Truyện ngôn tình hay

Truyện:Tiên Tuyệt - Chương 556

Tiên Tuyệt
Trọn bộ 862 chương
Chương 556: Chém không hết đầu cừu nhân
0.00
(0 votes)


Chương (1-862)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Chợt dáng vẻ Lâm Tuyệt Phong trở nên cao ngạo:

- Muốn báo thù, muốn động thủ, chỉ mới trải qua thời gian vài năm, ngươi không cảm thấy là chưa đủ hay sao? Ngươi vẫn là ngươi, không biết đạo ẩn nhẫn. Ta đã nghe qua một vài chuyện về ngươi, nếu ngươi ẩn nhẫn tiềm tu thêm trăm năm, e rằng chưa chắc lão phu đã là đối thủ của ngươi, nhưng bây giờ...

- Ngươi đi tìm chết, bổn tọa sẽ giết ngươi thêm một lần!

Vũ La cười to:

- Ha ha ha, tốt, coi như là có chút khí phách. Nếu lão vẫn như lúc này, cho dù ta giết lão báo thù cũng cảm thấy thất vọng.

Lâm Tuyệt Phong cười lạnh, bước ra một bước, dấu chân khổng lồ rơi xuống, hóa thành sáu đạo lưu quang bay ra, chấn nổ sáu đạo linh văn Thần Thú của Vũ La, xung quanh hai người không còn gì trói buộc.

- Trong thời gian qua, bản tọa cũng chưa từng có cuộc chiến nào thoải mái tận hứng, ngươi cũng đừng làm cho bản tọa thất vọng.

Dưới chân Lâm Tuyệt Phong chợt dâng lên cầu vồng bảy sắc, dần dần hóa lớn. Trên cầu vồng gắn đầy bảo thạch đủ các màu sắc, treo các loại pháp bảo rực rỡ muôn màu.

Vũ La gật đầu:

- Sinh Tử Kiều, tu vi của lão lại tiến thêm một bước.

Lâm Tuyệt Phong cười gằn:

- Giết Nam Hoang Đế Quân, tâm cảnh tu vi lão phu tiến thêm một bước, tự nhiên thực lực tăng nhiều.

Vũ La tâm như nước đứng, không động mảy may.

- Ra đi, thần kiếm Thiên Tinh.

Trận chiến này, không cần bất kỳ khích lệ nào, thần kiếm Thiên Tinh đã chủ động hiện thân. Trường kiếm Vũ La ra khỏi vỏ, tiếng kiếm ngâm như tiếng long ngâm cửu thiên.

Tay phải cầm kiếm, tay trái Vũ La đã chậm rãi giơ lên. Ngọn lửa mãnh liệt hóa thành từng vòng lửa không ngừng phát ra từ lòng bàn tay, một đạo Thiên Mệnh Thần Phù dâng lên trong lửa.

Lâm Tuyệt Phong động dung:

- Không ngờ ngươi có thể tu luyện đạo Thiên Mệnh Thần Phù thứ hai...

Đạo thứ ba...

Đạo thứ tư...

Kỳ Lân Tý, Lực Bạt Sơn, Thái Thượng Kiếm Chú.

Cuối cùng, thiên hạ đệ nhất sát phù Bách Vạn Nhân Đồ ngang trời xuất thế, vạn trượng huyết quang che khuất bầu trời. Trong Hạo Đãng sơn, hung thú điên cuồng chạy trối chết, bổ nháo bổ nhào.

Sát ý đầy trời, bao phủ trên bầu trời Hạo Đãng sơn thành biển máu.

Lâm Tuyệt Phong chợt hiểu ra:

- Khó trách ngươi không nhịn được muốn tới tìm ta báo thù, thì ra là vừa tìm được một đạo Thiên Mệnh Thần Phù thiên hạ đệ nhất.

- Đáng tiếc Thôi Xán, hiện tại ngươi có thể phát ra được mấy thành uy lực của đạo Thiên Mệnh Thần Phù này? Cho dù là ngươi năm xưa có được Hạn Bạt Huyết Phần cũng không giết được ta, huống chi là hiện tại.

Tay trái Vũ La khẽ chuyển, bốn đạo Thiên Mệnh Thần Phù hùng mạnh lấy Bách Vạn Nhân Đồ làm trung tâm, hợp thành phù trận Tứ Đại Chinh. Bốn đạo khí tức hòa vào nhau làm một, thanh thế kinh thiên động địa, dù là Lâm Tuyệt Phong cũng không tránh khỏi động dung:

- Được, bản tọa thừa nhận hiện tại ngươi có thực lực đánh một trận cùng bản tọa. Như vậy, ít nhất sẽ không khiến cho bản tọa cảm thấy lần này không đáng để xuất thủ.

