Truyện ngôn tình hay

Truyện:Tiên Tuyệt - Chương 564

Tiên Tuyệt
Trọn bộ 862 chương
Chương 564: Không phá thì không xây được (thượng)
0.00
(0 votes)


Chương (1-862)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Bao nhiêu năm qua Vu Thiên Thọ chưa từng vuốt mông ngựa, trình độ của lão quả thật không dám khen tặng, hết sức trần trụi. Rốt cục còn nói thêm một câu, để lộ ý định thật sự trong lòng:

- Sư tôn nhất định phải truyền cho đồ nhi phương pháp luyện chế pháp bảo này mới được...

Sắc mặt Vũ La lại không thoải mái như mọi người, hắn khẽ cau mày nhìn hố sâu kia:

- Các ngươi nhìn xem...

Hố sâu kia có đường kính chừng hai trăm trượng, sâu sáu mươi trượng.

Nhiều tia sương mù màu đen từ dưới đáy bốc lên, bất quá hết sức mỏng manh, không nhìn kỹ thật sự là khó có thể phát hiện.

Nhưng rất nhanh sau đó, sương mù màu đen đã trở nên nồng đậm, sau đó là một dòng nước đen trào ra. Nước đen chảy ra càng ngày càng nhiều, đáy hố cũng mở ra càng ngày càng rộng. Dần dần nước đen quay cuồng, tốc độ nước dâng càng ngày càng nhanh, còn hơn cả suối nước đen phun trào lúc nãy.

Sau đó không chỉ là đáy hố, vách hố cũng bắt đầu nứt ra, nước đen chảy ra ào ào. Chỉ trong khoảng thời gian ăn xong bữa cơm, một cái hố khổng lồ như vậy đã biến thành một cái đầm tràn đầy nước đen.

Mặt nước cuộn lên, phát ra những tiếng ầm ầm trầm đục như sấm động. Bọt nước càng lúc càng lớn, rất nhiều bọt khí khổng lồ sôi lên ùng ục, không biết dưới mặt nước rốt cục ẩn tàng quái vật gì.

- Là vật gì vậy?

Trong lúc Vu Thiên Thọ đang nói, tay trái lão khẽ giơ lên, một đạo hào quang màu đỏ tím xuất hiện trong lòng bàn tay. Hơn vạn thanh phi kiếm của kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng được nén lại trong không gian chỉ to bằng quả trứng gà, mỗi một điểm sáng nho nhỏ cũng chính là một thanh phi kiếm được nén lại.

Chỉ cần lão thoáng động niệm, bất kể có quái thú gì từ dưới nước xông lên, lão cũng tự tin có thể giáng cho một đòn tan tác.

- Rốt cục là chuyện gì?

Chu Hoành có vẻ hoang mang bối rối, đến lúc này y cũng mơ hồ lo sợ.

Dao động trên mặt nước càng ngày càng lớn, rất nhanh đã có một đợt sóng lớn cao ba trượng bùng lên. Cơn sóng này không ngừng cuồn cuộn trên mặt nước đen sì, dường như là một con quái vật giống như bạch tuộc.

Dần dần Vũ La nhìn ra có vẻ không đúng, bởi vì cơn sóng màu đen khổng lồ kia giống như vật sống, hơn nữa đang không ngừng lớn mạnh, mỗi khi nó cuộn lên một lần trên mặt nước, mặt nước lại hạ xuống vài phần, mà thể tích cơn sóng lại lớn hơn một chút.

- Lui về phía sau!

Vũ La khẽ quát một tiếng, Chu Hoành vắt giò lên cổ mà chạy, Vu Thiên Thọ có chút không phục, luồng hào quang màu đỏ tím trong lòng bàn tay rục rịch muốn động.

Trong lòng Vũ La có linh cảm không lành. Lúc trước hắn dùng Vu lực màu vàng sẫm thử dò xét quái vật do hắc mạch biến thành kia, mơ hồ cảm giác được nước đen này có liên lạc với thế giới dưới lòng đất. Tính ăn mòn của Vu lực màu vàng sẫm cơ hồ không có tác dụng gì với hắc mạch.

- Thiên Thọ, nếu lão còn thương tiếc kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng của mình, vậy giữ lại chờ xem.

