Ngục, Lâm Hồng Hạc xếp hàng thứ nhất, Kiều Hổ thứ hai.
Khiêu chiến phát ra được ba ngày, Lâm Tuyệt Phong cất bước lên đường, xuất phát từ Cửu Nghi sơn.
Có lẽ chỉ có Hứa Sơn Dương theo sau Lâm Tuyệt Phong mới có thể mơ hồ đoán ra được, hiện tại Lâm Tuyệt Phong không hề lâm vào tuyệt cảnh như lời đồn bên ngoài.
Thật ra Hứa Sơn Dương vẫn nghi ngờ, Lâm Tuyệt Phong chính là thừa thế mà động, muốn mượn cơ hội này nhất cử bước lên bảo tọa Trung Châu đệ nhất cường giả.
Lúc lão rời Cửu Nghi sơn, bước ra một bước, đạp mây mà đi, sau đó cứ bước từng bước như vậy trên chín tầng mây. Nơi có mây, dấu chân lão đặt xuống lập tức hóa thành một dấu chân mây to như thành trì. Nơi không có mây, để lại một dấu chân linh quang khổng lồ, liên tiếp khảm giữa nền trời xanh thăm thẳm, đẹp đẽ kinh người.
Lâm Tuyệt Phong không hề che giấu hành tung, cơ hồ hơn phân nửa phàm nhân Trung Châu cũng thấy được "thần tích" này, khiến cho cả Trung Châu chấn động một lần nữa.
Tạo ra thanh thế như vậy, thành quả hết sức rõ rệt. Cả Tu Chân Giới hết sức chú ý tới trận quyết chiến sắp tới. Ngày nào cũng có người căn cứ vị trí dấu chân của Lâm Tuyệt Phong mà suy đoán:
- Lâm Tuyệt Phong đến Lạc Thủy hà rồi, còn sáu ngày nữa là có thể tới Đoạn Lạc Cát Liệt Đái!
- Lâm Tuyệt Phong đến Ô Mãng Sơn rồi, còn năm ngày nữa là có thể tới Đoạn Lạc Cát Liệt Đái!
- Lâm Tuyệt Phong mới vừa qua Thiên hạp cốc, còn có bốn ngày, cuộc chiến kinh thiên này sẽ bắt đầu!
Chính là Lâm Tuyệt Phong muốn tạo ra hiệu quả như vậy. Chẳng qua việc đi từng bước ngang qua cả Trung Châu như vậy, tu sĩ bình thường chắc chắn không thể làm được.
Khác với Lâm Tuyệt Phong, Chu Thanh Giang sai người canh chừng ba đứa con của mình, sau đó lặng lẽ không tiếng động rời khỏi sơn trang Chu gia.
Chẳng qua là hai người thanh thế đối lập, làm cho tất cả mọi người cảm thấy Chu Thanh Giang nhất định phải thua.
Lúc cách Đoạn Lạc Cát Liệt Đái còn chừng một ngày, Lâm Tuyệt Phong tới Hạo Đãng sơn. Nơi này ít ai lui tới, vô số cự thú ẩn nấp trong đó, thậm chí còn có hung thú hùng mạnh sót lại từ thời thượng cổ, là một trong những hung địa nổi tiếng trong lãnh thổ Trung Châu, chẳng kém gì Yên sơn và Đoạn Lạc Cát Liệt Đái.
Lâm Tuyệt Phong vẫn bước ra một bước chín ngàn trượng, dấu chân to như thành trì, hào quang vạn trượng.
Hứa Sơn Dương đi theo sau lão âm thầm lặng lẽ. Dọc theo con đường này, kéo dài qua Trung Châu, đi mấy chục vạn dặm, bị mấy trăm vạn người nhìn thấy, nhưng không có một người nào chú ý tới sau lưng Lâm Tuyệt Phong còn có một Hứa Sơn Dương.
Lâm Tuyệt Phong bước ra một bước hết sức nhẹ nhàng, dấu chân khổng lồ thình lình giáng xuống. Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, chấn một tảng đá to trong sơn cốc thành phấn vụn.
Hứa Sơn Dương khẽ cau mày, lướt về phía sau mấy ngàn trượng, đứng yên bất động.
- Cố nhân gặp nhau, Lâm chưởng môn thật là nóng nảy.
Một người hắng giọng nói, thanh âm phiêu hốt không chừng, chữ đầu tiên còn ở đỉnh núi này, chữ thứ hai đã chuyển sang đỉnh núi khác, biến ảo khôn lường. Nói xong câu ấy, bằng vào bản lĩnh của Lâm Tuyệt Phong cũng không thể tìm được đối phương ở nơi nào. Cho nên bước thứ hai của lão rốt cục không đặt xuống.
Tất cả đỉnh núi xung quanh thấp thoáng bóng người. Trên mỗi ngọn sơn phong xung quanh đều có một thanh niên thân khoác bào trắng xếp bằng mà ngồi. Bên tay trái hắn có một vò rượu rất to, tay phải nâng một bát rượu to bằng đầu người, đang nhìn Lâm Tuyệt Phong với ánh mắt hứng thú.
Lâm Tuyệt Phong khẽ cau mày:
- Chỉ là chút tài mọn, cũng dám múa rìu qua mắt thợ.
Cước lão giáng xuống, một tiếng nổ ầm vang, dấu chân to như thành trì đột nhiên nổ tung, linh quang bắn ra bốn phía, dao động như nước thủy triều, chấn vỡ tất cả những bóng người trên những đỉnh núi xung quanh.
Cuối cùng những bóng người này hội tụ lại cùng một chỗ, hóa thành một người.
- Ngươi là người phương nào? Chu Thanh Giang làm ra thủ đoạn như vậy, không cảm thấy bỉ ổi sao?
Lâm Tuyệt Phong lạnh lùng nói.
← Ch. 553 | Ch. 555 → |