- Sinh Tử Kiều!

Lâm Tuyệt Phong quát lên một tiếng chói tai, trong cầu vồng bảy sắc dưới chân lão bay ra một tia hào quang màu đỏ sẫm, bay thẳng lên trời, linh lực thình lình phát động, hóa thành một đạo hào quang hình rồng vùng vẫy không ngừng.

Liên tiếp từng đạo hào quang bay ra, bảy màu đỏ cam vàng lục lam chàm tím mỗi màu hóa thành một con quang long, bay vòng quanh Lâm Tuyệt Phong không ngớt. Lâm Tuyệt Phọng rống to một tiếng, bước ra một bước, dấu bàn chân khuếch trương vô hạn, hết sức khổng lồ, đồng thời thân thể lão cũng tăng cao một nửa, giống như một người khổng lồ.

Quả đấm khổng lồ đánh ra một quyền, theo quyền này xuất ra, những quang long kia cùng nhau gầm thét. Chợt một quang long uốn cong người lại, sau đó búng mạnh giữa không trung, giống như một viên đạn pháo bay nhanh về phía Vũ La.

Bùng!

Không khí chấn động, từng đạo sóng khí như những lưỡi dao sắc bén quét qua rừng rậm. Những tiếng răng rắc vang lên không dứt, có ít nhất mấy chục gốc cây cổ thụ chọc trời bị chặt gãy ngang.

Thần kiếm Thiên Tinh trong tay Vũ La vẽ ra một bông kiếm hoa, kiếm ý vô cùng uyên thâm ảo diệu tràn ngập toàn thân, giống như hết sức tùy tiện bước ra một bước, nhẹ nhàng tránh được công kích của quang long. Một kiếm giáng xuống vù một tiếng, quang long kia bị chém đứt đầu ngay tại chỗ.

Mà dường như Lâm Tuyệt Phong không có cảm giác gì, một quyền kia phát ra trước mà tới sau, nhắm thẳng vào ngực Vũ La.

Tay trái Vũ La đẩy ra một, cười ha hả:

- Lâm Tuyệt Phong, còn nhớ mối thù mù mắt không?

Phù trận Tứ Đại Chinh đáng sợ vô cùng, lấy bốn đạo Thiên Mệnh Thần Phù tạo thành phù trận, hơn nữa trong đó còn có một đạo Thiên Mệnh Thần Phù thiên hạ đệ nhất, uy lực của nó tới mức nào có thể tưởng tượng.

Kỳ Lân Tý bùng lên Kỳ Lân Thần Hỏa, nhờ vào uy lực của phù trận, nhất thời một đạo Kỳ Lân Thần Hỏa màu vàng gào thét phun ra. Lại nghe câu nói vừa rồi của Vũ La, Lâm Tuyệt Phong run lên trong lòng, trong lúc không hay không biết rơi xuống hạ phong.

Quyền của lão đánh trúng Thần Hỏa Kỳ Lân, phịch một tiếng hoa lửa tung bay đầy trời. Lâm Tuyệt Phong vô cùng cẩn thận, lui rất nhanh về phía sau tránh được ngọn lửa đầy trời kia.

Mắt của lão năm xưa bị Hạn Bạt Huyết Phần đốt mù, hiện tại thấy Vũ La có Thần Hỏa, khó tránh khỏi có chút ám ảnh trong lòng.

Đến lúc lão lui về mới kịp phản ứng lời của Vũ La, lúc này nổi giận, vung tay khẽ vẫy. Quang long màu đỏ sẫm vừa bị chém đầu lắc lư vài cái, phục hồi như cũ bay trở về.

Lâm Tuyệt Phong gầm lên một tiếng:

- Đỡ một quyền của ta!

Quyền của lão vừa đánh ra, chỉ trong thoáng chốc quyền ảnh bay loạn xạ trên không, rợp trời như mưa sao băng. Mà Sinh Tử Kiều kia hóa thành bảy đạo quang long, liên tiếp bay về phía Vũ La.

Quang long bay tới tạo nên những tiếng kêu xé gió, khiến cho màng tai Vũ La đau nhức. Từng đạo quyền kình hùng mạnh phối hợp với lực lượng của đám quang long dung hợp thành một dòng sông lực lượng mênh mông hùng mạnh, bao phủ Vũ La vào trong. Bên trong lực lượng quay cuồng như mạch nước ngầm, Vũ La cảm giác chỉ cần mình sơ ý một chút, chắc chắn sẽ bị những lực lượng này nhấn chìm.