Vũ La đã nói một cách nghiêm nghị như vậy, dù là Vu Thiên Thọ trong lòng không phục, cũng không thể công khai cãi lại sư mệnh. Lão khẽ nắm tay lại, kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng bị nén lại một lần nữa, bị lão giữ lại trong lòng bàn tay. Vu Thiên Thọ cũng không xoay người lại, khẽ phất vạt trường bào màu đỏ tím của mình, tay áo vẫy vẫy, giống như một con dã hạc ung dung tiêu sái lui về phía sau.

Hướng Cuồng Ngôn ghét lão nhất ở điểm này, đáng tiếc hiện tại tình huống khẩn cấp, không phải là lúc cười nhạo châm chọc.

Mọi người triệt thoái về phía sau không lâu, chỉ thấy cơn sóng quái lạ kia thình lình bùng lên cao khỏi đầm nước đen. Một cột nước đen sì đường kính chừng mười trượng phóng vút lên cao, nổ ầm một tiếng, giống như thần lôi từ chín tầng trời giáng xuống.

Trong tiếng nước rào rào, đợt sóng kia từ trên không rơi xuống đến nửa chừng không bỗng nhiên dừng lại, sau đó chậm rãi ảo hóa ra một cái đầu khổng lồ đường kính sáu mươi trượng. Mắt mũi trên đầu này lại nhỏ vô cùng, chỉ có miệng thật to, chiếm cả hai phần ba đầu.

Từ xa nhìn lại, quái vật này giống như cá mè sinh sản trong sông, tuy rằng đầu rất to nhưng thân thể lại nhỏ. Bất quá quái vật này hung dữ hơn cá mè rất nhiều, hơn nữa một thân nước đen của nó nhầy nhụa nhớp nháp, khiến cho người ta nhìn thấy muốn nôn.

Quái vật do cơn sóng hóa thành kia phát ra một tràng thanh âm quỷ dị, khiến cho mọi người cảm thấy tim đập thình thịch, khó chịu vô cùng.

Trong đôi mắt nhỏ xíu của nó lộ ra ánh tàn nhẫn mà tham lam. Ngay sau đó nó há to miệng, lại kêu lên một tiếng quái dị, thình lình từ trên cao mấy trăm trượng bố mạnh xuống.

Rốt cục Vu Thiên Thọ cũng tìm được cơ hội, quát to một tiếng bay lên trời, kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng trong tay hóa thành một đạo hào quang màu đỏ tím, quét về phía đầu của quái vật kia.

Quái vật há to miệng, cơ hồ không cần suy nghĩ, thình lình hút mạnh, lực lượng hùng mạnh của nó xé rách không gian xung quanh, từng gợn sóng giống như khe nứt không gian xuất hiện. Vũ La kinh hãi kêu to:

- Thiên Thọ cẩn thận!

Hắn tức giận tới mức giậm chân, tên đồ nhi này bái sư là vì Bát Hoang Đoán Tạo của hắn, không có vẻ kính nể bao nhiêu đối với bản thân hắn. Cho nên lời hắn nói ra Vu Thiên Thọ chỉ vâng vâng dạ dạ ngoài miệng, trong lòng quá nửa là xem thường.

Nhưng lần này, Vu Thiên Thọ thật sự là xui xẻo.

Nếu như nước đen này thật sự có liên lạc với thế giới dưới lòng đất, cương phong ăn mòn pháp bảo đáng sợ vô cùng. Kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng là tâm huyết từ bao lâu nay của Vu Thiên Thọ, nếu bị phá hủy e rằng sẽ đả kích lão hết sức nặng nề.

Vu Thiên Thọ thấy từng khe nứt không gian xuất hiện cũng kinh hồn khiếp vía, không ngờ quái vật này lợi hại như vậy, chỉ há miệng khẽ hút đã có thể làm vỡ không gian.

Nhưng lão cũng là Trung Châu đệ nhất khí sư, kinh mà không sợ, hoảng mà không loạn, hai tay đánh ra thật nhanh từng đạo pháp quyết, kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng nhất thời thả ra vô số đạo hào quang đẹp mắt, những tia sáng màu tím, màu đỏ đan xen với nhau chằng chịt.

Hơn vạn thanh phi kiếm đều trở nên mềm mại vô cùng, hóa thành từng vòng tròn, móc vào nhau chặt chẽ thành một sợi xích. Kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng dùng phương pháp này hóa thành một thể hoàn chính.