Vào giờ phút này, cỗ kiếm ý thâm ảo kia lại xông lên đầu. Vũ La nhắm mắt lại cảm nhận những lực lượng đang bao vây xung quanh mình. Dấu vết của lực lượng do quyền kình tạo thành này hết sức rõ ràng, Vũ La không mất bao nhiêu công sức đã tìm ra sơ hở.

Lâm Tuyệt Phong đã cảm thấy không ổn, quát to một tiếng, cánh tay lão như một cây cột sắt, thình lình điểm lên không một chỉ.

Dòng sông lực lượng kia thình lình gào thét điên cuồng, bùng lên thành một cơn trốt xoáy năng lượng cuồng bạo, bốc thẳng lên trời. Mà Vũ La nằm ở trung tâm cơn trốt xoáy này.

Vũ La bất động như núi, mặc cho lực lượng của cơn trốt xoáy kia công phá thân thể mình. Nếu so với cương phong, lực lượng này quả thật không đáng kể gì.

Hắn trấn định như không, tiếp tục cảm thụ dấu vết lực lượng, sau đó không nhanh không chậm giơ thần kiếm Thiên Tinh lên, nhẹ nhàng đâm vào trong gió lốc. Thần kiếm Thiên Tinh uốn một đường quỷ dị, cơn trốt xoáy năng lượng phát ra một tiếng nổ mạnh kinh thiên, hoàn toàn vỡ nát.

Bảy đạo quang long bay lên cao cao, Lâm Tuyệt Phong nương thân trên đó, hữu quyền đã buông lỏng, đốt ngón tay có hơi trắng bệch, khẽ run lẩy bẩy.

Vũ La một tay cầm kiếm, một tay điều khiển phù trận Tứ Đại Chinh, đứng từ xa nhìn Lâm Tuyệt Phong nói:

- Không cần thăm dò nữa, những thủ đoạn tầm thường này mang ra chỉ tổ làm cho lão thêm mất mặt. Thất Long Ngự Giáp thuật của lão đâu thi triển ra, để ta lĩnh giáo một phen.

Lâm Tuyệt Phong cũng không nói gì, chậm rãi dang rộng hai tay. Bảy con quang long gào thét một tiếng, từ trên trời giáng xuống, mỗi con hóa thành một phần áo giáp bám vào người Lâm Tuyệt Phong.

Tiền kiếp Vũ La và lão là đối thủ cũ, hiểu rõ ngọn nguồn lẫn nhau. Đáng tiếc, lão không biết được đời này của Vũ La, chuyện này khiến cho lão vô cùng bất lợi.

Bảy đạo quang long hóa thành một bộ áo giáp dầy cộm nặng nề. Lâm Tuyệt Phong thi triển công pháp của mình, thân hình cao lớn vượt xa người thường, hiện tại khoác áo giáp này vào, trông như một người khổng lồ bằng sắt thép. Sau lưng Lầm Tuyệt Phong mơ hồ hiện ra một hư ảnh vật tổ hình bảy con rồng không ngừng xoay chuyển, lực lượng gia tăng không ngừng. Bên ngoài áo giáp có ngọn lửa bảy sắc bừng bùng thiêu đốt.

Hai cánh tay Lâm Tuyệt Phong rung lên, thiết quyền của lão đánh tới trước mặt Vũ La nhanh như điện chớp.

- Xuyên Không!

Vũ La sớm có chuẩn bị, chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh bị thiết quyền Lâm Tuyệt Phong xuyên qua, đánh cho tan tác.

- Giỏi, rốt cục cũng đã được thấy lại chiêu này của lão, hẳn chiêu sắp tới là Đoạn Lãng phải không?

Lâm Tuyệt Phong vung cước lên, mép bàn chân lão giống như một lưỡi dao sắc bén, vẽ ra trên không một đạo quang nhận khổng lồ hình bán nguyệt đường kính đạt đến ba trăm trượng.

Quang nhận ngang trời cắt qua thân thể Vũ La, lại lột một nửa đỉnh một ngọn sơn phong phía sau. Những tảng đá lớn vỡ ra lăn ầm ầm xuống chân núi, dọc trên đường đi nện gãy không biết bao nhiêu là đại thụ. Những hung thú trong phạm vi gần đó đã bỏ chạy sạch sẽ từ lâu.

Hư ảnh Vũ La lại tiêu tan lần nữa, hắn đứng ở trên đỉnh một ngọn núi khác:

- Di Sơn, Lan Hà, Khỏa Hải, Phúc Địa, Diệt Thiên.

- Thất Đại Sát của lão đã đạt tới trình độ này, quả thật cũng không cần thi triển nhất nhất từng chiêu như trước nữa.

Lâm Tuyệt Phong không để ý tới hắn, hai cánh tay vung mạnh, tạo thành một trường lực lượng hùng mạnh. Năng lượng trong đó không ngừng dao động, chấn động khiến cho những ngọn sơn phong xung quanh phải lột đi một lớp đá bên ngoài.

- Di Sơn!

- Lan Hà!

- Khỏa Hải!

- Phúc Địa!

- Diệt Thiên!

Thất Đại Sát chính là một bộ sát chiêu của Lâm Tuyệt Phong. Sau khi thi triển xong Thất Đại Sát, lực lượng của Thất Long Ngự Giáp thuật mới được đẩy lên tới đỉnh phong. Lâm Tuyệt Phong quát to một tiếng, hư ảnh vật tổ bảy con rồng sau lưng lão phóng vút lên cao, hóa thành bảy cột sáng khổng lồ.

Tốc độ của lão bỗng nhiên nhanh đến mức mắt thường khó có thể nắm bắt, trong nháy mắt đã đến trước người Vũ La, dựa vào Thất Long Ngự Giáp thuật ôm chặt lấy lưng Vũ La:

- Thất Đại Sát nghịch chuyển!

Vũ La không hề chống lại cái ôm của Lâm Tuyệt Phong, mắt thấy dường như Lâm Tuyệt Phong thắng lợi trong tầm mắt, thế nhưng thình lình trong thân thể Vũ La tuôn trào ra một đạo hào quang màu vàng sẫm. Nhất thời Lâm Tuyệt Phong giống như bị hỏa thiêu, quát to một tiếng, lập tức vứt bỏ Vũ La. Vu lực màu vàng sẫm mang theo lực lượng cương phong trong đó, nhanh chóng ăn mòn Thất Long Ngự Giáp thuật của Lâm Tuyệt Phong.

Thất Long Ngự Giáp thuật này cũng không phải là pháp bảo đơn giản, mà là Lâm Tuyệt Phong rút lấy bảy đạo kinh mạch bên trong cơ thể mình, luyện hóa dung nhập vào trong pháp bảo tuyệt thế Sinh Tử Kiều. Sau đó thu hồi vào thân thể, biến thành áo giáp dính trên người, cơ hồ là một phần thân thể của lão.

- Tà môn Ma đạo, quả nhiên vẫn là tà môn Ma đạo!

Lâm Tuyệt Phong giận dữ. Vũ La cười ha ha:

- Bản Đế Quân không dùng Ma công thì dùng cái gì?

Vết thương trên áo giáp Lâm Tuyệt Phong khép lại rất nhanh, lão tiện tay chộp ra một trảo, một đám mây trắng trên chín tầng trời bị giật xuống, hóa thành một thanh trường thương hơi nước trong tay lão. Chỉ nghe lão thét lớn một tiếng, trường thương bắn ra, vù một tiếng xé rách bầu trời, đầu thương nổ tung tóe một mảng hơi nước màu trắng, quay xung quanh đầu thương tạo thành lớp vỏ ánh sáng giống như sao chổi.

Phù trận Tứ Đại Chinh trên tay Vũ La bắn ra một đạo trường tiên hỏa diễm, quất trúng trường thương kia bốp một tiếng nát bấy.

Hơi nước bay ra tứ tán nhưng không diệt, sinh ra vô số trường thương thật nhỏ, giống như những chiếc gai li ti sắc nhọn bắn về phía Vũ La.

Lâm Tuyệt Phong đã theo sát tới, một bàn tay khổng lồ thình lình lộ ra trong đám gai hơi nước li ti kia, chộp vào mặt Vũ La.

Thần kiếm Thiên Tinh của Vũ La điểm ra, nhắm vào giữa lòng bàn tay kia:

- Thất Đại Sát hợp nhất, nếu lão không xuất chiêu này, vậy không có cơ hội rồi!Trên lòng bàn tay kia thình lình bay ra một luồng khí xoáy nho nhỏ, khẽ chuyển đã quấn lấy thần kiếm Thiên Tinh. Lâm Tuyệt Phong hắng giọng cười một tiếng:

- Không nghĩ tới phải không, Thất Đại Sát hợp nhất, ta đã có thể thi triển muốn sao được vậy. Hôm nay thi triển ra ở lòng bàn tay, có tên là Phản Chưởng Thất Sát!