Sợi xích kia vụt mạnh về phía quái vật to đầu, rầm một tiếng đã quét đi một mảng nước đen lớn ở khóe miệng của nó. Quái vật to đầu nổi giận, lại há to miệng, cái miệng của nó vốn đã hết sức khổng lồ, hiện tại càng to hơn trước ba thành, thậm chí còn to hơn cả đầu nó.

Một xoáy nước màu đen xuất hiện trong miệng nó, khe nứt không gian xung quanh càng ngày càng lớn. Vu Thiên Thọ chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng cực mạnh kéo kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng của mình. Lão thầm nghĩ không xong, lập tức vung tay điểm ra một chỉ, linh nguyên mênh mông cuồn cuộn như sóng dữ xô bờ, từng đợt rót vào trong kiếm trận.

Kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng bỗng nhiên run rẩy lên, tần số cực cao, phát ra một tràng tiếng răng rắc chói tai. Cho dù là một ngọn núi lớn nằm dưới kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng, dưới rung động có tần số nhanh như vậy, không bao lâu sau chắc chắn sẽ phải hóa thành một đống phấn vụn.

Nhưng cỗ lực lượng này vô cùng đáng sợ, nháy mắt đã quét tới, bao trùm từng thanh phi kiếm trong kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng. Vu Thiên Thọ nổi giận gầm lên một tiếng, linh lực hoàn toàn bộc phát, không còn giữ lại chút nào, nhưng hiển nhiên quái vật to đầu kia không để cho mồi ngon lên đến miệng bay đi như vậy. Cái đuôi "nhỏ" của nó rút ra vô số nước đen trong đầm, bổ sung cho bản thân mình, hơn nửa phần lớn được bổ sung cho cái đầu.

Lúc này đầu của quái vật đã to hơn lúc đầu gấp đôi, miệng nó to hơn lúc đầu gấp bốn.

Trong nước đen kia ẩn chứa lực lượng quỷ dị khôn lường, cực kỳ tà môn, ngay cả Vu Thiên Thọ cũng có vẻ ứng phó không được. Quái vật to đầu rít lên một tiếng quái dị, tạo ra sóng khí vô cùng mạnh mẽ quét ra trong phạm vi mười dặm xung quanh, khiến cho những ngọn núi cũng phải lung lay một trận. Quái vật to đầu thình lình xông về phía trước, cái miệng kinh khủng của nó nuốt chửng kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng.

Vu Thiên Thọ gầm thét một tiếng, dùng hết toàn bộ lực lượng, muốn thu kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng trở về. Cho dù không thể cứu về toàn bộ, cứu được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Mỗi một thanh phi kiếm trong kiếm trận này đều là tâm huyết, là tác phẩm đắc ý nhất của lão, nháy mắt mất đi toàn bộ, e rằng Vu Thiên Thọ sẽ hộc máu thật sự.

Đáng tiếc quái vật to đầu này quỷ dị vô cùng, kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng vừa vào trong miệng nó, một cỗ lực lượng kỳ dị xuất hiện, dễ dàng cắt đứt liên lạc giữa Vu Thiên Thọ và kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng.

Vu Thiên Thọ nhìn thấy cổ quái vật to đầu nổi vồng lên, sau đó chậm rãi chuyển động xuống dưới, biết đó là kiếm trận yêu quý của mình đang bị nó nuốt vào trong bụng, tức tối gầm lên một tiếng, liều lĩnh xông về phía quái vật.

Hướng Cuồng Ngôn tiện tay đánh ra một đạo linh phù, linh phù hóa thành một đạo hào quang màu trắng mềm mại, trói chặt Vu Thiên Thọ lại.

Vu Thiên Thọ rống giận:

- Buông ra, để lão phu liều mạng với nó!

Hướng Cuồng Ngôn hừ một tiếng, hào quang màu trắng thình lình xuất hiện sau gáy Vu Thiên Thọ, giáng mạnh một cái. Chỉ nghe Vu Thiên Thọ hự lên một tiếng, ngã lăn ra.

Vũ La nhìn chằm chằm quái vật to đầu kia, chỉ thấy kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng chui trong thân thể nó từ đầu thẳng đến đuôi, không khỏi lấy làm kỳ quái.

Bất kể là quái vật gì, khi ăn cũng phải trải qua quá trình tiêu hóa, thức ăn phải dừng trong bụng một thời gian ngắn mới đúng. Nhưng sau khi kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng bị nó nuốt chửng, cứ như vậy chui thẳng xuống dưới, đến phần đuôi chui ra ngoài, chìm thẳng xuống đáy đầm nước.