Thần kiếm Thiên Tinh bị lực lượng kỳ dị mà hùng mạnh này ảnh hưởng, khiến cho Vũ La gần như không thể khống chế được nó nữa.

Phản Chưởng Thất Sát của Lâm Tuyệt Phong thình lình bạo phát, nháy mắt hóa thành một đạo hào quang bảy sắc bao phủ cả Vũ La vào trong. Trong hào quang này, mơ hồ có thể thấy được một đạo cầu vồng bảy sắc nhô cao trấn áp.

Lão thu tay về giáp đùi mình khẽ vuốt một, trong tay thình lình xuất hiện một lưỡi dao sắc bén dài bằng cánh tay. Lưỡi dao này có hình dáng kỳ lạ, giống như bảy thanh kiếm xoắn vào nhau thành một, mơ hồ có thể thấy được bảy con Thần Long điêu khắc trên đó.

Từng đạo Lôi Điện màu đen lập lòe trên lưỡi dao, nổ thành một mảng.

Lâm Tuyệt Phong đâm cách không một, trong màn sương mù có hiệu quả phong ấn chợt xuất hiện một đạo điện xà màu đen đâm về phía Vũ La.

Lực lượng của phù trận Tứ Đại Chinh thình lình bạo phát, phóng ra tám mươi tám đạo Lôi Điện màu đỏ sẫm, nổ một tiếng ầm vang khiến cho màn sương mù tan nát, thoát khốn lui ra sau. Nhưng lúc này Lâm Tuyệt Phong giơ lưỡi dao sắc lên, nhắm ngay hắn đâm cách không:

- Ngươi mắc bẫy rồi, chân chính phong ấn là thứ này!

- Mặc Long Nhiễu Thiên!

Vô cùng vô tận tia chớp màu đen hoành hành ngang dọc trên không, giống như mực được vẩy từ trên trời xuống. Vũ La bị vây giữa những tia chớp màu đen kia không thể động đậy.

- Không nghĩ tới chứ gì, ta đã có thể thi triển chiêu này...

Vũ La cũng không nhúc nhích, cứ đứng yên như vậy nhìn lão. Lâm Tuyệt Phong đột nhiên cảm giác được có chút không ổn, thình lình thấp thoáng thân hình. Sau lưng lão đột ngột xuất hiện một hư ảnh cự hùng gầm thét vung trảo chộp tới, dù rằng một trảo này không trúng đích, nhưng đã khiến cho Lâm Tuyệt Phong sợ mất mật.

Sóng khí cuốn qua, Lâm Tuyệt Phong đã biết hư ảnh cự hùng này hùng mạnh tới mức nào.

Phù trận Tứ Đại Chinh hùng mạnh vô cùng, hung quang bắn ra bốn phía, dễ dàng đập tan phong ấn của Mặc Long Nhiêu Thiên thành phấn vụn. Vũ La từ trên trời cao đi xuống, thản nhiên nói:

- Còn có thủ đoạn gì nữa, cứ việc thi triển ra.

- Theo ta được biết, sát kỹ tối cao của Sinh Tử Kiều là Triền Long Tuyệt Thiên Thủ, lão có thể thi triển được chăng?

- Ta cho lão thời gian chuẩn bị, ta vẫn ở chỗ này chờ lão.

Hắn vừa nói vừa tìm một đỉnh núi ngồi xuống.

Hư ảnh cự hùng gầm lên giận dữ, rút về bên cạnh Vũ La, nằm dưới chân hắn.

Lâm Tuyệt Phong bỗng nhiên cảm thấy có chút tuyệt vọng: Mặc Long Nhiễu Thiên là một đại sát chiêu của lão. Năm xưa lúc lão tỷ thí với Thôi Xán, thực lực của lão còn kém xa, chưa thi triển được chiêu này.

Trông Vũ La phá một cách hết sức dễ dàng, nhưng trên thực tế Mặc Long Nhiễu Thiên được xung là đệ nhất phong ấn Cửu Đại Thiên Môn. Lâm Tuyệt Phong vốn định dùng chiêu này để đối phó Chu Thanh Giang, dòm ngó ngôi Trung Châu đệ nhất cường giả. Nhưng không ngờ vừa mới thi triển, đã bị Vũ La phá giải hết sức dễ dàng.

Lâm Tuyệt Phong không khỏi sinh lòng cảm thán: Thiên Mệnh Thần Phù, Thiên Mệnh Thần Phù quả thật nghịch thiên...

Bốn đạo Thiên Mệnh Thần Phù, hơn nữa cấp bậc cực cao, thậm chí còn có một đạo Thiên Mệnh Thần Phù thiên hạ đệ nhất Bách Vạn Nhân Đồ, tạo thành phù trận Tứ Đại Chinh cơ hồ vô địch khắp thiên hạ.

Nhưng Lâm Tuyệt Phong vẫn chưa từ bỏ ý định.

Lão đã đi từng bước một cho tới hôm nay, tất cả mơ ước, dã tâm, chẳng lẽ cứ như vậy tiêu diệt... Không, tuyệt đối sẽ không...

Cường địch tỏ ra tự cao tự đại, đây chính là cơ hội của mình.

Được, ngươi cho ta thời gian, không phải là ngươi muốn xem uy lực của Triền Long Tuyệt Thiên Thủ sao, ta sẽ cho ngươi xem!

Lâm Tuyệt Phong không hề cảm kích đối phương bố thí cơ hội cho mình. Thành bại luận anh hùng, chỉ cần ta thắng, người trong thiên hạ ai biết cơ hội này là do Vũ La bố thí? Cho dù biết thì đã sao, không phải là chỉ có thể cười ngươi chơi dao có ngày đứt tay, tự nhận hậu quả sao?Áo giáp do Thất Long Ngự Giáp thuật hóa thành bên ngoài thân thể Lâm Tuyệt Phong bỗng nhiên giải thể, rắc một tiếng bay ra bên ngoài cơ thể, mỗi phần hóa thành một con quang long.

Lão vung mạnh hai tay, bảy đạo quang long dường như nhận được lệnh triệu hồi, gào thét một tiếng từ trên trời bay xuống, chia nhau chui vào thất khiếu Lâm Tuyệt Phong.

- A...

Lâm Tuyệt Phong hét thảm một tiếng, đau đến nỗi cả người run rẩy kịch liệt, trong nháy mắt mồ hôi lạnh đã ướt đẫm y phục. Lão vừa run lẩy bẩy vừa mò tìm một lọ linh dược, bất chấp tất cả dốc hết vào miệng nuốt chửng.

Vũ La nhìn thấy rõ ràng, linh dược kia vừa vào bụng, từ thất khiếu Lâm Tuyệt Phong phun ra bảy ngọn lửa màu đỏ sẫm. Linh dược thật là ác độc, phen này Lâm Tuyệt Phong thật sự liều mạng già rồi...

A... Lão lại rống to một tiếng, trong miệng phun ra đạo đạo hào quang vàng chói, tiếng hô không dứt, kim quang bất diệt, kéo dài như vậy trong thời gian bảy lần hô hấp.

Khi lão đứng dậy, đôi mắt đã biến thành màu vàng ròng, không có con ngươi, chỉ là hai mảng màu vàng chói.

Trong thân thể lão, lực lượng không khống chế được tuôn ra ngoài thất khiếu, lỗ chân lông, không ngừng có kim quang tuôn ra ngoài như thấm nước.

Hai cánh tay lão đã hoàn toàn biến thành hào quang thuần túy, hoàn toàn trong suốt, không thấy được một chút cốt nhục nào.

Hai cánh tay này ẩn chứa lực lượng khiến cho người ta phải sinh lòng kinh hãi. Lâm Tuyệt Phong cười đắc ý một, chẳng qua trong mắt người bên ngoài, nụ cười này vô cùng thê thảm mà kinh khủng.

- Thôi Xán, ngươi thật sự có cơ hội giết ta, đáng tiếc ngươi không biết quý trọng. Triền Long Tuyệt Thiên Thủ... Ngươi cho rằng có thể dễ dàng nhìn thấy chiêu này sao? Cửu Nghi sơn nhất mạch ta truyền thừa vài ngàn năm, tổng cộng chỉ có hai người luyện thành.

- Thấy chiêu này rồi, ngươi cũng có thể yên tâm lên đường.

Lão giơ hai cánh tay đã hoàn toàn hóa thành hào quang lên cao, cả bầu trời dường như đang run rẩy kinh sợ. Trong không khí, những tia linh khí li ti run lên, đôi tay Lâm Tuyệt Phong khiến cho người ta có cảm giác như lão đã nắm cả thiên địa trong tay.

Vũ La chỉ nhìn thoáng qua, cũng không biến sắc.

Tay trái nhẹ nhàng khẽ nhấc, phù trận Tứ Đại Chinh nhẹ nhàng dâng lên cao.