Lúc này trong đầm nước đã không còn bao nhiêu nước đen nữa, mọi người có thể mơ hồ nhìn thấy, kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng vào trong đầm nước tựa hồ muốn giẫy dụa. Nhưng rất nhanh dưới đáy đầm nổi lên một cỗ nước đen, nháy mắt bao vây kiếm trận, chậm rãi kéo xuống đáy đầm. Sau đó cả đầm nước bốc lên một bọt khí khổng lồ, chỉ nghe ục một tiếng, kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng biến mất không thấy gì nữa.

Vũ La nhướng mày, lặng lẽ không tiếng động thả ra Phù Cổ.

Phù Cổ tiến nhanh xuống đầm nước, kịp lúc nhìn thấy kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng toát ra hào quang rực rỡ xinh đẹp bị một cỗ lực lượng kéo đi, thân bất do kỷ chìm vào sâu trong lòng đất.

- Rốt cục là vật gì?

Lúc này, ngay cả Vũ La cũng có chút mê hoặc.

Quái vật to đầu nuốt chửng kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng, tựa hồ còn chưa đủ, đôi mắt dài nhỏ của nó nhìn chăm chú những người còn lại.

Lư Niệm Vũ buông tiếng than dài:

- Rốt cục ta đã hiểu vì sao những tiền bối ngã xuống trong Đoạn Lạc Cát Liệt Đái này không để lại chút gì...

Quái vật to đầu này ăn cả kiếm trận, còn gì mà nó không ăn được?

Hướng Cuồng Ngôn tiến lên phía trước nói:

- Hiện tại xem ra Đoạn Lạc Cát Liệt Đái này dễ vào khó ra, lão già Vu Thiên Thọ kia lần trước quả thật là may mắn.

Bọn họ dễ dàng tiến vào, không gặp phải trở ngại gì, nhưng hiện tại muốn đi ra ngoài cũng là muôn vàn khó khăn. Đoạn Lạc Cát Liệt Đái này giống như một thợ săn giảo hoạt, từ từ dẫn dụ con mồi vào tròng, sau đó thình lình phát động một đòn chí mạng.

Nước đen trên thân thể quái vật to đầu bắt đầu khởi động, giống như chất nhầy, nhìn qua vô cùng ghê tởm.

Hướng Cuồng Ngôn hừ một tiếng:

- Con khốn này xem ra còn chưa ăn no, hết sức tham lam. Để cho ta!

Vũ La kéo lão lại:

- Ta hiểu rõ nó, để cho ta.

Vũ La tiến lên mấy bước, một mình đứng trước mọi người, đối mặt quái vật to đầu kia.

Trong đầm nước, vẫn có rất nhiều nước đen không ngừng trào ra, sôi lên sùng sục. Mà một ít nước đen đã bị quái vật to đầu dẫn lên thân mình.

Chỉ sau một lúc, đường kính đầu quái vật đã đạt tới ba trăm trượng, cao bốn trăm trượng, quả là siêu cấp quái vật kinh khủng.

Nó nhìn Vũ La, trong mắt rõ ràng lộ vẻ khinh thường. Nhưng Vũ La vẫn cứ đứng yên tại chỗ ngẩng cao đầu, không chút nào tỏ ra nhát gan nhìn thẳng vào mắt nó. Chuyện này làm cho nó quát lên như sấm, cảm thấy bản thân mình đã bị đối phương khiêu khích.

Quái vật to đầu phát ra một tiếng rống giận dữ chấn động thiên địa, há miệng thật to bổ xuống, muốn nuốt chửng Vũ La vào trong bụng.

Chu Hoành thấy Vũ La dường như bị dọa sững sờ, ngây người ra tại chỗ, đối mặt quái vật to đầu đáng sợ như vậy lại đứng yên ở đó không nhúc nhích, khẩn trương kêu lên:

- Muội phu chạy mau...

Hướng Cuồng Ngôn kéo y lại:

- Không cần lo lắng, tên khốn này tự có tính toán của riêng mình.

- Tính toán gì chứ, chẳng lẽ hắn muốn tiến vào trong bụng quái vật kia sửa trị nó? Nhưng các ngươi cũng nhìn thấy, ngay cả kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng của Vu tiên sinh cũng bị nuốt mất, hắn tiến vào thì có thể làm gì được?