Bách Vạn Nhân Đồ hung quang lan tràn thiên hạ, oai phong của đôi tay hào quang kia lập tức bị trấn áp. Vũ La chỉ vào phù trận Tứ Đại Chinh của mình:

- Thiên Mệnh Thần Phù tứ phẩm Kỳ Lân Tý, Thiên Mệnh Thần Phù nhị phẩm Lực Bạt Sơn, Thiên Mệnh Thần Phù tam phẩm Thái Thượng Kiếm Chú. Còn có thiên hạ đệ nhất sát phù Bách Vạn Nhân Đồ. Thậm chí ta không cần vận dụng tới lực lượng khác, là có thể áp chế lão không thể cựa quậy.

Đúng là lúc đầu, phù trận Tứ Đại Chinh chẳng qua là giết gà dùng dao mổ trâu. Sự xuất hiện của Triền Long Tuyệt Thiên Thù khiến cho bốn đạo Thiên Mệnh Thần Phù này cũng có chút hưng phấn, mỗi đạo bèn bạo phát hết toàn lực của mình, uy lực của phù trận này mới có thể bày ra hết.

Huyết diễm cháy bừng bừng đầy trời, Triền Long Tuyệt Thiên Thủ hiện tại không gây ra được chút gợn sóng nào.

Lâm Tuyệt Phong vô cùng tuyệt vọng, lão liều thân chịu trọng thương, cưỡng ép phát động Triền Long Tuyệt Thiên Thủ, tự cho là có cơ hội lật ngược thế cờ, nhưng không ngờ rằng không có chút lực phản kháng trước mặt đối phương.

Đối với Lâm Tuyệt Phong, đây là đả kích mang tính hủy diệt.

Tứ Đại Chinh giáng xuống giống như một ngọn núi lớn. Đôi tay hào quang của Lâm Tuyệt Phong cố gắng chống đỡ, nhưng sức người làm sao có thể đỡ được núi? Tứ Đại Chinh càng ngày càng đè xuống thấp, hai cánh tay Lâm Tuyệt Phong càng ngày càng cong. Mắt thấy Tứ Đại Chinh sắp sửa giáng xuống đỉnh đầu, trong ánh mắt tuyệt vọng của Lâm Tuyệt Phong chợt hiện lên vẻ giảo hoạt.

- Thôi Xán, cho dù ta chết, cũng phải kéo ngươi theo!

Lâm Tuyệt Phong rống lên giận dữ, một điểm hắc quang thình lình từ mi tâm lão bắn ra, xoay tròn bay về phía Vũ La.

Thần sắc Vũ La khẽ biến:

- Lão cũng tìm được một đạo Thiên Mệnh Thần Phù...

Lâm Tuyệt Phong đã tìm được đạo Thiên Mệnh Thần Phù này từ lâu, đáng tiếc lão không hợp với đạo Thiên Mệnh Thần Phù này, không có cách nào tu luyện. Lão không có pháp bảo nghịch thiên như Phong Thần Bảng, chỉ có thể tạm thời thu vào trong Cửu Cung.

Hôm nay đã tới bước đường cùng, Lâm Tuyệt Phong bất chấp tất cả, dùng linh nguyên cưỡng ép đạo Thiên Mệnh Thần Phù này, chuẩn bị nổ tung, đồng quy vu tận cùng Vũ La.

Thiên Mệnh Thần Phù nổ tung uy lực mạnh cỡ nào? Cho dù là Vũ La cũng không biết rõ ràng, nhưng chắc chắn là mạnh hơn cả uy lực của linh phù nhất phẩm bùng nổ. Hơn nữa đạo Thiên Mệnh Thần Phù này của Lâm Tuyệt Phong chính là Thiên Mệnh Thần Phù tứ phẩm, uy lực nổ tung không kém gì sáu đạo linh phù nhất phẩm bạo phát cùng lúc.

Sắc mặt Vũ La tỏ ra ngưng trọng, đang chuẩn bị ứng phó, nhưng hắn phát hiện ra Phong Thần Bảng khẽ động, một đạo ỷ niệm truyền vào trong đầu:

- Phát hiện Thần Tướng có thể sắc phong, có sắc phong hay không?

Vũ La hơi do dự, đạo Thiên Mệnh Thần Phù này sắp sửa nổ tung, nếu thu vào trong Phong Thần Bảng, có thể có tổn hại gì không?

Nhưng thời gian căn bản không còn kịp cho hắn suy nghĩ nhiều, sống chết ngay trước mắt, hắn chỉ có thể nhanh chóng dựa theo bản năng của mình, lựa chọn sắc phong.

Phong Thần Bảng nhẹ nhàng bay ra, một đạo linh quang bao phủ lấy đạo Thiên Mệnh Thần Phù kia, chậm rãi thu nó vào trong thân thể mình.

Lâm Tuyệt Phong trợn mắt há mồm, cho dù lúc biết Vũ La chính là Thôi Xán trùng sinh, lão cũng không giật mình kinh hãi tới mức như vậy. Đây là một đạo Thiên Mệnh Thần Phù tứ phẩm sắp sửa nổ tung, lại bị bắt đi như vậy, lặng lẽ không tiếng động, không hề nghe thấy một tiếng nào dù là rất nhỏ...

Cảm giác này giống như có một cao thủ tuyệt thế khiêu chiến bên ngoài sơn môn, bên trong sơn môn tất cả mọi người co đầu rút cổ không dám ứng chiến. Chợt của sơn môn mở ra, xuất hiện một lão già quét sân tay cầm chổi quét ngang, đẩy lui cao thủ tuyệt thế kia ra xa vài trăm trượng.

Lâm Tuyệt Phong nghĩ mãi vẫn không thông, lồng ngực càng ngày càng khó chịu, rốt cục rống to một tiếng, phun ra một vòi máu.

Vũ La thong thả biểu diễn Cửu Long Thôn Nhật, Độc Long Bích Ngọc Đằng, mang hai con rùa lai lịch thần bí của mình ra:

- Ta vốn tường rằng tìm lão báo thù là một việc rất có khoái cảm. Trong mấy năm trùng sinh, ta vẫn lấy báo cừu làm mục tiêu đệ nhất, nhưng đến giờ phút này, ta lại cảm thấy hết sức vô vị.

- Thậm chí ta nghi ngờ, tên Lâm Tuyệt Phong tiền kiếp đánh nhau chết sống với ta rốt cục có phải là lão hay không. Ta vẫn chưa dốc hết toàn lực, lão đã không chịu nổi một đòn.

Lúc Lâm Tuyệt Phong nhìn thấy hai con rùa, ánh mắt lão lộ vẻ hoàn toàn tuyệt vọng.

Đúng là Vũ La còn rất nhiều con bài tẩy, nhưng lão không đủ tư cách làm cho Vũ La phải sử dụng tới những con bài tẩy này.

Tứ Đại Chinh còn đang giáng xuống, đôi cánh tay hào quang của Lâm Tuyệt Phong càng ngày càng mờ nhạt.

Hứng chí của Vũ La đã cạn, hắn khẽ động niệm, Tứ Đại Chinh chợt bay lên. Lâm Tuyệt Phong còn chưa kịp thở lấy hơi, Vũ La cầm kiếm bằng hai tay vung lên.

Đầu Lâm Tuyệt Phong giống như một quả cầu bay ra thật xa.

Mỗi lần đầu lăn một vòng, trước mắt Lâm Tuyệt Phong hiện lên một cảnh tượng khác nhau.

Thiếu niên ngây thơ được chọn vào sơn môn, khoảnh khắc ấy chính là tò mò, ước mơ, hạnh phúc.

Sư huynh trong sơn môn hà hiếp lão khắp nơi, uất ức không thể nói, khoảnh khắc ấy chính là đau khổ.

Cuối cùng có một ngày bị các sư huynh đánh ngã xuống đất, đứng thành một vòng tiểu tiện trên người lão, khoảnh khắc ấy chính là nhục nhã.

Một đêm sấm sét rợp trời, một lưỡi dao sắc bén đâm vào cổ sư huynh, máu tươi bắn ra đỏ chói. Khoảnh khắc ấy chính là khoái chí, điên cuồng.

Trong mưa to lão chạy ra sơn môn, ngửa mặt lên trời rống giận: "Bắt đầu từ lúc này, trên đời không có Lâm Thái Bình nữa, chỉ có Lâm Tuyệt Phong. Một ngày nào đó, ta phải làm cho tất cả mọi người trên thế giới này nhìn lên ta!"

Khoảnh khắc ấy chính là ngông cuồng ngang ngược.

Đổi tên đổi họ, đầu nhập Cửu Nghi sơn, gương mặt lão trở nên trơ trơ như đá, ứng phó hết thảy kích thích bên ngoài.

Trở thành đệ tử nhập môn của chưởng môn.

Trở thành chưởng môn.

Cửu Đại Thiên Môn tụ hội.

Crypto.com Exchange

Chương (1-862)