Hướng Cuồng Ngôn cũng không biết nên nói gì.

Không riêng gì lão, ngay cả Lư Niệm Vũ, tất cả mọi người không ngờ rằng pháp bảo loại kiếm trận lợi hại như kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng, cũng bị quái vật to đầu nuốt chửng như vậy.

Hơn một vạn thanh phi kiếm này là tâm huyết cả đời của Vu Thiên Thọ. Vu Thiên Thọ chính là đường đường Trung Châu đệ nhất khí sư, lão luyện chế phi kiếm, thanh nào mình hài lòng mới chịu lưu lại, sung vào kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng. Phẩm chất những thanh phi kiếm này rất tốt, tạo thành kiếm trận được cho là có hy vọng nhận được danh hiệu Trung Châu đệ nhất lợi khí. Bảo vật như vậy, quái vật to đầu cũng có thể nuốt vào mà không tốn thương cọng lông sợi tóc, rốt cục Vũ La có thể có biện pháp gì, nói thật ra trong lòng Hướng Cuồng Ngôn cũng không biết chắc.

Mắt thấy kia quái vật to đầu sắp sửa nuốt chửng Vũ La, lúc này Vũ La mới từ từ giơ tay lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng chấn một cái. Một cỗ sương mù màu xám thình lình xuất hiện, khuếch tán ra, nhanh chóng bao phủ lấy quái vật to đầu.

- Đây là vật gì?

Lư Niệm Vũ vò vò chòm râu của mình, nghi hoặc không hiểu:

- Pháp bảo ư? Không giống, không có dao động linh lực gì cả. Linh phù ư? Cũng không giống, chắc chắn không phải là linh đan rồi, càng không có khả năng...

Ba người đoán rằng thứ mà Vũ La lấy ra đối phó quái vật to đầu này hẳn phải là bảo bối kinh thiên động địa, bằng không làm sao có thể chịu được quái vật to đầu?

Nhưng mảng sương mù màu xám này không có chút dao động linh lực nào, rốt cục là thứ gì?

Hướng Cuồng Ngôn cũng chưa bao giờ thấy qua Vũ La thi triển thủ đoạn như vậy, Lư Niệm Vũ bên cạnh hỏi với giọng nghi hoặc:

- Vật này có thể làm được sao?

Hiển nhiên tất cả mọi người đều cảm thấy không được.

Thế nhưng quái vật to đầu kia bị màn sương mù màu xám này bao phủ cũng giống như khỉ đụng phải lửa, gào lên một tiếng thê lương điên cuồng lui nhanh về phía sau, nhanh tới mức khó lòng tin được.

Ba người Hướng Cuồng Ngôn trợn mắt há mồm:

- Đây... Đây là chuyện gì vậy?

Vũ La dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cho quái vật to đầu như vậy, hắn nhanh chóng đuổi theo quái vật to đầu, tay điểm ra nhanh như điện chớp, mỗi một chỉ như vậy lập tức có một luồng sương mù màu xám xuất hiện phía sau đường lui của quái vật to đầu. Sau đó quái vật to đầu giống như bị một dao cắt trúng, điên cuồng thoát đi. Rốt cục cũng ép được quái vật to đầu phải lùi trở về đầm nước, hai tay Vũ La thình lình vung mạnh, phấn vụn màu xám bay ra đầy trời, bao phủ cả đầm nước.

Lúc này rốt cục ba người Hướng Cuồng Ngôn cũng nhìn thấy rõ ràng, thì ra sương mù màu xám kia là một loại phấn vụn màu xám. Nhưng ba người vẫn lấy làm nghi hoặc: Phấn vụn này là gì mà có được uy lực đáng sợ bực này?

Phấn vụn màu xám bao trùm cả đầm nước, giống như bão tuyết bay lả tả xuống.

Trong đầm nước đen vang lên một tiếng kêu thảm thiết như tan nát ruột gan. Tất cả nước trong đầm quay cuồng kịch liệt, lúc này cả đầm nước trông như một nồi nước sôi, bên dưới lửa cháy bừng bừng, đun cho nước trong nồi sôi trào.

Quái vật to đầu chìm trong nước đen không ngừng giãy dụa, tiếng thét chói tai càng ngày càng thê lương, càng ngày càng yếu ớt.

Crypto.com Exchange

Chương (1-862)